Vĩnh thoái hiệp sĩ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Undead King of the Palace of Darkness

(Đang ra)

The Undead King of the Palace of Darkness

Tsukikage

Đây là câu chuyện về vị Vua Undead hèn nhát. Trong hành trình theo đuổi tự do, cậu lao đầu vào những cuộc chiến và đôi khi lại quay đầu bỏ chạy.

36 845

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

(Đang ra)

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Tomobashi Kametsu

Từ đòi tắm chung, cho đến chế cả xuân dược... Liệu ông bố mạnh nhất có chịu nổi tình yêu "quá khích" từ những cô con gái của mình? Một câu chuyện fantasy hài hước và ấm áp về gia đình mạnh nhất chính

18 82

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

(Đang ra)

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

漢唐歸來

“Cứ lảm nhảm mấy điều vô nghĩa đó đi và tôi sẽ…”

77 4115

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

(Đang ra)

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

Aien Kien

Tôi, một kẻ từng làm chân sai vặt cho một băng đảng mafia và ước mơ cuộc đời bình dị. Nhưng biết đâu, tại nơi đây, tôi có thể tận hưởng một cuộc sống học đường đầy ắp niềm vui thì sao?

4 56

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

(Đang ra)

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

Ryo Hazakura

Tất cả những tình huống éo le này khiến câu chuyện không chỉ đơn giản là một câu chuyện tình yêu mà còn chứa đựng những tình huống hài hước, gay cấn đầy bất ngờ.Source: BookWalker

18 306

Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

(Đang ra)

Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

Bạn nghĩ đây sẽ là một câu chuyện về phản diện hoàn lương? Không, anh chàng của chúng ta bị đưa vào tình thế không thể cứu vãn: Khi nhân vật phản diện đã cướp nữ chính khỏi tay nhân vật chính.

21 589

Chương 100 - 200 - Chương 147 - Nếu ai đó đủ tự tin vào con đường mình đã chọn

"Sao chúng nó không có ở đây?"

Đơn vị đặc biệt từ Công quốc Aspen, bao gồm ba Hiệp sĩ tập sự, không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của kẻ thù.

Lẽ ra phải có một đội quân bảo vệ hậu phương quanh đây chứ?

Hoặc ít nhất là một loại dấu vết hay cái gì đó.

Không phải chúng nó đang tiến về phía Cross Guard sao? Vậy tại sao chúng lại không ở đây?

Thậm chí còn chẳng có một đơn vị trinh sát nào kiểm tra động tĩnh của chúng ta.

Thông thường, trước một trận chiến nghiêm túc, các đơn vị trinh sát sẽ gặp nhau, trao đổi vài lời xỉ vả, có thể bắn vài mũi tên, rồi mới lao vào nhau.

Chúng ta cần phải chạm trán chúng để giao chiến, và chúng ta thậm chí còn đã điều một phần lực lượng của mình đi vì việc đó.

Không dưới ba Hiệp sĩ tập sự.

Nghĩa là họ đã rút bớt người từ đội hiệp sĩ.

Mặc dù bên kia có một tên Khổng Lồ và vài lực lượng đặc biệt.

Ở cấp độ này, đây là một sự phân tán lực lượng chính đáng kể.

Vì vậy, họ cần phải chiến đấu. Họ cần phải chiến đấu, nhưng...

Lạo xạo, lạo xạo.

Sỏi đá lạo xạo dưới chân viên chỉ huy.

Chẳng có gì cả. Thứ duy nhất chúng ta thấy trên đường là vài con quỷ ăn xác chết chui ra từ bờ sông?

Có lẽ là dấu vết của một khu trại từ khoảng ba ngày trước?

"Bọn Mắt Diều Hâu thì sao?"

"Mất liên lạc rồi"

Trong khi đó, đơn vị du kích lẽ ra phải giám sát khu vực này và nhập bọn cũng đã biến mất tăm?

"Ngài có nghĩ là chúng chết rồi không?"

Vị Hiệp sĩ tập sự, cũng là chỉ huy, hỏi.

Viên phó chỉ huy ngập ngừng trước khi nói.

"Vâng. Có vẻ là như vậy

‘Có vẻ là như vậy nghĩa là sao chứ?’

‘Là chết hết rồi’

Viên chỉ huy nghĩ. Vậy chúng ta có nên tấn công hậu phương không?

Nếu làm vậy, điều gì sẽ xảy ra?

Liệu chúng có nổi điên như một con ngựa bị đốt đuôi không?

