Tsuyokute New Saga

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

83 184

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

58 12

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

357 4251

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ mấy tân binh mộng mơ bằng đống bánh kẹo vừa rẻ vừa bí ẩn, tiện thể có khi còn cưa đổ luôn một chị phù thủy yandere... nào, cùng nhau cố gắng nào!

30 88

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

352 1932

Quyển 3 - Chương 20: Ngoại truyện: Năm 2827 Lịch Sáng Thế, Tháng 2

Nếu bạn yêu thích các tác phẩm của chúng tôi, xin vui lòng theo dõi chúng tôi trên các nền tảng mạng xã hội, tham gia kênh Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi qua Patreon:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

Pháo đài Acrolyth, một công trình từng được sử dụng trong cuộc đại chiến chống quỷ 300 năm trước, đóng vai trò then chốt đối với nhân loại. Với số lượng cư dân đông đúc, nơi đây không chỉ là một pháo đài đơn thuần mà còn giống như một thành phố kiên cố. Về mặt quân sự, nó được dùng làm cứ điểm phòng thủ chống lại loài quỷ, nhưng vì chỉ hữu dụng trong thời chiến nên đã bị bỏ hoang một thời gian dài sau khi chiến tranh kết thúc.

Tuy nhiên, sau khi ngọn lửa chiến tranh bùng cháy trở lại với cuộc "Đại Xâm Lược" của loài quỷ bắt đầu từ chín tháng trước, Acrolyth lại trở thành tiền tuyến sau 300 năm. Lính gác đứng trên tường thành quan sát xung quanh, xác nhận có một người đang tiến đến. Đó không phải là hướng tây – nơi loài quỷ đang áp sát, mà là hướng đông. Nhận ra đây là người mà họ đã mong đợi từ lâu, lính gác lập tức báo cáo. Cá nhân đó – Kiếm sĩ ma thuật Kyle đã đến trước cổng lớn, cánh cổng từ từ mở ra với một tiếng động mạnh.

“Cậu đã về!”

Người đàn ông chào đón Kyle là một người ngoài ba mươi, vóc dáng vạm vỡ cùng đường nét gương mặt cẩn trọng. Thế nhưng, giờ đây anh ta lại nở một nụ cười thân thiện với Kyle, gần như muốn ôm lấy Kyle, người đang lấm lem và bạc màu vì chuyến đi dài.

“Zentos à… Xem ra anh đã bảo vệ được pháo đài này.” Kyle gọi tên Zentos, giọng nói nhẹ nhõm.

Zentos là đội trưởng Đội Kỵ sĩ Hoàng gia số một của Vương quốc Zilgus, quốc gia gần lãnh thổ quỷ nhất. Theo truyền thống, đội trưởng Đội Kỵ sĩ số một sẽ kiêm nhiệm chức vụ phục vụ nhà vua. Tuy nhiên, danh tiếng của anh đã vượt ra khỏi biên giới, ngay cả các vương quốc lân cận cũng biết đến anh như một hiệp sĩ. Anh cũng là một kiếm sĩ ma thuật mạnh hơn cả Kyle. Thế nhưng, Vương quốc Zilgus này giờ đây đã không còn nữa.

“Dù sao thì tôi cũng đã hứa mà… Mà này, Basques đâu rồi?” Zentos chợt có một điềm xấu ập đến, anh hỏi Kyle về người thú thằn lằn đáng lẽ phải đi cùng cậu.

Tuy nhiên, Kyle bình tĩnh lắc đầu.

“…Chuyện xảy ra sáng nay. Một con quỷ đi tìm chúng tôi, và chúng tôi lập tức giao chiến. Basques… đã hy sinh bản thân để hạ gục nó.”

Anh ấy đã sử dụng túi lửa trong cơ thể để tạo ra một vụ nổ, đây là bí thuật mà những người thú thằn lằn dũng cảm sẽ dùng để chống lại kẻ thù mạnh. Chỉ nói về sự kiện này cũng khiến Kyle một lần nữa chìm vào đau buồn.

“Chỉ một chút nữa thôi… là chúng tôi đã về đến nhà rồi.”

“Ta hiểu rồi…” Zentos biết về những người thú thằn lằn, nên anh chỉ đáp lại bằng sự im lặng.

Thế nhưng, tình hình không cho phép họ mãi chìm trong đau buồn.

“Tôi biết cậu vừa mới về nhà, nhưng…”

“Tôi biết. Tập hợp mọi người lại, tôi sẽ báo cáo.” Kyle nhanh chóng bước vào bên trong pháo đài, cánh cổng đóng lại phía sau cậu.

“À, cô ấy cũng đã khá hơn nhiều rồi. Xin lỗi vì làm trì hoãn cuộc hội ngộ cảm động của hai người, nhưng hãy đi gặp cô ấy sau khi cuộc họp kết thúc.”

“Được thôi… Cảm ơn.” Kyle khẽ thốt lên một tiếng nói thực sự nhẹ nhõm.

Cuộc “Đại Xâm Lược” bắt đầu vào tháng thứ chín. Nhiều quốc gia đã sụp đổ, và nhân loại bị dồn vào đường cùng. Quân đội đồn trú tại Pháo đài Acrolyth này là ‘Liên Quân các Quốc gia phía Tây’. Đây là lực lượng tổng hợp của các quốc gia loài người phía tây, nằm gần lãnh thổ quỷ. Tuy nhiên, hầu hết các quốc gia này đã bị hủy diệt dưới tay quỷ, ngay cả lãnh đạo của liên quân, Vương quốc Zilgus, cũng đã bị tiêu diệt hai tháng trước, và những người còn lại ở pháo đài chính là những người sống sót cuối cùng. Nhờ có pháo đài này, họ bằng cách nào đó vẫn giữ được hình dạng của một đội quân.

Nhiệm vụ của Kyle lúc này là tới kinh đô Luos của Đế quốc Galgan để thu thập tin tức và khởi đầu các cuộc đàm phán. Đó là lý do cậu đã lên đường từ khoảng nửa tháng trước. Vì cậu trở về muộn vài ngày, các đồng minh đã rất lo lắng, nhưng may mắn là Kyle đã về tới nơi an toàn. Nhận được tin này, khoảng 24 nhân vật chủ chốt trong quân đội loài người đã tập trung tại phòng họp chiến lược trong căn cứ.

