Ultimate Antihero

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ankoku Kishi to Issho!

(Đang ra)

Ankoku Kishi to Issho!

Sasaki Sakuma

Với lối suy nghĩ được ông nội truyền lại, cùng bộ giáp đen tuyền và thanh đại kiếm nhuốm máu, Alba chấp nhận giúp họ chinh phục mê cung sâu thẳm ấy. Dựa trên truyền thuyết về Hắc Kỵ Sĩ, một huyền thoạ

21 1

Hôm nay cô tiểu thư ma nữ cũng đang cố gắng để sống sót.

(Đang ra)

Hôm nay cô tiểu thư ma nữ cũng đang cố gắng để sống sót.

总裁下放

Tôi xuyên vào thân một đứa con gái mồ côi ở khu nhà nghèo, ..."

11 4

Golden Time

(Đang ra)

Golden Time

Yuyuko Takemiya

Tada Banri, tân sinh viên của một trường luật tư thục tại Tokyo, đã hoàn toàn mất phương hướng sau lễ khai giảng khi đang cố tìm đường đến buổi sinh hoạt đầu khóa. Đúng lúc ấy, cậu bắt gặp Yanagisawa

79 1

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Đang ra)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

3 1

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

98 2244

Kurasu no Hime wa Watashi no Wanko

(Đang ra)

Kurasu no Hime wa Watashi no Wanko

Inukai Anzu

Chúng tôi, có phải là có chút gì đó không ổn rồi không?

12 36

Quyển 1 - Kẻ Phản Bội Vô Song và Bất Khả Chiến Bại - Chương 6: Chương 1.5

[IMAGE: ../Images/..]

“Tôi đã không còn dính líu gì đến cái đội này nữa!”

Với câu nói mở đầu ấy, cuộc đối đầu giữa Sumika và Nakajima ngay từ đầu đã chẳng hề yên bình. Nhưng cuối cùng, sau khi mọi chuyện đã đi đến nước này, một bầu không khí căng thẳng, như thể họ sắp lao vào nhau đến nơi, bắt đầu lan tỏa.

Không thể chịu đựng thêm, Ichinotani Chikori, người ban đầu chỉ đứng ngoài quan sát, đã bước tới đứng chắn giữa hai người.

“Lãnh, Lãnh đạo và cả Nakajima-kun nữa, chúng ta bình tĩnh lại một chút được không? Nha?”

“Làm sao mà bình tĩnh được! Tôi và cả Chikori-san, nếu không được người ấy cứu thì có lẽ chúng tôi đã thật sự bỏ mạng ở đó rồi!”

Bởi vậy, nỗ lực của Chikori hoàn toàn vô ích. Sumika đã hoàn toàn bốc hỏa.

Mái tóc vàng hoe dựng đứng vì tức giận, Sumika gạt Chikori ra, tiến sát lại gần Nakajima.

“Nakajima-san! Anh có nghĩ xem chúng tôi đã gặp nguy hiểm đến mức nào chỉ vì anh tự tiện bỏ chạy không!? Dù mọi chuyện kết thúc tốt đẹp nhờ có sự giúp đỡ của Homura-san, nhưng nếu Homura-san không đến thì chúng tôi sẽ ra sao hả!? Vậy mà anh chẳng những không xin lỗi, lại còn bỏ luôn đội, thô lỗ đến mức nào mới có thể như vậy chứ!?”

“Tôi không quan tâm! Hai người suýt chết chỉ vì cả hai vẫn còn là lính mới non choẹt! Đừng có đổ lỗi cho tôi!”

Nhưng Nakajima cũng bốc hỏa không kém. Anh ta gào lên giận dữ, giọng lớn đến mức nước bọt bắn vào mặt Sumika.

“Anh định đổ lỗi ngược lại sao!?”

“Trước hết, nếu chúng ta cứ mặc kệ tình huống khẩn cấp thì cũng có sao đâu! Nếu làm thế thì Pháp sư Quốc phòng sẽ lo liệu hết, vậy mà cô, Hoshikawa, lại tự ý nhận nhiệm vụ nên…! Tất cả đều là lỗi của cô!”

“Đội tập sự cũng là một thành viên của Pháp sư Quốc phòng! Chúng ta có trách nhiệm phải ứng phó với tình huống khẩn cấp!”

“Hừ! Lại ra vẻ ngoan ngoãn như mọi khi nhỉ—! Đúng là Đại Pháp sư cấp S có khác. Nhưng việc mặc kệ tình huống khẩn cấp là chuyện mà tất cả các đội tập sự đều làm đấy! Ai cũng ăn bớt xén ở khoản này. Dù sao thì, bằng việc nâng cao thành tích trong việc đẩy lùi quỷ dữ, cô chỉ tổ nổi bật một cách vô ích và sau này sẽ bị đẩy ra tiền tuyến thôi, việc không tham gia ứng phó tình huống khẩn cấp là điều hiển nhiên mà!”

