Vĩnh thoái hiệp sĩ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Undead King of the Palace of Darkness

(Đang ra)

The Undead King of the Palace of Darkness

Tsukikage

Đây là câu chuyện về vị Vua Undead hèn nhát. Trong hành trình theo đuổi tự do, cậu lao đầu vào những cuộc chiến và đôi khi lại quay đầu bỏ chạy.

36 845

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

(Đang ra)

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Tomobashi Kametsu

Từ đòi tắm chung, cho đến chế cả xuân dược... Liệu ông bố mạnh nhất có chịu nổi tình yêu "quá khích" từ những cô con gái của mình? Một câu chuyện fantasy hài hước và ấm áp về gia đình mạnh nhất chính

18 82

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

(Đang ra)

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

漢唐歸來

“Cứ lảm nhảm mấy điều vô nghĩa đó đi và tôi sẽ…”

77 4115

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

(Đang ra)

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

Aien Kien

Tôi, một kẻ từng làm chân sai vặt cho một băng đảng mafia và ước mơ cuộc đời bình dị. Nhưng biết đâu, tại nơi đây, tôi có thể tận hưởng một cuộc sống học đường đầy ắp niềm vui thì sao?

4 56

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

(Đang ra)

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

Ryo Hazakura

Tất cả những tình huống éo le này khiến câu chuyện không chỉ đơn giản là một câu chuyện tình yêu mà còn chứa đựng những tình huống hài hước, gay cấn đầy bất ngờ.Source: BookWalker

18 306

Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

(Đang ra)

Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

Bạn nghĩ đây sẽ là một câu chuyện về phản diện hoàn lương? Không, anh chàng của chúng ta bị đưa vào tình thế không thể cứu vãn: Khi nhân vật phản diện đã cướp nữ chính khỏi tay nhân vật chính.

21 589

Chương 100 - 200 - Chương 135 - Trái Tim đã chín muồi (2)

"Nè"

Rem bắt đầu, chẳng thèm bận tâm ai đang dõi theo.

Ngay trước doanh trại, không phải trong một góc khuất hay nơi vắng vẻ, mà ngay giữa thanh thiên bạch nhật. Nắm lấy cổ tay Encrid, Rem đặt nó lên ngực mình và mím chặt môi.

Hắn nên nói gì đây?

Ngay cả nụ cười cũng ẩn chứa sự tinh quái vui đùa.

Sau đó, hắn bắt đầu thì thầm với Encrid. Đủ nhỏ để chỉ những ai được Jaxon huấn luyện về thính giác nhạy bén mới có thể nghe thấy.

Nói khẽ thế này, truyền đạt điều mình muốn nói đã tự nó đã là một kỹ năng rồi. Bất chấp những ánh nhìn xung quanh, có vẻ như anh ta quyết tâm làm điều này.

"Thứ cậu cần là niềm tin, và rồi cậu làm nổ tung trái tim. Nếu Trái Tim Quái Thú đã chín muồi, hãy thử làm cho nó bùng nỏ vừa đủ để không vỡ vụn ra"

Rem chỉ nói những lời cần thiết, không đề cập gì đến hiệu ứng nghi lễ đang diễn ra. Encrid làm theo hướng dẫn của hắn.

Nếu ngay từ đầu anh không tin Rem, anh đã chẳng gắn Trái Tim Quái Thú vào cơ thể mình. Rem thấy điều đó khá hài lòng. Có sự chân thành trong thái độ, phản ứng và hành động của Encrid. Anh luôn nỗ lực hết mình.

Tuy nhiên, làm theo cách cũ lần này sẽ phá hỏng mọi thứ.

"Làm chậm thôi"

Lời cảnh báo của Rem sắc như một lưỡi dao.

Có một sự nghiêm túc chưa từng thấy trong giọng điệu của hắn. Một sự nghiêm túc hoàn toàn khác với sự tinh quái vui đùa thường thấy. Điều đó đã tạo ấn tượng mạnh mẽ cho Encrid. Dường như nó ngụ ý rằng điều này nguy hiểm đến mức nào. Vì vậy, anh đã làm chậm nhịp tim mình lại.

Nhưng liệu anh có thể thực sự kiểm soát trái tim mình theo ý muốn không?

