Nếu bạn yêu thích những gì chúng tôi làm, xin hãy theo dõi chúng tôi trên các trang mạng xã hội, tham gia Discord của chúng tôi và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon:
https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans
“Vậy ra… đây là kết cục, phải không?”
Nhìn quân lính của mình hoảng loạn, Đa-gof bừng tỉnh và khẽ thốt lên một tiếng than thất bại. Nếu đây là một trận chiến nhằm bảo vệ tương lai của Đế quốc Galgan khỏi mối đe dọa bên ngoài, có lẽ ông đã vẫn phái quân ra đối đầu. Thế nhưng, khi đã hứng chịu quá nhiều tổn thất, lại còn bị coi là kẻ làm phản, trái tim ông giờ đây đã tan nát. Dĩ nhiên, không phải ông thiếu tài năng cần thiết để xoay chuyển tình thế. Kinh nghiệm mách bảo ông rằng đây là một trận chiến không thể thắng. Ông không màng lắm đến sự an nguy của bản thân, nhưng đã đi đến bước đường này, ông muốn được chết một cách đường hoàng. Đó là danh dự của một chỉ huy. Nếu rút về đại quân, ông sẽ trở thành một kẻ hèn nhát. Con-rát có thể đã chạy trốn, nhưng Đa-gof không mấy bận tâm điều đó.
“Không ngờ… sẽ có ngày này.”
Ông nắm chặt lọ thuốc độc đã chuẩn bị phòng khi cần dùng đến. Và đúng lúc ông định uống nó để có một cái chết bình yên thì—
“Thật đáng tiếc, ngài không thể làm vậy.”
Một giọng nói vang lên.
“Ai?!” Ông hét lên, vươn tay tới thanh kiếm bên hông, nhưng người kia còn nhanh hơn.
Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng, nhắm vào cổ ông. Nhưng ngay sau đó, một luồng nhiệt nóng bỏng trào khắp cơ thể, và tâm trí ông trở nên mơ hồ.
“Ách… Ặc?!”
“Ngài có biết đến ‘Huyết Nhãn’ không? Khi được cô đặc đến cực hạn, nó có thể là một chất kích thích mạnh mẽ đấy.”
Huyết Nhãn vốn là một loại thuốc nổi tiếng có khả năng tăng cường đáng kể sức chiến đấu, đổi lại bằng chính sinh mạng người dùng. Tuy nhiên, Mi-na-gi lại dùng nó như một loại thuốc độc cực mạnh, khi cô đâm kim vào người Đa-gof.
“Nếu đã muốn chết, tại sao không chọn một nơi tốt hơn trước? Chúc may mắn nhé.”
“Á… Áhhh… Áhhhhhh!”
Toàn bộ tầm nhìn của ông hóa đỏ rực, não bộ như tan chảy. Và rồi, ông nghe thấy một lời thì thầm cuối cùng vọng vào tai.
“Mai-zơ đã làm điều này. Tất cả là lỗi của Mai-zơ, nhớ kỹ nhé?”
Liên tục lẩm bẩm điều này, Mi-na-gi đẩy Đa-gof ra ngoài lều.
“Tình hình thế nào rồi?”
“Không có kháng cự lớn đáng kể, thưa ngài. Hơn nửa số quân đã quyết định bỏ chạy.”
Một trong các tướng quân trả lời câu hỏi của Mai-zơ. Ngay cả vị tướng này cũng cảm thấy hoang mang. Họ đã tập hợp bấy nhiêu quân lính, dự kiến sẽ gặp phải một mức độ kháng cự nhất định.
“Có vẻ như họ đã hứng chịu một cuộc tập kích ban đêm trước khi chúng ta kịp đến. Và đó là một đòn chí mạng… Không biết chính xác ai đã dàn xếp chuyện này.”
“…Ai mà biết được.”