“Cái gì—, anh nói thật đấy à!? Con người có thể sử dụng phép thuật vẫn còn rất ít. Nếu chúng ta, những người hiếm hoi như vậy mà không làm việc nghiêm túc thì sẽ xảy ra chuyện gì!? Sẽ ra sao nếu chúng ta không thể bảo vệ mọi người!?”

“Mặc xác tôi! Hơn nữa, tại sao tôi phải liều mạng vì người khác, chỉ vì tôi may mắn có thể sử dụng ma lực và bị bắt đi lính!? Nếu cô muốn trở thành siêu nhân đến thế thì cứ tự mình làm đi! Ai muốn đi theo cô chứ!”

Khi anh ta buông một câu móc máy sắc bén như vậy, Nakajima giờ đây đã không thể quay đầu lại được nữa.

Anh ta đẩy mạnh cánh cửa như muốn làm nó bung ra, rồi bước ra ngoài, bờ vai phập phồng vì giận dữ.

Sau khi Nakajima rời đi, Sumika thả mình xuống chiếc ghế ống trong phòng đội và thở dài thườn thượt.

“Thật tình, ý thức quá thấp…!”

Nỗi thất vọng ấy không chỉ hướng về một mình Nakajima.

Không chỉ riêng anh ta, phần lớn mọi người trong học viện này đều có động lực thấp.

Chà, điều đó cũng không phải là không thể hiểu được.

Mặc dù con người có thể thao túng ma lực đã ít ỏi ngay cả trong thời bình, nhưng số lượng pháp sư lại sụt giảm nghiêm trọng sau cuộc chiến với Ma Vương Typhon.

Chính vì vậy, những người dù chỉ sở hữu một chút năng khiếu cũng bị ép buộc nhập học vào học viện đào tạo pháp sư.

Do thiếu hụt nhân lực, rất nhiều vụ tiêu diệt quỷ loại cấp binh như lần này đã được giao phó cho các học viên trong đội tân binh.

Cũng chẳng còn cách nào khác, bởi lẽ quỷ chỉ có thể bị tiêu diệt bằng những đòn tấn công sử dụng ma lực.

Tuy nhiên, bắt lũ trẻ phải thấu hiểu một vấn đề xã hội phức tạp như vậy thì thật vô lý.

Tại sao chúng lại phải làm những việc nguy hiểm đến thế?

Sumika không phải không hiểu được cảm giác ấy.

(Tuy nhiên, dù có thể hiểu nhưng chưa chắc đã chấp nhận được.)

Cô hiểu rằng việc đó thật đáng sợ. Ngay cả cô cũng sợ hãi trước những cuộc đấu sinh tử. Mới hôm nay thôi, cô cũng suýt bỏ mạng.

Nhưng hiện tại, họ là những người duy nhất có thể đối đầu với lũ quỷ.

Thế nên, việc mọi người không thể nghiêm túc với chuyện này, dù thế nào đi nữa, cũng khiến cô vô cùng bực bội.

Ở điểm này… Sumika vẫn còn non nớt.

Kết quả là, Sumika, một pháp sư có nhận thức cao, cảm thấy hoang mang khôn tả.

Quá nghiêm túc. Buồn rầu. Diễn trò làm con ngoan trò giỏi làm gì chứ? Cô bị chế giễu như thế, bị xa lánh, dù cô sở hữu sức mạnh chiến đấu tối thượng của một Pháp sư cấp S – một trong mười người duy nhất trên thế giới – nhưng lại bị đẩy vào đội 101, nơi bị khinh miệt là [đội gánh nặng]. Cô phải chịu trách nhiệm chăm sóc những học viên kém cỏi không thể được chấp nhận ở bất cứ đâu.

Dù vậy, Sumika vẫn không nản lòng. Để đội của mình có thể chiến đấu hiệu quả dù gặp muôn vàn khó khăn, cô luôn vắt óc suy nghĩ và đưa ra chỉ dẫn, nhưng chưa bao giờ được đền đáp dù chỉ một lần.

Mặc dù đã cố gắng hết sức, nhưng sự tồn tại của những con người bên cạnh đã khiến mọi nỗ lực của cô trở nên vô nghĩa.

Cho dù cô có cố gắng đến nhường nào, kết quả vẫn luôn luôn nghiêng về phía tệ hại.

Và ngày hôm nay, kết cục là cô suýt bị một con quỷ Orc giết chết.

Trong khi nếu chỉ có một mình, cô có thể dễ dàng tiễn một con Orc như thế lên đường trong tích tắc.

