Vĩnh thoái hiệp sĩ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Undead King of the Palace of Darkness

(Đang ra)

The Undead King of the Palace of Darkness

Tsukikage

Đây là câu chuyện về vị Vua Undead hèn nhát. Trong hành trình theo đuổi tự do, cậu lao đầu vào những cuộc chiến và đôi khi lại quay đầu bỏ chạy.

36 845

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

(Đang ra)

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Tomobashi Kametsu

Từ đòi tắm chung, cho đến chế cả xuân dược... Liệu ông bố mạnh nhất có chịu nổi tình yêu "quá khích" từ những cô con gái của mình? Một câu chuyện fantasy hài hước và ấm áp về gia đình mạnh nhất chính

18 82

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

(Đang ra)

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

漢唐歸來

“Cứ lảm nhảm mấy điều vô nghĩa đó đi và tôi sẽ…”

77 4115

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

(Đang ra)

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

Aien Kien

Tôi, một kẻ từng làm chân sai vặt cho một băng đảng mafia và ước mơ cuộc đời bình dị. Nhưng biết đâu, tại nơi đây, tôi có thể tận hưởng một cuộc sống học đường đầy ắp niềm vui thì sao?

4 56

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

(Đang ra)

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

Ryo Hazakura

Tất cả những tình huống éo le này khiến câu chuyện không chỉ đơn giản là một câu chuyện tình yêu mà còn chứa đựng những tình huống hài hước, gay cấn đầy bất ngờ.Source: BookWalker

18 306

Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

(Đang ra)

Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

Bạn nghĩ đây sẽ là một câu chuyện về phản diện hoàn lương? Không, anh chàng của chúng ta bị đưa vào tình thế không thể cứu vãn: Khi nhân vật phản diện đã cướp nữ chính khỏi tay nhân vật chính.

21 589

Chương 100 - 200 - Chương 141 - Cú xông lên của Rem

"Chúng ta cần đưa vị trí tiến lên phía trước. Không thể cứ để yên như vậy được. Chúng ta sẽ kiểm soát khu vực bụi rậm và tấn công chúng từ phía sau"

"Anh đang nói cái quái gì vậy? Anh định rút lui thế nào nếu xông vào như thế? Anh có biết quân Aspen có bao nhiêu quân lính canh giữ phía sau không?"

"Vậy ra anh nói chúng ta cứ để đơn vị du kích đó hoành hành à?"

"Vì chuyện đó mà tinh thần binh lính lại sụt giảm rồi"

Đây là một cuộc họp chiến lược.

Các Đại đội trưởng và Trung đội tập trung quanh một cái bàn ở giữa tranh cãi gay gắt.

Đại đội trưởng Graham của Đại đội 1 nghiêng về phía tấn công. Palto nêu lên một điểm khác. Đại đội trưởng Rayon của Đại đội 3 đã bị một sát thủ Tiên Tộc giết chết trong trận chiến trước và để lại vị trí trống, vì vậy Trung đội trưởng của Trung đội 1 thuộc Đại đội 3 đã lập tức lấp vào chỗ trống đó. Anh ta chẳng có gì để nói và cứ chỉ im lặng.

Phần còn lại là các Trung đội trưởng của Marcus. Họ đưa ra những ý kiến cần thiết, xác nhận chúng và kiểm tra chéo. Quan sát điều này, Đại đội trưởng Tiên tộc nghĩ rằng tất cả đều vô nghĩa. Vấn đề đã rõ ràng thế rồi.

"Có một kẻ khá thông minh ở phía bên kia"

Và ở phe này thì chẳng có ai như thế cả.

Tiểu đoàn trưởng Marcus có biệt danh là ‘Kẻ cuồng chiến’. Mặc dù có biệt danh đó nhưng ông ta không hề ngu ngốc. Có thể thấy điều này từ cách ông ta đối xử với Encrid. Ông ta biết cách nâng cao tinh thần binh lính của mình. Ông ta có thể điều chỉnh tinh thần và thiết lập không khí. So với Tiểu đoàn trưởng trước đó, người này đúng là một thiên thần hộ mệnh.