Ngay lúc đó, anh bắt đầu cảm nhận được nhịp đập trái tim của Rem qua lòng bàn tay mình.

 Thình thịch, thình thịch!

Nó bùng nổ.

Năng lượng bên trong trái tim dường như truyền rõ ràng sang tay Encrid.

"Làm tương tự thử. Chỉ khoảng một nửa thôi"

Vậy ra là thế này sao.

Encrid đang chờ đợi cảm giác đó, cái cảm giác tự làm cho trái tim mình đập.

Nó không thể giải thích bằng lời.

Nó không thể diễn đạt qua hành động.

Nó đơn giản là thứ Rem đã thể hiện và truyền đạt bằng cơ thể của hắn. Nó thuần túy nằm trong lĩnh vực trực giác.

Và cứ thế…

"Chắc đây chỉ là nỗi lo lắng thừa thãi của ta thôi"

Rem lẩm bẩm.

Anh có nên coi đây là điều hiển nhiên không?

"Thêm một lần nữa đi"

Encrid nói.

Rồi, Encrid và Rem đứng yên, lòng bàn tay đặt lên ngực nhau. Cho đến khi mặt trời vượt qua đỉnh đầu và bắt đầu lặn xuống.

"Ta đang thắc mắc đây, cậu có đôi khi cố ý làm thế không, hay là do ta tưởng tượng vậy?"

"Hmm"

Encrid khẽ rên rỉ.

"Tôi đồng ý với điều đó"

Ragna gật đầu đồng tình.

"Cái đó thì tôi cũng không thể phủ nhận được, ngươi anh em điên"

"Đồng tình"

Audin và Jaxon cũng gật đầu.

Thật hơi bất công khi nói đó là cố ý.

"Là cậu có thể làm nhưng không làm, hay là cậu không thể?"

Rem hỏi một cách nghiêm túc, Encrid cũng đáp lại với sự nghiêm túc tương tự.

"Ừ"

"Thôi được rồi, vậy thì cứ thế đi. Mai chúng ta lại thử"

Trời đã tối rồi.

Nhờ sự chiếu cố của Tiểu đoàn trưởng và những người lính xung quanh, họ thậm chí còn không phải làm nhiệm vụ ăn uống. Họ được miễn những công việc thường ngày. Vì vậy, họ có thể tiếp tục tập trung vào việc huấn luyện và luyện tập.

Tuy nhiên, Encrid vẫn chưa đạt được bất kỳ tiến bộ thực sự nào. Dù chỉ là một bước nhỏ cũng không. Ít nhất, đó là những gì Rem nghĩ.

"Cậu đang làm gì vậy?"

"Tôi đang làm gì ư? Anh trêu ngươi tôi đấy à?"

"Thôi mà, làm đi. Bây giờ tiến hành thôi"

Encrid liên tục nghe những lời tương tự từ Rem.

Anh hoàn toàn không thể nắm bắt được khái niệm đó.

Đó có phải là một vấn đề không?

Không, không phải. Anh chưa bao giờ thành thạo một kỹ thuật nào trong một lần cả.

Đã có lúc anh cảm thấy điều gì đó giống như tài năng khi rèn luyện tay trái ngày qua ngày.

Cứ như thể một số tài năng đã giáng xuống anh vậy.

Vào khoảnh khắc đó, anh có thể cảm nhận được điều gì đó bằng cơ thể mình. Khoảnh khắc khi kỹ năng của anh với tay trái trở thành bản năng, cái khoảnh khắc ngắn ngủi khi sự hân hoan tràn ngập anh.

Anh có nhớ khoảnh khắc đó không?

Tuyệt nhiên không hề, thực sự không hề một chút nào.

Anh chỉ liên tục lặp đi lặp lại và suy nghĩ hết lần này đến lần khác. 

Anh đang mải suy nghĩ

"Tiểu đoàn trưởng đang gọi anh"

Đó là một ngày khác trôi qua trong sự suy tư liên tục, vật lộn để làm cho Trái Tim Quái Thú chín muồi và bùng nổ, nhưng tất cả đều vô ích.

Đó là ngày thứ ba sau khi thiết lập doanh trại.