Những nhân vật chủ chốt này không chỉ bao gồm loài người, mà còn có cả yêu tinh, người lùn, người thú, cũng như các thành viên thuộc giới quý tộc. Thậm chí có cả những vị tướng quân, chính khách, hay cả hoàng tộc đến từ các quốc gia, nhưng điểm chung của họ là đều mang trên mình cái mác "Quốc gia Vong Lụi"*. Cuộc họp bắt đầu với lời của Kyle.

“Đầu tiên… quốc gia Thaihon dường như đã thất thủ.”

Lời của Kyle khiến bầu không khí vốn đã ảm đạm trong phòng càng thêm nặng nề, u ám. Thaihon được biết đến là một cường quốc quân sự ở phía bắc lục địa, tự hào sở hữu một trong những sức mạnh quân sự hùng hậu nhất của loài người. Chính vì lẽ đó, họ đã có thể chống đỡ các cuộc tấn công của quỷ tộc cho đến tận bây giờ, nhưng việc nghe tin cuối cùng họ cũng thất thủ thật khó mà nuốt trôi.

“…Vậy là chỉ còn Galgan là quốc gia duy nhất chưa sụp đổ.”

Zentos mở tấm bản đồ lục địa, đánh dấu thêm một chữ X lên đó. Tấm bản đồ này phản ánh tình hình cuộc xâm lược, khi ba phần tư lãnh thổ đã rơi vào tay quỷ tộc.

“Đế quốc Galgan hiện giờ thế nào rồi?” Một người tham dự, cựu tướng quân người thú của một quốc gia phía nam, hỏi.

“Có thể nói là họ đang cố gắng kiên cường chống đỡ. Dù sao thì đó cũng là pháo đài cuối cùng của loài người. Dường như các chiến binh và binh lính sống sót của Thaihon đã tập hợp được với Đế quốc. Tuy nhiên, nếu không có Hoàng đế Maizar, Đế quốc hẳn đã sụp đổ từ lâu rồi.”

Hoàng đế Maizar hiện tại chính là một ngọn hải đăng hy vọng, điều mà ngay cả một binh sĩ tầm thường như Kyle cũng hiểu rõ. Ngài ấy luôn bình tĩnh quan sát tình hình, chọn ra phương án tốt nhất, và lắng nghe những thông tin mà Kyle cung cấp.

“Về phần tin tốt để báo cáo… Dường như chúng ta có rất nhiều thợ rèn sống sót từ Callan. Họ có thể cung cấp vũ khí và trang bị phòng thủ mới cho chúng ta.”

“Nếu chúng ta có thể cung cấp mithril cho họ, phải không?” Một người lùn, cựu thủ lĩnh của một tập hợp các làng lớn, lên tiếng.

“Đúng vậy. Tất nhiên, chúng ta đang thiếu nguyên liệu. Và… chúng ta không thể gửi quân tiếp viện cho họ.”

Sự im lặng bao trùm phòng họp chiến lược. Việc họ không thể chống lại các cuộc tấn công của quỷ tộc chỉ còn là vấn đề thời gian. Họ đã yêu cầu quân tiếp viện từ khá lâu, nhưng biết rằng Đế quốc đã phải dốc toàn lực, nên họ không hy vọng nhiều, dù vậy, việc bị từ chối vẫn khiến họ đau lòng.

“…Đổi lại, với một điều kiện cụ thể, chúng ta có thể điều động toàn bộ lực lượng của mình đến Đế quốc.”

Nghe lời Kyle, những người tham dự cuộc họp bắt đầu xôn xao.

“Chúng ta nên từ bỏ căn cứ này và gia nhập với họ sao?”

Quốc gia duy nhất vẫn còn trụ vững trước quỷ tộc là Đế quốc. Việc tập hợp một lực lượng lớn hơn chắc chắn sẽ tăng cơ hội sống sót của họ. Đương nhiên, điều đó sẽ trao toàn quyền kiểm soát cho Đế quốc. Tuy nhiên, sẽ có một vấn đề lớn khác nếu họ từ bỏ pháo đài này.

“…Không, tôi tin rằng điều đó quá khó vào lúc này. Chúng ta có quá nhiều người tị nạn.” Một linh mục lớn tuổi của giáo phái Cairys nhận xét.

Để đi từ cứ điểm Acrolyth đến kinh đô Luos của Đế quốc Galgan, ít nhất cũng phải mất năm ngày đường. Vấn đề nằm ở chỗ, cứ điểm này đang che chở vô số người tị nạn, đa phần là phụ nữ, trẻ nhỏ hoặc những người bị thương nặng, hoàn toàn không có khả năng chiến đấu. Việc di chuyển tất cả mọi người sẽ ngốn ít nhất mười ngày, và nếu chẳng may bị quỷ tấn công trên đường đi, họ sẽ không có đủ sức lực để bảo vệ tất cả. Đó là lý do chính khiến Kyle muốn chia nhỏ nhóm để di chuyển.

“…Đúng vậy. Điều kiện họ đưa ra để tiếp nhận chúng ta là chỉ được mang theo những người có khả năng chiến đấu, còn lại phải bỏ lại tất cả.”

Điều kiện khắc nghiệt mà Kyle vừa nhắc đến khiến bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng tột độ.

“Không thể làm thế được! Bỏ mặc những người vô tội đó sao!” Vị giáo sĩ già cả phản đối gay gắt.

“Tuy nhiên… chúng ta rồi cũng sẽ thất thủ, chỉ là vấn đề thời gian. Nếu ít nhất binh lính có thể được cứu thì…” Một thành viên của hoàng tộc một nước nhỏ phương Bắc lộ rõ vẻ mặt phức tạp.

“Thế thì quá vô nhân đạo…!”

“Nhưng nếu không thì…!”

Sau đó, chỉ là một cuộc tranh cãi không ngừng nghỉ, qua lại mà chẳng đi đến một kết luận cụ thể nào. Vì đây đúng là điều Kyle đã đoán trước, anh chỉ còn biết thở dài. Điều kiện của Đế quốc thật sự tàn nhẫn, nhưng đồng thời cũng là điều hợp lý. Suy nghĩ một cách lý trí, trong tình cảnh thảm khốc này, thật khó để phân định đúng sai.

‘Maizar đưa ra điều kiện này không phải vì muốn thế. Đó cũng là một quyết định đau đớn với cậu ấy, mình biết điều đó… Chỉ là không còn cách nào khác.’