Tuy nhiên, Marcus không phải là một nhà chiến lược.

Khi Marcus cần thay đổi cục diện và không khí, ông ta đã làm gì

Một chiến lược xuất sắc?

Không. Ông ta hoặc tự mình hành động hoặc sử dụng một nhóm vũ trang mạnh mẽ. Có thể thấy điều này từ các trận chiến trước.

Vậy, thanh kiếm mà Marcus đã rút ra là gì?

Ông ta đã rút ra hai thanh kiếm.

Một là bộ binh hạng nặng của Đại đội 1. 

Thanh kiếm kia là Đội Vệ Binh Biên Cương cận vệ hoàng gia. Điều này có nghĩa là Marcus là một chỉ huy ưu tiên sức mạnh vũ lực trong chiến thuật của mình.

Mặt khác, kẻ thù.

"Dù nhìn thế nào đi nữa, chúng mới là kẻ đang dùng đầu óc"

Đại đội trưởng Tiên tộc đã sống rất lâu và rất giàu kinh nghiệm. Thông thường trong những trường hợp này, phản ứng vụng về của quân đồng minh thường dẫn họ sa vào bẫy. Sẽ ra sao nếu đây chỉ là một sự cám dỗ để dụ chúng ta vào sâu hơn? Sẽ ra sao nếu lực lượng chính tiến xa hơn chỉ để thấy một cái bẫy đang chờ đợi?

Ngay cả khi họ muốn thu thập thông tin, họ đang ở trong sân sau của kẻ thù.

Có nên cử trinh sát sâu hơn không?

Đánh giá theo sự di chuyển của đơn vị du kích địch, đó sẽ là một cuộc rượt đuổi mèo vờn chuột dọc theo các rặng núi.

Bỏ qua chúng và tấn công hậu phương địch ư? Ý tưởng đó có lẽ không tồi.

Nếu họ di chuyển về phía tây, họ sẽ đối mặt với Vệ Binh Thánh Giá. Nếu họ di chuyển về phía đông bắc, họ sẽ chạm trán lực lượng chính của địch. Quân đồng minh không thể quyết định một hướng đi cụ thể nào.

Nếu họ không thể tìm ra, giữ vững vị trí là điều tốt nhất họ có thể làm. 

Trên thực tế, sự hiện diện đơn thuần của đơn vị này đã đe dọa toàn bộ lực lượng chính.

Những mánh khóe của kẻ thù đơn giản là chỉ có thể bị phớt lờ.

Thịch.

Marcus đập nắm đấm xuống tấm bản đồ chiến lược trải trên bàn. Vài quân cờ và đinh ghim trên bản đồ đổ sụp.

"Nói thẳng ra là chúng ta không thể tiến lên hay rút lui trong tình hình hiện tại, đúng không? Chúng ta cần nói về những gì chúng ta có thể làm!"

Ông ta cũng đang vô cùng bực bội. Trong một tình huống bình thường, lực lượng chính lẽ ra đã phải đánh vào lực lượng chính của địch và rút lui, nhưng trận chiến cứ giằng co mãi. Trong khi đó, đơn vị du kích địch cứ chọc phá liên tục, điều này thực sự rất khó chịu, vì vậy họ cố gắng nghĩ ra một kế hoạch để bắt chúng, nhưng ai cũng chỉ nói linh tinh.

Cuối cùng thì cuộc họp chiến lược kết thúc mà không đi đến kết luận nào. Chẳng có ý kiến hữu ích nào cả.

Khi cuộc họp kết thúc và Đại đội trưởng Tiên tộc trở về lều của mình.

Thump.

Một Trung đội trưởng với trang bị kỳ lạ và hai thanh kiếm ở hai bên thắt lưng chặn đường cô ấy.

Ấn tay trái lên cán kiếm, anh ta cúi đầu.

Sau khi chào, Trung đội trưởng Encrid lên tiếng:

"Xin phép được trình bày một đề xuất chiến thuật và yêu cầu tạm quyền chỉ huy"

Đại đội trưởng Tiên tộc nhìn chằm chằm vào Encrid, nghĩ rằng anh ta có một khuôn mặt khá đẹp trai và tự hỏi đề xuất của anh ta là gì.

