Ultimate Antihero

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ankoku Kishi to Issho!

(Đang ra)

Ankoku Kishi to Issho!

Sasaki Sakuma

Với lối suy nghĩ được ông nội truyền lại, cùng bộ giáp đen tuyền và thanh đại kiếm nhuốm máu, Alba chấp nhận giúp họ chinh phục mê cung sâu thẳm ấy. Dựa trên truyền thuyết về Hắc Kỵ Sĩ, một huyền thoạ

21 1

Hôm nay cô tiểu thư ma nữ cũng đang cố gắng để sống sót.

(Đang ra)

Hôm nay cô tiểu thư ma nữ cũng đang cố gắng để sống sót.

总裁下放

Tôi xuyên vào thân một đứa con gái mồ côi ở khu nhà nghèo, ..."

11 3

Golden Time

(Đang ra)

Golden Time

Yuyuko Takemiya

Tada Banri, tân sinh viên của một trường luật tư thục tại Tokyo, đã hoàn toàn mất phương hướng sau lễ khai giảng khi đang cố tìm đường đến buổi sinh hoạt đầu khóa. Đúng lúc ấy, cậu bắt gặp Yanagisawa

79 1

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Đang ra)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

3 1

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

98 2244

Kurasu no Hime wa Watashi no Wanko

(Đang ra)

Kurasu no Hime wa Watashi no Wanko

Inukai Anzu

Chúng tôi, có phải là có chút gì đó không ổn rồi không?

12 36

Quyển 3 - Đại Chiến Đông Phương - Chương 3: Chương 1.2

{Động thái lớn sao?}

Dorothy khẽ gật đầu trước câu hỏi của Sumika.

{Ừm. Dù là Mỹ hay Anh, gần đây quân đội có những động thái cực kỳ đáng ngờ, thật sự khó hiểu.}

{Cụ thể hơn thì có vẻ họ đang từng bước đẩy nhanh công tác chuẩn bị chiến tranh. Có thể cảm nhận được dấu hiệu một cuộc chiến sắp bùng nổ đâu đó không xa.}

{…Thời thế như vầy. Vậy thì việc chuẩn bị cho chiến tranh cũng là lẽ đương nhiên thôi chứ?}

{Đúng là việc ở thế phòng thủ để chuẩn bị đối phó với ma vật là lẽ tự nhiên. Thế nhưng… những động thái hiện tại của quân đội… dù nhìn thế nào cũng giống như họ đang chuẩn bị đánh nhau với con người. Một lượng lớn đạn dược và thuốc nổ, vượt xa mức dự trữ thông thường, đang liên tục được vận chuyển qua các khu vực sinh sống.}

{……!}

Sắc mặt Sumika chợt trở nên nghiêm trọng khi nghe thông tin đó.

Đạn dược và thuốc nổ… về cơ bản, những vũ khí hiện đại như vậy không có khả năng gây sát thương cho ma vật.

Ma vật chỉ có thể bị thương bởi những đòn tấn công được bao bọc bởi ma lực.

Đó là lý do tại sao những pháp sư như Sumika lại được trọng dụng đến thế.

Thế mà dù vậy, việc tăng cường dự trữ vũ khí hiện đại như vậy… đúng như James đã nói, đây chắc chắn là động thái không thể nào khác ngoài việc chuẩn bị chiến đấu với con người.

Hơn nữa, James còn chỉ ra rằng có một mối quan hệ nhân quả giữa Ngũ Đại Lãnh Đạo và Nhật Bản, củng cố thêm điềm báo chẳng lành này.

{Tôi nói điều này cho cô biết vì cô là pháp sư cấp S, nhưng để củng cố quyền lực của mình thêm vững chắc, Ngũ Đại Lãnh Đạo đang cố gắng thực hiện việc tái tổ chức các quốc gia thành viên của <Chính Phủ Liên Hợp Thế Giới> với một kế hoạch được gọi là <Kế Hoạch Một Năm>. …Biết đâu chừng, có lẽ họ đang cố gắng tạo ra một động thái táo bạo với cái cớ là việc tiếp nhận chủng tộc Tiên Tộc ở đây.}

{Nhưng việc tiếp nhận đã được nhất trí quyết định dưới sự hiện diện của <Giáo Hội Con Đường Thiêng Liêng> cũng như cả Mỹ và Trung Quốc. Tôi có mặt tại nơi đó nên tôi biết rất rõ điều đó.}

