Vĩnh thoái hiệp sĩ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Undead King of the Palace of Darkness

(Đang ra)

The Undead King of the Palace of Darkness

Tsukikage

Đây là câu chuyện về vị Vua Undead hèn nhát. Trong hành trình theo đuổi tự do, cậu lao đầu vào những cuộc chiến và đôi khi lại quay đầu bỏ chạy.

36 845

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

(Đang ra)

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Tomobashi Kametsu

Từ đòi tắm chung, cho đến chế cả xuân dược... Liệu ông bố mạnh nhất có chịu nổi tình yêu "quá khích" từ những cô con gái của mình? Một câu chuyện fantasy hài hước và ấm áp về gia đình mạnh nhất chính

18 82

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

(Đang ra)

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

漢唐歸來

“Cứ lảm nhảm mấy điều vô nghĩa đó đi và tôi sẽ…”

77 4115

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

(Đang ra)

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

Aien Kien

Tôi, một kẻ từng làm chân sai vặt cho một băng đảng mafia và ước mơ cuộc đời bình dị. Nhưng biết đâu, tại nơi đây, tôi có thể tận hưởng một cuộc sống học đường đầy ắp niềm vui thì sao?

4 56

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

(Đang ra)

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

Ryo Hazakura

Tất cả những tình huống éo le này khiến câu chuyện không chỉ đơn giản là một câu chuyện tình yêu mà còn chứa đựng những tình huống hài hước, gay cấn đầy bất ngờ.Source: BookWalker

18 306

Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

(Đang ra)

Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

Bạn nghĩ đây sẽ là một câu chuyện về phản diện hoàn lương? Không, anh chàng của chúng ta bị đưa vào tình thế không thể cứu vãn: Khi nhân vật phản diện đã cướp nữ chính khỏi tay nhân vật chính.

21 589

Chương 100 - 200 - Chương 137 - Một ngày mới

Trong khoảnh khắc sinh tử, con người đôi khi bộc lộ sức mạnh vượt quá giới hạn của mình

Khả năng khai thác và sử dụng sức mạnh này theo ý muốn được gọi là 'Trái tim Quái thú'.

Đó là một cái tên được đặt ra vì nó thể hiện bản chất của việc khơi dậy trái tim của một con thú.

Ban đầu, trong bộ tộc của Rem, người ta tin rằng khi sử dụng kỹ thuật này, một vị Thần hoặc một sức mạnh thần bí nào đó sẽ trú ngụ bên trong họ.

Well, đúng là có một số hiệu ứng thần bí thật.

Một vị Thần á? Mấy câu chuyện như bé ơi ngủ ngon thôi.

'Nhưng nó còn xa mới là ma thuật thật sự'

Rem, người đã đích thân trải nghiệm và phát triển khái niệm này có lý thuyết của riêng mình.

'Đó là thứ gì đó đến từ bên trong cơ thể khiến tim đập nhanh hơn'

Cơ thể con người chất chứa nhiều điều bí ẩn.

Đây là một trong những bí ẩn đó.

Khi một thứ gì đó bên trong bắt đầu kích hoạt, các cơ bắp trở nên căng cứng. Sau đó, Trái tim Quái thú được kích hoạt.

Vì vậy, nó không phải là ma thuật cũng chẳng phải thần linh giáng thế.

Hắn nhận ra điều này lần đầu tiên khi nào?

Đó là trong một khoảnh khắc cận kề cái chết giữa vô số lưỡi rìu, khi một thứ gì đó bùng lên từ bên trong hắn, lan đến các cơ bắp, cho phép hắn phát huy sức mạnh lớn hơn bình thường gấp nhiều lần.

Chuyện này xảy ra như thế nào?

Sau khi điều tra và nghiên cứu, hắn nhận ra rằng khi máu bắt đầu lưu thông cuồng nhiệt khắp cơ thể, tim sẽ đập nhanh hơn bình thường vài lần. Mặc dù cần một yếu tố thần bí để kích hoạt điều này, nhưng cốt lõi của nó không phải là thần bí.

Hắn nghĩ đó là vấn đề của sự tập trung hoặc cảm giác.

"Tập trung. Lặp lại"

Rem tiếp tục những suy nghĩ của mình thành lời.

Encrid đứng trước mặt hắn. Chẳng mấy chốc, cả hai đặt tay lên ngực nhau.

