Vĩnh thoái hiệp sĩ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Undead King of the Palace of Darkness

(Đang ra)

The Undead King of the Palace of Darkness

Tsukikage

Đây là câu chuyện về vị Vua Undead hèn nhát. Trong hành trình theo đuổi tự do, cậu lao đầu vào những cuộc chiến và đôi khi lại quay đầu bỏ chạy.

36 845

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

(Đang ra)

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Tomobashi Kametsu

Từ đòi tắm chung, cho đến chế cả xuân dược... Liệu ông bố mạnh nhất có chịu nổi tình yêu "quá khích" từ những cô con gái của mình? Một câu chuyện fantasy hài hước và ấm áp về gia đình mạnh nhất chính

18 82

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

(Đang ra)

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

漢唐歸來

“Cứ lảm nhảm mấy điều vô nghĩa đó đi và tôi sẽ…”

77 4115

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

(Đang ra)

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

Aien Kien

Tôi, một kẻ từng làm chân sai vặt cho một băng đảng mafia và ước mơ cuộc đời bình dị. Nhưng biết đâu, tại nơi đây, tôi có thể tận hưởng một cuộc sống học đường đầy ắp niềm vui thì sao?

4 56

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

(Đang ra)

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

Ryo Hazakura

Tất cả những tình huống éo le này khiến câu chuyện không chỉ đơn giản là một câu chuyện tình yêu mà còn chứa đựng những tình huống hài hước, gay cấn đầy bất ngờ.Source: BookWalker

18 306

Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

(Đang ra)

Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

Bạn nghĩ đây sẽ là một câu chuyện về phản diện hoàn lương? Không, anh chàng của chúng ta bị đưa vào tình thế không thể cứu vãn: Khi nhân vật phản diện đã cướp nữ chính khỏi tay nhân vật chính.

21 589

Chương 100 - 200 - Chương 136 - Không ngày nào là giống nhau

Cơn gió nhẹ lướt qua mang theo chút thư thái, anh bước ra khỏi lều của Tiểu đoàn trưởng với một sự nhẹ nhõm lạ thường. Dù biểu cảm của ông ta chẳng mấy dễ chịu, nhưng với anh, đó lại là một trải nghiệm mới mẻ, hoàn toàn khác biệt.

'Chúng ta đã nói về những Hiệp sĩ và những giấc mơ'

Việc không bị sốc, không bị chế giễu - cái cảm giác ấy thật sảng khoái biết bao

 Mà thôi, đó chẳng phải vấn đề chính.

Anh đã nói ra hết lòng mình và đã từ chối. Giờ là lúc tiếp tục với nhiệm vụ của mình một cách bình thản nhất.

Anh quay về lều, đứng trước mặt là Rem.

"Có chuyện gì?"

"Chúng ta cần tiếp tục"

Anh muốn Rem tiếp tục dạy những kỹ năng còn dang dở. Chuyện nhỏ thôi mà, chỉ là hoàn thành những gì đã bắt đầu.

'Thằng cha này chắc chắn điên rồi'

Nhìn đội trưởng của mình, Rem thầm nghĩ.

Chuyện này bình thường hả trời?

Ngay cả Rem cũng hiểu rằng Encrid chẳng cảm nhận được gì.

Thế mà, anh vẫn sẵn lòng tiếp tục.

Cậu ta dường như chẳng bao giờ thấy chán nản hay thất vọng. Những khái niệm như tuyệt vọng hay đau khổ dường như là thứ gì đó xa lạ với hắn.

Tuy nhiên, vì tò mò, Rem vẫn hỏi: "Cậu không thấy mệt hay gì à?"

"Hả?"

Thấy ánh mắt khó hiểu của Encrid, Rem chẳng còn gì để nói. "Được rồi, làm thôi. Tiện đường thì ta cũng chẳng có việc gì khác để làm"

Nghe lời ủa Rem, nét mặt Andrew bỗng tươi rói.

Từ khi Rem theo sát đội trưởng của họ, Andrew dường như tìm thấy cả bình yên, tình yêu, sự sống và niềm hy vọng bao la.

"Cuộc đời này đẹp biết bao~!"

