Ultimate Antihero

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ankoku Kishi to Issho!

(Đang ra)

Ankoku Kishi to Issho!

Sasaki Sakuma

Với lối suy nghĩ được ông nội truyền lại, cùng bộ giáp đen tuyền và thanh đại kiếm nhuốm máu, Alba chấp nhận giúp họ chinh phục mê cung sâu thẳm ấy. Dựa trên truyền thuyết về Hắc Kỵ Sĩ, một huyền thoạ

21 1

Hôm nay cô tiểu thư ma nữ cũng đang cố gắng để sống sót.

(Đang ra)

Hôm nay cô tiểu thư ma nữ cũng đang cố gắng để sống sót.

总裁下放

Tôi xuyên vào thân một đứa con gái mồ côi ở khu nhà nghèo, ..."

11 3

Golden Time

(Đang ra)

Golden Time

Yuyuko Takemiya

Tada Banri, tân sinh viên của một trường luật tư thục tại Tokyo, đã hoàn toàn mất phương hướng sau lễ khai giảng khi đang cố tìm đường đến buổi sinh hoạt đầu khóa. Đúng lúc ấy, cậu bắt gặp Yanagisawa

79 1

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Đang ra)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

3 1

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

98 2244

Kurasu no Hime wa Watashi no Wanko

(Đang ra)

Kurasu no Hime wa Watashi no Wanko

Inukai Anzu

Chúng tôi, có phải là có chút gì đó không ổn rồi không?

12 36

Quyển 3 - Đại Chiến Đông Phương - Chương 2: Chương 1.1

Dư âm của cái nóng cuối hè vẫn còn vương vấn, tiết trời vẫn ẩm ương khó chịu.

Hôm ấy, khu vực sinh hoạt Tokyo nhộn nhịp một cách khác thường.

*Bùm! Bùm!* Bầu trời xanh ngắt tràn ngập tiếng pháo hoa nổ vang liên hồi.

Những giai điệu vui tươi từ khắp các quốc gia được cất lên.

Hòa cùng âm thanh ấy là tiếng cười nói, ca hát, nhảy múa của đàn ông, đàn bà, già trẻ lớn bé.

Cảnh tượng chẳng khác nào một lễ hội tưng bừng, nhưng điều đó cũng là lẽ tự nhiên.

Đây là lễ hội kéo dài ba ngày, do chính phủ, các tập đoàn và người dân khu vực sinh hoạt Tokyo cùng nhau tổ chức.

Đó là lễ hội mừng chiến thắng, kỷ niệm sự tồn vong và thắng lợi của nhân loại trước Ma Vương Typhon.

Nơi khai mạc lễ hội là khuôn viên Cung điện Hoàng gia Nhật Bản – được Thiên hoàng thiện chí cho mượn, cùng với các con đường xung quanh đó.

Tại đây, vô số người đã tụ tập đông đúc, các gian hàng đủ sắc màu được dựng lên san sát.

Nội dung của các gian hàng thì đa dạng đủ kiểu: nào là thịt xiên nướng kiểu Nhật (yakitori), chuối bọc sô cô la (choco-banana), kẹo táo – những món ăn đặc trưng của lễ hội truyền thống Nhật Bản; rồi lại có cả cá và khoai tây chiên (fish & chips), thịt nướng xiên (shish-kebabs), cá trích ngâm – những gian hàng mang phong cách không phải của Nhật Bản nhưng vẫn rực rỡ không kém, quả thực là một sự pha trộn phong phú.

Tất nhiên, không chỉ có đồ ăn, mà còn có các gian hàng bán rượu sake và nước trái cây, cùng với những màn biểu diễn như xiếc hay hài kịch Manzai.

Ngay cả những người bình thường phải sống tằn tiện do cơ sở hạ tầng chưa hoàn toàn phục hồi, thì riêng ngày này họ có thể thả ga, ăn uống no say, tận hưởng việc giao lưu văn hóa quốc tế.

Nhộn nhịp đến mức này cũng là điều dễ hiểu.

Và cùng lúc với lễ hội này, còn có thêm một lễ hội khác nữa cũng được tổ chức.

Đó chính là lễ hội của học sinh – lễ hội văn hóa.

Hiện tại, sức mạnh của các cơ sở giáo dục vẫn chưa hồi phục đến mức mỗi trường có thể tự tổ chức lễ hội văn hóa riêng biệt.

Vì lẽ đó, tất cả các cơ sở giáo dục trong khu vực sinh hoạt Tokyo đều nhận được sự hỗ trợ của chính phủ và tổ chức lễ hội văn hóa của mình bằng cách hòa vào lễ hội kỷ niệm chiến thắng này, cho phép học sinh tự do dựng các gian hàng theo ý thích.

Các gian hàng, cửa hàng và tiết mục biểu diễn do học sinh dựng lên quả thực còn khá thô sơ so với người lớn. Nhưng không thể phủ nhận rằng có rất nhiều điều bất ngờ đến từ các em, và chính sự nhiệt huyết cùng niềm vui tuyệt vời của các em đã góp phần khuấy động lễ hội này.

Tuy nhiên… trong một lễ hội vui vẻ như thế, dù ở đâu đi nữa, cũng luôn có những nhóm người quá chén mà làm lố, thế nên—

“Này, có sao đâu? Cứ đi cùng bọn anh một lát nhé, được không?”

Cách đám đông không xa, dưới bóng cây, một chuyện đang xảy ra.

Hai người đàn ông vạm vỡ đứng chặn một cô gái đang mặc chiếc váy tạp dề tay ngắn cùng băng đô tai mèo áp vào thân cây lớn, họ nói với giọng điệu nhớp nháp.

“Anh trai sẽ đãi em mà, em biết đấy? Đồng ý nha?”

“Nh, nhưng, cái đó, em, em đang, giữa lúc mời khách mà…”

Cô gái bị vướng vào rắc rối này là học sinh của Học viện Phép thuật Tân Tokyo, tên là Koga Ayumi.

Trong lúc đang phát tờ rơi quảng cáo cho gian hàng trà quán tai mèo của mình, cô đã bị hai người đàn ông này chặn lại.

Để chạy thoát khỏi hai gã đang tiến tới gần, Ayumi lùi dần về phía sau.

“Thế nên, em thấy khó xử lắm…”

Đôi mắt cô bé sau cặp kính trông đầy sợ hãi, mà đúng hơn là đang rất phiền lòng về chuyện này.

Mà thực tình, mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng Ayumi vốn là một pháp sư đang tham gia cuộc chiến chống lại Jambure. Với hai tên côn đồ vặt vãnh này, cô bé thừa sức làm bất cứ điều gì mình muốn.

Nhưng Ayumi vốn là người hiền lành, tính tình ngoan ngoãn, nên cô bé không muốn dùng đến những biện pháp mạnh mẽ như vậy nếu có thể.

