Tsuyokute New Saga

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

83 184

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

58 12

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

357 4251

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ mấy tân binh mộng mơ bằng đống bánh kẹo vừa rẻ vừa bí ẩn, tiện thể có khi còn cưa đổ luôn một chị phù thủy yandere... nào, cùng nhau cố gắng nào!

30 88

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

352 1932

Quyển 6 - Lời Mở Đầu:

Nếu quý vị yêu thích tác phẩm của chúng tôi, xin hãy theo dõi chúng tôi trên các nền tảng mạng xã hội, tham gia cộng đồng Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon:

https://discord.gg/e4BJxX6

https://www.patreon.com/CClawTrans

Màn đêm u tối bao trùm chiến trường cùng cơn mưa xối xả, che giấu ba kiểu chết khác nhau. Kiểu chết đầu tiên, đó là sự tan rã trong vô vọng. Khu vực được chiếu sáng lờ mờ nhờ những vật phẩm ma thuật được phụ phép [Quang], đủ để lộ ra thi thể của hàng chục người đã gục ngã một cách vô nghĩa. Họ là binh lính, nhưng không hề có bất kỳ động thái phối hợp nào. Kẻ cấp trên, cá nhân duy nhất có thể ra lệnh, có lẽ đã biến mất—hoặc nhiều khả năng đã chết ở một nơi nào đó. Tình hình thật khó nắm bắt, chỉ rõ ràng một điều là điều này xảy ra trong một cuộc đột kích ban đêm với số lượng thương vong lớn. Và để không phải chết một cách vô ích, các binh lính đã tập trung tại đây dưới ánh sáng, hòng có được cái nhìn tổng thể hơn một chút về tình hình.

Chính xác hơn, dù họ có ý chí chiến đấu, việc hoàn toàn mù tịt về kẻ thù đã khiến điều đó trở nên bất khả thi trên thực tế. Đây đáng lẽ là thời điểm để họ tháo chạy thoát thân, nhưng với hình phạt tử hình dành cho những kẻ đào ngũ, họ buộc phải chống lại nỗi sợ hãi và vung kiếm. Và khi họ vẫn còn đang cảnh giác với xung quanh, một hiện thân của cái chết và sự hủy diệt – Seran – đã xuất hiện từ trong bóng tối.

"Ái chà?!"

Một trong những binh lính tình cờ quay đầu về hướng đó, nhưng ngay cả một người đã qua huấn luyện như anh ta cũng chỉ có thể hét lên trong kinh hoàng. Anh ta không có cơ hội phản kháng bằng ngọn giáo trong tay, chứ đừng nói đến việc cảnh báo đồng đội xung quanh. Với tốc độ vượt xa cả dã thú, Seran lập tức rút ngắn khoảng cách, dùng chuôi kiếm hất người lính bay vút lên không trung. Điều anh ta chứng kiến trong khoảnh khắc cuối cùng của đời mình là các bộ phận cơ thể văng tung tóe trong không khí, rồi rơi xuống đất. Đồng minh của anh ta cũng chịu chung số phận.

Một khi binh lính ngã xuống đất, cơ thể của anh ta sẽ ngừng cử động ngay sau đó, theo sau là nạn nhân tiếp theo của Seran, gục ngã xuống đất như những hạt bụi. Đây thậm chí không thể gọi là một trận chiến mà giống như một cơn cuồng phong của quái vật hay đợt tấn công của một con rồng khổng lồ. Bất cứ ai cản đường nó đều đã định sẵn số phận, đơn giản là vậy. Cứ như thể đang đối mặt với một thảm họa tự nhiên vậy. Là một chiến trường, những người lính này lẽ ra phải chuẩn bị cho trận chiến, sẵn sàng sống dưới quy tắc "giết hoặc bị giết". Tuy nhiên, không ai trong số họ có thể lường trước một cái chết kinh hoàng và đột ngột đến vậy, khiến họ càng khó chấp nhận hơn.

Sau khi khoảng một nửa quân lính đã về chầu Diêm Vương, số còn lại đã từ bỏ kháng cự và chọn cách tháo chạy. Họ thà đánh cược vào cơ hội trốn thoát thành công còn hơn là đón nhận cái chết chắc chắn tại đây. Lý do họ đồng loạt tản ra nhiều hướng khác nhau là để có cơ hội tốt hơn trong cuộc trốn thoát – ít nhất là trông có vẻ vậy, nhưng thực chất, tất cả bọn họ chỉ mong muốn chạy khỏi chiến trường này càng nhanh càng tốt.