Có một kỹ thuật tăng cường sự tập trung mà một kẻ lười biếng đã dạy nên có thể nó sẽ hiệu quả.

Thôi thì nếu không được thì thôi.

Rem đã gần như bỏ cuộc một nửa. Hắn có thể làm gì được đây?

Ngay cả trong quá khứ, chỉ một số ít người trong bộ tộc của hắn mới nhận ra điều này.

Và những người đó đều cực kỳ mạnh mẽ, sở hữu cơ thể cứng như sắt, nhưng họ thường thoát chết trong gang tấc.

"Tôi cảm thấy như mình vừa bước ra khỏi một con sông vậy"

Hắn thường nghe những lời như vậy.

Nói cách khác, Trái tim Quái thú đòi hỏi vật chủ trước tiên.

Ngay cả khi được kích hoạt đúng cách, cơ thể vẫn bị tổn thương trước.

Đội trưởng có thể xử lý được điều này không?

Bản thân vật chủ cũng không tệ.

Mỗi sáng, gã cuồng tín to bự lại dạy anh những bài tập thể lực nghiêm ngặt.

Đó chính là hành động rèn luyện cơ thể.

Nếu gã cuồng tín to bự không làm, Rem đã định giúp rèn luyện cơ thể của đội trưởng bằng những cách khác.

Tuy nhiên, phương pháp của gã cuồng to bự sộ có vẻ hiệu quả hơn. Vì vậy, hắn đành bỏ qua.

Do đó, vật chủ ít nhiều đã được chuẩn bị.

Tuy nhiên, hắn không có ý định ép buộc.

Nếu có thể, hắn sẽ truyền đạt nó, nhưng nếu không, hắn sẽ tự nhiên mà bỏ cuộc.

"Cảm nhận nó"

Encrid lắng nghe lời Rem. Anh lắng nghe chăm chú như mọi khi, với một tâm trí bình tĩnh.

Tuy nhiên, anh đã nhận ra một điều gì đó.

Đó là khi anh học Tập trung tuyệt đối từ Ragna.

Cậu ấy là một thiên tài. Vì vậy, cậu ấy có thể dễ dàng học bất cứ điều gì. Cậu ấy chắc hẳn đã dễ dàng nhận ra bất cứ điều gì.

Ragna đã nói gì vào lúc đó?

'Cậu ta có nói rằng nỗi sợ cái chết làm tăng khả năng tập trung không?'

Điều đó chỉ đúng một nửa.

Điều thực sự cần thiết là một đối thủ có thể đẩy anh đến giới hạn cuối cùng của khả năng, đến mức cạn kiệt mọi thứ anh có.

Ngay cả bây giờ, nó cũng tương tự.

'Không, có lẽ nó ngược lại với thời điểm đó'

Một nhận thức nhỏ và một kết luận đã được rút ra.

Trái tim Quái thú chính xác là gì?

Con người đôi khi có thể phát huy sức mạnh vượt quá giới hạn của mình khi đối mặt với áp lực cực lớn hoặc những tình huống tương tự.

Đây chính là nguồn cảm hứng đằng sau Trái tim Quái thú, ý tưởng rằng người ta phải cảm nhận áp lực của cái chết cận kề để giải phóng nó.

Encrid với những kinh nghiệm đa dạng từ các trận chiến và cuộc sống của mình cho đến nay, đặc biệt là những gì tích lũy được trong ngày hôm nay, từng lớp từng lớp, đã đi đến một kết luận dựa trên những kinh nghiệm đó.

"Nữa đi"

Rem chạm vào ngực Encrid, tạo một áp lực nhẹ, vừa đủ để truyền tải cảm giác mà cảm giác đó nên có.

Rem đã sử dụng một phương pháp thần bí ở đây, có lẽ có thể gọi là truyền cảm giác, để truyền tải cảm giác khiến tim đập nhanh hơn.

"Nữa đi"

Encrid nói, mắt nhắm hờ, trong trạng thái tập trung cao độ.

"Ta đã nói với cậu vài lần rồi, cậu cần cẩn thận với điều này"

Từ ‘cẩn thận’ đến từ một người nổi tiếng là cực kỳ bố láo lấc cấc, thậm chí được coi là điên khùng.

Nghe như một lời cảnh báo về cái chết tiềm tàng vậy.