Kyle đã nhiều lần tiếp xúc với vị Hoàng đế trẻ tuổi, anh dành cho cậu ấy sự kính trọng lớn lao, và dường như tình cảm ấy cũng được đáp lại. Hai người hợp nhau đến mức, dù lịch trình đã kín đặc, Maizar vẫn dành thời gian mời Kyle đến Đế quốc. Tuy nhiên, Kyle có lý do để phải quay lại cứ điểm.

‘Không biết khi nào hoặc liệu chúng ta có còn gặp lại nhau không, nhưng… hãy sống sót.’

Rời khỏi Đế quốc, Kyle đã nghe những lời này từ Maizar, khi cậu ấy mỉm cười. Sau khi mọi người trong cuộc họp đã bình tĩnh trở lại, Kyle kể cho họ nghe tất cả những thông tin khác mà anh đã thu thập được trong thời gian ở Đế quốc. Tuy nhiên, không có thông tin nào đáng để ăn mừng, mà thay vào đó chỉ cho thấy tình hình ngày càng tồi tệ hơn.

“Lần này cậu đã vất vả rồi, Kyle.”

Sau khi cuộc họp kết thúc, Zentos gọi Kyle lại và nói vài lời.

“Anh cũng vậy, cảm ơn anh đã bảo vệ mọi người. Tôi thật lòng biết ơn vì đã có nơi để quay về.”

Kyle đã rời cứ điểm này khoảng một tháng, chắc hẳn họ đã bị quỷ tấn công vài lần. Điều duy nhất bảo vệ họ khỏi nguy cơ diệt vong sắp tới chắc chắn là Zentos và những người khác.

“Dù sao thì tôi cũng đã hứa mà… Tiếc là Basques lại…”

Zentos đã hứa sẽ bảo vệ cứ điểm này cho đến khi Kyle trở về. Và, anh ấy cũng được giao nhiệm vụ chăm sóc cô ấy.

“Dù sao thì, thật kinh khủng… giá như chúng ta đã nghe lời cậu khi đó…” Zentos lộ vẻ đau đớn, hồi tưởng về quá khứ.

Kyle là một người sống sót từ thị trấn nhỏ Rimarze, nơi mà ‘Đại Xâm Lược’ đã bắt đầu. Sau khi thoát nạn đến kinh đô Malad và báo cáo về những thiệt hại, anh đã đề nghị ngay lập tức tập hợp tất cả các quốc gia lại để đối mặt với quỷ như một mối đe dọa chung, bởi vì loài người có thể sẽ sụp đổ. Dù sao thì, chính anh là người hiểu rõ nhất nỗi kinh hoàng của lũ quỷ.

Tuy nhiên, vua Remonas của Zilgus lại đặt lợi ích quốc gia lên trên hết, chú trọng củng cố phòng tuyến của riêng mình. Vốn dĩ, sự lựa chọn ấy có lẽ không sai. Thế nhưng, khi ngay cả vương quốc người lùn nằm bên kia Dãy núi Sangurd cũng bị quỷ tộc tấn công mà không hành động chi viện lại là một sai lầm chết người. Mặc cho vương quốc ấy đã cầu viện, nhà vua vẫn cân nhắc cán cân quyền lực, cố ý trì hoãn để người lùn phải chịu ơn mình nhiều hơn.

Ngay cả với cư dân Malad, quỷ tộc vẫn chỉ như những sinh vật trong truyện cổ tích, và họ đã không nhận ra đây là vấn đề của chính mình. Ba trăm năm hòa bình đã tước đi cảm nhận về mối hiểm nguy từ quỷ tộc của nhân loại. Mọi chuyện kết thúc trong sự ngây thơ khi những báo cáo dồn dập về, rằng vương quốc người lùn kiêu hãnh đã tồn tại hàng ngàn năm, nay đã sụp đổ dưới tay quỷ tộc chỉ sau vỏn vẹn bảy ngày.

Không lâu sau đó, các vương quốc lân cận mới cảm nhận được mối nguy hiểm thực sự và lập thành liên minh. Tuy nhiên, liên minh ấy lại trở thành một cuộc tranh giành quyền lực, không hề có chút hợp tác nào, chính vì thế mà nhiều quốc gia trong số đó tiếp tục bị hủy diệt. Đến khi ‘Đại Xâm Lược’ nổ ra được khoảng nửa năm, Zilgus mới nhận ra sai lầm của mình trong việc đối phó với mối đe dọa này, nhưng đã quá muộn.

“Nếu chúng ta hành động theo lời cậu… mọi chuyện có lẽ đã khác.”

“…Than vãn bây giờ cũng chẳng thay đổi được gì. Nói đúng hơn, ngài mới là người kỳ lạ khi còn để tâm đến tôi.”

Trong số những nhân vật cấp cao của Zilgus, Zentos là người duy nhất lắng nghe Kyle. Dù vậy, ngay cả ông cũng bán tín bán nghi về sức mạnh thực sự của quỷ tộc. Kyle chỉ có thể thuyết phục ông ấy. Kyle có thể tài giỏi kiếm thuật và ma pháp, nhưng cậu chỉ là một con người bình thường không có thành tựu lớn. Dù cậu có cầu xin đất nước lắng nghe, lời nói của cậu không có trọng lượng, chẳng ai bận tâm. Nếu cậu ở một vị trí như Zentos, kết quả có lẽ đã khác, chắc chắn là vậy.

“Kyle… nói thật cho ta biết. Theo nhận định của cậu, Đế quốc sẽ cầm cự được bao lâu?” Zentos hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.

Zentos rất xem trọng Kyle. Không chỉ vì tài năng kiếm thuật và ma pháp, mà còn cả khả năng đưa ra quyết định và kiến thức của cậu.

“…Khoảng hai tháng nữa, tôi đoán vậy. Dù chúng ta có tham gia cùng họ cũng chẳng thay đổi được nhiều.”

Maizar đang làm rất tốt. Tuy nhiên, dù sự hiệu quả đó cũng có giới hạn. Kyle và nhóm của cậu biết rằng sự sụp đổ của Đế quốc sẽ đồng nghĩa với sự kết thúc của nhân loại.

“Ta hiểu rồi… Vậy là chừng nào chúng ta không tìm ra cách xoay chuyển tình thế này, mọi chuyện sẽ kết thúc sớm thôi.”

“Về việc đó, có một điều… có lẽ đáng để thử.”