Seran lập tức nắm bắt được ý đồ của địch, liền hướng về nhóm đông hơn chừng mười người mà ném ra một viên ma thạch. Viên ma thạch này chứa ma pháp [Điện Kích], nhưng vì thời tiết mưa gió nên uy lực giảm đi. Bù lại, nó ảnh hưởng đến một khu vực rộng hơn, làm chậm bước chân toán lính đang bỏ chạy. Nhờ vậy, Seran có thể lao theo hướng ngược lại với nơi hắn vừa ném ma thạch, đuổi theo những kẻ tháo chạy nhanh hơn. Seran đưa ra quyết định này chỉ trong chớp mắt, phán đoán đây là cách hiệu quả nhất để tiêu diệt toàn bộ kẻ địch. Hắn sinh ra đã có tư duy này, biến nó thành một trong những thế mạnh lớn nhất của mình.

Sau khi xử lý xong những kẻ đào ngũ nhanh chân hơn, Seran quay lại nhóm ban đầu bị hắn làm chậm bước, lần lượt kết liễu từng tên một. Toàn bộ trận chiến này tổng cộng chỉ kéo dài chưa đầy một trăm giây. Khi Seran xác nhận không còn kẻ sống sót nào giữa các thi thể, hắn vẫn duy trì sự cảnh giác. Chỉ đến khi chắc chắn không còn cá nhân thù địch nào quanh đây, hắn mới thả lỏng đôi chút, nhưng rồi nhanh chóng lắc đầu.

“Không được, không thể kiêu ngạo vào lúc này. Không muốn lại bị lừa lần nữa… Thanh kiếm vẫn tốt, ma thạch còn nhiều, cảm giác cũng ổn.”

Seran luôn đặt mục tiêu trở thành hiện thân của sự bất khả chiến bại trong mọi khoảnh khắc, nhưng ít nhất trong tình huống này, hắn phải đặc biệt cẩn trọng và cảnh giác với tình thế hiện tại. Chỉ riêng trong ngày hôm nay, hắn đã đối phó với hàng trăm binh lính, những kẻ cố gắng phản kháng và tự vệ bằng kiếm và giáo, toàn thân mặc giáp kín mít. Bất kỳ thanh kiếm nào khác có lẽ đã gãy nát từ lâu, nhưng Seran lại may mắn sở hữu Thánh Kiếm Rand huyền thoại – từng chém bay vô số quỷ dữ và thậm chí cả Ma Vương cách đây ba trăm năm. Nhờ chất lượng hoàn hảo và kỹ năng của người dùng, thanh kiếm không hề có một vết xước nào. Căn cứ vào số ma thạch còn lại và lượng thể lực dự trữ, Seran bắt đầu tính toán xem mình còn có thể chiến đấu được bao lâu nữa.

“…Chắc chắn tôi có thể tiếp tục. Chúng có lợi thế về số lượng, đó là điều chắc chắn.”

Nhiệm vụ của Seran trong trận chiến này là giảm thiểu số lượng kẻ địch. Mường tượng về số lượng binh lính còn lại ngoài kia, Seran chỉ im lặng biến mất vào màn đêm, tìm kiếm con mồi tiếp theo của mình.

Một kiểu cái chết khác lại diễn ra trong im lặng. Ở một nơi khác, thêm hai mươi binh lính đã tập trung gần vật phẩm ma thuật, giống hệt cách những kẻ thù của Seran trước đó đã làm.

“Mọi người tập trung! Cảnh giác xung quanh!”

Điều khác biệt so với trường hợp của Seran là lần này các binh lính vẫn giữ được đội hình và tuân theo cấp trên của mình.

“Tập trung lại! Và giữ bình tĩnh!”

Người chỉ huy đội quân hô lớn, điều này không chỉ giúp nâng cao hiệu quả mà còn để tự trấn an bản thân. Hắn biết rằng giao tranh đang diễn ra khắp nơi. Tuy nhiên, người chỉ huy không thể liên lạc được với cấp trên, không thể nắm bắt tình hình hiện tại. Thêm vào đó, trời tối đen như mực giữa cơn mưa lớn. Không có thông tin để làm việc, người chỉ huy phán đoán rằng hành động liều lĩnh sẽ là tai họa của họ, nên họ cùng nhau tập hợp gần ánh sáng và chờ đợi. Sau một khoảng thời gian đáng kể trôi qua, một vật thể màu trắng đột nhiên bay về phía họ. Giữa màn mưa, nó giống như một tấm màn nặng trịch vì thấm nước, rồi quấn chặt lấy vật phẩm ma thuật đang phát ra ánh sáng. Không chịu nổi sức nặng, vật phẩm đổ sập xuống và tất cả ánh sáng đều bị dập tắt.