{Chắc chắn họ sẽ phủ nhận sự thật đó.}

{Đây là thông tin từ quốc gia của tôi, nhưng Alfaro, người hiện đang bất tỉnh, đã được chuyển đến Khu Sinh Tồn Detroit. Khả năng họ bịa ra câu chuyện rằng <Giáo Hội Con Đường Thiêng Liêng> cũng như <Ngũ Đại Lãnh Đạo> đã cố gắng ngăn cản việc tiếp nhận <Tiên Tộc> với sự hiện diện của hắn ta làm bằng chứng là không thể phủ nhận.}

{…………-}

Sumika cảm thấy một lớp mồ hôi lạnh khó chịu rịn trên trán.

Dự đoán của hai người này… cho đến cuối cùng cũng chỉ là suy đoán.

Thế nhưng, nó lại quá đáng ngờ để có thể coi là nỗi sợ hãi vô căn cứ và dễ dàng bỏ qua.

Chắc chắn, chuyện như vậy thực sự có thể xảy ra.

Nếu là <Giáo Hội Con Đường Thiêng Liêng> đã phá vỡ lời hứa với <Tiên Tộc Nữ Vương> và tấn công, thì họ thực sự có thể làm điều đó.

Họ sẽ làm những điều đáng hổ thẹn như vậy một cách bình thản mà không chút do dự.

{Vậy nên, hai vị mới đến đây.}

{Đúng vậy―. Đối với Đảng Cộng Hòa cũng như phe Nữ Hoàng, sẽ rất tệ nếu Nhật Bản, một trong những trụ cột của lực lượng <Chống Ngũ Đại Lãnh Đạo>, bị sụp đổ.}

{Tôi hiểu rồi… Nếu là chuyện như vậy thì tôi cũng có thể hiểu tại sao hai pháp sư cấp S lại cùng nhau đến Nhật Bản.}

{…Chà, ở giai đoạn hiện tại thì nó không hơn gì sự suy đoán. Tuy nhiên, đó không phải là một kịch bản bất khả thi, những hành động đáng ngờ của đất nước tôi là một sự thật. Tốt nhất là nên cảnh giác. …Cô Grimoire, cô cũng vậy, hãy sẵn sàng cho trường hợp xấu nhất. Cô phải có khả năng hành động nhanh chóng trong trường hợp khẩn cấp.}

{Đã rõ. Cảm ơn lời khuyên của hai vị.}

――Sự bất ổn đang bao trùm Khu Sinh Tồn Tokyo.

Nghe xong lời ấy, Sumika tranh thủ lúc nghỉ giải lao, dạo một vòng quanh thành phố để tuần tra. Nếu Ngũ Đại Thủ Lĩnh thật sự hành động theo đúng kịch bản James đã nói, thì khả năng bọn chúng đã nhúng tay vào nội bộ khu bảo tồn sinh mệnh này là cực kỳ cao.

Cô cẩn thận tìm kiếm những kẻ khả nghi giữa dòng người đông đúc tấp nập của lễ hội mừng chiến thắng. Dù đây là một công việc cực nhọc, nhưng với một Pháp sư đạt tới đẳng cấp như Sumika, nó không quá khó khăn. Cô vận dụng phép thuật thấu thị vào mắt, dò xét xem có ai mang theo vũ khí hay không.

Thế nhưng, sau ba mươi phút đi bộ, cô vẫn không tìm thấy bất kỳ ai như vậy.

(Ít nhất thì cũng không có kẻ nào quá đáng ngờ… Không biết nữa.)

Điều đó cũng là tự nhiên thôi. Hiện tại, cấp độ an ninh của khu bảo tồn sinh mệnh Tokyo đã được nâng lên mức cao nhất để phù hợp với lễ hội. Ngoài ra, còn có sự cố với Alfaro. Hành động tự ý gây chiến trong khu bảo tồn sinh mệnh của Đặc Sứ Alfaro, bất chấp quyết định của các nhà lãnh đạo chính phủ, đã khiến Kinugasa gửi một công hàm phản đối cực kỳ mạnh mẽ tới Giáo Hội Thánh Đạo.