Chính vì thế, Ayumi đã cố gắng thuyết phục bọn chúng tự động rút lui.

Thế nhưng――

“’Tôi đang gặp rắc rối’, cô ta nói thế đấy! Đ-á-n-g-y-ê-u-q-u-á!”

“Mày đúng là thích mấy cô bé nghiêm túc kiểu này thật đấy nhỉ—”

“Đồ ngốc. Dạy cho cô bé trông có vẻ chưa từng chơi bời bao giờ này về niềm vui của “trò chơi người lớn” là nghĩa vụ của một quý ông mà. Vậy nên, nhìn này, cứ bỏ mặc mấy thứ như lễ hội văn hóa mà đi chơi đi. Dù sao thì cũng là lễ hội được mong chờ bấy lâu rồi.”

Thái độ do dự của Ayumi chỉ càng khiến bọn chúng được đà lấn tới.

Hành động của Ayumi khiến hai tên côn đồ lầm tưởng về sự vượt trội của bản thân, và giờ đây chúng càng đến gần hơn với vẻ áp đảo.

Và rồi――

“Và thế là~, bọn anh sẽ bắt đầu vui vẻ đây~”

Một trong hai tên côn đồ, một gã đầu trọc với đủ thứ khuyên tai.

Hắn ta cười toe toét tục tĩu, đồng thời vươn tay về phía ngực Ayumi.

Ayumi cứng người lại trước hành động thô tục bất ngờ ấy.

Tuy nhiên, một khoảnh khắc trước khi bàn tay gã chạm vào ngực Ayumi,

“Thôi, dừng lại đó――”

Bàn tay của gã đàn ông bị hất ra khỏi Ayumi.

Cơ thể gã bị ai đó kéo lại.

“Cái quái gì……!?”

Đương nhiên, tên đầu trọc quay phắt lại với vẻ tức giận, nhìn về phía kẻ đang giữ vai và kéo cơ thể hắn.

Và rồi, hắn ta cùng đồng bọn bên cạnh đều chết lặng.

Lý do là vì chúng biết rõ người thanh niên tóc đen đang đứng sau lưng mình với chiếc bờm tai mèo đen là ai.

“Hii, m-mày là……! <Kẻ điều khiển Ác thần>!?”

Đúng vậy. Không đời nào bọn chúng lại không biết hắn.

Kẻ đang đứng sau lưng chúng chính là pháp sư nổi tiếng nhất thế giới. Hắn là <Kẻ điều khiển Ác thần> Kamishiro Homura.

Với sự xuất hiện bất ngờ của nhân vật nguy hiểm này, hai tên côn đồ lập tức bị nỗi sợ hãi chiếm lấy, mặt mày tái mét.

Đối diện với hai tên côn đồ đó, Homura vẫn nở một nụ cười hiền lành đến rợn người, đặt tay lên vai cả hai như thể bạn thân, rồi thì thầm.

“Hai anh đại, mê ngực con gái đến vậy sao? Vậy thì để em giới thiệu cho hai anh một cô bé tốt nhé. Đó là cô bé tên Ib-chan đấy. Em nghĩ hai anh đại thuộc phe "cuồng ngực" chắc chắn sẽ hài lòng. Dù gì thì cô bé đó cũng có khoảng hai mươi cái ngực lận đó. Hai anh có hứng thú không?”

“Đ, đủ rồi ạ! Chúng tôi xin kiêng cữ một thời gian ạ!”

“Đúng vậy ạ! Chúng tôi không có chút hứng thú nào với ngực hay bất cứ thứ gì đâu ạ!”

“Tôi bảo rồi, đâu cần phải khách sáo thế. Thôi nào, lại đây với tôi. Tôi sẽ cho hai anh xem ảnh quý giá của Ib-chan trước.”

“ “Hí, hiii!” ”

Homura túm gáy cả hai tên và kéo xềnh xệch chúng vào một bụi cây.

Cả hai liều mạng chống cự, nhưng sức mạnh thể chất giam giữ chúng chẳng khác gì một chiếc xe ủi đất.

Sự phản kháng của chúng vô ích, và chúng bị kéo vào trong bụi cây. Rồi sau đó,

“ “Á Á Á Á Á Á!!!!” ”

Một tiếng hét như thể sắp chết vang lên.

Vai Ayumi run rẩy co giật trước âm thanh cực kỳ đau đớn đó, và cô bé đứng chết lặng.

Sau đó, chỉ còn Homura quay trở lại đứng trước mặt cô bé.

“—Ôi trời. Chúng nó lớn rồi, lẽ ra phải biết điều hơn chứ, không nên gây ồn ào. Cô không sao chứ, Koga?”

“À, vâng……-. Tôi không sao. Tôi ổn.”

Ayumi trả lời trong khi nghĩ rằng có lẽ hai tên kia chẳng ổn chút nào.

Homura thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy câu trả lời đó.

“Vậy sao? Vậy thì tốt rồi.”

“Nh, nhưng Homura-san, sao anh lại ở đây ạ……? Homura-san là quản lý tầng mà?”

“À này. Khách khứa kéo đến nườm nượp hơn mong đợi. Nguyên liệu của quán hết sạch nên tôi mới ra ngoài bổ sung. Ai dè đang làm thì mấy cô kia truyền tâm niệm cho tôi, bảo Koga bị mấy gã biến thái dây dưa, thế là nhờ tôi tới giúp một tay.”

[IMAGE: ../Images/Ultimate_Antihero_V3_p035.jpg]

Homura chỉ ngón cái ra sau lưng. Ở đó là Anna Dronin và Rozalind Wagner – bạn bè và cũng là đồng đội của Ayumi trong cùng tiểu đội.

“Mém nữa thì toi rồi! Nhưng mà may quá, may thật đấy, chẳng có chuyện gì to tát xảy ra cả!”

“…Chuyện này tôi thấy hơi không thỏa mãn lắm. Tôi muốn khiến mấy tên khốn đã làm Ayumi sợ hãi phải chịu đựng một trải nghiệm đau đớn hơn nhiều, chứ không phải chỉ dọa cho chúng hết hồn bằng một tấm ảnh như thế.”

Rozalind thẳng thừng nhận xét cách làm của Homura quá nhân nhượng.

Homura nghe vậy cũng đáp lại Rozalind:

“Thế thì tự mấy cô lo liệu đi chứ. Cho dù Koga có yếu đuối thật thì không nói, chứ hai cô đâu phải dạng ngần ngại dùng ma thuật với dân thường phải không? Thế sao lại phải đặc biệt gọi tôi ra làm gì?”

“Haha. Koga được cậu giúp đỡ sẽ vui hơn là được tụi này giúp mà phải không!?”

“A, Anna-chan!? Khụ, khụ…!”

