"Cậu thật sự cần dùng đến hai thanh kiếm à?"
Câu hỏi vang lên sau buổi đấu luyện, Rem hỏi, mồ hôi thì nhễ nhại.
À mà thực ra chỉ có Encrid là ướt đẫm mồ hôi thôi.
"Ừ"
Encrid gật đầu trong khi vẫn ngồi bệt dưới đất. Miệng Rem khẽ hé nhưng rồi lại ngậm chặt không nói lời nào.
Hắn nuốt ngược những lời sắp thốt ra khi nhìn thấy biểu cảm của Encrid.
Chẳng hạn như:
"Ta có nên giải thích cho cậu nghe kỹ thuật song kiếm này nhìn đần đến mức nào không?"
"Cậu nghĩ dùng hai thanh kiếm sẽ gấp đôi lượt đánh hay gì à?"
"Đừng có nghịch ngợm nữa mà cứ dùng một thanh thôi. Tin ta đi, trước khi ta chẻ đôi cái thanh kiếm màu xanh kia chỉ bằng một chiếc rìu"
Rem cắn lưỡi, thầm nghĩ.
Dù sao thì hắn cũng vừa nhận được một món quà, một chiếc rìu chất lượng cao từ Encrid. Ánh xanh lấp lánh tinh tế là bằng chứng của kim loại được tôi luyện kỹ càng, chắc chắn được làm từ thép Valyrian.
Đánh giá theo độ cứng và sự tinh xảo, đó là một vật phẩm có thể sử dụng lâu dài. Đó là thứ mà Rem thấy khá hấp dẫn.
Thế nên hắn quyết định: 'Kệ đi'
Tất nhiên chiếc rìu chỉ là cái cớ. Sự thật là nhìn thấy vẻ mặt của Encrid khiến hắn từ bỏ ý định mắng mỏ.
Đôi khi, khi Encrid nói về việc muốn trở thành một Hiệp sĩ, nói rằng đó là một ngày tốt lành để vung kiếm, hay nhắc đến việc luyện tập trong thời gian rảnh rỗi dù trên chiến trường hay không, một sự kiên định bướng bỉnh hiện rõ trên khuôn mặt anh.
Hay nên gọi đó là sự quyết tâm? Ngay cả việc gọi là vậy dường như cũng quá bình tĩnh.
Dù sao đi nữa, có một ranh giới trong thái độ của Encrid mà Rem không thể vượt qua. Hắn cũng có những ranh giới như vậy, và Encrid luôn tôn trọng chúng.
'Nếu cậu ấy tự làm mình rối, trì trệ, hay thất vọng…'
Hắn sẽ bỏ cuộc lúc đó.
Gần đây mọi người đang bàn tán về việc Encrid là một thiên tài nở muộn, nói rằng anh đã thức tỉnh ở tuổi ba mươi.
'Có phải là do mình không? Chắc là một chút'
Nhưng về cơ bản, chính Encrid đã tự mình làm việc đó.
Ít nhất là Rem nghĩ vậy.
Encrid chưa bao giờ bỏ cuộc dù chỉ một giây. Anh không tuyệt vọng hay nghĩ đến việc từ bỏ, anh chỉ đơn giản và bướng bỉnh tiếp tục tiến về phía trước.
Bò lê nếu cần.
Đột nhiên, cụm từ đó hiện lên trong tâm trí Rem.
Có phải những phẩm chất này đã khiến hắn không ngừng dõi theo Encrid không? Hay là vì Encrid quá khác biệt so với chính hắn?
Rem, kẻ đã từ bỏ tất cả và lang bạc. Mặc dù hắn sinh ra đã có tài năng và mọi thứ khác.
'Ta đã từ bỏ nó nó'
Hắn quay lưng đi, phớt lờ nó.
Ngược lại, đội trưởng của hắn, vị đội trưởng cứng đầu và điềm tĩnh này lại không như vậy. Tất cả những gì anh có là một thanh kiếm, một thanh kiếm sắc bén, không hơn không kém.