Cuối cùng, Tiểu đoàn trưởng cho gọi Encrid.

Khi nói đến việc khen thưởng trên chiến trường, dường như ông ta sẽ gọi ngay lập tức. Giờ thì mọi thứ dường như đã ổn định.

Theo Krais, điều này là điều dễ hiểu.

Cậu ta nói rằng Marcus có lẽ rất lo lắng khi di chuyển doanh trại và thiết lập một căn cứ mới. Khi được hỏi tại sao, Krais đã giải thích khá dài dòng.

Tóm lại rất đơn giản.

"Nếu chúng nó biết anh chỉ đứng yên đó, cuối cùng chúng nó sẽ phớt lờ anh thôi, nên anh ít nhất phải giả vờ di chuyển để chúng không thể phớt lờ anh được. Nếu là tôi… thôi bỏ đi"

Krais dường như có một suy nghĩ nhưng lại kiềm chế không nói thêm. Encrid không thúc ép thêm và tiếp tục đi. Nếu Krais muốn chia sẻ thêm, cậu ta sẽ làm vào thời điểm thích hợp.

Cũng đã đến lúc phải đáp lại lệnh triệu tập của chỉ huy cấp cao nhất.

Người phụ tá đích thân đến đón anh, trên đường đến doanh trại, Đại đội trưởng Tiên tộc cũng tham gia cùng họ. Với những bước chân nhẹ nhàng không tiếng động, Đại đội trưởng Tiên Tộc tiến đến và cất lời.

"Lần hứa hôn của chúng ta là khi nào nhỉ?"

Đây rồi.

Tới nữa rồi đây.

Encrid thấy thật khó hiểu những câu nói đùa của Tiên Tộc.

"Hãy lên kế hoạch cho mười năm nữa đi"

"Ừm, không tệ. Nhưng tôi thích con người trẻ tuổi hơn là mấy ông già cơ"

Cuộc gặp gỡ sẽ chỉ xảy ra nếu Encrid có cảm tình với Tiên Tộc. Mặc dù sở hữu vẻ đẹp siêu phàm, nhưng cô ấy có một khuôn mặt không đủ giống con người để khuấy động sự quyến rũ. Giữa hàng mi mỏng, dài, đôi mắt cô ấy lấp lánh như những viên ngọc lục bảo và mái tóc vàng óng của cô ấy phản chiếu ánh mặt trời khiến làn da cô ấy gần như phát sáng.

Đó là điều khiến cô ấy đẹp một cách phi thực.

"Chúng ta đi chứ?"

Encrid thừa nhận mình đã thua.

Cứ tiếp tục lời qua tiếng lại thế này thì sẽ chẳng bao giờ dứt được.

Anh cảm thấy hơi lãng phí thời gian. Đại đội trưởng Tiên tộc dường như chỉ thích trêu chọc anh đến mức này.

Thực lòng, anh cũng không thấy khó chịu lắm.

Đó đơn giản là tính cách của cô ấy.

Tỉnh táo hơn Rem, nhưng dù sao ngay cả trong số Tiên Tộc, có lẽ cũng có vài kẻ hơi nửa điên nửa khùng.

"Đi thôi"

Với người phụ tá dẫn đầu, Đại đội trưởng Tiên tộc bên trái, Encrid bước vào doanh trại.

"Cậu đến rồi"

Tiểu đoàn trưởng Marcus đã ở đó.

Sau khi trải qua chiến trường, bộ râu của ông ta đã mọc xồm xoàm.

Thấy vậy, Encrid nhận ra cằm mình cũng đã trở nên khá lởm chởm. Anh tự nhủ rằng nên cạo râu khi quay về và chào.

Anh thể hiện sự tôn trọng bằng cách ấn vào cán kiếm và cúi đầu.

"Được rồi"

Marcus khẽ gật đầu. Ba người họ đứng cùng nhau.

"Mang trà ra"

Như mệnh lệnh của ông, ba tách trà nhanh chóng được đặt trước mặt họ. Đó không phải là loại trà cao cấp gì, nhưng trên chiến trường, có trà để uống đã là một xa xỉ phẩm rồi.