Đối với cô, Encrid không giống kiểu người giỏi chiến lược. Anh ta giống một chiến binh liêm chính hơn.

"Nếu anh đến để cầu hôn thì đây không phải lúc thích hợp đâu, Trung đội trưởng"

Đại đội trưởng Tiên tộc đùa theo cách riêng của cô, một cách tự nhiên.

Encrid dường như đã quen với những trò đùa như vậy, đáp lại cũng tự nhiên không kém.

"Đây là về chiến lược quân sự"

Liệu họ có thể bỏ qua ý kiến của một Trung đội trưởng đơn thuần không?

Không, họ không thể. Bỏ qua việc cô ấy thích anh ta, Encrid đã chứng tỏ bản thân trên mọi chiến trường.

"Nói đi"

Encrid không muốn nhận công lao cho ý tưởng của người khác nên sẽ nói ngắn gọn.

"Ban cho tôi quyền chỉ huy tạm thời để phá vỡ tuyến phòng thủ của kẻ thù"

"Và?"

"Tôi yêu cầu sự hỗ trợ của một binh lính giỏi tìm đường"

"Chỉ có vậy thôi sao?"

"Ngoài ra, liệu lực lượng chính có nên di chuyển về phía tây ngay bây giờ không?"

Đại đội trưởng Tiên tộc nghiêng đầu sang một bên. Encrid giải thích như anh đã nghe.

Đơn vị này hiện đang đóng quân ở đâu?

Sự di chuyển của họ sẽ tác động như thế nào đến kẻ thù?

Tác động đó sẽ mang lại hiệu ứng gì?

Đó là vấn đề của sự quan sát và dự đoán.

"Nếu mọi thứ không diễn ra như mong đợi thì sao?"

"Thì chúng ta rút lui"

Trong trường hợp đó, họ sẽ rút lui.

Trên thực tế, kế hoạch này ngay từ đầu đã tập trung vào việc rút lui. Đại đội trưởng Tiên tộc không phải là kẻ ngốc. Khi cô lắng nghe, tâm trí cô bắt đầu hoạt động một cách linh hoạt.

"Có ích đấy"

Không, nó không chỉ hữu ích, nó dường như là lựa chọn tốt nhất trong tình hình hiện tại.

Họ không làm gì đáng kể, nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu những hành động nhỏ này tích lũy lại?

Với một chút may mắn, và nếu Encrid di chuyển cùng các thành viên trong tiểu đội của mình một cách trực tiếp…

"Đây là kế hoạch của cậu sao?"

Đại đội trưởng Tiên tộc hỏi.

"Không"

Encrid lắc đầu. Anh không có ý định nhận công lao của người khác.

"Đây là ý tưởng của một binh lính tên là Krais"

Krais đã đề xuất điều đó vì không muốn mạo hiểm vị trí hiện tại của họ. Đó là một đề xuất bình thường, hy vọng nó sẽ được xem xét, và nếu không, bộ chỉ huy sẽ có kế hoạch khác.

Nhưng hóa ra đây lại là ý tưởng cần thiết nhất vào lúc này.

"Tốt"

Đại đội trưởng Tiên tộc chỉ nói vậy và nhanh chóng quay người đi, hướng về lều của Tiểu đoàn trưởng nơi cuộc họp chiến lược vừa diễn ra.

Ngay sau đó, các lực lượng đồng minh bắt đầu di chuyển khác đi. Họ bắt đầu chuẩn bị dời vị trí và hành quân.

Trong khi đó, Encrid đang trang bị cho các thành viên trong tiểu đội của mình và nói chuyện với họ.

Chẳng cần một bài diễn văn, vì họ không phải kiểu người cần một bài diễn văn cho nhiệm vụ.

"Rem"

"Gì"

"Chúng ta đi bắt tên cung thủ đó chứ?"

Encrid hỏi Rem một cách đơn giản.

Chân mày Rem khẽ giật giật. Đó là một dấu hiệu của sự hài lòng.