“Cậu nói gì cơ!?” Zentos đẩy người tới, nắm lấy vai Kyle.

Ông ấy dường như đã tuyệt vọng muốn thử bất cứ điều gì miễn là nó mang lại chút hy vọng.

“Là gì? Làm ơn nói cho ta biết!”

“Bình tĩnh đã… Thành thật mà nói, chuyện này ít nhiều cũng hơi đáng ngờ. Tôi chẳng có chút tự tin nào vào nó, và nó gần như là một canh bạc tồi.” Kyle lộ vẻ mặt u ám.

Tuy nhiên, Zentos lại lắc đầu.

“Việc cậu nhắc đến nó với ta cho thấy cậu vẫn còn chút hy vọng vào nó, đúng không? Ta không ngại nếu đó là một canh bạc. Cứ đà này, chúng ta sẽ chết vô ích, nên bất cứ điều gì cũng tốt hơn thế.” Zentos khẽ cười.

Bị nụ cười ấy cuốn theo, Kyle thay đổi cách tiếp cận.

“…Tôi thật sự rất mừng vì có ngài…”

Không chỉ vì sức mạnh, mà ngay cả với tư cách một con người, Kyle cũng vô cùng kính trọng Zentos. Chẳng có người đồng đội nào tuyệt vời hơn Zentos. Tuy nhiên, lần này vẻ mặt Zentos lại trở nên nghiêm trọng.

“Không phải vậy… Ta đã không thể bảo vệ công chúa sau cùng.”

"Cô đang nói về Công chúa Milena ư? Chuyện đó xảy ra đã nhiều năm rồi, đâu phải lỗi của anh."

Công chúa Milena, báu vật của Zilgus, đã bị quái vật tấn công trong chuyến du hành cách đây bốn năm. Người ta kể rằng Zentos khi ấy ở bên nàng, song cái chết của nàng lại bị cho là tự chuốc lấy. Kết cục, Zentos không hề bị quy trách nhiệm, thậm chí năm sau còn được phong tước Kỵ sĩ Hoàng gia của Zilgus. Thế nhưng, đôi lúc Zentos vẫn tự dằn vặt vì cái chết của công chúa.

"...Từ trước đến nay, ta vung kiếm chỉ vì quốc gia và hoàng tộc, đó là điều hiển nhiên đối với ta, nhưng..." Zentos nhìn vào bàn tay mình. "Bây giờ, ta vung kiếm để sinh tồn. Điều này dễ dàng hơn nhiều, cho phép ta chiến đấu vì những gì mình tin tưởng." Zentos nói, nở một nụ cười vừa thoáng buồn, nhưng cũng đầy nhẹ nhõm.

Theo những gì Kyle có thể nhìn thấy, Zentos dường như vui vẻ và tự do hơn nhiều so với khi còn là đội trưởng Kỵ sĩ Hoàng gia.

"Tôi hiểu rồi... À mà, giờ tôi muốn gặp cô ấy."

"À, phải rồi. Ta không muốn cản đường hai người, vậy nên... cứ tự nhiên." Zentos vỗ vai Kyle.

Sau khi chia tay Zentos, Kyle đi xuyên qua pháo đài, tiến đến khu dân cư. Trên đường đi, anh thoáng thấy những người tị nạn tản mát khắp pháo đài, gương mặt ai nấy đều biến dạng vì kinh hoàng và tuyệt vọng. Tất cả bọn họ đều đang trong tình cảnh không biết liệu mình có sống sót đến ngày mai hay không, nên có lẽ không thể trách được.

May mắn thay, pháo đài này có nguồn nước dồi dào, cùng với lương thực, họ vẫn có thể cầm cự thêm vài tháng. Nhưng xa hơn thế, thì lại cần đến một phép màu.

"Kyle."

Có tiếng gọi Kyle từ phía sau, anh quay người lại. Đứng đó là một cô gái trẻ, khoác trang phục đen cùng mái tóc đen, đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Kyle.

"Minagi, hả."

Cô ta là một cư dân sống nơi góc khuất của thế giới, một người mà Kyle thường không muốn dây dưa, nhưng trong thời buổi hỗn loạn này, thiện hay ác đều không còn tồn tại, và họ bắt đầu chiến đấu cùng nhau. Tất cả chỉ để sống sót.

"Tôi đã quay lại. Cá là anh sẽ không sống sót trở về đâu." Minagi nở một nụ cười mỉa mai.

"Xin lỗi phải nói vậy, nhưng tôi không để cô thắng vụ cá cược đó đâu... Vậy, cô muốn gì?"

Minagi nhìn vào mặt Kyle, ném cho anh một cái lọ nhỏ.

"Sáng nay anh đã dùng một ít trong trận chiến, phải không? Tôi nhìn mặt anh là biết ngay. Đây là phần kế tiếp của anh." Minagi nói, thấy một vệt đỏ nhạt còn vương lại trong mắt Kyle.

Kyle thậm chí không cần hỏi bên trong có gì. Tên của loại chất lỏng này là [Huyết Nhãn]. Khi sử dụng, nó có thể tạm thời tăng cường đáng kể thể chất, nhưng đồng thời cũng ăn mòn cơ thể người dùng, nên càng dùng nhiều, người dùng càng gần kề cái chết. Minagi lão luyện trong các "món nghề" của giới hắc đạo, một chuyên gia về chất độc, nhờ đó mà cô có rất nhiều kiến thức về các loại thuốc. Huyết Nhãn này là một hỗn hợp do cô pha chế.

"Tôi đã điều chỉnh để nó ít gây hại cho cơ thể hơn, nhưng nhớ đừng dùng quá liều. Nếu anh dùng quá một lần một ngày, tôi không thể đảm bảo an toàn cho anh đâu... dù có lẽ đã quá muộn rồi." Minagi nhìn Kyle bằng ánh mắt nghiêm nghị.

Thực tế, Kyle đã phụ thuộc khá nhiều vào Huyết Nhãn này, và anh bắt đầu cảm thấy cơ thể mình bị tổn hại. Đương nhiên, trong hầu hết các trận chiến mà anh phải dùng đến nó, anh đều đang đối mặt với cái chết, nên dù chần chừ thì anh cũng sẽ chết mà thôi.

"Hả, cô lo lắng cho tôi à... sự thay đổi này đến từ đâu vậy?"