Mình tò mò về phản ứng của Naurillia.

Đúng lúc đó, có người lên tiếng.

"Có tín hiệu lửa rồi!

Một người đưa tin mắt sắc như dao chạy đến và báo cáo.

Anh ta vừa mới vượt qua ngọn núi. Viên chỉ huy quay đầu nhìn lại. Đó là hướng của lực lượng chủ lực.

Khi nào thì tín hiệu lửa được đốt lên? Khi lực lượng chủ lực gặp nguy hiểm.

Vậy việc họ đốt tín hiệu lửa bây giờ có nghĩa là gì?

"Quay về"

Viên chỉ huy không một chút do dự. Một nước đi quyết đoán.

Nhờ việc nhập lại với lực lượng chủ lực một cách nhanh chóng, họ đã tránh được sự hủy diệt.

Sau khi nhập bọn với bộ binh của Marcus, Encrid hiếm khi nói chuyện.

Những người lính liếc nhìn Trung đội Điên nhưng không dễ dàng bắt chuyện.

"Anh đây rồi à?"

Cùng lắm thì Vengeance sẽ đến và lẩm bẩm vài lời.

Encrid gật đầu ngắn gọn rồi bước đi. Vừa đi anh vừa nghĩ, và càng nghĩ, anh càng chìm sâu vào những suy nghĩ của mình, suy ngẫm về trận chiến.

'Mình đã không thể dùng Cảm Quan Né Tránh'

Trái Tim Quái Thú cũng cần một thời gian chuẩn bị dài để tung ra.

Anh đã chiến đấu như thể đang chắp vá mọi thứ mình có.

'Ghim tay trái lên đầu đối thủ, chém bằng tay phải.'

Nền tảng là 'cho thấy trước' và Trái Tim Quái Thú.

Anh quả thực có cảm thấy phấn khích trong chính trận chiến. Một vài phương pháp sử dụng song kiếm đã có hiệu quả.

Vậy tiếp theo là gì?

Đó là sự suy ngẫm.

Anh xem lại trận chiến trong đầu. Chỉ vì đó là một trận đã thắng có nghĩa là không có gì để học hỏi sao?

Không, luôn có điều gì đó để học.

Lạo xạo, lạo xạo.

Đơn vị băng qua cánh đồng sỏi đá, thẳng tiến về phía sau của lực lượng chủ lực.

Cuộc hành quân cứ thế tiếp diễn.

Sau ba ngày ăn, đi và ngủ lặp đi lặp lại, cuối cùng họ cũng đến được khu trại của đồng minh nơi họ đóng quân ban đầu.

Dĩ nhiên, việc khu trại có xuất hiện hay không cũng chẳng liên quan gì đến Encrid.

Anh quá bận rộn với việc suy ngẫm và lại suy ngẫm.

Anh không nhìn thấy cũng không nghe thấy những gì đang xảy ra xung quanh mình.

'Kỹ năng cơ bản'

Kiếm thuật của gã ria mép ra sao?

Nó trung thành với những điều cơ bản.

Sắc bén và tinh tế.

Nặng nề và nhanh nhẹn.

Nó thay đổi nhiều như cần thiết vào đúng thời điểm.

Đó là sự khác biệt về kỹ năng cơ bản.

Thắng hay thua có phải là vấn đề không?

Tất nhiên, đó cũng là một vấn đề. Đó là một trận chiến mà thua có nghĩa là chết.

Sẽ thật vô nghĩa nếu cố tình thua một trận có thể thắng.

Luôn luôn cố gắng hết sức.

Đứng vững, dù chỉ là nửa bước chân.

Vì một ngày mai tốt hơn hôm nay.

Chiến thắng không loại bỏ được nỗi khao khát và sự thèm muốn.

Liệu anh có nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc chỉ vì anh đã nắm vững những điều cơ bản không?

'Mình đã kiêu ngạo sao?'

Đây có phải là điều xảy ra trong cuộc sống không?

Nhìn lại quá khứ, nơi anh chỉ đang vật lộn để tồn tại, điều này thật không thể tưởng tượng được.

Encrid suy ngẫm. Việc trau dồi những điều cơ bản là điều hiển nhiên.

Chỉ cần nhìn vào việc luyện tập Kỹ thuật Cách ly.

Đó là sự lặp lại mỗi ngày. Lặp đi lặp lại những hành động giống nhau.

Dù là Võ thuật Valaf, Trực kiếm, hay Con đường phép thuật.