Mai-zơ giả vờ không biết, nhưng hiển nhiên ông thừa hiểu đây là việc do Cai-eo làm. Tuy nhiên, chiến đấu và đánh bại Con-rát một cách trực diện sẽ được ghi chép đẹp hơn trong sử sách, nên ông quyết định giữ kín sự tồn tại của Cai-eo.
Mà cũng khó mà ai tin mình ngay cả khi mình nói thật…
Khi Mai-zơ lần đầu nghe về kế hoạch này, ông đã không tin vào tai mình, nhưng vẫn quyết định đặt cược vào cơ hội này. Cần phải có một kế hoạch hơi lố bịch như vậy mới có thể trở thành Hoàng đế. Và cuối cùng… ông đã thắng cuộc cá cược đó.
Không ngờ hắn ta lại làm được… Chắc đó là lý do tại sao hắn lại là một anh hùng.
Mai-zơ đang nghĩ về điều này thì một báo cáo khẩn cấp đến.
“T-Tướng quân Đa-gof đã xuất hiện!”
Cùng với báo cáo này, Mai-zơ đã nhìn thấy ông ta từ xa.
“Mai-zơrrrrr!!”
Hai mắt ông ta đỏ ngầu, đúng theo nghĩa đen, khi ông ta lao về phía Mai-zơ với tốc độ không thể là của con người. Ông ta vung kiếm loạn xạ, không cho bất kỳ ai lại gần. Ông ta đã chịu nhiều vết thương, nhưng dường như không cảm thấy đau đớn.
“Đó… là Tướng quân Đa-gof sao?”
Một trong các tướng lĩnh thốt lên những lời đó trong sự không tin nổi. Dù vốn là đồng đội, nhưng giờ đây họ gần như không nhận ra anh ta nữa. Đáp lại, Maizer gầm lên.
“Dargof! Ta ở ngay đây!”
Dargof lập tức dừng phắt lại, đôi mắt đỏ ngầu quay phắt về phía Maizer, rồi lao thẳng tới. Quân lính và các tướng lĩnh xung quanh định xông vào can ngăn, nhưng Maizer không cho phép.
Đến mức này rồi ư…
Maizer nhìn Dargof bằng ánh mắt lạnh lùng, rút kiếm ra rồi chờ đợi. Đoạn, hắn dùng thanh kiếm như một tấm gương, phản chiếu ánh nắng chói thẳng vào Dargof.
“Hự?!”
Thị giác và các giác quan của Dargof vốn được cường hóa nhờ Huyết Nhãn, đó vừa là ưu điểm nhưng cũng là nhược điểm. Chịu phải kích thích dữ dội, Dargof ôm lấy mắt và khựng lại. Maizer chớp lấy cơ hội này, giơ kiếm chém thẳng xuống Dargof, từ đỉnh vai xuống tận hông, chặt đôi người hắn. Dù Huyết Nhãn có ban cho hắn sự bất tử giả tạo, nhưng chừng ấy tổn thương là quá sức chịu đựng, hắn đổ gục xuống đất.
“Kẻ phản bội Dargof đã bị hạ gục!”
Mấy ngàn binh lính đang theo dõi trận đấu, nghe Maizer gầm lên những lời này, đều hò reo sung sướng.
Thì ra làm một kẻ hề là cảm giác này đây… Ta mong sớm được trở thành Hoàng đế.
Maizer lẩm bẩm, đoạn vẫy tay ra hiệu cho tùy tùng và binh lính của mình.
*
Cách chiến trường một quãng, ẩn mình trong lùm cây rậm rạp, Kyle và hai người kia đã rút lui an toàn, giờ lại có thêm một người thứ tư. Kyle và Minagi thở phào nhẹ nhõm, nhưng Seran vẫn tiếp tục cảnh giới xung quanh. Kyle tò mò về điều này, nhưng trước hết cậu đối mặt với Minagi.
“Dargof thì sao rồi?”
“Khá ổn. Giờ chỉ còn tùy xem vị hoàng tử kia có thể lợi dụng hắn hay không.”