Đúng như James đã nói, nếu phát hiện ra xác của một con quỷ ở nơi đó, vị thế của chính phủ Nhật Bản sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm, cả về đối nội lẫn đối ngoại. Cuộc tấn công đó không thể bị coi là bất kỳ điều gì khác ngoài việc nhắm vào mục tiêu đó. Innocentius đã tuyên bố đó là hành động tự ý của các Thánh Kỵ Sĩ và Đặc Sứ, phủ nhận sự liên can của mình, nhưng rõ ràng đó chỉ là lời ngụy biện.

Kể từ đó, Kinugasa đã áp dụng kiểm tra nhập cảnh cực kỳ nghiêm ngặt đối với bất kỳ ai có liên quan đến Giáo Hội Thánh Đạo. Nói cách khác, Nhật Bản đang ở trong tình trạng cảnh giác cao độ gấp đôi. Phá vỡ một hàng rào an ninh như vậy không thể thực hiện một cách hời hợt.

――Không, ngay từ đầu,

(…Liệu bọn chúng có thật sự thực hiện một hành động táo bạo đến thế không…)

Sumika cũng có một sự nghi ngờ như vậy. Chắc chắn, suy đoán của James không phải là một câu chuyện bất khả thi, xét theo tính cách của Ngũ Đại Thủ Lĩnh và mối quan hệ chính trị của bọn chúng với Nhật Bản. …Không, nói đúng hơn, thậm chí có thể nói rằng việc bọn chúng gây ra một chuyện như vậy là điều hiển nhiên.

Thế nhưng, hiện tại, trong khu bảo tồn sinh mệnh Tokyo đang tồn tại một thực thể có thể ngăn chặn và cản trở mọi hành động của bọn chúng. Kinugasa đã đi trước một bước khi mời Người Sử Dụng Ác Thần Kamishiro Homura đến đây. Chỉ một mình anh ấy đã sở hữu sức mạnh vượt xa tổng sức mạnh chiến đấu của toàn nhân loại. Chừng nào Homura còn ở lại vùng đất này, tham vọng của bọn chúng sẽ không bao giờ thành hiện thực. Dù bọn chúng có chuẩn bị một đội quân lớn đến mức nào để thách thức anh ấy, mọi thứ cũng sẽ trở nên vô nghĩa. Nó sẽ lại là câu chuyện về Hecatoncheires và quân đội của nó, không sai một ly.

Homura chắc chắn sẽ bảo vệ những người dân vô tội đến cùng khỏi mọi loại ác ý ích kỷ. Ngay cả khi anh ấy chỉ có một mình…

“――――……”

Suy nghĩ đến đó, bỗng nhiên sắc mặt Sumika trở nên u ám.

…Đúng vậy, chắc chắn nếu là Homura thì anh ấy có thể làm được điều đó.

Tuy nhiên, kết quả từ hành động đó lại dễ dàng hình dung được. Ký ức về trận chiến với Jambure vẫn còn mới nguyên, nơi ngay cả những người mà Homura đã cứu cũng nhìn anh ấy bằng ánh mắt sợ hãi sau khi chứng kiến sức mạnh của Homura khi anh triệu hồi Ithaqua.

Sức mạnh quá lớn sẽ dẫn đến sự cô lập. Kể từ vụ Hecatoncheires, có vẻ như mọi người đang tụ tập xung quanh Homura, nhưng đó chẳng qua chỉ là một điều tạm thời.

Chắc chắn rồi, họ sẽ lại một lần nữa xa lánh Homura khi cậu vung sức mạnh của mình còn ghê gớm hơn nữa.

Một mối đe dọa như <Tà Thần> thì những con người nhỏ bé làm sao có thể chấp nhận được.

Sumika, người hiểu rõ hơn ai hết về mối nguy hiểm của <Tà Thần>, đã nhận ra điều đó.

Không – đúng hơn, sợ hãi rồi giữ khoảng cách mới là cách ứng xử đúng đắn.

Điều đáng thương nhất lại là những kẻ coi sự tồn tại của Homura như một lá chắn, một hiện tượng tiện lợi giúp bảo vệ họ mà lại hoàn toàn bỏ qua những hy sinh và gian khổ mà cậu phải chịu đựng.

Với tình cảnh như vậy, cậu bé mang tên Kamishiro Homura ngày càng trở nên xa rời thân phận con người.