Thế mà anh vẫn tiếp tục bước đi, không biết điều gì nằm ở cuối con đường đó, không chất vấn liệu mình có đủ tư cách để bước đi trên con đường đó không, cũng chẳng than vãn về những khó khăn.
Anh đơn giản là tận hưởng con đường mình đã chọn. Người như vậy có thể làm được điều đó sao?
Cảm xúc của Rem trở nên phức tạp. Anh có học được sức mạnh của Trái tim Quái thú chỉ trong một ngày không?
'Chàa, điều đó thật đáng ngạc nhiên thật, nhưng đó là điều mình có thể chấp nhận được. Thiên tài đúng là có tồn tại trên đời'
Vẫn đáng kinh ngạc khi đội trưởng của hắn có thể làm được điều như vậy.
'Mình đã hướng dẫn, chứng minh, và theo dõi tiến độ của cậu ta bằng chính mình'
Đến thời điểm này, việc cậu ta ít nhất có thể bắt chước được cũng là điều hợp lý.
Tuy nhiên, thái độ sống đó là điều khó mà bắt chước được.
Đến cuối suy nghĩ của mình, Rem nhúc nhích cái lưỡi đã dính chặt vào vòm miệng, rồi lên tiếng.
"Ta nghĩ ta thích cậu làm đội trưởng"
"Có ai đầu độc thức ăn của anh à?"
"Ta nói thật đó, có cậu ở đây thật tốt"
"Oh, yeah. Đúng là anh rồi"
Encrid đón nhận nhẹ nhàng.
Khi Rem nhìn anh, một kẻ lười biếng thường xuyên lười biếng bỗng xuất hiện.
"Đấu tập xong chưa?"
"Ta nghĩ ta thực sự ghét ngươi đấy" Rem nói bằng cả trái tim mình. Hắn muốn đảm bảo không có sự hiểu lầm nào nên hắn nói với sự chân thành tuyệt đối, hệt như cách Encrid vẫn làm.
"À, đây cũng vậy"
Ragna gật đầu, thậm chí nở một nụ cười nhẹ, ngụ ý rằng hắn hoàn toàn đồng ý.
Ragna thường có một khuôn mặt thanh tú, nhưng nụ cười của hắn khiến Rem càng muốn đấm hắn hơn.
"Ta cũng vậy"
Từ đâu đó, một con mèo ranh mãnh với hai tay khoanh lại chen vào cuộc trò chuyện. Đây là một gã mà bình thường chẳng bao giờ nói chuyện.
"Người anh em, mọi sự trên đời đều nằm trong vòng tay của Chúa. Tất nhiên, Chúa cũng chạm đến trái tim của mỗi người. Là một tôi tớ của Chúa, tôi không thể che giấu cảm xúc của mình. Phải, tôi cũng cảm thấy như vậy. Haha"
Gã linh mục to con nói, cởi áo ra. Thật là khó chịu.
Mặc dù họ đều thêm vào cuộc trò chuyện, nói rằng họ cũng ghét hắn, Rem lại cảm thấy vui lạ thường.
Ngắm nhìn Encrid có tác dụng đó với hắn.
Trong tâm trạng vui vẻ đó, Rem quyết định thể hiện một chút lòng tốt và sự ưu ái.
"Này, Andrew!"
Andrew giật mình khi Rem gọi nhưng nhanh chóng đứng dậy một cách tự tin.
'Nuôi dưỡng kẻ thù trong trái tim mình nghĩa là ngươi đang quá đề cao chúng. Coi chúng là lớn nghĩa là ngươi đã thua ngay từ trước khi bắt đầu'
Với một trái tim kiên định, Andrew rút kiếm của mình.
Xoẹt.
"Này nhóc, ta thích cái sự lanh lợi của ngươi rồi"
Rem tiến đến gần Andrew, bước chân nặng nề trên mặt đất. Chiếc rìu sắc bén đung đưa qua lại như quả lắc từ vai hắn, trông đáng sợ thật chứ.
"Nếu ngài xin tha giữa chừng, tôi sẽ can thiệp"
Mac nói từ phía sau. Andrew gật đầu.