“Đừng có tự mãn như vậy… Tôi chỉ không muốn mất đi một nguồn sức mạnh quý giá của chúng ta thôi. Thôi thì, đời anh anh cứ tự lo đi. Miễn đừng có chết là được.” Minagi vẫn giữ nguyên vẻ mặt như cũ, buông mấy lời lạnh nhạt rồi quay lưng đi, bỏ mặc Kyle ở đó.

Nhìn theo bóng cô khuất dần, Kyle khẽ thở dài.

“Chẳng có chút tình cảm nào cả… Thật sự tôi ước Souga đã nuôi dạy con bé thân thiện hơn một chút.”

“Ôi chao, xin lỗi nhé.”

Một giọng nói khác chợt vang lên bên tai Kyle, lần này là của một ông lão tóc bạc, dáng người nhỏ bé, nở một nụ cười ấm áp.

“Souga, đừng có lén lút như vậy, tim tôi chịu không nổi đâu.”

Bình thường, Kyle sẽ không để bất kỳ ai đến gần mình như thế. Ấy vậy mà Souga lại có thể xóa bỏ hoàn toàn sự hiện diện của mình cho đến giây phút này. Cũng phải thôi, bởi ông ấy là thầy của Minagi, và là sát thủ mạnh thứ hai trên thế giới. Đương nhiên, Minagi vẫn là số một.

“Cái lỗi của tôi, cái lỗi của tôi… Con bé tuy là thiên tài, nhưng đôi khi cũng có chút mong manh. Tôi mừng vì gần đây con bé đã tự tin hơn, nhưng cái cách nó thể hiện… Thôi thì, trông như vậy cũng dễ thương mà.”

“Mong manh? Dễ thương?… Xin lỗi, ông đang nói gì vậy?” Kyle nghiêng đầu, không tài nào hiểu nổi những gì vừa nghe.

“Hơn nữa, điều anh cần nhất lúc này là kỹ năng và tài năng, chứ không phải tính cách, đúng không? Về mặt đó, Minagi thì miễn chê rồi.”

“Cái đó… thì đúng là vậy.”

Vì cả Minagi và Souga đều là những sát thủ lừng danh, nhiều người nhìn họ với ánh mắt hoài nghi, nhưng chính kỹ năng của họ đã bù đắp cho tất cả. Nếu không có hai người này, pháo đài này có lẽ đã sụp đổ, và tất cả bọn họ đã chết từ lâu rồi.

“Nhất là so với trước kia…”

Souga bình luận về cô học trò mà ông rất thích khoe khoang, rồi lại bỏ mặc Kyle một mình.

Trước một căn phòng đơn trong khu sinh hoạt, Kyle hắng giọng và gõ cửa. Vì có tiếng đáp lại ngay sau đó, Kyle bèn bước vào. Đó là một căn phòng đơn giản, chỉ có một chiếc giường và một cái ghế.

“A… Kyle!”

Người phụ nữ tộc Elf từ trên giường ngồi dậy, cất tiếng vui mừng ngay khi nhìn thấy người bước vào. Kyle thấy Urza, và nở nụ cười đầu tiên trong ngày. Nó rất nhạt, nhưng không nghi ngờ gì, trên mặt anh đã hiện lên một biểu cảm hạnh phúc. Nụ cười vẫn là nụ cười. Nhìn thấy cô gái như vậy, Kyle cảm thấy nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.

“Cuối cùng anh cũng về an toàn rồi. Em đã lo lắng vì anh đi lâu quá. Mừng quá đi mất!” Cô bé cố gắng chống tay đứng dậy với đôi mắt ngấn lệ, nhưng Kyle đã ngăn lại.

“Đừng cố gắng… Em nên nghỉ ngơi từ từ thôi.” Kyle ngồi xuống bên cạnh giường với chiếc ghế, đặt Urza nằm xuống lại.

“Em đỡ hơn nhiều rồi, chỉ cần nghỉ ngơi thêm một chút thôi.” Urza cảm thấy mình bị đối xử như trẻ con nên hơi hờn dỗi, nhưng vẫn nghe lời Kyle. “Xin lỗi… vì đã bị thương đúng lúc quan trọng như vậy.”

Bình thường, Urza nên cùng Kyle đi đến Đế quốc, nhưng đúng vào ngày khởi hành, cô lại bị thương nặng, buộc phải ở lại. Là một người sử dụng ma thuật tinh linh tài năng, cô có thể dùng ma thuật tăng tốc di chuyển [Phong Hành] của mình, điều này sẽ giúp họ trở về chỉ trong vài ngày, nhưng chuyện đã lỡ thì không thể làm gì khác được.

“Đó không phải lỗi của em… Quan trọng hơn, có chuyện gì xảy ra khi tôi đi vắng không?”

“À thì…”

Sau khi trao đổi vài nụ cười, cả hai đều kể cho nhau nghe những gì đã bỏ lỡ. Tuy nhiên, khi Kyle giải thích về cái chết của người đồng đội tộc người thằn lằn, khuôn mặt Urza biến dạng vì đau đớn rõ rệt.

“Thì ra là vậy… Vậy Basques đã…”

Cô đau lòng trước sự ra đi của người thằn lằn mà cô quen biết khá rõ. Tuy nhiên, đồng minh tử trận là chuyện xảy ra mỗi ngày, nên họ không thể chìm đắm trong đau buồn. Đương nhiên, việc đó là tốt hay xấu thì còn phải tranh cãi.

“Dù sao thì… em mừng vì anh đã về nhà an toàn.”

“Thật mừng vì lại được gặp anh/em thêm một lần nữa…”

Đến đây, cả hai chìm vào im lặng. Họ gặp nhau lần đầu nửa năm về trước, khi cuộc chiến giữa loài người và loài quỷ đang đi đến hồi khốc liệt. Ban đầu, họ chỉ đơn thuần là những đồng đội kề vai sát cánh chiến đấu. Thế nhưng, dần dà, họ trở thành những người bạn đồng cam cộng khổ, giúp đỡ lẫn nhau, và nhận ra cả hai đều đã mất đi tất cả. Sự quan tâm dành cho đối phương bắt đầu nảy nở. Dù chỉ là lấp đầy những khoảng trống lớn trong trái tim, nhưng họ dần dần bị đối phương thu hút.