Mặt Ayumi đỏ bừng vì câu nói thừa thãi của Anna, cô nàng vội vàng phản đối.

Homura nghĩ bụng mặt cô nàng trông chẳng khác nào một quả táo chín mọng với khuôn mặt tròn xoe của mình, đoạn vỗ tay bôm bốp.

“Nào, hai tên ngốc cản trở việc kinh doanh đã bị xử lý xong rồi, mấy cô đừng có bày trò nữa mà mau về làm việc đi. Giờ đang là giờ ăn trưa, là lúc để làm ăn lớn đấy. Đừng lãng phí dù chỉ một giây thôi. Nhanh lên, nhanh lên!”

“Vâng, vâng ạ. Mà Homura-kun này, chẳng hiểu sao cậu lại có vẻ hăng hái quá mức bình thường. Có vẻ không giống cậu chút nào nhỉ?”

“Đúng đó. Cậu chủ động đề xuất lúc họp bàn kế hoạch, giờ thì lại còn tràn đầy động lực một cách khác thường nữa chứ.”

“Phải đó phải đó. Quán trà tai mèo này cũng là do Homura-kun đề xuất. Hôm nay cậu còn làm việc chăm chỉ với tư cách quản lý sảnh nữa chứ. Rốt cuộc là tại sao vậy? Homura-kun là kiểu người sẽ hăng hái trong mấy cái lễ hội thế này à?”

Rozalind và Ayumi cũng chia sẻ cùng một sự nghi ngờ với Anna.

Homura, người đã hoàn toàn giải mã được Ma Thư mạnh nhất thế giới <Liber Legis>, đã học được tất cả ma thuật tồn tại trong thế giới này. Vì vậy, chẳng có bất kỳ điều gì mà anh cần phải học ở trường.

Đó là lý do tại sao thường ngày anh chỉ ngủ gật trong lớp, hoặc thậm chí là chẳng thèm tới lớp ngay từ đầu.

Nói chung, thái độ của anh trong lớp học thực sự chẳng ra đâu vào đâu. Anh mang cái hình tượng của một tên học sinh cá biệt như thế đấy.

Thế nhưng, đối với lễ hội văn hóa lần này, với một động lực hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi so với thái độ bình thường ở lớp, anh đã tích cực tham gia ngay từ giai đoạn lên kế hoạch.

Rốt cuộc lý do cho sự khác biệt trong thái độ này là gì?

Tất nhiên, Homura có lý do riêng của mình.

“Tôi thích không khí nhộn nhịp, nhưng lý do cho sự hăng hái của tôi không phải vậy. Mấy cô cũng nghe rồi đúng không? Chuyện doanh thu của cửa hàng trong lễ hội văn hóa sẽ được chia đều cho tất cả học sinh.”

Chính xác. Sự thật là lễ hội văn hóa của Học Viện Ma Thuật Tân Tokyo áp dụng hệ thống trả lại toàn bộ lợi nhuận cho học sinh để khuyến khích tinh thần của họ.

Nói cách khác, học sinh có thể kinh doanh mà không phải chịu bất kỳ rủi ro nào, chỉ cần dùng sức lực của bản thân làm vốn.

“Cậu lại hăng hái vì chuyện đó à?”

“Cậu thực sự muốn tiền đến thế sao?”

“Thì tại tôi lúc nào cũng hết tiền mà.”

Anna dường như đoán ra được điều gì đó từ những lời này và gật đầu.

“Aiza, ra là vậy. <Kẻ Dùng Tà Thần>-san, người đã lọt vào tầm ngắm của chính phủ, quả là khổ sở thật đấy…”

“Nếu cô thực sự nghĩ vậy thì hãy thu hút thêm khách hàng đi, dù chỉ một người thôi cũng được. Tôi lạy cô đấy.”

Nói đoạn, Homura quay gót rời bỏ ba người họ.

“Homura-san, cảm ơn anh rất nhiều vì đã giúp đỡ em! Anh ngầu quá!”

“Ờ―”

Nhận lời cảm ơn từ phía sau lưng và đáp lại bằng cách giơ tay lên, Homura dốc toàn lực lao về phía sân sau quán trà tai mèo của họ, vốn nằm gọn trong một góc khuôn viên mở của hoàng cung.

Đó là một cú bứt tốc hết cỡ dưới những tia nắng thiêu đốt dội thẳng từ trên cao xuống.

Đối với Homura, người luôn phải chịu đựng gánh nặng tinh thần và thể xác như thể chìm sâu dưới đáy biển do ảnh hưởng của <Hào Quang>, đây quả là một hành động khá vất vả, nhưng đôi chân anh vẫn không ngừng dù hơi thở đã trở nên hổn hển.

Đó là lý do vì sao Homura lại nghiêm túc đến vậy trong sự kiện này.

Tuy nhiên, điều đó cũng là hiển nhiên.

Giống như Anna đã đoán trước, bị <Chính Phủ Thế Giới Liên Minh> để mắt tới, Homura – người đã bị tước bỏ quốc tịch – không thể tìm được một công việc ổn định. Điều này có nghĩa là anh gần như không có cách nào để kiếm tiền.

Cách duy nhất để kiếm tiền một cách đàng hoàng là tiêu diệt quỷ và nhận tiền bồi thường từ <Chính Phủ Thế Giới Liên Minh>, nhưng họ lại trả rất eo hẹp. Bởi vì bên kia hiểu rằng dù không bồi thường thì Homura vẫn sẽ tiêu diệt quỷ, và cũng bởi mối quan hệ ràng buộc rằng <Kẻ Dùng Tà Thần> nằm dưới sự kiểm soát của <Chính Phủ Thế Giới Liên Minh>, nên họ không chi trả hào phóng.

Thế nhưng, đó không phải là tính cách của Homura khi phải cưỡng đoạt tiền của người khác hay xin tiền từ những người có thiện cảm với mình như Kinugasa.

Do đó, tình hình tài chính của Homura luôn trong tình trạng hết sức eo hẹp.

Đối với một người như anh, lễ hội văn hóa này là một sự kiện cực kỳ béo bở.

Hiển nhiên là anh sẽ đặc biệt có động lực hơn bình thường.

Tuy nhiên, suy cho cùng thì đó chỉ là hoàn cảnh của riêng Homura.

Điều đó không liên quan gì đến những học sinh khác.

Không, đúng hơn thì, Homura càng có động lực, những học sinh khác – những người còn e ngại <Kẻ Dùng Tà Thần> – sẽ càng co rúm lại.

Thế nhưng― đó chỉ là chuyện của trước đây.

“À! Homura-san về rồi!”

“Mừng anh trở về―!”

“Ưm―. Anh về rồi.”

Khi Homura đến sân sau, vài học sinh đang làm việc phía sau hậu trường nhìn thấy anh liền bước nhanh đến vây quanh.

Trên nét mặt họ không còn chút sợ hãi nào như trước đây.