"Khi ra trận mà không được uống trà ngon, ta thường thấy khó chịu, nhưng lần này, ngay cả loại tầm thường cũng khiến ta thấy hài lòng"

Tiểu đoàn trưởng Marcus là người đầu tiên lên tiếng. Không có chỗ ngồi, nên họ đứng xung quanh cái bàn dùng để vạch ra chiến lược và thảo luận chiến thuật.

"Cậu nghĩ sao về việc làm việc nghiêm chỉnh dưới quyền chỉ huy của ta?"

Ông ta đưa ra đề nghị đúng lúc Encrid đang nhấp một ngụm trà.

Đại đội trưởng Tiên tộc vẫn im lặng.

Encrid nhìn Tiểu đoàn trưởng, cân nhắc cách đối đáp như thế nào, rồi quyết định không suy nghĩ quá nhiều.

Từ bao giờ mà anh phải cố gắng lấy lòng cấp trên chứ?

"Tôi xin từ chối"

"Tại sao? Ta nghĩ ta là một chỉ huy khá vững chắc đấy chứ"

Không sai.

Khi Encrid được báo rằng anh sẽ gặp Tiểu đoàn trưởng, Krais đã mơ hồ phác thảo tình hình. Từ lý do cuộc gặp bị trì hoãn cho đến những gì Marcus có thể nói. Nó gần như có tính tiên tri.

Làm sao mọi thứ Krais dự đoán lại có thể chính xác đến vậy?

"Ông ta có lẽ sẽ đề nghị anh gia nhập quyền chỉ huy của hắn. Ổng thậm chí có thể gọi cả Đại đội trưởng của chúng ta nữa. Tại sao ư? Để chính thức công nhận và bồi dưỡng tiềm năng của anh chứ còn cái gì nữa. Và tại sao lại nhắm đến quyền chỉ huy? Anh còn cần phải hỏi nữa sao?"

Krais đã nói điều này với vẻ mặt như thể cậu ta không thể tin được Encrid lại không hiểu.

Cuối cùng, khi Encrid cứ nhìn hắn chằm chằm một cách trống rỗng, Krais đã nói với giọng điệu đầy vẻ thích thú:

"Anh đã làm gì với Vệ binh Thánh giá?" 

"Tôi đã chiến đấu. Đột nhập, đốt phá và thu thập tin tức trên đường trở về"

"Ngay cả khi anh không biết về Ếch thì anh đã làm gì phía sau chiến tuyến?"

"Tôi đã chiến đấu. Giết chết chỉ huy của một biệt đội tấn công hậu phương"

"Và ở tiền tuyến?"

"Tôi đã chiến đấu, cậu cũng ở đó mà, sao còn hỏi?"

Krais đã chứng kiến những sự kiện này khi đi theo Encrid.

"Tiểu đoàn trưởng biết hết đó"

"Biết gì?"

"Ông ta biết về tất cả những trận chiến anh đã tham gia. Vậy, biết điều đó, làm sao ông ta có thể không muốn anh cho được?"

Mặc dù có vẻ như Marcus nên có tham vọng với Rem hoặc những người khác, Encrid nhanh chóng hiểu ý Krais.

Rem và các thành viên khác trong tiểu đội thì khó mà kiểm soát được.

Nhưng anh lại là một người ổn định.

Lý do anh không nhận ra sớm hơn thì rõ ràng rồi. Anh đã quá bận rộn với việc cố gắng làm cho Trái Tim Quái Thú đập lại. Anh đã dốc hết sức lực vào việc huấn luyện và luyện tập.

Nhờ những lời nhận xét đúng lúc của Krais, anh đã không bị bất ngờ.

"Có vẻ như đúng như tôi dự đoán"

Tiểu đoàn trưởng lên tiếng, Encrid gạt bỏ những suy nghĩ ngắn ngủi của mình, đáp lại:

"Phần nào là vậy"

"Tôi có thể hỏi lý do cậu từ chối không?"

Nếu anh giải thích lý do ngay lập tức, liệu họ có đá đít anh đi mà không cho anh húp trà không?

Trà ấm nóng phần nào làm tâm trạng anh khá hơn. Anh cảm thấy như mình đã chỉ tập trung vào trái tim suốt mấy ngày qua và giờ mới thực sự được thư giãn đúng nghĩa.