“M-Mau, mau dựng nó lên lại!” Lệnh của đội trưởng nghe như tiếng kêu cứu. Dù cấp dưới lúng túng làm theo, cuối cùng cũng dựng lại được vật kia. Tầm nhìn của họ nhanh chóng được khôi phục, nhưng vừa lúc nhóm người thở phào nhẹ nhõm, lòng họ bỗng dấy lên mối nghi hoặc. Giữa trận mưa như trút nước thế này, một mảnh vải nhỏ xíu lại có thể rơi trúng vật kia một cách hoàn hảo sao? Đội trưởng đảo mắt tìm kiếm lời giải đáp, rồi chợt nhận ra có điều gì đó không ổn. Ông ta sững sờ đến mức suýt chút nữa không đứng vững.

“C-Chúng đi đâu hết rồi?!”

Đội trưởng không nhớ rõ số lượng binh lính dưới quyền mình, nhưng ít nhất cũng phải có hai mươi người hoặc hơn. Giờ đây, chỉ còn vỏn vẹn mười một người. Chưa đến một nửa! Những người lính khác cũng nhận ra ý đồ của đội trưởng, và họ hoảng loạn tột độ. Một nửa đồng đội của họ đã biến mất không dấu vết, khiến những người sống sót tràn ngập nỗi sợ hãi. Đội trưởng cố gắng cất giọng trấn an cấp dưới, thì…

“Đ-Đội trưởng!”

Một người lính hét lên với giọng đầy kinh hoàng và chỉ về một hướng, nơi họ thấy một trong số đồng đội của mình đang nằm gục trên mặt đất. Họ chỉ có thể nhìn thấy đôi chân của người đó quay về phía mình, nhưng rõ ràng mọi chuyện không phải như vậy vài khoảnh khắc trước đó. Rõ ràng đôi chân này thuộc về đồng đội của họ, nhưng trừ khi tiếp cận, không cách nào biết được liệu người đó còn sống hay không. Đội trưởng do dự đưa ra phán đoán. Liệu ông có nên đến kiểm tra không? Khả năng dù thấp, nhưng ông phải xác nhận xem cấp dưới của mình còn sống không. Nếu còn, người đó phải được cứu. Tuy nhiên, nếu tình huống xấu nhất xảy ra, ông sẽ phải đối mặt với nỗi tuyệt vọng cùng cực.

“Có ai…?!”

Kết thúc sự do dự, ngay khi ông quay người lại để ra lệnh, ông đã bị sốc đến mức trái tim như ngừng đập. Đội ông thiếu mất năm người lính. Trong khoảnh khắc ông còn bận băn khoăn về cấp dưới của mình, ông đã mất thêm năm người lính ngay lập tức.

“Á… Không…!”

Một trong số những người lính còn lại nhận ra điều gì đã xảy ra và hét lên trong kinh hoàng. Ngay sau đó, những người lính còn lại xích lại gần vật phẩm ma thuật tiếp theo đang phát ra ánh sáng. Răng họ va vào nhau lập cập, bàn tay trắng bệch vì ghì chặt kiếm quá mức, toàn thân căng cứng đến mức có lẽ họ không thể chiến đấu tử tế được nữa. Họ cầu nguyện không có gì tệ hơn xảy ra… rằng họ sẽ sống sót cho đến sáng, nhưng sự bình yên này không kéo dài quá lâu khi tấm vải trắng lại bay tới.

“T-Thế này không thể tiếp diễn được nữa!”

Nếu một đợt bóng tối khác ập đến, ai sẽ biến mất tiếp theo? Không ai muốn tưởng tượng ra điều đó. Vì lý do đó, đội trưởng vươn tay ra giữ lấy tấm vải trắng trước khi nó kịp che phủ vật phẩm ma thuật, nhưng ngay khi đầu ngón tay ông chạm vào nó, bóng tối lại xuất hiện… và rồi tâm trí họ cũng chìm vào bóng tối.

“…Phù. Cuối cùng cũng xong. Mất một lúc, nhưng thế này sẽ giúp mọi việc dễ dàng hơn.”