Thay vào đó, biểu cảm của họ còn tràn đầy sự ngưỡng mộ và kính trọng.

――Động lực cho sự thay đổi này chính là trận chiến với Hecatoncheires.

Không chỉ một lần, không chỉ hai lần, mà đến ba lần, Homura đã chứng tỏ rằng anh đã cứu thế giới này khỏi những con quỷ <Cấp Ma Vương>.

Dù nhà thờ và chính phủ có bịa đặt bao nhiêu lời dối trá đi chăng nữa, thì những công lao hiển hách như vậy không thể nào bị che giấu được.

Các học sinh dần dần nhận ra.

<Kẻ Dùng Tà Thần> không phải là một sự tồn tại đáng sợ như cách chính phủ đã gán cho anh danh hiệu <kẻ phản bội>.

Chắc chắn sức mạnh anh sở hữu đáng sợ đến kinh hoàng, nhưng… không nghi ngờ gì nữa, anh chính là đồng minh của họ, của nhân loại, một người bảo vệ đáng tin cậy.

Và rồi, sự thay đổi trong nhận thức đó không chỉ diễn ra bên trong học viện.

Nhận thức của những thường dân đối với <Kẻ Dùng Tà Thần> cũng đang trong quá trình thay đổi.

Thực tế là,

“À, đằng sau, nhìn đằng sau kìa. <Kẻ Dùng Tà Thần> đã quay lại rồi!”

Ôi! Chính là ngài ấy… Đây là lần đầu tôi được nhìn tận mắt, quả nhiên là ngầu quá đi mất!

Đương nhiên là ngầu rồi. Dù sao thì ngài ấy cũng đã cứu nhân loại tới ba lần rồi còn gì.

Woa— Chúng ta chụp một tấm kỷ niệm đi!

Một phần lớn lý do khiến cửa hàng của họ ăn nên làm ra đến mức anh cần phải mua thêm nguyên liệu chính là nhờ những vị khách kéo đến chỉ để ngắm Homura.

[IMAGE: ../Images/01-01.png]

Ngay khi Homura bước vào sân sau đã bạc màu vì thời gian, vô số ánh mắt đổ dồn về phía anh.

Những ánh mắt ấy tràn ngập sự tò mò hơn là thiện chí. Chúng ánh lên vẻ hiếu kỳ khôn cùng.

Trong số đó, cũng có người đang giơ máy ảnh lên chụp.

{Dù sợ Chủ nhân đến thế… đúng là một lũ cơ hội.}

Nhìn đám đông ấy, Vel – hiện thân của <Liber Legis> mà Homura giấu trong chiều không gian bỏ túi – khẽ khàng thì thầm ý kiến thật lòng của mình bằng giọng chỉ Homura mới nghe được qua thần giao cách cảm.

Đó là bởi cô không hề mong Homura thân thiết với con người.

Vì cô biết đó chỉ là một mối quan hệ mong manh, dễ vỡ và chắc chắn sẽ tan biến vào một ngày nào đó.

Homura dịu dàng nói với Vel đang như vậy:

{Thôi nào, đừng nói thế. Dù sao thì họ cũng đã bỏ tiền ở đây, nên ta sẽ nhiệt tình chào đón họ.}

{…Kể cả những người như thế này sao?}

Vừa nói, Vel vừa hướng ý thức của Homura về phía một trong những vị khách, một cụ bà đang ngồi ở góc phòng.

“Ơn phước~ Ơn phước~… Nam Mô A Di Đà Phật, Nam Mô A Di Đà Phật…”

{Thôi rồi, quả nhiên là tôi muốn được tha cho cái kiểu vừa niệm Phật vừa lần tràng hạt thế này…}

“Ơ? Kamishiro-san. Nguyên liệu bổ sung ở đâu ạ?”

Một trong những học sinh nghiêng đầu hỏi Homura, người đang nhìn cụ bà với nụ cười gượng gạo.

Nghe thấy giọng nói đó, Homura rời mắt khỏi cụ bà và nói “À, đợi chút. Tôi sẽ lấy ra ngay đây”, rồi anh lấy ra một khối lập phương phát sáng như cầu vồng, to bằng con xúc xắc từ túi quần. Sau đó――

“<Hộp Linh Hồn và Yêu MaPandora Box>――giải phóng.”

Anh giải phóng không gian bị nén bởi thuật không gian cấp năm, <Pandora Box>.

Một lượng lớn đồ ăn thức uống đủ loại được đưa ra sân sau.

“Woaa, tuyệt vời…! Có phải chỗ này khoảng bằng một chiếc xe tải nhỏ không?”

“Đó là một pháp thuật tiện lợi thật.”

“Anh có thể dạy tôi bằng cách nào đó được không?”

“Này, làm gì có chuyện cậu có thể dùng pháp thuật cấp năm chứ…”

“Nếu không phải để chiến đấu thì kỹ thuật này cũng không khó đến thế đâu mà.”

“Nhưng Homura-kun. Dù sao thì, số lượng này quá nhiều…”

Một trong số nữ sinh chỉ ra điều đó sau khi nhìn đống nguyên liệu chất chồng.

Từ đó, những người khác cũng đồng tình “Đúng vậy.”

Thực tế, lượng nguyên liệu mà Homura mang tới gấp khoảng năm lần so với số lượng nhóm bếp yêu cầu.

Nhưng tất nhiên, có lý do cho việc này.

“À, về chuyện đó――”

Khi anh định giải thích thì,

“Chủ nhân―!”

Với những bước chân tí tách, giữa tất cả những người đang đeo băng đô tai mèo, có duy nhất một cô bé nhỏ nhắn đeo tai chó, Ichinotani Chikori, đang hăm hở chạy vào sân sau.

Homura hỏi Chikori.

“Ồ—. Chikori! Thế nào rồi? Con mượn được không?”

“Dạ được ạ—. Bàn ghế bổ sung. Hai mươi bộ bàn ghế, người của Cơ quan Hoàng gia đã cho con mượn rồi ạ.”

Đúng vậy. Đây chính là lý do Homura mua một lượng nguyên liệu dư thừa.

Homura dự định mời thêm nhiều khách hàng bằng cách tăng gấp đôi số chỗ ngồi của cửa hàng.

“Được lắm, con làm tốt lắm!”

“Ehehe—”

Homura vỗ vỗ lên mái tóc của Chikori, cô bé đã hoàn thành xuất sắc công việc được giao.

Thế là, cái đuôi ngựa nhỏ xinh của Chikori run rẩy khắp nơi, hệt như đuôi chó con vậy.

Nhưng trái ngược với không khí ấm áp, hài hòa của hai người, sắc mặt của các sinh viên xung quanh đều tái mét vì cuộc trao đổi ấy.

“Cái gì, bàn bổ sung, cậu còn muốn tăng thêm chỗ ngồi nữa sao!?”