'Giờ nghĩ lại, mình vừa mới thả lỏng đôi vai thôi'

Anh tự hỏi liệu mình có lại căng thẳng nữa không.

Áp lực học hỏi đã trở thành một sợi xích trói buộc anh ư?

Một gông cùm ngăn cản anh tiến về phía trước?

Keng.

Anh cảm thấy một cảm giác như thể những sợi xích trong tâm trí mình đang vỡ vụn và tan biến.

Nó chỉ kéo dài vài giây, nhưng Encrid cảm thấy mình có thể nói chuyện với một trái tim nhẹ nhõm hơn nhiều so với trước đây.

Anh nhấp thêm một ngụm trà.

Rồi, anh ngẩng đầu nhìn thẳng.

Dù cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng những lời anh sắp nói ra lại không hề nhẹ chút nào.

Đề nghị của Marcus là một cơ hội không thể bỏ lỡ nếu một người có tham vọng trong quân đội. Đặc biệt đối với một người như Encrid, người bắt đầu từ con số không, chỉ với vị trí một người lính cấp thấp.

Mặc dù vậy, anh chuẩn bị từ chối.

"Tôi có một giấc mơ"

Một điều anh ấp ủ trong lòng, mặc kệ người khác có chế giễu anh đi chăng nữa.

Một giấc mơ anh không bao giờ quên sau khi cầm kiếm.

Một giấc mơ đã nảy mầm thành hiện thực, được nuôi dưỡng bởi khát khao cháy bỏng của anh.

Anh đã nói về nó nhiều lần, nhưng chưa bao giờ nó mang nhiều sức nặng như bây giờ.

Nó đã bị hoen ố bởi sự chế nhạo, bị xé nát bởi sự khinh thường, phai mờ bởi sự châm biếm, và cuối cùng chỉ còn lại những mảnh vụn.

Nhưng giờ đây, những gì còn sót lại đó lại định nghĩa lại anh một cách rõ ràng.

Mỗi ngày, chúng đồng hành cùng anh, cho thấy chúng là một phần của anh.

"Tôi muốn trở thành một Hiệp sĩ"

Encrid nói.

Đúng vào khoảnh khắc đó, Marcus chợt thấy một ảo ảnh hiện lên trước mắt

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, ông ta nhìn thấy một khung cảnh khác phía sau Encrid.

Một chiến trường, một thanh kiếm, một thứ gì đó đang tỏa sáng.

"Cái quái gì thế này?"

Đó là một lời tuyên bố chân thành, từ tận đáy lòng.

Không chỉ là một lời từ chối, mà là những lời của một người đang tiến về phía trước.

Marcus cảm thấy một cảm xúc tương tự trong lồng ngực mình, một thứ mà ông ta đã từ bỏ từ rất lâu rồi.

Cuộc đời ông ta đã từng như thế nào? Ông ta đã từng khao khát trở thành một thanh kiếm bảo vệ hoàng gia.

Cuộc đời ông ta bây giờ ra sao?

Răng rắc.

Marcus nghiến chặt hàm răng một cách vô thức.

Các cơ hàm căng cứng, một cơn đau đầu nhức nhối trong đầu ông ta.

Nhìn thấy một giấc mơ thuần khiết, rạng rỡ như vậy khiến ông ta cảm thấy như mình đang bị chất vấn vậy.

'Liệu mình có thực sự có quyền lãnh đạo người đàn ông này không?'

Liệu lời đề nghị của ông ta có phải chỉ là một nỗ lực bẩn thỉu để leo cao hơn, để giành được nhiều quyền lực hơn?

Anh ta thiếu lòng trung thành thực sự.

Anh ta không có ước mơ về những khát vọng cao cả hơn.

Sẽ không có ý nghĩa gì khi tiếp nhận một người như vậy nếu anh ta hài lòng với hiện trạng.

Sự nhận ra ngắn ngủi này đã khiến Marcus nói mà không suy nghĩ.

"Hahh"

Một tiếng thở dài thoát ra, nặng trĩu cảm xúc.

Tiên Tộc nổi tiếng với sự nhạy cảm sắc bén đã hiểu ý nghĩa đằng sau tiếng thở dài của Marcus.