"Tỉnh lại đi"

Mac vội trấn tĩnh Andrew.

---o0o---

Enri đã rời đi. Hay đúng hơn là anh ta đã gia nhập một đơn vị vận chuyển thương binh và từ đó chẳng thấy quay về.

Thông thường, chuyện một thành viên của "Trung đội Điên" rời đi như vậy là điều chưa từng có.

Nhưng đó là một đặc quyền đặc biệt được ban cho những đóng góp của anh ta trong chiến thắng vừa qua.

Encrid, người luôn tôn trọng lựa chọn của Enri đã gật đầu chấp thuận và đảm bảo đặc quyền đó được thực hiện.

Không phải ai cũng có thể sống một cuộc đời luôn ở lằn ranh sinh tử, luôn sẵn sàng cho trận chiến.

Dù vậy, sự vắng mặt của Enri vẫn khiến mọi thứ trở nên trống trải.

Cho dù anh ta được miễn trực nhật nấu ăn và gác đêm, anh ta vẫn không thể tránh khỏi mọi nhiệm vụ trinh sát.

Thế nên trong một nhiệm vụ trinh sát, dưới sự thúc giục mạnh mẽ của Krais, họ đã khám phá một vị trí của kẻ thù.

Không có Enri, ngay cả việc tìm đường cũng trở thành một đại thử thách.

Encrid không phải là người dẫn đường chuyên nghiệp, nhưng anh cũng có khả năng định hướng khá tốt.

Thế nhưng chả có gì khác khi không có một hướng dẫn viên lành nghề như Enri?

Bảo một thành viên khác trong trung đội dẫn đường à?

Kỹ năng điều hướng của Encrid so với những người khác trong trung đội có thể coi là xuất sắc.

"Ta có thể không giỏi tìm đường, nhưng ta lại giỏi tìm thú dữ và quái vật. Hay chúng ta nhân cơ hội này đột kích một tổ quái vật đi?"

Đó là lời đề nghị của Rem, khi hắn đang suy nghĩ về những trải nghiệm thực chiến mới một khi kỹ năng của "Trái tim Quái thú" được truyền lại.

Liệu họ có tìm được đường đi không?

Chuyện đó thì không chắc, nhưng họ cóc quan tâm.

"Nếu chúng ta đi thì biết đâu lụm được gì đó thi sao"

Đây là Ragna, một gã mà nếu có cược cái mạng vào việc tìm đường thì chắc chắn sẽ thua.

"Chúng ta chỉ cần đi theo tiếng gọi của định mệnh"

Audin cũng nguy hiểm theo cách riêng của hắn. Nói về tiếng gọi thần thánh thường có nghĩa là hắn sẽ hành động khó lường.

Jaxon dù im lặng nhưng dường như không muốn dẫn dắt họ tìm đường.

Nếu đến đường cùng, Jaxon có lẽ sẽ biến mất thay vì cố gắng dẫn dắt họ.

Mac vẫn còn ở lại, nhưng ngay cả Mac cũng không đáng tin cậy bằng Encrid.

Tuy nhiên, "Trung đội Điên" vẫn xoay sở để trinh sát vị trí của kẻ thù.

Mặc dù khu vực này đã được đội trinh sát của họ càn quét, Krais vẫn xoay sở để nhét đầy túi tiền của mình với kỹ năng đáng kinh ngạc.

"Quả thật"

"Đúng vậy"

"Ồ, ngọc quý nè"

Lẩm bẩm một mình, Krais tìm thấy một túi Krona, một con dao găm nạm đá quý và những vật phẩm khác. Dù không có báu vật đặc biệt giá trị nào, nhưng có rất nhiều vật phẩm có thể đổi lấy Krona.

"Một số binh lính đã chôn giấu vật quý trước khi ra trận" Krais nói.

Đúng là có những người lính chôn giấu những vật phẩm quý giá trước trận chiến, nói những câu như: "Nếu tôi chết, hãy đào cái này lên và mang về cho gia đình tôi"

Tất nhiên, nếu cả người lính và người bạn được dặn đi lấy đồ đều chết thì mọi chuyện trở nên vô nghĩa.

