Bỗng dưng, thời tiết trở nên thật lạ lùng…
Bầu trời mây đen vần vũ, cứ như thể sự trong xanh ban nãy chỉ là một lời nói dối. Những người ngư dân đang bảo dưỡng con tàu neo đậu ở vịnh Tokyo ngán ngẩm ngước nhìn bầu trời mà thở dài.
“Hôm nay rõ ràng là ngày ăn mừng mà trời lại sắp mưa thế này.”
“Mưa bất chợt ấy hả? Dạo này mưa kiểu này nhiều nhỉ…”
Nhưng rồi, ngay lúc đó.
Một người ngư dân chợt chú ý đến thứ gì đó đang dần xuất hiện phía chân trời.
“Hửm? Kia là cái gì thế?”
Nghe tiếng anh ta, những người ngư dân khác cũng dừng tay, dõi mắt nhìn theo.
“Lại là ma vật nữa à?”
“Không phải, đó là một con tàu.”
“Hôm nay là lễ hội mừng chiến thắng mà. Chắc là phà từ một thế giới khác đến chăng?”
“Có lịch tàu khách nào vào cảng hôm nay sao?”
“Mà nói gì thì nói, tàu thuyền từ biển vào đây là cực kỳ hiếm. Dù sao thì dưới biển cũng toàn ma vật, nên hầu hết các tuyến đường biển đều không còn dùng được nữa, vậy mà chúng vẫn đến.”
Vừa bàn tán về điều hiếm thấy, họ vừa thở phào nhẹ nhõm vì đó không phải là ma vật, rồi chuẩn bị quay lại công việc.
Nhưng――
“Ơ…?”
“N-này. Cái quái gì thế này…!?”
Vẻ mặt những người ngư dân đang quay lại làm việc bỗng đông cứng. Bởi vì, đường nét con tàu đang dần hiện ra từ phía chân trời, từ một chiếc đã thành hai, từ hai thành bốn――… và số lượng cứ thế tăng lên không ngừng trong chớp mắt…
Chứng kiến cảnh tượng đó, cuối cùng họ cũng nhận ra thứ đang đến gần là gì, và hét lớn.
“Không phải! …Đó không phải là phà! Đó là tàu chiến…!”