'Tinh luyện bản thân và hồi phục nhanh chóng'

Dù là gì đi nữa, cơ bản, và lại là cơ bản.

Ngay khi nghĩ đến đó, anh không thể cưỡng lại được. Tay anh ngứa ngáy, tim anh đập nhanh, và da anh ran ran.

Mặc dù họ vẫn đang hành quân.

Xoẹt.

Anh rút kiếm ra. Sau đó, thẳng đứng và đĩnh đạc, giống như một kiệt tác được mài giũa và đánh bóng, nhát kiếm của anh vung ra.

Đó là một nhát chém từ trên xuống, giống hệt như của gã ria mép.

Vút.

Giữa lúc đang đi, anh đột nhiên vung kiếm.

Có thể ai đó đã nói gì đó, nhưng người làm việc đó chính là Encrid.

"Cái gì thế này? Phục kích à? Oh, là Trung đội trưởng Encrid à?"

"Anh ta không phải là, mày biết đấy...?"

Một người lính xoay ngón tay quanh tai mình.

"Trung đội trưởng Điên à?"

"Ờ, cứ đi tiếp thôi"

Mọi người cứ thế cho qua.

Đây không phải là lần đầu tiên chuyện như thế này xảy ra.

Hơn nữa, không ai là không biết về thành tích đáng nể của Trung đội Điên trên chiến trường vừa qua.

Họ gần như được xem là những người hùng.

Có một sự pha trộn giữa những ánh mắt ngưỡng mộ và kính trọng.

'Họ thật ám ảnh với việc luyện tập'

Đó có phải là lý do họ chiến đấu giỏi như vậy không?

Những suy nghĩ như vậy lởn vởn trong đầu những người lính.

Ngay cả các chỉ huy cấp tiểu đội xung quanh cũng để mặc họ. Có lẽ đã có những chỉ thị đặc biệt từ Chỉ huy Tiểu đoàn Marcus.

Rõ ràng với bất kỳ ai rằng họ đang được đối xử đặc biệt.

Miễn mọi nhiệm vụ, miễn cả việc bếp núc.

Đây là một trong những lý do.

Mọi người cứ thế làm ngơ.

Bản thân các thành viên Trung đội Điên cũng không đặc biệt quan tâm đến những ánh mắt xung quanh.

Ragna quan sát vị Trung đội trưởng của mình, người đột nhiên vung kiếm và nghĩ.

Gã đã có vài lời muốn nói khi họ quay về, nhưng giờ thì có vẻ vô nghĩa rồi.

'Quay lại nắm vững những điều cơ bản'

Hắn đã biểu diễn Cắt Đứt, nhưng hắn còn chưa bắt đầu dạy.

Cần phải xây dựng những gì cho việc đó, cần phải nhắc lại những gì.

Liệu nó sẽ trở thành một bức tường của sự tuyệt vọng, hay một cột mốc mới?

Nó cần phải được nói và được cho thấy.

Có rất nhiều điều để nói. Thường thì sau khi cải thiện kỹ năng của mình, người ta sẽ quên đi một số điều nhất định.

Hắn định nhắc nhở anh về những điều như vậy.

Ragna chìm vào biển suy ngẫm.

Vị Trung đội trưởng của gã cần gì ngay bây giờ?

Sau một hồi suy nghĩ, gã thu thập lại lời nói của mình.

Lách cách.

Cánh đồng sỏi đá sắp kết thúc. Ragna dừng bước.

"Phải, đúng là như vậy"

Và hắn lẩm bẩm.

Vị Trung đội trưởng không cần ai lải nhải bên tai. Anh tự suy ngẫm và lấp đầy những gì còn thiếu. Anh chính là loại người như vậy.

Ragna cảm thấy một luồng cảm giác râm ran lan khắp cơ thể khi hắn tự lẩm bẩm.

Những thứ hắn nhanh chóng quên đi, những thứ hắn đã bỏ qua, những thứ hắn thậm chí còn chẳng cảm thấy cần phải suy ngẫm.

Anh ấy xây dựng chúng từng chút một. Anh ấy dùng chúng làm nền móng. Đó là những gì vị Trung đội trưởng đã làm.

Ragna cảm thấy một ngọn lửa động lực lại bùng cháy trong tim mình.

Nghe thì có vẻ vô lý thật đấy, nhưng mà…

Cứ nhìn thấy vị Trung đội trưởng của mình là hắn lại ngứa tay muốn vung kiếm.

"Hắn điên rồi à? Cái gì mà đúng với chả sai?"