Lướt đi trong bóng tối, Minagi thở dài khi hoàn thành bước đầu tiên của công việc. Mục tiêu chính của cô là làm nổ kho dự trữ thuốc men gần đó bằng cách sử dụng các viên đá ma thuật đã được yểm bùa Bộc Phá. Không có những thứ này, quân đội sẽ gặp khó khăn trong việc điều phối binh lính. Nhưng để đạt được điều đó, những người lính canh gác đã cản đường. Và phong cách chiến đấu ưa thích của Minagi là tiếp cận từ trong bóng tối. Tất nhiên, một trận chiến trực diện sẽ không khiến Minagi thất bại, nhưng cô muốn tránh mọi rủi ro.

“Tiếp theo… là kho quân nhu. Chỉ mong lần này không có lính canh nào.”

Mục tiêu chính của Minagi có lẽ đã kết thúc, nhưng cô vẫn còn một số thứ cần phải phá hủy nữa.

Trận chiến cuối cùng đã biến thành một cuộc thảm sát tàn khốc. Và kẻ gieo rắc cái chết đầy tàn bạo, khắp mọi nơi chính là Kyle. Hắn lướt đi trên chiến trường, liên tục giao chiến, nhưng cách hắn đoạt mạng đối thủ lại khác biệt hoàn toàn so với hai đồng đội của mình. Thay vì ban cho đối thủ một cái chết nhanh chóng, hắn lại gây ra những vết thương chí mạng rồi hành hạ họ cho đến khi trút hơi thở cuối cùng. Có kẻ bị chặt đứt tay, mắt bị nghiền nát, vật vờ lê lết như những cái xác không hồn. Kẻ khác thì bụng bị rạch toang, nội tạng trào ra ngoài, cố gắng điên cuồng nhặt chúng lên lần nữa. Đó là những nỗi đau không cần thiết, lan tràn khắp mặt đất. Và những viên ma thạch mà Kyle tin dùng cũng rùng rợn không kém.

Một viên mang tên [Mây Độc] sẽ giải phóng khí độc hại, viên khác thì làm điều tương tự nhưng bằng axit, gọi là [Mây Axit], chúng phá hủy nội tạng của binh lính từ bên trong, khiến họ chết từ từ nhưng đầy đau đớn vì những vết thương. Vào những ngày mưa như thế này, bất kỳ viên ma thạch nào có hiệu ứng [Mây] thường không thể phát huy hết tiềm năng, nhưng vẫn có một lý do nổi bật khiến hắn sử dụng chúng – đó là để khiến binh lính phải chịu đựng càng lâu càng tốt mà không được chết một cách đàng hoàng, và để khuấy động nỗi sợ hãi lớn hơn nữa bằng cách để tiếng la hét kinh hoàng của họ lấp đầy sự tĩnh lặng của màn đêm.

Và khi Kyle di chuyển trong bóng tối và mưa, hắn phát hiện ba binh lính mới đang tiến đến tấn công. Hắn chặt đứt nửa đầu người lính đầu tiên, xoay kiếm chém ngang hàm người thứ hai, rồi thúc mạnh cán kiếm vào bụng người thứ ba. Người này văng ra, đập mạnh vào tường và ho ra một lượng lớn máu, có lẽ vì một mảnh xương vỡ đã đâm xuyên phổi.

Với thêm ba binh lính nữa đang cận kề cái chết, Kyle muốn tiếp tục đi, thì hắn chạm mắt với người đàn ông đầu tiên hắn đã chém ngã. Máu, chính sinh mạng của hắn ta, phun trào ra nhuộm đỏ mặt đất, trong khi người đàn ông đó van xin đừng giết. Tuy nhiên, Kyle chỉ đơn giản nhìn những người đó. Không giúp đỡ họ, nhưng cũng không làm dịu bớt nỗi đau của họ. Hắn bỏ mặc họ để đảm bảo những binh lính tiếp theo sẽ tìm thấy họ... để tạo ra nỗi kinh hoàng lớn hơn.

Kế hoạch của Kyle là đánh đổ ý chí chiến đấu của binh lính và bản thân quân đội. Cách giết chóc càng ghê rợn, càng quái dị, cơ hội đập tan tinh thần của họ càng cao, và cơ hội chấm dứt cuộc chiến vô ích này càng tốt hơn. Đây là niềm tin mà Kyle vẫn giữ vững khi hắn tiếp tục giết chóc không ngừng.

"...Tiếp theo."

Với vẻ mặt u ám, Kyle tiến về điểm đến tiếp theo – để kết thúc cuộc chiến này càng nhanh càng tốt. Ba cái chết đã mang lại nỗi sợ hãi chưa từng có. Và như chất độc, nó từ từ lan truyền trên tiền tuyến của cuộc nội chiến này bên trong Đế quốc Galgan.