Chẳng ai ra trận mà lại mong bị tiêu diệt hoàn toàn.

Krais đặc biệt giỏi trong việc tìm ra những vật phẩm bị giấu kín này.

Mặc dù khu vực đã được đội trinh sát của họ kiểm tra kỹ lưỡng, Krais vẫn kiên trì tìm thấy mọi thứ bằng cách đào bới xung quanh giường ngủ, gần những tàn tích của trại lính hoặc cạnh những cái cây.

"Sao cậu tìm được hết mấy thứ này vậy?"

Encrid hỏi với sự tò mò thực sự.

Anh đang đứng đó canh gác, nhưng chẳng có gì để canh nên anh tò mò.

"Còn gì nữa? Ta ngửi thấy mùi Krona này. Nhìn cái mũi của hắn kìa, chẳng phải nó giống như một đồng xu sao?" Rem chen vào, cũng chán nản không kém.

Khó mà tin được cái mũi của một người, đặc biệt là một cái mũi đẹp trai như của Krais lại có thể giống một đồng xu được.

Krais phớt lờ lời bình luận vô nghĩa của Rem, biết rằng tranh cãi chỉ khiến mình rơi vào thế bất lợi. Hắn để nó lọt tai này ra tai kia.

Andrew có thể học hỏi một hai điều từ hắn.

"Câu trả lời sẽ đến nhanh chóng nếu cậu chịu suy nghĩ một chút"

Krais gõ ngón trỏ phải vào thái dương khi hắn nói.

Lúc nào không hay, hắn đã chuẩn bị một chiếc ba lô da, giờ đã căng phồng với đủ thứ đồ vật.

"Suy nghĩ?"

Encrid hỏi lại, tò mò thực sự.

Đó cũng là một cách để anh gột rửa tâm trí mình.

"Nếu tôi phải giấu một thứ gì đó, tôi sẽ giấu nó ở đâu? Đặc biệt nếu trại bị phá hủy và tôi là người sống sót duy nhất? Con người không dễ dàng từ bỏ hy vọng, phải không? Vậy nếu trại bị phá hủy và tôi cần tìm lại đồ đạc của mình, tôi sẽ giấu chúng ở đâu?"

"…Một nơi cậu có thể nhận ra ngay lập tức"

"Ẹc zác li, như cành cây đặc biệt này đây. Nó không xa trại và dễ dàng ghé qua trong lúc rút lui, phải không?"

Có lý phết.

"Quan trọng nhất..." Krais tiếp tục, đôi mắt hắn sáng lên với cùng sự mãnh liệt đầy nhiệt huyết như trước, "thứ gì càng quý giá, anh càng muốn giấu nó kỹ hơn"

Bộ não của gã này thật sự hoạt động theo những cách phi thường.

Tất nhiên, một khi bạn biết câu trả lời, nó không còn có vẻ gì là to tát nữa.

Nhưng việc dự đoán và suy nghĩ tất cả những điều này trước khi bắt đầu thì thật đáng nể.

"Vẫn định mở cái tiệm salon đó sao?"

"Anh nghĩ tôi làm việc chăm chỉ để làm gì hả? Tôi định mở một tiệm salon vào những năm tháng cuối đời, kể những câu chuyện cười nhảm nhí vào ban đêm, và thu về Krona"

Nghe có vẻ là một giấc mơ thô tục, nhưng Krais hoàn toàn nghiêm túc.

Hắn dường như sẵn sàng đánh đổi gần như mọi thứ, kể cả mạng sống, vì mục tiêu này.

Encrid không thể chế nhạo ước mơ của người khác, đặc biệt khi giấc mơ của chính anh cũng cảm thấy bất khả thi không kém.

Ước mơ trở thành một Hiệp sĩ dường như ít thực tế hơn việc mở một tiệm salon và kiếm Krona.

Vì vậy, không có lời chỉ trích, không có sự khinh miệt, không có tiếng cười nào cả.

Cũng giống như ước mơ của Enri về việc cưới một góa phụ bán hoa, có con và sống một cuộc đời bình yên.