Cuộc cá cược đã diễn ra rất tốt, nhưng không thể kiểm tra từ cự ly gần được.
“Chà, may mắn là mọi thứ đều có lợi cho chúng ta… Ồ, có người tỉnh rồi.”
“Ư… Ta đang ở đâu đây…?”
Người thứ tư kia hóa ra chính là Konrad, người bị Minagi bắt cóc giữa lúc hỗn loạn.
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi à?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Konrad lập tức tỉnh táo hơn, trừng mắt nhìn Kyle.
“Nhanh lên và giết ta đi. Ngươi không có lý do gì để giữ ta sống cả.”
“Không phải vậy. Ngươi… là người duy nhất ta muốn cứu!” Kyle ngập ngừng, nhưng vẫn khẩn cầu.
“Cứu… ta…?” Konrad không hiểu Kyle đang nói gì, rồi biểu cảm của hắn chuyển sang tức giận. “Giữ ta sống thì có ích gì chứ?! Ta không định van xin mạng sống của mình đâu. Và ta là con trai của Hoàng đế Benedix! Ngươi sẽ không được sống sót đâu!” Hắn đưa tay đặt lên hông, tìm thanh kiếm vốn đã bị tước đi từ lâu.
“Ngươi sai rồi! Ta chỉ muốn cứu ngươi! Và mẫu thân ta cũng yêu cầu điều này nữa! Rằng hãy dựa vào ngươi!”
“Seraia đã…?”
Hiểu được ý đồ đằng sau hành động của Kyle, Konrad bối rối.
“Ngươi là ân nhân của mẫu thân ta… cũng như của đứa em gái chưa chào đời của ta. Ta không muốn ngươi chết!”
Konrad có thể cảm nhận được sự tận tâm và nỗ lực tuyệt vọng của Kyle nhằm thuyết phục hắn.
“…Nàng ấy vẫn tốt bụng như mọi khi, ta hiểu rồi. Nếu ta chưa từng gặp nàng, có lẽ ta đã có thể sống một cuộc đời xảo quyệt và mưu mô như Maizer,” hắn nói, nghe như một tên tội phạm đã chấp nhận số phận. “Nhưng, giữ ta sống thì có ích gì? Nó chỉ gây thêm rắc rối mà thôi.”
“Có vô vàn cách để ngươi cứ sống!”
Tất nhiên, Kyle chỉ đang ích kỷ mà thôi. Đêm đó cậu đã giết vô số người, giờ lại muốn cứu người đàn ông là nguyên nhân của tất cả. Thấy Kyle như vậy, Konrad nở nụ cười và mở miệng định nói gì đó—
“...?”
Đột nhiên, Konrad khựng lại rồi ngã khuỵu xuống, như thể bị ai đó cắt đứt dây rối. Ngay cả khi chết, gương mặt y vẫn toát lên vẻ mãn nguyện, không chút hối tiếc.
“Ch-Chuyện này…”
Kyle ngỡ ngàng. Cảnh tượng này làm cậu nhớ lại cái chết của Thái tử Eldorand.
“Phải… Không thể nhầm được.” Gương mặt Minagi tái nhợt như tờ giấy.
Nàng chắc chắn đây là do Sư phụ Souga gây ra. Chỉ có Seran vẫn dõi mắt về phía khu rừng trước mặt, không buồn liếc nhìn thi thể Konrad.
“Seran?”
“Ta đã có linh cảm chẳng lành… nhưng vẫn mong mình đã lầm. Bởi vì lẽ ra người không thể có mặt ở đây…” Seran không đáp lại tiếng gọi của Kyle, mà tiếp lời, “Vậy, chính xác thì tại sao giờ phút này ta lại phải thấy mặt người… Lão bà?”
“Xem ra ngươi đã thấy bọn ta rồi. Thật lòng mà nói, ta không muốn lộ diện ở đây chút nào, nhưng thôi vậy.”