"Nghe hay đấy"

Nụ cười của Rem dường như mang theo mùi máu.

"Tôi chỉ gợi ý chúng ta khởi động một chút thôi, có ai muốn ngồi ngoài không?"

Anh nhìn từng người một: Ragna, Audin, Jaxon, Andrew và Mac. Mặc dù anh sẵn lòng để bất kỳ ai không tham gia, nhưng không có ai tình nguyện cả.

Rồi có một người.

"Đây là Finn, người sẽ gia nhập trung đội hôm nay"

"Rất vui được gặp"

Việc Finn gia nhập là ở một diễn biến khác. Sau khi yêu cầu hỗ trợ, họ đã cử một biệt kích, người từng thuộc đơn vị cung thủ giáp nhẹ. Khi đơn vị cung thủ đã được sáp nhập trở lại vào Đại đội 2, vị trí của Finn dần trở nên hơi mơ hồ.

Do đó, cô ấy cuối cùng đã gia nhập trung đội với tư cách là tiểu đội trưởng.

Đó là một sự sắp xếp kỳ lạ, khi trung đội độc lập này có chưa đến mười người, nhưng lại có đến hai Tiểu đội trưởng. Đó là một tình huống kỳ quặc, nhưng họ có thể làm gì được?

Trung đội Điên luôn là như vậy.

Finn đã chuyển đến vì Encrid.

Anh là người mà Finn muốn quan sát từng ngóc ngách, ngay cả khi điều đó có nghĩa là cô phải hạ cấp xuống Tiểu đội trưởng. Cô cũng có một sự quan tâm cá nhân trong việc tìm hiểu Encrid rõ hơn.

Ngoài ra, còn có những người cô muốn gặp.

"Tôi là Finn. Tôi không có ý định gây khó dễ với tư cách là Tiểu đội trưởng, nên chúng ta cứ hòa thuận thôi. Vậy, anh là Audin, đúng không?"

Finn là một người thẳng thắn. Cô nói những gì mình muốn và hành động theo ý mình. Sau đó, cô tiết lộ một trong những ý định của mình.

Audin, người đã dạy Encrid Võ thuật phong cách Valaf.

Finn liếm môi khi nhìn Audin. Cô bị hấp dẫn chỉ bởi vóc dáng của anh ta.

"Enki rất giỏi, nhưng…"

Audin cũng có vẻ hứa hẹn. Anh ta chỉ có hình thức mà không có cốt lõi ư?

Cô đã xác nhận cốt lõi của Encrid trong lần gặp đầu tiên của họ bên dòng suối rồi.

"Ah"

Finn gạt bỏ những suy nghĩ miên man. Giờ không phải lúc cho những suy tư vẩn vơ đó.

"Phải, cô gái. Tôi được Chúa ban cho cái tên Audin"

Họ bắt tay và chào hỏi nhau. Rem, Ragna và Jaxon hành động như không có gì. Andrew tiến lại gần và nói rằng cả hai đều là Tiểu đội trưởng. Mac chỉ gật đầu công nhận. Đây chính là nhóm của họ.

"Được rồi, chúng ta hãy bắt đầu với tổng quan về chiến dịch"

Encrid nói trong khi nhìn về phía Krais.

Tới lượt cậu rồi đấy, trốn cái gì nữa?

Hiểu được ánh mắt đó, Krais hắng giọng và bước tới.

"Ờm, vì đơn vị du kích của địch đang gây rắc rối, chúng ta chơi trò gậy ông đập lưng ông"

Krais biết rằng nếu nói quá phức tạp thì có phước mà mấy người này hiểu được. Vì vậy, cậu ta giữ lời giải thích càng đơn giản và rõ ràng càng tốt. Ý chính là thế này:

Kẻ thù đang lợi dụng địa hình để làm rối loạn lực lượng của họ, vậy tại sao họ không thể làm điều tương tự? Mặc dù một phần của Đội Vệ Binh Biên Cuongw đã làm điều gì đó tương tự nhưng Krais cảm thấy nó chưa để lại ấn tượng đủ mạnh mẽ cho kẻ thù.