“Không đời nào, không thể nào! Chúng tôi sắp kiệt sức đến nơi rồi đây…!”

Phản ứng của họ hoàn toàn chính xác.

Hiện tại, dù chỉ với hai mươi cái bàn, các sinh viên vốn không quen làm việc bán thời gian đã thở hổn hển.

Nếu số lượng chỗ ngồi còn tăng hơn nữa, cả khu bếp lẫn sảnh phục vụ đều sẽ không thể xoay sở kịp.

Nhưng dĩ nhiên, Homura cũng đã lường trước điều đó. Bởi vậy, cậu thản nhiên nói:

“Bình tĩnh đi. Dù sao thì tôi cũng đã gọi người đến giúp rồi.”

“Hả? Người giúp đỡ?”

“À, nói đúng hơn thì họ không phải là con người.”

“Hả, khoan đã, cậu nói không phải là con người, đừng nói là…!?”

Đó là những lời lẽ đầy điềm gở tuôn ra từ miệng Homura, một <Người Sử Dụng Ác Thần>, khiến người ta không thể giả vờ như không nghe thấy.

Nghe vậy, tất cả sinh viên có mặt tại đó đều cảm thấy một dự cảm chẳng lành, thậm chí họ còn cố gắng ngăn cản—

Họ đã quá muộn.

(Lần này không phải là chiến đấu, nên chẳng cần phải triệu hồi hết toàn bộ sức mạnh đâu.)

Cứ thế, Homura bỏ qua gần như toàn bộ thần chú—

Và gọi tên vị thần mà cậu triệu hồi.

“Hãy đến như lướt đi trong gió. <Ác Thần Mèo> Bastet!”

“Úi chàaa! Đúng là <Ác Thần> rồiii~~~~!”

“Cậu đang nghĩ cái quái gì thế――――-!”

Các sinh viên đồng loạt gào thét.

Tuy nhiên, nghi thức triệu hồi vẫn được tiến hành một cách nhẫn tâm và suôn sẻ.

Khoảnh khắc Homura gọi tên vị thần, một ngôi sao năm cánh màu bạc—<Elder Sign>—khắc sâu xuống đất, và một luồng ánh sáng bùng nổ từ đó.

Chẳng mấy chốc, luồng sáng dữ dội ấy lắng xuống, và trên <Elder Sign>, vô số cục lông tròn vo bắt đầu xuất hiện.

Đó là một ngọn núi được tạo thành từ vô vàn con mèo đang cuộn tròn cơ thể.

Và rồi, một cô gái đang nằm dài trên chiếc đệm mèo êm ái ấy.

Làn da nâu nhạt và mái tóc đen nhánh.

Trên đầu cô bé còn đội đôi tai mèo cùng màu với tóc.

Cô gái này chính là vị thần tình yêu và mùa màng bội thu, được người Ai Cập cổ đại tôn thờ, nữ thần cai quản loài mèo trên mặt đất—<Miêu Thần> Bastet.

Homura nói chuyện với vị miêu thần đã hiện hình bằng giọng điệu vô tư lự, như thể đang nhờ vả một người bạn.

“Bastet. Chắc hẳn đôi tai có thể nghe thấy giọng nói của mèo Jupiter của ngươi đã nghe thấy rồi. Như ngươi biết đấy, đây là tình huống mà ta thậm chí muốn mượn tay mèo để giúp đỡ. Hãy hợp tác với ta.”

Đáp lại, Bastet đứng dậy trên khối lông khổng lồ,

“Hừm… Được con người nịnh bợ hay đại loại thế không phải là điều mà chúng ta, loài mèo kiêu hãnh, làm đâu, nhưng nếu là yêu cầu của ngươi thì chúng ta cũng không thể từ chối được. Cứ để đó cho chúng ta.”

Nói xong, cô ấy mỉm cười nhẹ, rồi há rộng miệng để lộ hai chiếc nanh nhọn hoắt,

“Nyaa—oo――――-” Nàng phát ra một âm thanh cực kỳ trầm thấp như tiếng gầm gừ, đó không phải là dải âm mà dây thanh quản của con người có thể phát ra.

Âm thanh đó, không, giọng nói đó đã khiến những chú mèo đang cuộn tròn bỗng trở nên sống động ngay lập tức.

Với sự tinh nhanh và khéo léo vốn có, những chú mèo đã tản ra khắp toàn bộ khu vực cửa hàng của Homura và những người khác trong chớp mắt.

“Kyaa! Gì, cái gì thế này!?”

“Mè, mèo!? Nhìn kìa, con mèo đang mang thức ăn!”

Một số chú mèo dùng đuôi giữ chặt cốc, mang đến tận bàn—

Rồi những chú mèo khác khéo léo đội đĩa bánh hotcake lên đầu,

Một vài chú mèo khác cũng bắt tay vào việc vận chuyển nguyên liệu cho các học sinh đang làm bếp. Thỉnh thoảng có chú mèo nào lén ăn vụng thì ngay lập tức bị những chú mèo khác "đấm" và xử phạt tức thì. Thực tế, chúng phối hợp động tác cực kỳ nhịp nhàng.

Cả học sinh lẫn khách hàng đều tròn mắt ngạc nhiên trước cảnh tượng này.

“Dễ thương quá~. Không hiểu sao cứ như lạc vào xứ sở thần tiên ấy!”

Chính vì đây vốn dĩ là một quán trà tai mèo nên những "trợ thủ" này thường nhận được đánh giá rất cao.

Thế nhưng, những học sinh đã biết được chuyện đằng sau lại không thể nào giữ được bình tĩnh.

“Khoan, khoan đã Homura-san! Thế này thực sự ổn sao!? Dùng sức mạnh của <tà thần> vào việc như thế này thì…!”

Một học sinh hỏi Homura trong khi mồ hôi chảy ròng ròng.

Như đồng tình với cậu học sinh đó, Bastet nở một nụ cười quyến rũ.

“Fufu. Nỗi lo của người đó hoàn toàn đúng đấy Homura. Sức mạnh của ta chắc chắn không thể tùy tiện vay mượn như vậy. Tên ta là <Tà Thần Mèo> Bastet. Một <cổ thần> luôn nhận máu tươi và nội tạng làm vật hiến tế! Nào, ước nguyện của ngươi đã được thực hiện. Giờ ngươi có thể dâng lên ta vật đền bù bằng máu tươi, hệt như những gì mà các tín đồ của Bastet đã làm trước kia! …Hay có lẽ, những kẻ đang có mặt ở đây chính là vật hiến tế đó chăng?”

“““Hii…!”””

Ánh mắt của Bastet sáng lên đầy mê hoặc khiến các học sinh run rẩy lùi lại.

Nhưng, Homura ngay lập tức khiển trách Bastet đang có hành động đó.