Cậu dần không thể sống như một con người bình thường giữa những người khác nữa.

…Homura không bận tâm điều đó, thậm chí còn chấp nhận điểm yếu ích kỷ ấy một cách khoan dung, nhưng… chuyện như thế là sai trái.

Ngay cả Homura cũng chỉ là một con người. Cậu ấy không hơn gì một thiếu niên cùng tuổi với Sumika.

Cậu ấy là một cá thể độc lập, cũng có một trái tim như cô, có thể bị tổn thương, có thể đau buồn y như cô.

Đó chắc hẳn là lý do Homura có thể tử tế đến nhường ấy với những người khác.

Việc đẩy một thiếu niên như vậy vào sự cô đơn và cô lập đến mức đó, tuyệt đối là một điều sai lầm.

(……Không, đây không phải chuyện đúng hay sai.)

Đây không còn là vấn đề lý lẽ nữa.

Đó chỉ đơn thuần là việc bản thân Sumika căm ghét điều này.

Căm ghét cái tương lai mà thiếu niên đầy lòng trắc ẩn kia sẽ phải bước đi trên con đường đơn độc đến vậy.

…Cô muốn ở bên cậu ấy.

Không chỉ là một gánh nặng vô dụng, mà là một đồng đội ngang hàng, một người bạn, và sau đó là một người khác giới.

Cô muốn được ở bên và yêu thương cậu.

――Nhưng, mỗi khi Sumika nghĩ vậy, biểu cảm của cô lại chìm sâu hơn vào một nỗi u buồn.

(…Mình đúng là chỉ giỏi nói suông mà thôi.)

Những gì cô nhớ lại là một ký ức cay đắng.

Trận chiến của cô với Alfaro.

Lúc đó, Sumika đã không thể làm gì.

Nếu không được Homura cứu, cô đã chắc chắn bỏ mạng tại nơi đó.

Cô không thể làm gì ngoài việc được bảo vệ.

Cô không thể trở thành gì ngoài một gánh nặng.

Ký ức về trận chiến đó đè nặng lên đôi vai Sumika, mang theo cảm giác bất lực.

(…Mình muốn có sức mạnh.)

Một sức mạnh để không bao giờ để người mình yêu phải cô đơn.

Nhưng, Sumika không biết mình phải làm gì để đạt được điều đó.

Dù sao đi nữa, cô gái này bản chất là một người chăm chỉ.

Toàn bộ kho sách trong giới hạn Tokyo. Kiến thức về ma thuật.

Mọi thứ mà cô có thể đọc bằng quyền hạn của một pháp sư hạng S đã được khắc sâu vào não cô.

Đó là lý do cô được xếp hạng S.

Nhưng nếu muốn đứng ngang hàng với Homura, cô phải tìm kiếm thứ gì đó hơn thế nữa.

Cô phải làm gì để biến mong ước đó thành hiện thực?

Khi một ý tưởng chợt lóe lên, cô không thể nghĩ ra điều gì khác ngoài việc tìm được một cuốn ma thư đẳng cấp <Ma khí> như cuốn <Liber Legis> mà Homura đang sở hữu――

“Ơ?”

[IMAGE: ../Images/..]

Đột nhiên, Sumika từ thế giới của những suy nghĩ miên man chợt bừng tỉnh trở về thực tại khi ánh sáng mặt trời trong tầm mắt cô đang dần tối lại.

Và rồi cô nhận ra mình đã vô thức đi lệch khỏi con phố chính trong lúc lang thang vô định, chìm đắm trong mộng tưởng, và giờ đã lạc vào một con hẻm nhỏ nơi ngay cả ánh mặt trời cũng không thể chạm tới.

“Tỉnh táo lại đi… mình ơi.”

Tự trách bản thân, Sumika khẽ gõ trán mình bằng nắm tay nhỏ bé.

Cô mừng vì đây chỉ là một con hẻm nhỏ.

Nếu cô cứ lang thang vô định rồi vô thức dừng lại giữa đường, thì đó sẽ là một rắc rối lớn.

Nguyên nhân cái chết của một pháp sư hạng S lại là tai nạn giao thông, nếu điều đó xảy ra thì cô sẽ không còn mặt mũi nào mà nhìn các anh linh khác đã hy sinh trong chiến đấu nữa.