Nguy hiểm, khủng hoảng, áp lực.

Đây là những điều cần phải thận trọng, những điều Encrid cần.

Tâm thế đứng trên bờ vực, hứng chịu cơn gió mạnh từ phía sau.

Những khoảnh khắc mà người ta có thể chết nếu mọi việc không suôn sẻ.

Những khoảnh khắc tuyệt vọng tột cùng, nơi đơn thuần đối mặt với cái chết sẽ không đủ.

Theo nghĩa đen, những khoảnh khắc mà người ta có thể chết nếu mọi việc không suôn sẻ là cần thiết.

Sẽ tốt nhất nếu điều này có thể được thực hiện trong khi cảm nhận được cảm giác tim mình đập nhanh.

"Nữa đi"

Encrid lại nói, vẫn với đôi mắt nhắm hờ.

Lông mày Rem nhíu lại.

Gã này có thật sự điên rồi không?

Dù hắn là người thường được gọi là kẻ điên, nhưng có vẻ như Encrid mới là tên điên nhất lúc này.

"Dừng lại"

Rem định hạ tay xuống.

Đột nhiên, Encrid nắm lấy cổ tay Rem.

Với tay trái đặt trên ngực Rem và tay phải nắm chặt cổ tay Rem đã đặt trên ngực mình, Encrid lại nói.

"Làm đi"

Mắt Encrid nhắm hờ nên Rem không thể nhìn thấy mắt anh.

Cậu ta thực sự mất trí rồi à?

"Lên cơn à?"

Mắt Rem nheo lại, dần trở nên dữ tợn.

Đây chẳng phải là tự tìm đến cái chết bằng chính tay mình sao?

Có những điều không thể giải quyết bằng đam mê và khát khao.

Có những lúc người ta phải thừa nhận giới hạn của mình bằng cách lùi lại…

Suy nghĩ của Rem bị cắt ngang.

Một giọng nói xuyên qua suy nghĩ, lý trí và cảm xúc của hắn.

"Cứ làm đi"

Đó là một mệnh lệnh. Một mệnh lệnh phải được tuân theo.

Nếu lời nói có sức mạnh, Rem cảm nhận được nó ngay lúc này.

Không có ma thuật, không có thuật pháp, thậm chí không có "sức mạnh" mà các Hiệp sĩ thường tuyên bố là của riêng họ.

Sâu thẳm trong tim, Encrid là gì đối với Rem?

Encrid ngước mắt lên.

Ánh mắt hai người gặp nhau, lửa đối lửa.

Khác màu sắc, nhưng có khả năng nuốt chửng hoàn toàn lẫn nhau.

Lửa xanh và lửa tro đan xen.

Họ nhìn chằm chằm vào nhau như thể muốn giết chết đối phương.

Có điều gì để đạt được từ việc thắng trận chiến này không?

Không có gì cả.

Cùng lắm thì một người sẽ bị thương nặng, và đó sẽ không phải là hắn mà là người đứng trước mặt hắn.

Vậy tại sao?

Tuy nhiên Rem vẫn muốn làm. Hắn cảm thấy bị buộc phải tuân theo mệnh lệnh.

Hắn muốn làm điều đó.

Có phải vì một bản năng nào đó mà hắn không thể bỏ qua?

Hay hắn đã quá bị mê hoặc bởi người đàn ông trước mặt mình, một người đội trưởng?

"Làm đi"

Môi Encrid lại hé mở.

"Mẹ kiếp, chết tiệt"

Rem nguyền rủa và siết chặt tay trên ngực Encrid. Hắn chợt nghĩ rằng có lẽ Encrid có niềm tin vào điều gì đó, đó là lý do cậu ta ra lệnh.

Sau khi hợp lý hóa điều đó, Rem vận dụng toàn bộ sức lực của mình.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch, thình thịch!

Hãy để máu lưu thông cuồng nhiệt khắp cơ thể. Áp lực dữ dội của dòng máu đang chảy sẽ sớm hòa hợp với tim.

Và như vậy, nó sẽ giải phóng một sức mạnh siêu phàm, vượt qua mọi giới hạn, khắp toàn bộ cơ thể và cơ bắp.

Thịch.

Encrid cảm thấy đau đớn khủng khiếp.