"Haaa…….."

Sumika thở dài thườn thượt, hai tay ôm lấy đầu.

Ý chí không thể hiểu nổi. Đồng đội vô dụng của cô.

Nỗi lo lắng trong lòng Sumika dâng lên đến đỉnh điểm.

Đúng lúc đó, cô bé nhỏ nhắn với mái tóc bù xù vừa bị đẩy ra ban nãy, Ichinotani Chikori, khẽ khàng cất tiếng gọi Sumika đang như vậy.

"Đội trưởng, cố lên. Đội trưởng đâu có làm gì sai đâu ạ…?"

Những lời của Chikori là sự quan tâm từ tận đáy lòng dành cho Sumika đang hoàn toàn kiệt sức.

Nhưng… Chikori cũng là một trong những nguyên nhân gây ra sự kiệt sức đó.

Nhìn từ góc độ của Sumika, Chikori cũng mắc phải lỗi tương tự như Nakajima.

Chính vì lẽ đó, những lời động viên của Chikori đã cắt đứt sợi dây căng thẳng trong tâm trí của Sumika.

"Cái đó thì hiển nhiên rồiiii-!!!!"

"Kyan-"

"Chikori-san. Ngay cả em cũng không phải không liên quan đến vấn đề này. Dù tôi đã bảo em dừng lại, vậy mà em vẫn tự mình xông lên! Cuối cùng lại bị bắt làm con tin! Em không có chút tự nhận thức nào sao, em có biết hành động bốc đồng của em đã gây cho tôi bao nhiêu rắc rối không!?"

"Nhưng, nhưng mà, lúc đó con Orc đang tiến về phía thị trấn…"

"Thế thì cái em nên làm là vòng đường khác đến thị trấn và sơ tán người dân! Em nghĩ tại sao tôi lại sắp xếp em và Nakajima-kun thành một nhóm!? Là bởi vì hai người không thể đơn độc thắng được một con Orc! Tôi đã nói rõ điều đó trong buổi báo cáo rồi! Tôi đã bảo các em tuyệt đối không được chiến đấu nếu một trong hai không có mặt! Vậy mà tại sao em lại làm cái chuyện ngu xuẩn như tự mình xông vào trận chiến chứ-!"

"A, auu."

Bị xuyên thấu bởi ánh mắt hừng hực lửa giận, mặt Chikori tái mét, vẻ mặt sắp khóc đến nơi.

Nhưng Sumika vẫn không kìm lại được. Lời nói của Chikori lúc trước đã khiến cô mất hết kiểm soát cảm xúc. Bao nhiêu ấm ức, bực dọc chất chứa từ khi nhập học vào Học viện Pháp thuật Tân Tokyo giờ đây như một dòng lũ bùn cuồn cuộn trào dâng, đến cả Sumika cũng không thể nào kìm hãm.

“Tôi đã…! Rõ ràng tôi đã vắt óc suy nghĩ những chiến lược có thể thực hiện được dù chỉ với chút ma lực ít ỏi, vậy mà tại sao mọi người lại không thể làm đúng như tôi nói chứ!? Cả Chikori-san và Nakajima-kun nữa, rồi cả Shiori-san dù là một pháp sư xuất sắc nhưng lúc nào cũng chỉ làm cho xong việc! Ai ai cũng vậy, ai ai cũng chỉ làm theo ý mình cả! Nếu mọi người không thể nào hữu dụng một cách trọn vẹn thì ít nhất làm ơn hãy nghe lời tôi nóiiii―!!”

“………………―”

“…A.”

[IMAGE: ../Images/..]

Ngay lập tức, Sumika nghĩ bụng ‘Lần này thì tiêu rồi’, nét mặt cô lộ rõ sự hối hận.

Vừa rồi cô đã lỡ lời nói quá nhiều.

Nhìn thấy vẻ mặt Chikori như bị xuyên thủng bởi những lời nói của mình, Sumika chợt nhận ra điều đó.

(Rõ ràng mình là người hiểu rõ nhất Chikori-san đã nỗ lực đến mức nào…)

“Ơ, ừm, Chikori-san. Vừa nãy là…”

[IMAGE: ../Images/..]

Cố gắng chữa lời cho cái vạ miệng của mình, Sumika lắp bắp. Nhưng đúng lúc đó…

“Aaa— tai tôi đau quá. Không biết tại sao cái mặt la hét của con gái lại có thể làm màng nhĩ rung đến thế nhỉ.”

Cánh cửa phòng trung đội mở ra, một chàng trai bước vào.

Đó chính là người vừa cứu mạng Sumika và Chikori, `<Kẻ Điều Khiển Ác Thần>` Kamishiro Homura.