Thế nhưng, cả Kyle và Urza đều chần chừ không dám bước tới bước cuối cùng. Trong một thực tại mà người ta có thể mất đi những người thân yêu chỉ trong chớp mắt, chẳng ai biết khi nào mình sẽ không bao giờ còn được gặp lại nhau nữa. Nếu họ vượt qua ranh giới cuối cùng ấy, và trở thành một phần không thể thiếu của đời nhau… thì nỗi đau sẽ còn lớn hơn gấp bội khi họ phải mất đi đối phương. Cả hai đều sợ hãi điều này.

*Nếu lại phải trải qua cảm giác đó một lần nữa thì…*

Kyle nhớ lại những khoảnh khắc cuối cùng anh ở bên Lieze trước khi quê hương anh đổ nát. Anh không muốn phải nếm trải nỗi đau ấy thêm một lần nào nữa. Thế nhưng, ở bên Urza lại khiến anh thấy thật dễ chịu. Ngay cả sự im lặng lúc này cũng mang đến cho anh hạnh phúc, đến mức nó giúp anh quên đi thực tại tàn khốc họ đang đối mặt. Dẫu vậy, mãi mãi im lặng cũng chẳng ích gì. Sau một hồi suy nghĩ, Kyle cất tiếng.

“…Tôi định quay về Rimarze.”

“Rimarze? Đó là quê hương anh, phải không? Nhưng, tại sao?”

Urza từng nghe nói nơi đó đã rơi vào tay quỷ dữ.

“Cô có biết truyền thuyết về [Ma Pháp Vương] không? Nghe đồn có một mê cung vĩ đại ẩn mình trong dãy núi Sangurd…”

Vương quốc Ma thuật Cổ đại được cho là đã tồn tại cách đây hơn một ngàn năm, được coi là quốc gia phát triển và vĩ đại nhất của loài người cho đến nay. Mê cung vĩ đại do [Ma Pháp Vương] Shildonia để lại được cho là ẩn mình đâu đó trong dãy núi đó, truyền thuyết kể lại. Đương nhiên, đó không phải là một câu chuyện đáng tin. Kyle nghe từ một người sống sót của hoàng tộc một quốc gia nọ — giờ đã rơi vào tay quỷ — rằng có tồn tại một tài liệu với bản đồ đến mê cung này.

“Tôi đoán rằng tài liệu cũ đó có thể đang được cất giấu trong thư viện ở nhà tôi.”

“Thật sao?”

“Ừ. Mẹ tôi rất thích sưu tầm đủ loại sách, và tôi có cảm giác mình đã từng đọc thứ gì đó về chuyện này trước đây…”

Cha mẹ Kyle đã mất tích vào ngày xảy ra ‘Đại Xâm Lược’.

“Khi Zaales vẫn còn tồn tại, họ đã đẩy lùi hoàn toàn loài quỷ… Tôi hy vọng họ có thể có được thông tin nào đó có thể cứu được chúng ta.”

Đó thực sự chỉ là một tia hy vọng mong manh. Có thể là trí nhớ của Kyle đang đánh lừa anh, và không có gì đảm bảo rằng thư viện không bị thiêu rụi hoàn toàn. Ngay cả khi có bản đồ, việc cố gắng đến được dãy núi Sangurd lại là một vấn đề khác. Hơn tất cả, cũng không có gì đảm bảo rằng những gì họ tìm thấy trong mê cung sẽ giúp ích được cho họ. Dù vậy, vẫn tốt hơn là chờ đợi thảm họa sắp tới.

“Tôi dự định sẽ đến đó ngay khi Seran quay lại.”

Seran hiện đang thực hiện một nhiệm vụ khác, rời xa pháo đài này, được cho là sẽ trở về sau vài ngày nữa.

“Tôi hiểu rồi… vậy thì tôi cũng phải đi cùng anh.” Urza nói như thể đó là lẽ đương nhiên. “Trong tháng vừa qua, tôi đã nhận ra. Tôi không giỏi chờ đợi… Vậy nên, tôi sẽ đi cùng anh.”

Nghe những lời đó, Kyle do dự. Nếu Rimarze thực sự nằm dưới sự kiểm soát của quỷ, thì đó là một khu vực nguy hiểm, và Kyle không thể biết điều gì sẽ xảy ra. Tuy nhiên, vị trí hiện tại cũng không an toàn, nên tốt hơn là giữ Urza ở gần anh hơn là để cô đi xa.

“Hiểu rồi… Đi thôi.”

“Ừm.” Urza vừa mỉm cười vừa hỏi Kyle, “Này, anh không thể kể cho tôi nghe về quá khứ của anh ở Rimarze sao?”

“Sao tự nhiên lại hỏi vậy?”

“Tôi muốn biết… về anh…”

“…Được thôi. Khi tôi tám tuổi, Lieze và Seran…” Và cứ thế, Kyle bắt đầu kể lại mọi chuyện đã trải qua ở Rimarze. “Rồi thì, Lieze lại…”

Trong lúc Kyle đang vui vẻ kể chuyện, anh nhận ra nụ cười trên môi Urza dần dần, nhưng chắc chắn, trở nên phức tạp. Tất cả ký ức của Kyle đều ít nhiều có bóng dáng Lieze. Sự tồn tại của cô ấy đã ảnh hưởng sâu sắc, định hình cả cuộc đời Kyle. Theo một cách nào đó, dưới góc nhìn của Urza, Lieze chẳng khác gì người yêu cũ của Kyle. Chắc chắn cô ấy phải có suy nghĩ riêng khi thấy anh kể về Lieze như vậy.

“À, ừm, thật ra thì… Lieze là Lieze, nhưng điều đó không liên quan gì đến… cô biết đấy…” Kyle bối rối tìm lời chữa cháy, nhưng lại không thể tìm thấy từ ngữ thích hợp.

Thấy anh như vậy, Urza bật cười khẽ.

“Tôi rất muốn được gặp Lieze đó.”

“Th-Thật sao?”

“Biết đâu chúng tôi lại trở thành bạn tốt thì sao?”

“…Tôi cũng mong vậy.”

Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến Kyle đau bụng quặn thắt, nhưng dù vậy, cả hai vẫn mỉm cười nhìn nhau.

Đúng lúc đó, như muốn cướ đi khoảnh khắc của họ, một âm thanh chói tai vang vọng khắp pháo đài. Kyle đã quá quen với âm thanh này, dù anh chẳng hề muốn. Đó là tiếng còi báo động, hiệu lệnh quân quỷ đang tấn công. Cùng lúc đó, vẻ mặt của cả Kyle và Urza đều trở nên nghiêm trọng, họ lao ra khỏi phòng. Pháo đài tạm thời trở nên hỗn loạn, những người không thể chiến đấu thì sơ tán, còn những người có khả năng thì chuẩn bị cho trận chiến.