'Chỉ từ một lời nói thôi ư?'

Tâm trí con người như những con sóng bị khuấy động bởi bão tố.

Khác với loài tiên vốn nhất quán trong mọi quyết định, con người lại thất thường, dễ dàng thay đổi ý định chỉ bởi chút cảm tính nhất thời.

Tâm trí của người đàn ông giờ được gọi là Tiểu đoàn trưởng dường như đang hỗn loạn.

Giống như một con thuyền nhỏ trong bão tố, bị sóng đánh tơi bời và không thể tìm thấy phương hướng.

Và rồi…

"Tôi sẽ đi theo con đường để trở thành một Hiệp sĩ"

Với những lời này, Encrid chào.

Marcus gật đầu theo phản xạ.

Encrid bước ra ngoài.

Đại đội trưởng Tiên tộc lo lắng rằng Marcus có thể hành động vì ghen tị hay đố kỵ.

Con người có thể khó đoán như vậy.

"Phùuu"

Marcus thở ra một hơi thật sâu, đứng với vầng trán nhíu lại một lúc lâu. Khi tách trà trong tay nguội lạnh, ông ta dường như không hề hay biết Đại đội trưởng Tiên tộc đang đứng cạnh mình. Ông ta lại thở dài một tiếng nữa rồi mỉm cười.

"Chuyện này thật đáng tiếc"

Đại đội trưởng Tiên tộc cảm nhận được một sự nhẹ nhõm nhất định trong tiếng cười của Marcus

Quả thực, ông ta đang cười một cách sảng khoái.

Và rồi Marcus đột ngột hỏi.

"Cô nghĩ sao? Cậu ta sẽ trở thành Hiệp sĩ chứ?"

"Tôi không biết. Điều đó tùy thuộc vào cậu ta"

"Người ta nói Tiên Tộc luôn nói thẳng thắn mà nhỉ"

Thay vì che giấu sự thật, Tiên Tộc nổi tiếng là sử dụng sự thật làm vũ khí trong lời nói của mình.

"Đã lâu lắm rồi tôi mới cảm thấy máu mình sôi lên như vậy"

Marcus lẩm bẩm.

Chuyện gì xảy ra khi máu ông ta sôi lên?

Marcus chắc chắn là một người thuộc phe quý tộc.

Naurillia dù là một quốc gia tập quyền nhưng được cho là đã mất một phần quyền lực vào tay giới quý tộc. Sự phân tán sức mạnh quốc gia này đã khiến cuộc đấu tranh của họ với Công quốc Aspen trở nên đầy thách thức.

"Cô không đi à?"

"Tôi đi đây"

Sau khi Đại đội trưởng Tiên tộc rời đi, Marcus đi đến một nơi có ghế và ngồi xuống.

Vài lời nói đã khiến ông ta đổ mồ hôi.

Ông ta cảm thấy tốt một cách kỳ lạ, nhưng cũng bối rối.

Và ông ta đã đưa ra một quyết định.

"Trở thành Hiệp sĩ ư?"

Ông không thể cười nhạo nó.

Làm sao ông có thể chế giễu giấc mơ của ai đó được nói ra với sự chân thành đến vậy?

Ông chỉ đơn thuần bị nó làm cho khuấy động.

"Được thôi, vậy thì mình sẽ…"

Thay vì đi theo cái phe quý tộc chết tiệt đó, ông sẽ hướng tới một điều gì đó thực sự mới mẻ. Đó là điều ông đã suy nghĩ bấy lâu nay.

Ngã ba đường trước mắt ông Một ngã tư mà ông vẫn chưa đưa ra lựa chọn.

Tay Marcus thò vào túi và lấy ra một lá thư. Một lá thư mà ông đã nhận được từ lâu nhưng đã phớt lờ. Một di vật của quá khứ mà ông đã không thể vứt bỏ.

"Được lắm"

Mắt Marcus sáng lên khi ông cầm lá thư.

Đó là ánh mắt của ông ta có khi còn trẻ, đôi mắt bùng cháy với niềm đam mê. Ở góc của lá thư đã mở, dấu ấn hoàng gia mờ nhạt hiện rõ.

Vệ Binh Thánh Giá là Cross Guard nhé