“Không phải thế đâu—. Đừng có đi hù dọa ai cả trong khi cô biết rõ rồi mà. Hơn nữa, dù sao thì giờ cô cũng chẳng ăn mấy thứ như con người nữa.”

Sau đó, Homura thọc tay vào túi và,

“——Đây, phần thưởng đã hứa.”

Homura tùy tiện ném [chiếc túi đó], thứ mà cậu đã mua cùng với nguyên liệu dùng cho quán ở siêu thị, cho Bastet.

Ngay lập tức, Bastet bắt lấy nó bằng một động tác nhanh nhẹn đúng như mong đợi từ vị thần của loài mèo, rồi khuôn mặt trẻ con đó bỗng vỡ òa trong nụ cười.

“Oo~♥ Monpucchi! Lại còn là loại nướng mà ta thích nhất nữa chứ~♪”

Đúng vậy. Thứ mà Homura mua từ chợ chính là thức ăn cho mèo.

Và đó là loại có giá khá đắt.

Khoảnh khắc Bastet bắt được nó, cô liền xé ngay niêm phong.

Cô thọc tay vào túi như một đứa trẻ đang ăn vặt và bắt đầu ăn với vẻ mặt hoàn toàn mãn nguyện.

“Nn~♥ Ngon quááá. Ngon quááá~♪ Ta cứ nghĩ lũ người các ngươi chỉ là một lũ khỉ không lông, nhưng xem ra cũng khá ra gì đấy. Dù sao thì cũng làm ra được thứ ngon đến thế này cơ mà~♪ Khoảnh khắc biết được hương vị này, mấy thứ như con người ta ngửi cứ tanh tanh thế nào ấy, chẳng thèm ăn đâu♥”

“Thế à? Tuyệt vời thật.”

Homura, người đã thanh toán tiền đền bù cho Bastet, trấn an các học sinh xung quanh vẫn đang lộ vẻ sợ hãi.

“…Mấy đứa không cần sợ hãi đến thế đâu. <Cổ thần>, như Bastet, khác với <Cổ Vương – Great Old One>, như Ithaqua hay Iod, họ là những <tà thần> đã cùng tồn tại với con người từ lâu đời rồi. Họ không thân thiện đến mức có thể gọi là đồng minh, nhưng cũng không phải là lũ tích cực làm hại con người. Hoàn toàn có thể nói chuyện được tùy tình huống. Đặc biệt là Bastet, cô ấy vô hại miễn là mấy đứa không hành hạ loài mèo, nên cứ thoải mái đi.”

“Vậy nếu hành hạ mèo thì sao ạ?”

“Chết.”

“Đấy tôi biết ngay mà—”

“Cô ấy là nữ thần của sự sung túc miễn là mấy đứa không hành hạ mèo. Để làm linh vật vẫy khách thì vừa đúng chuẩn.”

Sau khi cười với giọng đùa cợt, Homura ra lệnh cho tất cả những người có mặt ở sân sau.

“Nào. Thế là chuyện thiếu nhân lực đã được giải quyết êm đẹp. Khôi phục toàn bộ thực đơn bị đóng! Mọi người vào vị trí! Kiếm tiền, kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền nào!”

“V-vâng, đã rõ!”

“Cẩn thận đừng giẫm phải mèo đấy nhé…!”

“Chikori. Em giúp tôi sắp xếp lại mấy bàn mới này.”

“Được thôi!”

Cứ thế, quán cà phê tai mèo do Homura và mọi người điều hành diễn ra suôn sẻ, không chút trở ngại nào đáng kể. Có lẽ vì liên quan đến miếng cơm manh áo, Homura đã thể hiện một động lực bất thường, chạy đi chạy lại giữa sảnh và bếp như một giám sát viên dự án, liên tục ra lệnh cho các học sinh.

Nhìn cái dáng vẻ đó của cậu ta… Hoshikawa Sumika đang lau bàn ở sảnh, ánh mắt dán chặt vào cậu, thở dài thườn thượt trong sự kinh ngạc.

“Trời, trời ạ, Homura-san…”

Chắc chắn với cái cảnh bận rộn đến chóng cả mặt này, bản thân Sumika cũng mong muốn có ai đó giúp sức, dù là “tay mèo” cũng được, nhưng… gọi cả một <cổ thần> đến vì cái lý do vớ vẩn này thì đúng là quá sức chịu đựng.

(…Mà thôi, Bastet vốn không phải vị thần gây hại cho con người, hơn nữa chính vì an toàn nên Homura-san mới triệu hồi cô ấy đến nơi này…)

Là một phụ nữ thẳng thắn, luôn suy nghĩ thực tế, Sumika cảm thấy choáng váng trước ý tưởng cực kỳ thiếu logic này.

Thế nhưng, hướng về phía Sumika,

“A ha ha! Như mọi khi, cậu ta đúng là một chàng trai phi thường phải không, Homura ấy!”

“Đúng vậy. Triệu hồi một <cổ thần> với câu thần chú lộn xộn đó mà vẫn điều khiển được thần linh. Thật sự đáng nể. Cô Grimoire cũng thấy vậy đúng không?”

“Ơ…”

Hai giọng nói quen thuộc vọng vào tai Sumika. Khi cô quay đầu theo phản xạ, đập vào mắt cô là một cặp nam nữ đang ngồi trên ghế.

Một người đàn ông trung niên tóc vàng bạch kim, mặc bộ vest đặc trưng với tông màu xanh và trắng cơ bản.

Và rồi, một phụ nữ trẻ tóc đỏ, mặc chiếc áo sơ mi Aloha nhiệt đới rất hợp mùa hè và chiếc quần G-pants gợi cảm để lộ nửa vòng ba.

“Ngài James! Và cả Dorothy-san…!”

Sumika biết rõ hai người họ. Điều đó cũng dễ hiểu thôi. Cả hai người này đều là những quân át chủ bài của nhân loại, giống như Sumika――

Sir James Weasley.

Dorothy Scarlet.

Họ là những người được xếp hạng pháp sư S-rank.

“Này, cô Grimoire. Lần cuối chúng ta gặp nhau là trong bữa tiệc kỷ niệm cô thăng cấp S-rank phải không?”

“Lâu rồi không gặp! Sumika!”

Ngay khi Sumika gọi tên hai người, cô gái trẻ lập tức bật khỏi ghế và ôm chầm lấy Sumika.

“Tôi đã lo không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi Jambure xuất hiện, nhưng nhìn cô vẫn tràn đầy năng lượng như thế này tôi mừng lắm!”

“Vâng. Tôi cũng rất vui, Dorothy-san. …Nhưng tôi hơi khó thở một chút.”

Khi Sumika đang bị “chôn sống” trong vòng ngực đầy đặn của Dorothy, cô chỉ ra điều đó với nụ cười gượng gạo, Dorothy liền “Ôi!” một tiếng đầy ngạc nhiên và lập tức buông Sumika ra.