Mac là một người tốt bụng, đã hỗ trợ hắn trong việc khôi phục gia tộc. Gần đây, anh ta cũng đứng về phía Andrew để chống lại Rem.
''Nhưng mà này, Mac. Sao anh cứ phải giật lùi lại mỗi khi nói thế hả? Hả? Anh định làm gì nếu có chuyện khẩn cấp xảy ra? Đứng xa tới mức đó thì giúp đỡ kiểu gì? Nhìn anh kìa, cứ như đang cố vẽ nguyên một đường ranh giới 'Đừng lại gần tôi' ấy'
"Ngài có thể làm được. Gardner, ngài là anh hùng duy nhất có thể vực dậy gia tộc Gardner"
'Sao anh lại phải đứng tuốt đằng kia rồi mới nói hả? Với lại… sao tự nhiên anh gọi tôi là Gardner? Bình thường anh vẫn gọi tôi là Andrew mà, thậm chí đôi lúc còn xưng hô kiểu suồng sã nữa cơ. Tôi nhớ rõ đó'
Mac tiếp tục lùi lại cho đến khi cuối cùng anh ta dừng lại gần Encrid. Nếu muốn tránh những kẻ điên của trung đội này, nơi trú ẩn duy nhất có lẽ là ở đó.
Andrew không thể đến được nơi trú ẩn. Cùng với niềm kiêu hãnh cuối cùng còn sót lại còn có một sự thật là càng chiến đấu với gã man rợ điên khùng này, kỹ năng của hắn càng được cải thiện. Vì ngày mai, chứ không phải hôm nay.
Học theo đội trưởng của mình, hắn nói: "Hãy chiến đấu đi, tên man rợ kiêu ngạo này"
"Sủa gì đấy nhóc? Cụt một tay chắc không sao đâu ha?"
Đôi mắt xám đục của Rem ánh lên một tia chân thật.
"Bỏ mẹ rồi..."
Andrew lẩm bẩm, nhận ra chống cự là lựa chọn duy nhất của mình.
Encrid quan sát toàn bộ tình hình trong khi ngồi.
Anh đã chiến đấu với Rem bằng tất cả sức lực của mình, dùng cả hai thanh kiếm và dốc hết sức. Trái tim Quái thú ban cho cánh tay anh sức mạnh kinh người, một sự tăng cường sức mạnh cơ bắp phi thường.
Nhưng nó chưa thể gọi là song kiếm được. Anh không thể đẩy Rem lùi lại hiệu quả như khi dùng một thanh kiếm. Anh cảm thấy mình còn thiếu sót trong luyện tập.
'Mình vẫn chưa quen được'
Encrid nghĩ khi nhìn vào đôi bàn tay chai sạn của mình. Anh không đổ lỗi cho tài năng của mình. Anh chỉ cảm thấy mình cần thêm thời gian.
Vậy thì anh phải làm gì đây?
"Anh đang định nghỉ ngơi à?"
Câu trả lời đã ở ngay trước mắt anh.
Ragna hỏi, tỏ vẻ nhiệt tình bất thường.
Tại sao?
Tại sao cậu ta chỉ như vậy với Encrid?
Đó không phải là điều gì tệ. Tuyệt đối không. Encrid biết điều này quá rõ. Anh đặt tay lên đùi mình, nơi chắc chắn sẽ bầm tím vì bị Rem đá rồi đứng dậy.
"Không"
Gật đầu.
Như thể đã mong đợi điều đó, Ragna gật đầu và rút kiếm.
"Anh định dùng hai thanh kiếm sao?"
"Phải"
Ragna không hỏi thêm câu nào nữa.
Đó là một điều kỳ lạ. Anh đã mong đợi rằng nếu anh nói sẽ dùng hai thanh kiếm, Rem hoặc Ragna sẽ cố gắng ngăn cản anh.
Nếu không phải họ thì có lẽ là Jaxon hoặc Audin.
Ngay cả Andrew, Mac hay Krais cũng có thể đã nói điều gì đó về kiếm thuật mèo cào như vậy.
Nhưng không ai nói gì cả.