Thế họ nên làm gì? Hãy khiến chúng nhớ đời nào.

"Vậy chúng ta đi chứ?"

Giọng Krais nghe có vẻ thiếu nhiệt? Rem cười khẩy và lên tiếng:

"Đánh trận không phải như thế, phải càn quét sạch sẽ chúng nó đi chứ!"

Rem nói với Krais, giọng anh ta lớn dần ở cuối câu. Dĩ nhiên chỉ Encrid đáp lại:

"Nghe hay đấy"

Những người khác phớt lờ. Jaxon bắt đầu đi ngay khi Rem mở miệng.

"Cô đi không?"

Hắn thậm chí còn hỏi Finn.

Finn quan sát sự thù địch giữa các thành viên trong trung đội và tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô vẫn làm tốt nhiệm vụ của mình. Rốt cuộc, đã phải có một lời cảnh báo.

"Đây không phải một đơn vị bình thường. Cô có ổn với điều đó không?"

Đại đội trưởng Tiên tộc đã không cảnh báo cô rồi sao?

Finn gật đầu.

Mối quan tâm chính của cô là Encrid và Audin. Những thành viên khác, cô có thể hòa đồng.

Và thế là tiểu đội của Encrid xuất phát.

Finn đang làm nhiệm vụ của mình.

Theo dấu vết của kẻ thù chỉ khiến họ đi vòng tròn. Vì vậy họ đặt ra một mục tiêu khác, không phải đơn vị du kích mà là lực lượng chính của kẻ thù.

Tìm thấy chúng không khó.

"Phù, nếu có Hiệp sĩ thì chẳng phải là chuyện lớn sao?"

Andrew hỏi, và Krais, người có kỹ năng chiến đấu tệ nhất trong tiểu đội đáp lại. Tất cả họ đi vững vàng, mặc kệ mọi dấu vết họ để lại phía sau.

"Tôi không nghĩ vậy"

"Sao cậu chắc chắn thế?"

"Nếu có, chúng ta chỉ cần đánh giá tình hình và đánh bài chuồn. Hơn nữa, nếu chúng có đủ nguồn lực để điều Hiệp sĩ hoặc các đơn vị khác ra phía sau thì chúng đã không hoạt động như một đơn vị du kích rồi. Theo tôi thì đơn vị du kích đó chỉ là một đòn nghi binh. Bởi vì, à thì…"

"Đủ rồi"

Andrew thấy rằng Krais có xu hướng nói dài dòng khi đề cập đến những chủ đề này. Nếu chỉ một nửa những gì cậu ta nói có lý, thì có ích gì?

Krais có hơi bất mãn về điều đó. Dường như chẳng ai chịu lắng nghe hắn nói. Tuy nhiên, ít nhất thì Trung đội trưởng đã lắng nghe cẩn thận và thể hiện thái độ chân thành. Điều đó đủ làm cậu ta hài lòng.

Thực tế thì Krais cảm thấy hơi lo lắng về những gì mình đang nói. Khi cậu ta nhanh chóng bước đến bên Trung đội trưởng, Krais nói:

"Thưa Trung đội trưởng, tôi nghĩ đơn vị du kích đó chỉ là một đòn nghi binh. Vậy câu hỏi là tại sao chúng lại nghi binh chúng ta? Rất đơn giản. Chúng muốn chúng ta ở yên đó, để chúng ta không di chuyển đến nơi khác. Nếu chúng ta tiến về phía sau thì chúng sẽ đặt bẫy. Đại loại là như vậy. Vì thế, chúng ta nên di chuyển khác đi, theo cách mà chúng không ngờ tới"

Krais tiếp tục chiến lược của mình. Encrid lắng nghe cẩn thận rồi hỏi: "Sao cậu cứ lặp lại chuyện này vậy?"

Anh đã nghe điều này rồi, đây là lần thứ ba.

"À thì, tôi chỉ muốn nói thôi. Thôi bỏ đi"

Cậu ta đang lo lắng sao?