Trở thành một Hiệp sĩ.

Bỗng nhiên, Encrid cảm thấy phấn khích. Dường như anh đang dần tiến gần hơn đến giấc mơ mà anh hằng khao khát.

Một cảm giác rạo rực và một làn sóng cảm xúc trào dâng trong anh.

Đúng vậy, anh đang trên con đường đó.

Anh đang đến gần hơn, dù chỉ là bò từng nửa bước.

Vậy thì, hỡi giấc mơ phai tàn và tả tơi kia, tôi sẽ đứng bên cạnh và cùng người bước đi.

---o0o---

"Được rồi, xong rồi!"

Krais đưa cho Encrid hai con dao găm mỏng sau khi lục lọi thêm vài chỗ.

"Cầm lấy đi. Chẳng có gì đặc biệt đâu"

Encrid tự hỏi tại sao anh lại được cho những thứ này.

"Cậu đến để dọn dẹp sau 'Mắt To' à?"

Chưa đầy mười giây sau, Rem lên tiếng giận dữ.

Chắc hẳn hắn muốn Encrid chặn thứ gì đó cho mình.

"Chúng ta đấu luyện khi quay về chứ?"

Giờ đây, đó đã là chuyện thường ngày, một cách để Rem hạ hỏa.

Trở về đơn vị có nghĩa là tập luyện nhiều hơn.

Cũng như sau cuộc họp với Tiểu đoàn trưởng.

Một vòng tuần hoàn không ngừng nghỉ của việc huấn luyện không đổi.

Ngày hôm sau, Encrid đột nhiên vung kiếm sau khi thực hành Kỹ thuật Cách ly.

'Tập trung'

Dồn tất cả các giác quan hoàn toàn vào thanh kiếm của mình.

Vẫn như thường lệ, nhưng lại có chút khác biệt.

Sao mỗi ngày có thể giống nhau được chứ?

Encrid không nhận ra điều đó, nhưng anh không còn như xưa nữa, khi anh chỉ có một chút tài năng nhỏ bé.

Có nhiều thứ đã bù đắp cho sự thiếu hụt tài năng của anh.

Kinh nghiệm, những kỹ năng mới học được.

Trái tim Quái thú, Tập trung tuyệt đối, Cảm quan của Lưỡi kiếm, Kỹ thuật Cách ly.

Và rồi khoảng thời gian tập luyện sau đó.

Cường độ của khoảng thời gian ấy mạnh gấp đôi trước đây. Encrid hoàn toàn chìm đắm trong dòng chảy ấy.

Đến một lúc nào đó, tầm nhìn của anh nhòe đi, đồng tử giãn nở, nhưng những nhát kiếm lại càng sắc bén, bước chân càng nhanh nhẹn hơn.

'Ếch, Mitch Hurrier, chiến trường'

Khi anh tập luyện một mình, suy ngẫm và nghiền ngẫm, mọi thứ dần trở nên mờ ảo. Trái tim, quái thú, sức mạnh thô bạo, chiến đấu, chiến trường, suy tư, phản tỉnh.

Mọi thứ lùi vào hậu cảnh, chỉ còn lại anh và thanh kiếm của mình trong thế giới này.

Chỉ còn những tàn ảnh mơ hồ và vài suy nghĩ vẩn vơ.

Anh tiếp tục vung kiếm dữ dội. Cổ tay phải đã hồi phục của anh vung mạnh mẽ hơn trước.

Đây là hiệu ứng của Thánh lực, hay là công hiệu của loại thuốc do Nữ chỉ huy Tiên tộc ban tặng?

Chuyện đó chẳng còn quan trọng nữa.

Những suy nghĩ vẩn vơ chợt hiện lên rồi lại nhòa đi, biến mất cùng với mọi thứ khác.

Encrid cảm thấy như thể anh đang nhìn cơ thể mình từ bên ngoài.

Một cảm giác tách rời siêu thực, như thể anh đã thoát ly khỏi chính cơ thể mình.

Trong trạng thái này, anh nhìn thấy thanh kiếm của mình.

Anh chém, đâm, cắt, và kéo.