Thật sự kỳ lạ.
Tuy nhiên, không có thêm câu hỏi nào.
Thay vào đó, anh vung kiếm. Siết chặt cả hai thanh.
Anh suy ngẫm và cân nhắc, biết rằng cách hiệu quả nhất để sử dụng hai thanh kiếm là phải suy nghĩ kỹ lưỡng các câu trả lời.
Anh không hề nhàn rỗi.
Khi anh gắn Trái tim Quái thú vào cơ thể mình, anh cũng tập luyện với hai thanh kiếm.
Dù vậy, anh vẫn vụng về.
Giống như một bức tượng, dù bạn có đẽo gọt bao nhiêu, họ cũng không thể định hình được chính xác nó là gì.
Vì vậy, đôi tay Encrid bận rộn, vụng về và hỗn loạn.
Ragna chặn mọi đòn tấn công của kiếm Encrid và kết thúc trận chiến theo một cách tương tự như Rem.
Nói cách khác, cậu ta hoàn toàn giành lấy lợi thế và áp đảo anh.
"Hmm"
Cậu ta định nói điều gì đó nhưng rồi lại ngậm miệng.
"Huff, huff, haah"
Encrid thở hổn hển, đặt tay phải lên đùi, tay trái cầm một thanh kiếm cắm xuống đất, mồ hôi nhỏ giọt.
Anh hơi khom lưng, đầu cúi xuống đất.
Mồ hôi từ trán chảy dọc sống mũi rồi nhỏ xuống đất.
Anh có thể gọi đây là gì? Tập luyện điên khùng?
Vì một điều như vậy,
Các chi của anh đang run rẩy.
Trái tim Quái thú tạm thời phá vỡ giới hạn của cơ bắp và gây ra tác dụng phụ.
Trong khi Ragna im lặng, Audin bước vào.
"Cậu quá sức rồi, Đội trưởng."
Encrid hơi ngẩng đầu nhìn Audin.
Audin với nụ cười thường trực, cái nụ cười anh ta hay đeo khi sử dụng Kỹ thuật Cách ly lên tiếng.
Cái gì thế này?
Biểu cảm đó thường ẩn chứa một ý đồ quỷ quyệt.
"Cậu cần nghỉ ngơi"
"Nghỉ ngơi?"
"Cậu cũng không nên dùng Kỹ thuật Cô lập đâu, người anh em"
Cái gì đây?
Bình thường anh ta là kiểu người sẽ sốt ruột nếu không thể luyện tập hoặc hành hạ họ nhiều hơn.
"Tôi sẽ nói chuyện đó sau, sau này"
Ragna nói, chìm trong suy nghĩ của mình.
Encrid cố gắng đứng dậy nhưng ngã sang một bên. Như thể đã được báo trước, Audin giúp anh đứng dậy.
"Để tôi đưa cậu vào trong"
"Chúng ta không có nhiệm vụ hay công việc gì hôm nay sao?"
"Nếu mà có thì cậu cũng không thể đi được đâu, Đội trưởng"
Phải vậy sao?
Encrid cũng lờ mờ cảm nhận được điều đó.
Trái tim Quái thú là một vũ khí tốt, một kỹ thuật tốt. Tăng cường sức mạnh tạm thời đã tạo nền tảng để anh đối đầu với những con quái vật như Ếch. Nếu đủ khéo léo, nó thậm chí có thể chịu được cú đánh của một gã khổng lồ, giống như Rem.
Lưng Rem khi anh ta đứng trước gã khổng lồ thật sự rất ấn tượng.
Gần như đáng ghen tị.
Đã nhìn thấy điều đó, việc từ bỏ Trái tim Quái thú là điều không thể.
Audin đỡ Encrid khi họ di chuyển.
"Đi tắm rửa đi nào"
Ngay cả khi tứ chi run rẩy, Encrid vẫn cẩn thận cất giữ trang bị của mình.
"Anh thật sự phải chiến đấu mỗi ngày sao?"
Krais trêu chọc từ một bên, nhưng cậu ta vẫn nhanh chóng giúp Encrid thu dọn đồ đạc.