Bị kiếm và giáo đâm xuyên, bị tên bắn trúng.

Người ta có thể nghĩ anh đã trở nên chai sạn với nỗi đau sau khi chết đi sống lại nhiều lần, nhưng…

Vì một lý do nào đó, mỗi cái chết lại mang đến một nỗi đau khác biệt.

Cái chết, người lái đò trên con sông đen... hiện lên trong tâm trí.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Mắt Encrid mở to, đỏ ngầu máu tươi. Rem nhìn đôi mắt đỏ ngầu đó.

"Con mẹ nó"

Tại sao mình lại làm điều này? Tại sao mình lại nghe lời gã này?

Rem hối hận.

Encrid hài lòng. Anh mỉm cười.

Một nhận thức nhỏ nhanh chóng trở thành một biển chỉ dẫn cho con đường anh sẽ đi.

Thịch.

Nhịp tim cuối cùng ngừng lại. Bất cứ điều gì đã kích hoạt vượt quá giới hạn đã đánh vào tim và khiến nó ngừng đập.

Đó là cái chết.

Bóng tối bắt đầu bao trùm xung quanh.

"Dừng lại"

Giữa màn đêm đã buông xuống, giọng Jaxon có thể được nghe thấy.

"Thằng điên này"

Giọng Ragna cũng vọng tới.

"Ngươi... ngươi đã làm gì vậy?"

Một bàn tay thô ráp nắm chặt cổ tay hắn.

Nhưng tất cả đã quá muộn.

Cả sự can thiệp của thần linh lẫn bất kỳ loại thuốc thần kỳ nào cũng không thể cứu được một người mà trái tim đã ngừng đập và đã nằm trong vòng tay của thần chết.

Encrid đã chết.

Đó là một trải nghiệm lạ kì.

Theo một cách nào đó, nó thậm chí có thể coi là tự sát.

Anh cảm thấy không còn cách nào khác để có được Trái tim Quái thú, dù đã vắt óc suy nghĩ đi nghĩ lại.

Đây là kết quả của một nỗ lực tuyệt vọng trong ngày hôm nay, tin rằng đó là con đường tốt nhất.

Từ bỏ Trái tim Quái thú ư?

Nếu anh đã nghĩ đến việc từ bỏ và tiếp tục như vậy...

'Tôi đã an phận rồi'

Anh từ chối an phận. Anh thúc đẩy bản thân tiến về phía trước, dù là nửa bước mỗi lần hay bò lê nếu cần.

Một sự cộng hưởng xoắn vặn khắp cơ thể anh.

Sau khi vượt qua những đợt sóng đau đớn.

Một làn sóng.

Bóng tối tan biến, và khi anh mở mắt, anh nhìn thấy người lái đò trên dòng sông đen.

Không có lời nào.

Để người lái đò nói hay cười, hắn phải thể hiện ý định gì đó. Hiện tại, hắn không cười cũng không nói.

Chỉ có một cái nhìn trống rỗng.

Ánh mắt ấy chứa đầy sự tò mò và ngạc nhiên.

'Tên này là loại người gì vậy?'

Khi Encrid mở mắt lần nữa, trời đã rạng sáng. Một ngày bắt đầu như mọi ngày khác.

Ngồi dậy trên giường, Encrid hít một hơi thật sâu và nói.

"Tôi thực sự nghĩ nó điên rồ lắm đó, Rem."

"…Ta dậy rồi. Ta nghe thấy hết đó"

"Tôi biết"

"Nhưng nguyền rủa vào buổi sáng ư? Ta có xuất hiện trong hình thái khỏa thân trong giấc mơ của cậu không?"

"Không, nó thực sự điên rồ quá thôi"

Một kỹ thuật đòi hỏi phải liều mình đối mặt với cái chết để có thể nếm trải dù chỉ một chút.

Đó chẳng phải là một kỹ thuật thực sự điên rồ sao?

Dù vậy…

Encrid, trong một ngày ngay trước cái chết, một ngày mà Rem không thể nhớ được đã mỉm cười. Anh hài lòng.

Khoảnh khắc một con đường trở nên rõ ràng luôn khiến anh tràn ngập niềm vui.

"Chào buổi sáng"

Encrid nói ngắn gọn và bắt đầu một ngày mới của mình.