Một tiếng cộp khẽ vang lên từ chân anh khi anh bước trên sỏi.

Khi anh thay đổi tư thế, hướng kiếm cũng đổi, vị trí của anh dịch chuyển.

Chỉ có quỹ đạo của thanh kiếm còn lại trong tầm nhìn của Encrid.

Những chấm và những đường nối những chấm đó.

Lưỡi kiếm rung lên, dáng xuống cú đánh nặng nề, mũi kiếm đâm xuyên như tia chớp, vung theo ý muốn, siết chặt đối thủ, xoay nửa vòng với cánh tay vung như roi.

Một âm thanh lớn của thanh kiếm xé gió vang vọng.

Đối với những ai từng biết Encrid trước đây, đặc biệt là những người biết về khởi đầu của anh, đây hẳn là một cảnh tượng gây ngạc nhiên.

Mặc dù đã dành toàn bộ thời gian để vung kiếm, anh vẫn luôn mắc kẹt ở một vị trí tương tự.

Một hình nộm đổ nát chỉ có ý chí tiến về phía trước.

Không thể đứng vững nhưng vẫn cố gắng di chuyển.

Hình nộm đó giờ đây đã tự đứng trên đôi chân của mình.

'Cậu ta đã cải thiện rất nhiều'

Đứng ngoài lều, Rem thực sự ấn tượng. Từ bao giờ Encrid đã học được cách hòa mình vào thanh kiếm của mình, để trở nên nhập tâm đến vậy?

Từ bao giờ anh đã học được cách tự đứng vững thế này?

Hình nộm đổ nát đã biến mất.

Ngồi xuống, chống cằm lên tay, Rem cảm thấy một cảm xúc dâng trào.

Cậu ta đã tiến bộ nhiều đến thế từ bao giờ?

Bên cạnh hắn, Ragna cũng bước ra khỏi lều. Âm thanh kiếm xé gió cho Ragna biết rằng kiếm thuật của đội trưởng mình đã trưởng thành.

Hắn đã trải nghiệm điều đó qua những lần đấu tập, nhưng nhìn Encrid chìm đắm trong việc luyện kiếm như thế này đã khuấy động điều gì đó bên trong hắn.

Cứ như thể một ngọn lửa đã được thắp lên trong lồng ngực anh.

Động lực của hắn dâng trào.

Bị cuốn vào khoảnh khắc đó, Ragna lặng lẽ rút kiếm.

Với một tiếng động khẽ, hắn bắt đầu vung kiếm sang một bên.

Audin cũng tham gia.

'Cậu ấy đã rèn luyện cơ thể rất tốt'

Cần loại kỹ năng nào để di chuyển cơ thể chính xác như ý muốn?

Nó đòi hỏi sự rèn luyện thúc đẩy bản thân khám phá, nhận biết và điều khiển cơ thể, để cảm nhận nỗi đau và vượt qua giới hạn của mình.

Vượt qua giới hạn - đó chính là bản chất của Kỹ thuật Cách ly.

Người hưởng lợi nhiều nhất từ kỹ thuật này, một khi chỉ tồn tại trong tâm trí anh, giờ đây đang đứng ngay trước mắt anh.

Các khớp của anh giờ đây đã dẻo dai.

Anh sẽ không còn làm tổn thương cổ tay mình như trước đây từ những cú sốc tương tự.

Gần đây, anh đã tập trung vào việc rèn luyện các khớp.

'Lạy Chúa, tôi tớ của Ngài bày tỏ niềm vui'

Hiếm khi cảm thấy niềm vui thuần túy khi chứng kiến người khác, và sự hiếm có đó càng khiến niềm vui lớn lao hơn.

Jaxon cảm thấy một cảm giác lạ lùng.

'Đó là một lựa chọn đúng đắn'

Dạy anh ấy các kỹ năng và ở lại đây.

Mặc dù hành động của hắn không bị thúc đẩy bởi sự tính toán thiệt hơn, nhưng hắn không hề hối tiếc.

Đã có lúc, hắn nghĩ rằng việc ở lại đây là lãng phí thời gian.