Thế nhưng, trước mắt cô vẫn là một bãi rác ngổn ngang, máy móc ngoài trời giăng đầy mạng nhện, đường ống rỉ sét trông như sắp đứt lìa, quả là một nơi bẩn thỉu đến tột cùng. Mùi ẩm mốc xộc lên có lẽ do nơi đây chẳng mấy khi được ánh mặt trời ghé thăm.

Giờ nghỉ đã hết, cô lại phải quay về với công việc xử lý thực phẩm, bởi vậy, đây thực sự không phải là nơi thích hợp để nán lại lâu.

“…Thôi, quay về thôi.”

Nhưng――ngay khi Sumika định quay người,

“Hửm?”

Một điều gì đó khác lạ bất chợt đập vào mắt cô.

Đó là lối cụt ở cuối con hẻm sau.

Có một căn nhà kiểu Tây nhỏ bé đơn độc tọa lạc trên một khoảnh đất trống không đáng kể.

Trông nó cứ như thể đã tồn tại từ thời Bunmei (năm 1469) vậy.

Căn nhà nhỏ bị bao quanh bởi những khối bê tông vuông vức của các tòa chung cư, nhưng lại treo một tấm biển hiệu đầy phong cách phía trước.

Trên tấm biển ấy có dòng chữ [John Doe’s Old Book Hall].

“…Một tiệm sách cổ, ở nơi như thế này sao?”

Một cửa hàng đặt ở nơi thực sự không phù hợp chút nào.

Có lẽ nó bị dồn vào góc khuất này bởi sự phát triển của đô thị.

Sumika đoán ra lịch sử của tòa nhà từ vẻ ngoài phong hóa, cũ kỹ khiến người nhìn cảm nhận được tuổi đời của nó, như thể nó đã đứng đó từ rất xa xưa.

Và rồi, suy đoán đó dẫn cô đến một ý nghĩ từ trước.

(Không ngờ mình lại có thể tìm thấy một cuốn ma đạo thư cấp độ <Cổ vật> nằm lăn lóc ở đây.)

――Đó không phải là điều bất khả thi.

Thực tế, hầu hết <Cổ vật> đều được coi là đồ cổ trong thời đại con người vẫn chưa nhận thức được về phép thuật.

Ma đạo thư cũng vậy.

Rất nhiều cuốn đã được truyền tay khắp nơi như những cuốn sách cũ khó hiểu, từ các cửa hàng sách cũ trong thành phố cho đến chợ sách cũ ở đền Shimogamo.

Tuy nhiên――

“Chà, đúng là không thể nào có chuyện như vậy còn xảy ra trong thời đại này được.”

Đúng vậy, Sumika bật cười với suy nghĩ tiện lợi của chính mình.

Chắc chắn từng có một thời kỳ như vậy, nhưng đó đã là quá khứ rồi.

Cuộc tấn công của quỷ dữ đã nhanh chóng đẩy cao nhu cầu về thuật pháp, những món đồ cổ sở hữu sức mạnh ấy… chính phủ các quốc gia trên thế giới đều cố gắng giành lấy những <Cổ vật> và <ma đạo thư> trước tiên.

Nhật Bản cũng không ngoại lệ.

Huống hồ đây lại là giữa lòng Tokyo. Nơi này nằm ngay trong phạm vi quyền hạn của chính phủ Nhật Bản.

Một thế kỷ đã trôi qua kể từ khi quỷ xuất hiện, không thể nào còn có thứ gì như vậy vẫn còn tự do được.

(…………)

Nhưng, vì lẽ gì mà…

Vẻ ngoài của tiệm sách cũ ấy lạ lùng thay lại chạm đến tâm can của Sumika.

Ánh mắt cô như bị hút vào đó một cách bí ẩn.

Cô không thể lờ đi và liền quay gót.

Thế là, Sumika bước đi, hướng về tiệm sách cũ ấy.

――Cô vẫn còn chút thời gian nghỉ.

Cô nghĩ, chỉ vào nhìn lướt qua một chút cũng không sao.

Sumika đặt tay lên nắm cửa bằng đồng thau có gắn tấm bảng [Mở cửa].

Có lẽ bản lề cửa đã bị gỉ, cánh cửa kẽo kẹt nặng nề khi mở ra.