"…Cậu nói nó điên rồ mà"

Rem lẩm bẩm với vẻ hờn dỗi từ phía sau.

Hắn nghĩ rằng đội trưởng không hoàn toàn bình thường.

Đó cũng không phải là một đánh giá sai.

Encrid chào đón một ngày mới.

Một ngày xuân trong một mùa được cho là thấm đẫm ma thuật.

Thế giới vẫn đang trong mùa xuân.

Encrid sẽ phải tận hưởng mùa xuân này một thời gian nữa.

Sẽ không dễ dàng để thay thế một trái tim mới.

"Đó thực sự là một ngày đẹp trời"

Thấy một ngày mà con đường trở nên rõ ràng, Encrid chẳng màng bận tâm.

---o0o---

Sau đó, Encrid đã chết n+1 lần nữa.

Tuy nhiên, cũng có những ngày anh không thể chết và phải chịu đựng cả ngày.

Cái chết có chủ ý.

Vậy, anh sẽ chỉ chuyển sang ngày tiếp theo ư? Suy nghĩ đó thoáng qua trong đầu anh.

Nó dường như quay trở lại cái chết đầu tiên.

Tò mò muốn biết mọi chuyện sẽ diễn ra thế nào, nhưng không thể thuyết phục Rem, anh chịu đựng đến cuối ngày bằng cách đẩy cơ thể đến giới hạn.

Mỗi lần ngủ và thức dậy, anh lại quay trở về cái "hôm nay" ban đầu.

Cảm giác như một điểm phân nhánh được bắt đầu bởi cái chết.

Chuyện này xảy ra như thế nào vậy?

Anh thắc mắc nhưng nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó.

Nghĩ về nó cũng chẳng thay đổi được gì, tất cả những gì anh có thể làm là vượt qua ngày hôm nay.

Vào những ngày anh không thể chết và phải chịu đựng, anh chẳng thể làm gì được.

Ngay cả khi anh thể hiện sự quyết tâm với Rem và nói chuyện bằng sự chân thành và nhiệt huyết, kết quả vẫn khác nhau.

"Tin tôi và làm đi"

"Không, con mẹ cậu, cậu nghĩ điều này hợp lý à? Nó đang khiến ta phát điên lên đây"

Vào những ngày thành công, khi anh thuyết phục được Rem, anh nhìn thấy một biểu cảm trên mặt Rem mà anh chưa từng thấy trước đây.

Một sự pha trộn giữa bối rối, kinh ngạc, và một điều gì đó như bị mê hoặc.

"Không, cái gì không thể thì là không thể"

Vào những ngày anh không thể thuyết phục hắn, anh thấy một khuôn mặt đầy sự kiên quyết.

Sự khác biệt giữa hai cái "hôm nay" này là gì?

Dường như không có nhiều khác biệt.

Nói chuyện chân thành cũng vậy.

Sự khác biệt chỉ có một điều.

Sau khoảng sáu mươi sáu lần lặp lại, anh dường như đã hiểu.

Điều còn thiếu ngoài sự chân thành và nhiệt huyết là gì?

Anh phải ra lệnh.

Tại sao?

Tại sao một người như Rem lại vâng lời anh như vậy?

Anh cảm thấy một chút tò mò.

Anh hoãn lại. Sẽ có lúc có cơ hội để tìm hiểu vào một ngày nào đó.

Nhưng thời điểm đó không phải bây giờ.

"Làm đi"

"Làm đi"

"Làm đi"

"Làm đi"

"Làm đi"

"Làm đi"

"Làm đi"

"Làm đi"

"Làm đi"

"Làm đi"

"Làm đi"

"Làm đi"

"Làm đi"

"Làm đi"

"Làm đi"

"Làm đi"

"Làm đi"

"Làm đi"

"Làm đi"

"Làm đi"

"Cứ im lặng mà làm"

"Làm đi"

"Làm đi"

"Làm đi"

"Làm đi"

"Làm đi"

"Cứ làm đi"

"Làm đi"

"Cứ làm đi"

"Bảo làm thì làm đi"

"Cứ im đi và làm điều anh phải làm"

Chịu đựng vô số những cái "hôm nay".

Hôm nay trôi qua, rồi một cái hôm nay khác, và rồi lại một cái hôm nay nữa.

"Hả? Gì vậy?"

Đến một lúc nào đó, sự chạm vào của Rem không còn cần thiết nữa.