Là Rem đang đi bên cạnh hắn. Gã man tộc điên khùng nghiêng đầu và lên tiếng.

"Heh, người anh em một mình dâng lời cầu nguyện đấy à? Chúa có đáp lời không thế?"

Ở phía bên kia, gã trai to con sùng đạo cũng tham gia vào cuộc trò chuyện.

Ragna chẳng muốn trả lời. Gã không muốn phá hỏng tâm trạng tốt của mình.

Nhưng Rem thì dai như đỉa.

Audin thì lại siêng năng đến phát mệt.

"Này, cái gì đúng cơ? Có ma nhập vào đầu ngươi à? Này, to con. Ngươi không nên làm gì đó với chuyện này à? Hả? Ngươi không có cú đấm nào để trừ tà ma à?"

"Heh, người anh em, bị nhập không xảy ra dễ dàng như vậy đâu. Đặc biệt là trong một đơn vị kỷ luật như thế này, chuyện đó hiếm lắm. Tôi nghĩ là cậu ấy đang cầu nguyện. Vậy, Chúa đã nói gì thế?"

‘Giá mà chúng nó biến đi cho khuất mắt giùm’

Ước muốn của Ragna nhanh chóng biến thành sát ý.

'Hay là chém hết cả lũ cho rồi?'

Luồng sát khí bất chợt bùng lên khiến cả Rem và Audin phản ứng cùng một lúc.

"Này, mày định để lại cái đầu ở đây à? Cần giúp không?"

"Người anh em, cậu khó chịu vì không nhận được lời đáp của Chúa à? Nếu vậy thì đổ mồ hôi một chút cũng không phải là ý tồi đâu"

Khi sát khí nổi lên, họ sẽ chiến đấu. Đó gần như là một quy tắc trong Trung đội Điên.

Dĩ nhiên, Encrid có thể ngăn họ lại, nhưng hiện tại anh đang lạc trong thế giới của riêng mình.

Keng.

Ragna rút kiếm ra và vung nó.

Rem cũng phản ứng lại.

Choang!

Rìu và kiếm chạm nhau tóe ra tia lửa, hòa trộn cùng sát khí lan tỏa giữa Ragna và Rem.

Audin, người ở phía bên kia không thể chỉ đứng yên. Ragna cũng không chỉ quan sát hắn.

Tận dụng lực bật lại từ cú va chạm với rìu của Rem, Ragna chém về phía ngực của Audin.

Audin lùi lại, dùng lòng bàn tay gạt lưỡi kiếm đi, một kỹ năng cao cấp.

Rem, Ragna, và Audin.

Thật đáng kinh ngạc khi họ có thể làm những việc như vậy mà không cần suy nghĩ nhiều.

Chẳng mấy chốc cả ba đã lao vào nhau.

Quan sát từ bên cạnh, Jaxon nghĩ tất cả họ đều là những thằng khùng.

Ánh mắt của hắn tự nhiên chuyển từ ba người họ sang vị Trung đội trưởng của mình.

Hắn có một chút bất mãn.

Cảm Quan Né Tránh, anh ta có vẻ biết cách thực hiện nó, nhưng liệu có khó để cải thiện sự phối hợp cơ thể không?

Không dễ, chắc chắn là không dễ.

Nhưng điều này có vẻ hơi bất công không?

Anh ta đã học được Trái Tim Quái Thú rất nhanh, vậy tại sao Cảm Quan Né Tránh lại chậm hơn?

Anh ta đang ít chú ý hơn sao? 

Dám đặt ít nỗ lực hơn vào kỹ thuật của mình à?

"Chướng mắt thật"

Jaxon lẩm bẩm một mình, nhưng không ai trả lời.

Ba người kia quá bận rộn với việc chiến đấu.

Andrew và Mac không muốn bị cuốn vào cuộc chiến nên đã chim cút ra xa.

Finn thì bận rộn tự hỏi liệu trung đội này có hoạt động bình thường không.

Chỉ có Krais đã quen với nó và làm công việc của mình.

Cậu ta nhận lệnh thông qua Chỉ huy Đại đội Tiên tộc thay cho Trung đội trưởng.

"Sao lại là cậu?" vị Đại đội trưởng làu bàu một câu không cần thiết.

"Nếu ngài can thiệp vào những lúc như thế này, cả Trung đội trưởng và các thành viên đều sẽ khó chịu, và mọi chuyện sẽ trở thành hỗn loạn hơn" Krais giải thích.

"Hỗn loạn hơn bây giờ luôn à?"