"Việc nói chuyện giúp cậu bớt lo lắng à?"

"À, thưa Trung đội trưởng, anh sẽ không hiểu đâu"

Krais tự nhận mình là một người bình thường. Vì vậy nên cậu ta tin rằng một người không cùng tần số như Encrid sẽ không hiểu mình.

Đối với cậu ta, Trung đội trưởng dường như không bình thường. Nếu thiếu tài năng, họ nên từ bỏ.

Lại còn đuổi theo giấc mơ? Sao có thể bình thường được chứ?

Đó là một giấc mơ theo nghĩa đen, không phải một mục tiêu khả thi.

Thế nhưng Encrid vẫn theo đuổi nó, lặp đi lặp lại những điều tương tự mỗi ngày. Anh liên tục thể hiện những bài luyện tập khắc nghiệt trước mặt Krais.

Làm sao điều đó có thể bình thường được?

Krais ngừng nói.

Khi nhìn Trung đội trưởng, cậu ta cảm thấy như họ có thể vượt qua mọi thứ, dù cho bất kể điều gì xảy ra.

Nỗi lo lắng của cậu ta đã vơi đi một chút.

"Lối này"

Finn, một biệt kích và người dẫn đường thiên bẩm dẫn đầu đội hình. Dù lạ lẫm với địa hình, đôi mắt tinh tường của cô vẫn sắc bén tìm ra từng dấu vết. Đơn vị du kích địch đã giăng hàng loạt cạm bẫy để tránh bị truy đuổi. Họ đã thấy rõ vài cái bẫy chết người đó.

Người ta đồn rằng, các đơn vị vệ binh biên cương đã không ít lần vướng vào những cái bẫy này khi truy đuổi lũ du kích. Nhưng Trung đội Điên thì khác, họ không thèm quan tâm đến dấu vết của lũ du kích. Họ đi thẳng, không chút do dự, hướng thẳng đến hậu phương kẻ địch, như một mũi tên xé gió lao vào tử địa.

Vượt qua những bụi cây rậm rạp và rặng núi hiểm trở, lờ mờ hiện ra trước mắt họ là đội hậu vệ của quân thù.

"Tao sẽ đi trước. Không, nếu thằng chó nào dám vượt mặt tao, tao sẽ đập nát óc nó, nên lũ bay liệu hồn mà lùi lại!"

Rem gầm gừ, giọng nói như tiếng dã thú bị thương nhuốm đầy ý chí tàn bạo.

Những người còn lại chẳng nói năng gì, mặc kệ hắn. Ai nấy đều hiểu, không ai trong bọn họ muốn tranh giành vị trí tiên phong đầy điên rồ đó với Rem.

Krais im lặng, đôi mắt sắc lẹm lướt nhanh qua đội hình địch. Kẻ thù dàn trải trên một địa hình rộng lớn, từ bãi cỏ cao ngút đến vị trí hiện tại của họ. Vậy đây chính là hậu phương, cụ thể là phía sau bên phải của quân địch, đúng không?

Phải, chắc chắn là khu vực đó. Họ đã mất hơn nửa ngày trời để vượt qua những rặng núi hiểm trở này.

"Có hiệp sĩ nào ở đây không?"

Encrid hỏi.

Encrid hỏi. Jaxon, người có đôi mắt sắc bén, nhìn quanh và trả lời:

"Tôi không thấy bất kỳ ai đặc biệt nguy hiểm"

Thời khắc đã điểm. Màn kịch đẫm máu sắp sửa bắt đầu.

Rem bắt đầu di chuyển xuống sườn núi, bước chân nặng nề khuấy động bụi đất mịt mù. Encrid theo sát ngay sau hắn, mỗi bước đi đều chắc chắn, quyết đoán. Phía trên cao, Mac, Andrew, Finn, Audin và Jaxon vẫn đứng yên, giữ vị trí cảnh giới. Krais đã được đặt dưới sự bảo vệ cẩn mật, họ đã sẵn sàng cho mọi tình huống xấu nhất có thể xảy ra.

Chỉ Rem, Encrid và Ragna lao xuống.