Đó là khoảng lần thứ tám mươi.

Sau đó, anh có cảm giác như mình đang tự mình hóa điên.

Anh đã làm chủ cảm giác đó mà không cần sự hỗ trợ của Rem.

Sau khi lặp lại vài lần, người lái đò trên dòng sông đen lại xuất hiện trong giấc mơ của anh.

"Đó không phải là một bức tường"

Người lái đò nói, Encrid lắng nghe. Anh vẫn không thể đáp lại.

Không có chút cảm xúc nào trong giọng nói của người lái đò.

Một chiếc thuyền nhỏ trôi trên dòng sông đen, người lái đò, dòng nước gợn sóng.

Encrid đang ở trên thuyền.

"Đi đi"

Với lời của người lái đò, Encrid mở mắt.

Anh không đặc biệt chất vấn những lời đó. Anh không tò mò.

Anh thậm chí không thể hỏi Rem về việc tuân lệnh anh không chút do dự.

Vậy thì hiểu được suy nghĩ của người lái đò, người có sở thích dường như là chèo thuyền thì có ích gì chứ?

Chỉ có lời "Đó không phải là một bức tường" đọng lại sâu sắc trong tim anh.

Bức tường là gì?

Chắc hẳn là chướng ngại vật gây ra sự lặp lại của ngày hôm nay.

Lời nói của người lái đò ngụ ý rằng điều anh đang làm nằm ngoài ý muốn của anh.

'Vậy tôi phải làm gì với nó đây?'

Tất nhiên đó không phải là mối bận tâm của Encrid. Dù những lời đó có để lại ấn tượng sâu sắc hay không, anh đều gạt chúng sang một bên.

Có nhiều việc phải làm, và tốt nhất là nên bỏ qua những điều tầm thường.

---o0o---

"Chào buổi sáng, Rem"

Encrid chào khi anh đứng dậy.

"Hả? Sao cậu biết ta dậy rồi?"

"Biết là biết thôi"

Sao tôi biết ư? Sau khi lặp lại hơn một trăm lần, anh sẽ biết thôi.

Khởi đầu của một ngày mới.

Encrid kích hoạt Trái tim Quái thú.

Thịch!

Tim anh đập thình thịch, truyền sức mạnh vào cơ bắp. Máu chảy rần rật khắp cơ thể như thể đang phi nước đại trên một con đường bằng phẳng.

Thịch.

Và tim anh không vỡ.

"…Ta chỉ có hai câu hỏi thôi"

Ngay phía sau anh, Rem lên tiếng. Anh đã cố tình thể hiện điều này cho Rem thấy, canh đúng lúc Rem xuất hiện để chứng minh rằng anh đã làm chủ được nó.

Để cho thấy anh đã thành công.

"Một, có phải cậu đến từ phương Tây không? Và hai…"

Rem lựa chọn từ ngữ cẩn thận rồi hỏi:

"Cậu thực ra là một thiên tài sao?"

Encrid cười khẽ.

Anh không ngờ một câu hỏi như vậy lại đến từ Rem.

Anh hoàn toàn không lường trước được điều đó.

"Không, chả có cái nào đúng cả"

Anh trả lời đơn giản, Rem nhìn anh với ánh mắt không tin được.

"Nhưng làm sao cậu làm được điều đó chỉ trong một ngày?"

Với Encrid, đó không đơn giản là một ngày.

Nhưng từ góc độ của Rem, dường như anh đã làm chủ một kỹ thuật mà anh không thể nắm bắt được chỉ ngày hôm trước.

Với toàn bộ làn da ửng đỏ vì sự căng thẳng của Trái tim Quái thú, Encrid nói.

Suy ngẫm, kinh ngạc, và bối rối đều ổn cả, nhưng…

"Hay chúng ta đấu tập một trận đi?"

Chẳng phải hắn muốn kiểm tra cơ thể mình ngay bây giờ sao?

"Được thôi, dứt"

Rem đáp lại một cách tích cực. Hắn cũng không phải là kiểu người hay bận tâm lo lắng.

Rầm.

Kiếm và rìu.

Họ chào nhau.

Một lần nữa, họ lại tham gia vào một cuộc đấu tập, một trận đấu khác, một khoảnh khắc để đánh giá sự trưởng thành của mình.