Encrid đang vừa đi vừa vung kiếm một mình.

Ba người kia thì bận rộn đấm nhau.

Jaxon vẫn giữ vẻ mặt khắc kỷ, cảm nhận rằng sẽ không khôn ngoan nếu can thiệp ngay bây giờ.

Hừm, dù sao thì cũng đã đủ hỗn loạn rồi.

"Vâng, còn hơn cả bây giờ" Krais nói với sự tự tin.

Nếu chúng ta cố gắng ngăn họ lại, mọi chuyện sẽ còn tệ hơn.

Cậu ta biết điều này từ kinh nghiệm.

"Ta hiểu rồi. Lực lượng chủ lực đang quay trở về" vị Đại đội trưởng nói, đi thẳng vào vấn đề chính mà không nói đùa hay bình luận không cần thiết.

Krais nổi hứng trêu chọc, hỏi, "Ngài muốn Trung đội trưởng của chúng tôi lắm phải không?"

Vị Đại đội trưởng nhìn Krais. Đôi mắt xanh lục của vị Tiên tộc tựa như những viên ngọc hoàn thiện một khuôn mặt đẹp phi nhân loại.

Giống như những viên ngọc, chúng vô cảm, và Krais không thể đọc được bất kỳ cảm xúc nào từ chúng.

Tuy nhiên, cậu ta có cảm nhận được điều gì đó.

"Quả thực là vậy" vị Đại đội trưởng đáp, quay người và bỏ đi.

Krais rùng mình và xoa hai cánh tay.

Sau đó, cậu ta đợi vị Trung đội trưởng của mình trở lại bình thường.

Gần một ngày sau, khi họ đang dừng lại để chuẩn bị dựng trại, Encrid cuối cùng cũng dừng lại.

Liệu việc vung kiếm trong khi đi bộ có thực sự hữu ích không?

Krais không biết.

Đáng ngạc nhiên là cuộc chiến giữa ba người, bao gồm cả Rem đã kết thúc nhanh chóng.

Họ nhận ra rằng họ sẽ không kết thúc được cuộc chiến nếu cứ tiếp tục như vậy sao?

Hay có lẽ nó không vui vì Trung đội trưởng không can thiệp.

Ai biết được chứ? Đó không phải là điều Krais muốn biết.

"Đội trưởng"

Encrid mồ hôi nhễ nhại nhìn Krais.

"Chúng ta được lệnh trở về thành phố"

"Hửm?"

Krais biết rằng chỉ huy của mình không thích những lời giải thích dài dòng. Mặc dù cậu ta cảm thấy muốn nói nhiều hơn, nhưng cậu ta biết tốt nhất là nên nói ngắn gọn và rõ ràng.

"Đó là vì kế hoạch của chúng ta đã thành công. Khi kẻ thù chuyển một phần lực lượng của chúng đến tuyến đường thay thế, lực lượng chủ lực đã phát động một cuộc tấn công"

Bản chất của kế hoạch mà Krais ban đầu vạch ra rất đơn giản.

Trung đội Điên sẽ tấn công từ phía sau.

Họ sẽ thu hút đơn vị được biết đến với cái tên Mắt Diều Hâu hay bất cứ thứ gì và quét sạch chúng.

Trong khi đó, tiểu đoàn của Marcus sẽ giả vờ tiến về phía Cross Guard. Ngay cả việc giả vờ cũng đã đủ.

'Vốn đã là một trận chiến thua cuộc'

Nếu cậu ta là chỉ huy của địch, cậu ta sẽ cảm thấy thế nào?

Liệu ông ta có muốn chịu đựng sự hổ thẹn khi thành phố bị tấn công không?

Có thể, có thể không.

Dù thế nào đi nữa, không có gì để mất.

Ngay cả việc giả vờ cũng đã thu được rất nhiều.

Mục tiêu của Krais là đảm bảo an toàn.

Bằng cách giả vờ, nó đã cho tiểu đoàn của Marcus một cái cớ tốt để quay trở lại vị trí ban đầu của họ.

Cậu ta coi việc giữ khoảng cách với kẻ thù là điều hiển nhiên.

Thời gian trôi qua, các biến số giảm đi, và mọi thứ diễn ra đúng như cậu ta đã nghĩ.

Dĩ nhiên, có những điều hoàn toàn không khớp với mong đợi của Krais.

Ví dụ như sức mạnh của Trung đội Điên.

'Mình biết họ chiến đấu giỏi, nhưng mà…'

Họ chiến đấu xuất sắc một cách phi thường.