"Chúng tôi sẽ quan sát"

Ragna nói, ánh mắt dán chặt vào Encrid.

Anh ta đã học được gì khi dùng song kiếm? Ragna muốn tận mắt chứng kiến liệu những gì mình đã truyền dạy có thực sự hiệu nghiệm không.

'Một bài kiểm tra'

Đối với Encrid, đây không chỉ là một nhiệm vụ, mà còn là một thử nghiệm. Hai thanh kiếm, song kiếm, mỗi tay một vũ khí, liệu nó sẽ hiệu quả đến mức nào trên chiến trường thực sự?

"Con mẹ gì đây?"

Một lính gác địch kinh hoàng thốt lên khi phát hiện ra ba cái bóng lao đến. Họ không thèm che giấu, cứ thế đạp mạnh vào sườn dốc, cuộn lên bụi đất mù mịt, chẳng có chút địa hình nào để ẩn nấp. Họ đã đặt chân lên một bình nguyên màu mỡ, vùng đất mà kẻ chiến thắng trận chiến này sẽ sớm độc chiếm.

Rem tiến đến, bàn tay vẫy nhẹ, một cử chỉ và dáng điệu như thể đang gặp lại một người bạn cũ.

"Ê!"

Tên lính gác ngơ ngác nhìn vẻ thản nhiên của hắn.

Kẻ thù ư?

Hay không phải?

Sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt hắn.

Khi khoảng cách rút ngắn đến mức nguy hiểm, tên lính gác định đưa còi lên miệng ra hiệu thì cây rìu cầm tay của Rem đã vút ra khỏi thắt lưng hắn. Tay hắn di chuyển nhanh như một tia chớp cắt đôi bóng tối. Cây rìu lao vun vút trong không khí, vẽ nên một quỹ đạo dài đầy chết chóc.

Thịch.

Đầu của tên lính gác bỗng chốc được tô điểm bằng một "vật trang trí" mới, một thứ đã kết liễu cuộc đời hắn ngay lập tức. Tên lính gác với chiếc rìu găm sâu vào hộp sọ loạng choạng, đôi chân bỗng chốc mất đi trọng lực, chân rời khỏi mặt đất. Hắn ta giãy giụa trong vô vọng rồi ngã vật ngửa ra sau với một tiếng thịch khô khốc.

Tên lính gác còn lại chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đó, vội vàng đưa còi lên miệng.

Nhưng đã quá muộn.

Rem đã áp sát hắn ta rồi.

Hắn ta lao tới với một lực bùng nổ, toàn bộ sức mạnh dồn nén trong đôi bắp đùi cuồn cuộn. Encrid dù đã biết rõ kỹ năng của Rem vẫn không khỏi sửng sốt. Cảnh tượng đó gợi cho anh nhớ về pha xung phong kinh hoàng mà anh từng chứng kiến từ một Hiệp sĩ tập sự, ngay trước khi họ chính thức trở thành một Hiệp sĩ thực thụ.

"Rem…"

Hắn ta vẫn còn những kỹ năng ẩn giấu kinh hoàng hơn nữa.

Rem rút ngắn khoảng cách, nắm lấy cổ tay lính gác địch rồi vặn mạnh.

Rắc.

Tiếng xương gãy giòn tan vang lên, cắt ngang không khí.

"Ưgh!"

Tiếng rên rỉ đau đớn bị bóp nghẹt. Rồi, chiếc rìu sắc lạnh trong tay trái Rem chém ngang không khí với tốc độ không tưởng.

Thịch.

Thằng lính gác ngã vật xuống một bên, cổ hắn ta bị chém gần đứt lìa, chỉ còn dính hờ hững. Máu tươi trào ra như suối từ vết chém, nhuộm đỏ cả mặt đất, tạo thành một vũng loang lổ.

"Yếu ớt thảm hại"

Rem lẩm bẩm, giọng nói lạnh lùng đến rợn người, đứng giữa hai xác lính đã chết, xung quanh là mùi máu tanh nồng.

Màn đêm bao trùm.

Và cuộc tàn sát chỉ mới bắt đầu.