“Xin lỗi. Tôi vui quá hóa hưng phấn.”

Dorothy lè lưỡi xin lỗi. Dù hành động đó không cho thấy chút hối lỗi nào, nhưng kết hợp với tính cách tươi vui của Dorothy, nó lại trở nên đáng yêu một cách tự nhiên. Hơn nữa, Sumika thực sự cảm thấy hạnh phúc khi Dorothy quan tâm đến cô như vậy.

Vì thế, Sumika định mỉm cười nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cô rất nhiều vì đã lo lắng cho tôi.”

Thế nhưng――

“Tôi cũng lo lắng cho cô đấy chứ. Chuyện Jambure là một lẽ, nhưng… cô còn đối đầu với cả <Sứ Giả Đặc Biệt> đó nữa, thật sự đáng gờm.”

“―――!?!?”

[IMAGE: .../Ultimate_Antihero_V3_p053.jpg]

Biểu cảm của Sumika chợt đông cứng lại trước những lời của James.

“……Làm, làm sao ngài biết chuyện đó?”

“Khi đã đạt đến cấp S lâu như ta, dù muốn hay không thì tự khắc ngươi cũng sẽ tạo dựng được mạng lưới thông tin của riêng mình. Bởi vậy, chuyện đó ta đương nhiên biết. Chuyện ngươi đã chiến đấu với Alfaro thế nào. ……Và cả con ác ma mang tên <tiên tộc> đã gây ra cuộc chiến ấy nữa.”

“……-”

Nét mặt Sumika càng lúc càng cứng đờ.

Đương nhiên rồi.

Sự việc xảy ra vào đầu mùa hè năm nay.

Chuyện Nữ hoàng Tiên tộc Elfiena đến Nhật Bản, và cả việc <tiên tộc> được chấp nhận.

Đó là điều mà công chúng tuyệt đối không được phép biết.

Ngày mà Chính phủ Liên hiệp Thế giới công khai chuyện chấp nhận ác ma trên Trái đất này, sự hoảng loạn trong dân chúng sẽ là điều không thể tránh khỏi.

Hơn nữa, Nhật Bản… Sumika và những người khác đã chiến đấu với Giáo hội để bảo vệ một ác ma.

Đó là một hành động đi chệch khỏi nguyên tắc chung của nhân loại.

Thật khó để được thấu hiểu.

Nếu chuyện này bị phơi bày, vị thế của đất nước này sẽ bị lung lay.

――Liệu hai cường giả cấp S này đến Nhật Bản là để chỉ trích cô ư.

Cứ thế, Sumika vắt óc suy nghĩ với vẻ mặt nặng trĩu.

“Ối, tiểu thư Grimoire không cần phải trưng ra bộ mặt đáng sợ đó đâu. Ta và cả tiểu thư Scarlet không hề có ý định chỉ trích quyết định đó của ngươi chút nào. Chúng ta không đến đây vì chuyện đó.”

Như thể đoán trước được suy nghĩ của cô, James tuyên bố:

“Mà ngược lại, nếu sự việc diễn ra đúng như Giáo hội Thánh đạo mong muốn và họ phát hiện xác một ác ma trong nhà khách quốc gia của Nhật Bản… thì vị thế của đất nước này sẽ suy yếu nghiêm trọng. Bảo vệ một ác ma, dù là một chuyện chưa từng có tiền lệ, nhưng việc chống trả lại bọn họ là một phán đoán thích đáng. Ngay cả về cuộc di cư, cũng không có cách nào ngăn cản được nếu đó là quyết định của Người sử dụng Tà thần.”

Anh ta cho thấy mình không hề có ý định chỉ trích Nhật Bản và thể hiện sự thấu hiểu đối với vị thế của đất nước này.

“Hơn nữa, ngay từ đầu――bản thân Giáo hội Thánh đạo cũng đã thể hiện sự thấu hiểu đối với cuộc di cư của <tiên tộc>. Ấy vậy mà họ lại phá vỡ lời hứa và đâm sau lưng ngươi… đó là một thủ đoạn của kẻ vũ phu, làm ô nhục giới hiệp sĩ. Ta thà ghét bỏ những kẻ đó còn hơn.”

“Đúng như James nói. Chúng tôi không hề có ý định trách móc quyết định của Sumika. …Dù sao thì nếu bây giờ Nhật Bản sụp đổ, chúng tôi cũng sẽ gặp rắc rối tương tự. Ngược lại, chúng tôi thực sự, thực sự biết ơn vì bạn đã xử lý chính xác tình huống khó khăn đó.”

Dorothy cũng tiếp lời James.

Nghe những lời của hai người này, Sumika… trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm.

“…Cảm ơn sự thấu hiểu của hai vị.”

Trong khi bày tỏ lòng biết ơn, Sumika cảm thấy xấu hổ vì đã vội vàng kết luận.

Nếu nghĩ lại, hai người này chẳng có lợi lộc gì ngay cả khi vị thế của Nhật Bản bị lung lay lúc này.

Lý do là James là người đứng đầu Phe Nữ hoàng, một phe phái không tương thích về tôn giáo với Giáo hội Thánh đạo.

Dorothy cũng đứng ở phe đối lập với Đảng Dân chủ của tổng thống Mỹ Joseph, cô là thành viên của lực lượng Đảng Cộng hòa.

Tất cả họ đều ở vị trí giữ khoảng cách với Năm Đại Lãnh đạo.

Hai người này gần gũi với Nhật Bản hơn về lập trường của họ.

Đúng như Dorothy nói, nếu Nhật Bản sụp đổ thì sức mạnh của lực lượng chống Năm Đại Lãnh đạo trong Chính phủ Liên hiệp Thế giới sẽ suy yếu toàn diện.

Đó cũng là điều bất tiện cho cả hai, nên họ không có lý do gì để gây nguy hiểm cho vị thế của Nhật Bản ở đây.

Tuy nhiên, điều đó lại khiến Sumika băn khoăn liệu có phải lý do của họ không phải như vậy.

“Vậy, có chuyện gì mà hai vị pháp sư cấp S lại cùng nhau đến khu vực sinh hoạt Tokyo thế này?”

James trả lời câu hỏi đó.

“Vâng. Thực ra, chúng tôi có một điều muốn Thủ tướng Kinugasa và Người Sử dụng Ác Thần biết. Đây cũng không phải chuyện có thể nói qua điện thoại, đó là lý do chúng tôi có mặt ở đây. Sáng nay chúng tôi đã gặp Thủ tướng Kinugasa và trao đổi xong, giờ thì sẽ gặp Người Sử dụng Ác Thần, thế nhưng――”

Nói đoạn, James liếc nhanh ánh mắt từ Sumika sang phía sân sau cửa hàng.