Nhưng nhìn đội trưởng của mình bây giờ, hắn không còn những suy nghĩ đó nữa, dù chỉ một chút.

Esther chống cằm lên hai chân trước, dõi theo Encrid từ một bên.

Ma pháp và thuật pháp là con đường để trở thành du hành giả của những thế giới mới.

Niềm vui và sự phấn khích đạt được từ điều này không thể so sánh với bất cứ điều gì khác.

Đó là lý do tại sao cô ấy đi theo con đường của thuật pháp.

Niềm vui khám phá, sự hồi hộp khi khám phá điều gì đó mới mẻ và sự thỏa mãn khi xây dựng thế giới của mình trên tất cả những điều đó.

Đây là những yếu tố tạo nên con người cô ấy. Động lực thúc đẩy cô ấy tìm kiếm ma thuật và xây dựng một thế giới thuật pháp.

Vậy, tại sao người đàn ông này lại vung kiếm trong không khí như vậy?

Cảnh tượng Encrid gợi cho cô ấy nhớ về chính mình, lạc lối trong thế giới thuật pháp

Mặc dù kiến thức của cô ấy về kiếm thuật chỉ ở mức cơ bản, cô ấy vẫn có thể cảm nhận rõ ràng rằng kỹ năng của người đàn ông này không hề tầm thường.

Thế là một suy nghĩ nảy sinh.

'Điều gì thúc đẩy anh di chuyển như vậy?'

Sự tò mò thuần túy, một câu thần chú, sự tò mò của một nhà nghiên cứu và một du hành giả.

Đối với Esther, đây là một sự thay đổi đáng ngạc nhiên.

Cô ấy đã dành cả cuộc đời mình để đào sâu vào các phép thuật mà bỏ qua mọi thứ khác, dẫn đến cơ thể bị nguyền rủa của mình.

Nhìn thấy bản thân thể hiện sự quan tâm đến một người, Esther vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Những trải nghiệm mới mẻ làm cô ấy phấn chấn.

Cảm xúc này cũng thật mới mẻ.

Chẳng mấy chốc, thanh kiếm của Encrid dừng lại.

Anh đứng đó, thở dốc, mồ hôi chảy ròng ròng khắp người.

Esther di chuyển, ngậm một mảnh vải trong miệng, khẽ nhảy đến bên anh.

Khi cô ấy đưa nó cho anh, Encrid, đang nhìn chằm chằm vào khoảng không, nhận lấy và lên tiếng.

"Cảm ơn, Esther"

Nyaaah~

Không cần phải nhắc đến.

Encrid lau mồ hôi bằng mảnh vải và nghĩ thời tiết thật ấm áp.

Cảm giác thoải mái, có phải vì thời tiết không?

Hay là vì anh đã hoàn toàn tập trung vào thanh kiếm mà không có bất kỳ suy nghĩ nào khác?

Cảm giác như gánh nặng đè nén ngực anh đã được nhấc bổng.

Cảm thấy nhẹ nhõm hơn, anh gọi.

"Rem"

Anh đã thoáng thấy rìa của kỹ thuật, Trái tim Quái thú.

Nếu anh có thể nhìn thấy nó, anh cần phải nắm bắt nó.

Sau đó anh có thể nội hóa nó.

Liệu nó có hoạt động như mong đợi hay không là điều cần phải khám phá bằng cách thử.

"Chúng ta làm lại đi"

Cảm giác như một ngày bình thường, nhưng không ngày nào là giống nhau cả.

Đó là một sự thật hiển nhiên.

theo trans thì, Ester đã tinh thông thế giới ma pháp và là 1 nhà thám hiểm, cô bước chân vào thế giới thuật pháp, theo tiếng xấu của thuật pháp thì đây là 1 thứ không nên động vào, Vương quốc của main cũng chỉ thuê 1 người có thể cảm nhận chứ không sử dụng thuật pháp. Theo mình thì thuật pháp có 1 ngưỡng cửa, mà đa số các thuật sư trước khi bước qua ngưỡng cửa này thì đã biến chất, còn Ester thì đã bước qua nhưng vì quá chìm đắm mà lạc lối trong thế giới này mà bị nguyền rủa :v