"Đi tắm đi, tôi sẽ lo phần trang bị của anh"
"Của tôi?"
"Anh có biết tôi đã ăn bánh mì đen của quân đội bao nhiêu năm rồi không? Anh có biết tôi đã kiếm được bao nhiêu Krona từ việc bảo dưỡng trang bị không? Tôi có lẽ còn giỏi hơn hầu hết các thợ rèn nữa đó"
Nghĩ lại thì, Krais thường sửa chữa trang bị khi cậu ta không có thứ gì khác để bán, như phụ nữ hay thuốc lá. Cậu ta thường đi thăm các doanh trại của các đơn vị khác, kết bạn và kiếm thêm thu nhập bằng cách bảo dưỡng đồ đạc.
Bảo dưỡng trang bị có thể là một công việc phiền phức, ngoại trừ những người coi vũ khí của họ như người yêu. Encrid cũng rất quý trọng vũ khí của mình, thanh kiếm và bộ giáp. Nhưng anh tin tưởng Krais.
Quả nhiên, khi Encrid trở lại sau khi tắm rửa, Krais đã đánh bóng cả thanh kiếm của anh.
"Nếu tôi rút thanh này vào một đêm trăng sáng, nó sẽ là một tín hiệu tốt để cho cậu biết tôi đang ở đâu"
"Đó là lời khen sao?"
"Phải"
"Đôi khi, Đội trưởng, những lời khen của anh… rất giống anh đó"
Krais nhận xét, và trước khi Encrid có thể hỏi anh ta muốn nói gì, Audin đã đến gần.
Encrid vừa ngồi xuống giường, đang lau khô người thì cái dáng vẻ đồ sộ của Audin phủ một bóng lên anh khiến cho Krais nhanh chóng lùi lại đầy ngạc nhiên.
"Có chuyện gì vậy, Audin? Anh muốn gì à?"
"Tôi có việc với Đội trưởng"
Một nụ cười lớn, thân thiện. Nụ cười của một con gấu, hay một kẻ săn mồi lớn, hoặc có lẽ là một con quỷ xảo quyệt.
'Không ổn rồi' Encrid nghĩ.
Bàn tay của Audin nhanh chóng chạm vào cơ thể Encrid.
"Làm việc quá sức các cơ có thể khiến chúng bị căng cứng. Có một kỹ thuật để giải tỏa sự căng thẳng đó. Đó sẽ là một kỹ năng mới để học"
Nghe đến việc học và dạy, thái độ phòng thủ của Encrid thay đổi.
"Cái gì vậy?"
Một nụ cười khác thay vì một cái tên. Nó có vẻ điềm báo, và cảm giác đó nhanh chóng được xác nhận.
"Gr… grrr… grrrr"
Khi những ngón tay của Audin ấn và vặn nhiều điểm khác nhau trên cơ thể anh, Encrid cảm thấy đau đớn dữ dội.
Tầm nhìn của anh tối sầm lại. Cứ như thể anh có thể lờ mờ nhìn thấy người lái đò trên dòng sông đen, như thể anh đã nhúng chân vào dòng sông chết và quay trở lại.
Nỗi đau dữ dội đến mức dường như khắc sâu vào toàn bộ cơ thể anh.
"Đây là một phương pháp để giải tỏa các cơ bắp căng thẳng. Khi tôi học nó, nó thường được gọi là 'Huyết hãn lệ'."
Đó là tên của kỹ thuật đó sao? Chắc chắn không giống vậy.
Ngay lúc này, Encrid thậm chí còn không thể nghĩ ra câu trả lời. Nỗi đau nhói buốt chạy khắp cơ thể anh, không chừa chỗ cho lời nào thoát ra.
Đó là khoảng thời gian đau đớn đến mức ngay cả việc la hét cũng dường như không thể.
Tất nhiên đó không phải là loại đau đớn sẽ gây tổn thương vĩnh viễn cho cơ thể Encrid.
Anh phải chịu đựng nó thôi.
ban đầu là 'Máu, mồ hôi và nước mắt'