Cuối tầm mắt anh là bóng dáng Homura đang bận rộn đưa ra chỉ dẫn cho các học sinh.

“Cậu ấy có vẻ bận rộn đến mức chúng tôi vẫn chưa tìm được lúc nào để nói chuyện.”

“Ra vậy…”

Dù sao đây cũng là lễ hội văn hóa.

Mặc dù có việc thì gọi cậu ấy ra cũng không sao.

Có lẽ đây là cử chỉ lịch thiệp của một quý ông người Anh.

Sumika nghĩ vậy rồi đề xuất một ý tưởng.

“Vậy, để tôi gọi Homura đến đây nhé?”

Nhưng James lắc đầu trước đề nghị này của Sumika.

“Không, không cần đâu.”

“Nhưng đây là chuyện quan trọng đến mức khiến ngài phải cất công vượt biển đến đây mà?”

“Hình như ý chính của câu chuyện đã được Thủ tướng Kinugasa nói cho cậu ấy rồi. Hơn nữa… hiện tại tôi không muốn làm phiền.”

“Làm phiền ạ?”

Sau khi nói xong, James nhìn Homura bằng ánh mắt dịu dàng từ đôi mắt nheo lại và lẩm bẩm.

“Đã lâu lắm rồi tôi mới lại thấy cảnh này. Homura giữa vòng vây mọi người.”

Giọng nói đó tràn đầy sự thân mật, không hề giả dối.

(Chẳng lẽ…)

Thấy vẻ mặt đó của James, Sumika hỏi cho chắc.

“Thưa ngài James, ngài thân thiết với Homura sao?”

Đáp lại, James gật đầu với vẻ mặt hiền hòa.

“Đúng vậy, vì trước đây cả tôi và cậu ấy đều là pháp sư trực thuộc cùng một tổ chức, đó là <Hiệp Sĩ Đoàn Không Biên Giới>. Tôi cũng đã từng hướng dẫn cậu ấy về ma thuật khi cậu ấy còn nhỏ.”

“Vậy, vậy sao?”

Sumika ngạc nhiên trước mối liên hệ bất ngờ giữa James và Homura, rồi cô chợt nhớ ra.

Vào ngày ngay sau khi Homura đến học viện này.

Khi cậu ta phá hủy Viên Đạn Ám mà cô đã bắn, cậu ta đã sử dụng ma thuật nguyên tố không gian mà James chuyên về.

Thực tế đó cũng khiến lời của James thêm phần đáng tin.

“Vậy nên, tạm thời tôi tin rằng tôi hiểu về cậu ấy hơn hầu hết mọi người. Dĩ nhiên, tôi cũng hiểu rằng những tai tiếng vây quanh Người Sử dụng Ác Thần đều là những chiến dịch bôi nhọ giả tạo của Ngũ Đại Lãnh Đạo. …Thật là một đám vô ơn.”

Nói đoạn, James thở ra sự phẫn uất trong lòng bằng một tiếng thở dài.

Thấy vậy, Dorothy bên cạnh hỏi anh.

“Ngài nói đã lâu rồi ngài mới thấy cậu ấy như thế này, nghĩa là Homura trước đây không cô đơn như vậy sao?”

“Đúng vậy. Homura, khi còn ở trong <Hiệp Sĩ Đoàn Không Biên Giới> đã sở hữu tài năng xuất chúng với tư cách một pháp sư, nhưng dù vậy cũng chưa đến mức có thể khuất phục cả Ác Thần. Cùng lắm cậu ấy chỉ ở cấp độ mạnh hơn một chút so với tất cả pháp sư cấp S chúng tôi, nên cậu ấy cũng không bị cô lập vì sức mạnh cực đoan hay gì cả, …hơn hết, cậu ấy có những đồng đội. Những đồng đội sở hữu sức mạnh mà họ có thể chiến đấu hết mình để sánh vai cùng cậu ấy vào thời điểm đó.”

(……!)

Sumika không biết gì về Homura ngoài việc cậu ta là một Người Sử dụng Ác Thần cấp cao, do đó cô đã rất sốc.

Cô chưa từng mường tượng rằng một người như Homura lại có những đồng đội đúng nghĩa.

“……Vậy thì, giờ đây họ đang ở đâu?”

Sumika hỏi câu đó gần như là theo phản xạ.

Đáp lại câu hỏi này, James nhắm mắt lại như thể đang rất đau buồn rồi trả lời:

“Chúng tôi thuộc các đơn vị khác nhau nên tôi không nắm rõ chi tiết, nhưng… tôi nghe nói rằng tất cả thành viên, trừ Homura, đều đã hy sinh trong trận chiến <Đêm Walpurgis>.”

“…À.”

――Từ những lời này của James, Sumika chợt nhớ lại.

Cuộc đối thoại giữa Homura và Shiori mà cô từng vô tình nghe được.

Rạn nứt giữa anh ta và Shiori.

Những gì Homura đã đáp lại Shiori, người đang chỉ trích hành động tự vấy bùn để sửa chữa sai lầm của anh ta, là:

{Dù sao thì, cũng có một đội nhóm mà dù có mong muốn đến mấy, cũng không thể quay trở lại như trước được nữa dù chỉ một giây.}

Những lời tràn ngập nỗi buồn.

“Nếu họ vẫn còn sống, có lẽ Homura cũng sẽ không tự cô lập mình đến mức này…”

“ “…………” ”

“…Không, xin hãy coi như các vị chưa nghe thấy gì. Chuyện đó giờ đã không thể thay đổi được nữa rồi.”

James nhận ra mình vừa lỡ lời, thấy vẻ trầm tư của những người nữ liền hơi gay gắt cắt ngang câu chuyện.

Sau đó, anh ta hướng ánh mắt về phía Sumika, nói: “Thay vì những chuyện đó.”

“Cô Sumika. Lý do chúng tôi đến Nhật Bản hôm nay, tôi cũng muốn nói với cô. Chuyện này tuyệt đối không phải là không liên quan đến cô – người cũng là một S-rank. …Hiện tại, cô có thể dành cho chúng tôi chút thời gian không?”

“――Ưm…”

Sumika nhìn quanh sau khi nghe James nói.

Nhờ sự giúp đỡ của Bastet, cửa hàng dường như đang hoạt động rất tốt.

Cô đoán rằng bây giờ là lúc rảnh rỗi để nghe câu chuyện của họ một chút.

Đã quyết định vậy,

“Vâng. Được thôi. Chuyện này là sao vậy?”

Sumika hỏi về công việc của James.

Trước câu hỏi đó, James nhíu mày thật sâu rồi… cất giọng nghiêm túc:

“…Gần đây, quân đội chính phủ dưới lá cờ của <Ngũ Đại Lãnh Đạo> đang hoạt động rất tích cực.”

Anh ta nói thế――.