Kyle và Urza chạy về phía tường thành pháo đài, nhập nhóm với Zentos, người đã đến sớm và đang trừng mắt nhìn về phía tây. Ngay bên cạnh anh là Minagi. Hai người đang nói chuyện, Minagi hình như đang báo cáo về việc phát hiện quân quỷ gần đây sau khi đi trinh sát. Gương mặt cô căng thẳng khi nói với Kyle và những người khác.

“Chúng sẽ sớm xuất hiện thôi… Khoảng một trăm con.”

Kyle nín thở, còn Urza siết chặt cây trượng làm từ gỗ cây Thế Giới, thứ có thể giúp người dùng tăng cường kết nối với tinh linh và nâng cao kiến thức. Nếu đó là những kẻ ngu ngốc dám tấn công pháo đài này, thì sẽ chẳng có vấn đề gì đáng ngại. Tuy nhiên, ngay cả một con quỷ yếu ớt cũng có sức mạnh bằng cả trăm binh lính loài người, còn những con mạnh nhất thì vô song. Hơn nữa, quân quỷ thường khá liều lĩnh, nên dù có được pháo đài bảo vệ, cũng không có gì đảm bảo rằng nó có thể chống đỡ được chúng.

“Vậy là chúng đã giải quyết xong Thaihon, rồi lại vòng qua đây…” Zentos trừng mắt nhìn về phía chân trời.

“Hầu hết là quỷ, tôi không tìm thấy con bán quỷ nào trong đó cả…”

Những con bán quỷ mà Minagi đang nói đến về cơ bản khác với quỷ thuần chủng, như yêu tinh (goblin), chó tinh (kobold) và quỷ xanh (orc). Chúng không có chút ý thức nào của con người, thường bị quỷ dùng làm nô lệ, chỉ được xếp vào loại lao động hoặc quân hy sinh trong trận chiến, nhưng ngay cả sức mạnh của chúng cũng vượt xa một binh lính loài người bình thường.

Trong cuộc chiến ba trăm năm trước, số lượng của chúng đủ để sánh ngang với loài người, nhưng giờ đây trong cuộc ‘Đại Xâm Lược’ này, ngay cả Kyle cũng hiếm khi thấy chúng. Kyle không biết tại sao lại như vậy, nhưng việc chúng không ồ ạt hàng triệu con đến trước cửa nhà loài người đã là một điều may mắn. Tất nhiên, Kyle và mọi người đều biết rằng điều này cũng chẳng thay đổi được nhiều.

Trên tường thành, binh lính đã sẵn sàng cung nỏ cùng các loại vũ khí tầm xa khác, còn các pháp sư thì đang tập trung niệm chú. Ai nấy đều căng như dây đàn, bởi họ biết rằng rất có thể đây sẽ là trận chiến cuối cùng của mình. Thất bại đồng nghĩa với cái chết, hoặc bị bắt làm nô lệ, đày ải đến vùng đất của quỷ mà không bao giờ trở lại được.

“Thấy chúng rồi!” Zentos hét vang với giọng đầy gay gắt, khiến không khí càng thêm căng thẳng tột độ.

Cuối cùng, đoàn quân quỷ đã xuất hiện ở đường chân trời. Bọn chúng trông không khác nhiều lắm so với con người, nhưng cũng có kẻ mọc cánh sau lưng, kẻ có nhiều cánh tay, kẻ nhỏ bé như tiên, và còn nhiều hình dạng kỳ lạ khác nữa. Một số bị bao phủ bởi những xúc tu không ngừng ngọ nguậy, số khác lại có hình thù gớm ghiếc đến rợn người. Điểm chung duy nhất của chúng là những chiếc sừng trên đầu, từ sừng cừu, sừng bò, cho đến những chiếc sừng đơn độc khổng lồ, hoặc vô số sừng nhỏ hơn.

Cùng lúc đó, hầu hết lũ quỷ không hề mang theo vũ khí tử tế, mà chỉ vung vẩy những cây gậy thô kệch hoặc kiếm cùn. Đó là dấu hiệu cho thấy chúng hoàn toàn tự tin vào sức mạnh thể chất và mana của bản thân. Nếu đây là một cuộc chiến giữa loài người, họ sẽ dùng cả vũ khí ném xa lẫn khí tài công thành như máy bắn đá, vốn giống như những cây nỏ khổng lồ, nhưng lũ quỷ lại không cần đến thứ đó, và chúng cũng chẳng cần. Chúng có thứ tốt hơn nhiều cho việc đó.

“Hai con quỷ khổng lồ…”

Kyle lẩm bẩm, nheo mắt nhìn hai cái bóng khổng lồ giữa đám đông. Những con quỷ khổng lồ này có hình dáng giống con người, nhưng cao gấp mười lần người thường, di chuyển chậm chạp, không có bất kỳ năng lực đặc biệt nào, không hề toát ra ý thức, chỉ đơn thuần là những khối năng lượng và sức mạnh hủy diệt nguyên sơ. Vì pháo đài này được xây dựng để chống lại lũ quỷ, tường thành đã được gia cố với đặc tính kháng ma thuật, có thể bảo vệ họ khỏi những đòn tấn công ma pháp tầm xa. Những con quỷ khổng lồ kia chỉ được dùng để phá vỡ những bức tường kiểu này bằng sức mạnh vật lý thuần túy.

“Bắn!”

Theo hiệu lệnh của Zentos, một trận mưa tên trút xuống lũ quỷ khổng lồ, và vì chúng không thể né tránh hay phòng thủ, hàng trăm, có lẽ hàng nghìn mũi tên đã găm thẳng vào chúng. Tuy nhiên, lũ quỷ khổng lồ chẳng mấy bận tâm, vẫn cứ từng bước tiến tới, hướng về phía tường thành.

“Đúng là cuối cùng vẫn phải xông ra trực tiếp rồi.”