Với tư cách là một trung đội độc lập, một đơn vị tinh nhuệ, họ có thể còn ấn tượng hơn cả những Đao Phủ Biên Cương.

Sau đó, họ gia nhập tiểu đoàn của Marcus.

Trong khi đó, một số lực lượng, bao gồm cả đội hiệp sĩ đóng quân tại đồng bằng Ngọc Lục Bảo đã tiến lên.

Điều này hơi khác so với dự đoán của Krais.

'Họ đang tiến lên ư?'

Ngay cả khi họ kết thúc ở đây, họ cũng đã mở rộng lãnh thổ của mình và giáng một đòn chí mạng vào Aspen.

Họ không chỉ tiến lên và chiếm lấy lợi thế, họ đã giáng một đòn cực kì tàn khốc.

Đó là một cuộc tấn công không ngừng nghỉ, theo sau là một trận chiến.

Sự khác biệt về sức mạnh là khá đáng kể.

Cậu ta nghe nói đó là một chiến thắng áp đảo.

Vì điều này, tiểu đoàn của Marcus và Đơn vị Dự bị Biên Cương được lệnh trở về thành phố.

Trong trường hợp một số lực lượng của địch nổi điên và tấn công thành phố, họ cần một đội quân để bảo vệ nó.

Là một đơn vị đã lập được công, họ có lẽ muốn cho họ một số ưu đãi.

Thay vì giải thích tất cả những điều này, Krais truyền đạt nó một cách đơn giản và ngắn gọn.

"Chúng ta được lệnh về nhà"

"Không tệ'

Liệu Encrid, vị Trung đội trưởng này có hiểu tất cả những điều này không?

Cậu ta không biết. Cậu ta sẽ giải thích từ từ sau.

Hiện tại, họ được phép quay về.

Krais khá hài lòng với điều đó.

Trên hết, một tấm bản đồ cậu ta giữ chặt trong ngực khiến cậu ta cảm thấy ấm áp hơn nữa.

Đó là một trong những kho báu bị kẻ thù giấu đi, Krais biết điều này theo bản năng.

'Thứ này là thật'

Encrid cũng không có gì phàn nàn về việc quay về.

Trên thực tế, anh rất hài lòng.

Anh đã học và thu được rất nhiều từ trận chiến gần đây. Anh muốn suy ngẫm về tất cả và khắc sâu nó vào cơ thể mình.

Vì vậy, thứ anh cần là thời gian.

Là một người học chậm, anh biết mình cần phải vật lộn và tiến về phía trước.

Encrid quyết định sẽ làm như vậy.

Nỗi khao khát và sự thèm muốn.

Chúng thiêu đốt bên trong anh, khiến anh không thể đứng yên.

'Nhưng tại sao tên đó lại…'

Encrid quay ánh mắt về phía cảm giác sát khí thỉnh thoảng xuất hiện.

Đó là Jaxon.

Mỗi khi anh sắp quên, anh lại cảm thấy những ánh mắt sắc lẹm đó.

Jaxon dường như có một số phàn nàn, nhưng có vẻ như hắn sẽ không trả lời ngay cả khi được hỏi.

Vậy, anh có thể làm gì?

Anh đành phải để mặc nó thôi.

Những lời phàn nàn của họ không phải là chuyện mới mẻ gì.

"Chúng ta quay về à? Chắc cậu thất vọng lắm nhỉ. Không được xem các Hiệp sĩ chiến đấu sao?" Rem chen vào một cách mỉa mai, Encrid gật đầu.

"Thất vọng thì có, nhưng mà…"

Ngược lại, anh không thực sự bận tâm.

Cộp.

Bước chân theo nhịp, Encrid nhìn vào đôi tay mình.

Lòng bàn tay anh đầy những vết chai.

Sức nặng của hai thanh kiếm treo ở thắt lưng anh.

Bộ giáp khoác trên người.

Meow~

Con báo đã quay trở lại từ lúc nào, đi bên cạnh các thành viên trung đội.

Encrid cũng đang bước đi.

Và…

Nếu anh tự tin vào con đường mình đang đi.

Thì không cần phải kiểm tra đích đến.

"Ổn thôi"

Encrid trả lời và ngẩng đầu lên.

Phép màu của mùa xuân lan tỏa, với ánh nắng ấm áp đậu trên vai anh.

có vẻ như ma pháp hay thuật pháp đều được gọi là phép thuật, nên mùa xuân không được chỉ rõ là cái nào