Người xuất hiện từ bóng tối của những thân cây, không ai khác chính là Sư phụ của Kyle và Seran – Leyla. Nàng không hề thay đổi chút nào so với lần cuối họ gặp cách đây nửa năm.
“Ta cứ tưởng mình đã che giấu hoàn toàn sự hiện diện rồi chứ.”
“Phải. Mọi thứ cứ là lạ, nhưng ta không tài nào hiểu nổi. Tuy nhiên, khi Konrad chết, người đã để lộ chút khí tức, phải không?”
“Không ngờ ngươi lại nhận ra điều đó… Có lẽ ta đã già rồi.” Leyla đưa tay xoa trán.
“Đó là bằng chứng cho sự trưởng thành của con. Vậy, trả lời con đi. Tại sao người lại ở đây?” Seran hỏi người mẹ nuôi của mình bằng giọng trầm đục.
“…Ta chỉ đến đây với vai trò người bảo vệ thôi. Người đó mới là nhân vật chính.”
Theo lệnh của Leyla, một người khác nhếch mép cười, một tay chống hông – đó là một lão già tóc bạc.
“Souga…”
Nhẫn giả huyền thoại, đồng thời là Sư phụ của Minagi, đã lộ diện.
“Quả nhiên là ngươi… Ngươi là kẻ đã sát hại Thái tử Eldorand… và cả Thái tử Konrad.”
“Đúng vậy. Không ngờ ngươi lại đoán ra. Nhưng ta nghĩ ngươi chưa trưởng thành đến mức đó, chắc là do tuổi già khiến ta bất cẩn thôi.” Souga nhìn đệ tử mình với ánh mắt thư thái, rồi liếc sang Kyle. “…Đã lâu lắm rồi nhỉ, nhóc Kyle? Rất vui vì ngươi vẫn khỏe mạnh.” Souga nở một nụ cười bình thản nhưng đầy vẻ trêu chọc.
Trong thế giới này, đây lẽ ra là lần đầu tiên họ gặp mặt, vậy mà câu nói đó lại khiến Kyle cảm giác như Souga đã nắm thóp được tâm tư của mình. Kyle chấn động đến tận cốt tủy nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh vì đang ở trước mặt Minagi và Seran. Thường thì Kyle sẽ cảm thấy một mối liên kết ấm áp với cả hai người họ… nhưng giờ đây, họ gần như đã trở thành những người hoàn toàn xa lạ.
“…Sao hai người lại đi cùng nhau?”
Một khoảng lặng ngắn ngủi trôi qua, sau đó Kyle cuối cùng cũng mở miệng nói ra nghi hoặc này.
“Rất đơn giản. Tà giáo Mera đứng đằng sau chuyện này. Và bọn ta đứng về phe tà giáo Mera.”
Kyle đã lường trước câu trả lời như vậy, dù cậu thực sự mong rằng mình đã không nhận được nó.
“Lão bà, người cũng là thành viên của giáo phái sao? Chẳng hợp với người chút nào.”
“Chỉ là ta có quá nhiều chuyện phải lo thôi.” Nàng dường như nói thật vì đã thở dài mệt mỏi.
“Con rất muốn hỏi chính xác người đang bận chuyện gì, nhưng liệu người có nói cho bọn con biết không?”
“Ta không ngại… Nhưng chắc các con cũng mệt rồi, vậy hãy để chi tiết cho lần khác nhé?”
“Đúng vậy. Nhưng lòng nhiệt thành của các ngươi thật đáng quý.” Souga đồng tình với Leyla, rồi cả hai quay lưng lại với ba người kia và toan bỏ đi.
“Không được… Nếu cần, bọn con sẽ buộc hai người phải nói bằng vũ lực.”
“Phải, đồng ý. Để ta giúp cậu.”
Những lời này không phải là điều nên nói với chính Sư phụ của mình, nhưng khi Kyle dứt lời, Seran đã hưởng ứng. Nhìn hai người đệ tử của mình, Leyla lại thở dài một hơi thật sâu.