Kyle tự niệm phép hỗ trợ cho bản thân và không chút do dự nuốt xuống phần Blood Eye thứ hai. Mạch đập của anh ta tăng tốc, cơ thể bừng cháy dữ dội, và tầm nhìn nhuộm một màu đỏ rực. Ngay lập tức, anh bị tấn công bởi những triệu chứng điển hình của Blood Eye. Mọi thứ bên trong cơ thể anh đều được kích thích tối đa cho một cuộc chiến. Sức mạnh có thể được tăng cường, nhưng sinh lực của anh cũng đang bị bào mòn từng giây trôi qua. Minagi thấy vậy, tặc lưỡi, còn Urza nhìn Kyle với vẻ đau lòng, nhưng họ không thể ngăn cản anh.

“Khụ… Được rồi, đi thôi.”

Kyle bước ra lan can tường thành, liếc nhìn Urza. Cô nàng dường như đã hiểu ý anh, và lập tức bắt đầu triệu hồi một tinh linh. Chỉ cần một ánh mắt, hai người đã có thể truyền đạt suy nghĩ cho nhau. Đồng thời, nếu không làm được như vậy, có lẽ họ cũng không thể sống sót. Kyle nhảy khỏi tường thành, lao thẳng vào con quỷ khổng lồ, đâm kiếm vào mắt trái của nó. Cùng lúc đó, Urza dùng Tinh linh Gió Sylphid tạo ra một khẩu súng lục, bắn vào mắt phải của con quỷ.

Điều đó dường như đã phát huy tác dụng thần kỳ, khiến con quỷ khổng lồ phải gào lên đau đớn, đưa tay che lấy đôi mắt. Trước khi những cánh tay ấy kịp vồ lấy Kyle, cậu đã nhanh nhẹn nhảy xuống đất. Mất đi thị lực, con quỷ đành phải vung vẩy cánh tay điên cuồng khắp nơi, giậm chân ầm ầm xuống đất. Kyle tính toán thời cơ, lao về phía mắt cá chân phải của con quỷ khổng lồ, vung kiếm chém đứt gân. Con quỷ lại một lần nữa gầm lên đau đớn, mất thăng bằng rồi đổ sập xuống đất với tiếng “ầm” vang dội.

Kế bên đó, con quỷ khổng lồ còn lại đang bám vào tường cũng đã bị Zentos hạ gục bằng một đòn tương tự. Phần còn lại do các binh sĩ tràn ra từ cổng hoàn tất, họ đâm tới tấp vào khắp người hai con quỷ khổng lồ.

“Thế là xong…”

Nhờ sự phối hợp gần như phi nhân tính và những đòn tấn công hoàn hảo của Zentos cùng Kyle, việc đánh bại hai quái vật khổng lồ đã ngay lập tức vực dậy sĩ khí của toàn quân nhân loại. Tuy nhiên, vẻ mặt của cả hai vẫn căng thẳng như cũ. Bởi lẽ, những con quỷ khổng lồ này chậm chạp và có chuyển động dễ đoán, chúng là mối đe dọa dễ dàng bị loại bỏ nhất nếu biết cách, nên việc này không đáng kể gì.

“Đây mới là lúc cuộc chiến thực sự bắt đầu…” Zentos lẩm bẩm, nhìn về phía đám đông ma tộc đông đảo phía sau.

Nếu đây là một cuộc chiến thông thường chống lại đối thủ là con người, chiến lược tiếp theo của họ sẽ là cố thủ bên trong pháo đài, thực hiện các đòn tấn công tầm xa, ưu tiên phòng thủ hơn tất cả. Tuy nhiên, nếu cố gắng làm điều tương tự với ma tộc, những kẻ sở hữu sức mạnh vượt trội so với người bình thường, rất có thể họ sẽ phá vỡ phòng tuyến. Thay vào đó, việc làm suy yếu quân số của chúng lại càng quan trọng hơn nhiều. Vai trò tấn công chủ động này chính là nhiệm vụ của Kyle và Zentos.

Mặc dù hai con quỷ khổng lồ đã ngã xuống đất, nhưng đoàn quân ma tộc khổng lồ vẫn tiếp tục tiến lên mà không chút do dự. Phần rắc rối nhất của những trận chiến này là ngay cả những con ma tộc đang chiếm ưu thế cũng tuyệt đối không hề lộ ra sơ hở nào. Thông thường, phe có lợi thế sẽ chủ quan, chắc chắn về chiến thắng của mình, nhưng ma tộc không hề có dấu hiệu đó. Thậm chí, chúng còn tiếp tục gia tăng áp lực lên Kyle và những người khác.

“…Hắn.”

Kyle trừng mắt nhìn một con quỷ đứng ở hàng đầu, trên đầu nó có cặp sừng cừu. Cậu từng chạm trán với nó trước đây. Dù hắn liều mạng chiến đấu như những con quỷ khác, nhưng hắn lại che giấu sự tàn độc bên trong, không ngừng chế nhạo Kyle. Tuy nhiên, hơn hết, sức mạnh của hắn vẫn còn in đậm trong ký ức của Kyle. Cùng lúc đó, Urza triệu hồi một tinh linh khác từ trên tường thành, chuẩn bị yểm trợ. Minagi hẳn đang ẩn mình trong bóng tối đâu đó, tẩm độc vào lưỡi kiếm của cô. Zentos đứng cạnh Kyle, sẵn sàng vung kiếm. Sau khi xác nhận rằng các binh lính gác đã hoàn tất chuẩn bị, Kyle hít một hơi thật sâu.

“Đi thôi!” Kyle gầm lên và đạp mạnh xuống đất, lao về phía con quỷ sừng cừu.

***

Cuộc chiến này kéo dài ba ngày ba đêm, quân đội nhân loại đã thành công trong việc đẩy lùi phần lớn ma tộc. Đồng thời, nhiều người tị nạn cũng thiệt mạng trong trận chiến lớn này. Tuy nhiên, nhân loại đã thành công bắt giữ một con quỷ duy nhất, nhờ đó họ thu được vô số thông tin quan trọng. Sự kiện này xảy ra ba tháng trước trận chiến cuối cùng với Ma Vương.

Sau đó, Kyle đưa Urza và Seran, cùng với Zentos đến Rimarze, tìm được bản đồ của mê cung khổng lồ mà [Ma Pháp Vương] đã để lại. Nhờ đó, cậu đã có được của cải trong phòng kho báu, cũng như thanh ma kiếm Shildonia và nhân cách ma thuật của nó, thứ đã hỗ trợ rất nhiều trong cuộc chiến chống lại ma tộc và Ma Vương.