“Nghe đây… Bọn ta chỉ là vô tình đứng ở hai phía đối lập thôi. Ta không coi các con là kẻ thù, cũng không hề có ý định đó. Hãy khắc ghi điều đó vào cái đầu ngu muội của các con đi.” Nàng lắc đầu, nói bằng giọng quen thuộc mà cả hai đã từng nghe ở Rimarze. “Thế nên, các con không cần phải sợ hãi đến vậy đâu.” Nàng mỉm cười.
Seran thoáng cảm thấy một làn sóng thù địch và phẫn nộ dâng trào, nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nở một nụ cười tự tin.
“Màn khiêu khích này thật rẻ tiền. Thôi được, đây là điều cuối cùng ta muốn làm… Dù sao cũng chẳng phải dành cho mụ đâu, đồ mụ già.” Seran lấy ra một con dao găm từ túi áo, ném về phía cái cây nhỏ bên cạnh hai người họ.
“…Ngươi có thể lấy lại cái này.”
“Vậy là ngươi đã nhận ra. Hai đứa, mau ra đây.”
Theo tiếng gọi của Leyla, hai kẻ xâm nhập từng giao chiến với Seran tại nhà tắm công cộng xuất hiện. Chúng vẫn mặc bộ quần áo cũ, che kín mặt, nhưng Seran vẫn nhận ra.
“Thì ra chúng là thuộc hạ của mụ. Ta cứ thắc mắc sao động tác của chúng quen thuộc đến vậy.”
Cái cảm giác kỳ lạ anh từng có khi giao chiến với chúng chính là do điều này. Bởi vì anh đã nhìn thấy bóng dáng Leyla ẩn sau chúng.
“Tôi tưởng Kyle và tôi là những học trò duy nhất của cô chứ?”
“Ta thay đổi ý định thôi. Vả lại, ta cũng nghe nói ngươi phải trốn chạy trong tình trạng không mảnh vải che thân, thảm hại như một con chuột cụp đuôi.”
“Tôi đang tự kiểm điểm về chuyện đó mà, trời ạ…”
Việc người mà anh tuyệt đối không muốn biết lại tình cờ biết chuyện đó đã khiến Seran rơi vào trạng thái suy sụp nghiêm trọng.
“Dù sao thì, tôi cũng không định ở đây lâu hơn cần thiết. Lần sau chúng ta sẽ nói chuyện tử tế… À mà, nhớ chuyển lời chào của tôi đến Lieze-chan nhé.”
Kyle và hai người kia không hề nhúc nhích. Hay chính xác hơn, họ không thể. Họ biết rằng mình không thể đánh bại được hai người kia, chưa kể đến sự hỗ trợ từ hai tên còn lại. Đúng lúc quay người rời đi, Leyla ném một vật gì đó về phía Kyle. Anh ta theo phản xạ đỡ lấy, hóa ra đó là một lá thư. Cô nói: “Đọc sau đi.”
“Vậy là… họ để chúng ta đi sao?”
Một lúc sau khi bốn người kia rời đi, Seran phá vỡ sự im lặng.
“…” Minagi chỉ lặng lẽ nhìn xuống đất.
Ngay lúc đó, họ nghe thấy tiếng reo hò từ chiến trường, và chứng kiến khoảnh khắc quân đội Maizer giành được thắng lợi.
“Vậy là cuối cùng cũng kết thúc…”
Tất nhiên, đối với Kyle và những người khác, đây còn lâu mới là dấu chấm hết, nhưng ít nhất cuộc nội chiến – cuộc biến loạn trong Đế quốc đã được dập tắt. Cuộc nội chiến từng kéo dài một năm trong lịch sử trước đây giờ chỉ diễn ra vỏn vẹn mười ngày. Nhờ đó, Đế quốc đã giữ được hầu hết sức mạnh quân sự của mình.