Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

(Đang ra)

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

Aien Kien

Tôi, một kẻ từng làm chân sai vặt cho một băng đảng mafia và ước mơ cuộc đời bình dị. Nhưng biết đâu, tại nơi đây, tôi có thể tận hưởng một cuộc sống học đường đầy ắp niềm vui thì sao?

9 250

Cô chỉ là thường dân mà láo xược thật đấy!

(Đang ra)

Cô chỉ là thường dân mà láo xược thật đấy!

Inori

CÁC BẠN TÌM ĐỌC <TÔI YÊU NỮ PHẢN DIỆN> TRƯỚC KHI XEM NHA, TRUYỆN CÓ SẴN TRÊN MẠNG HOẶC MUA SÁCH ĐỂ ĐỌC

67 0

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

(Đang ra)

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

Jepaepgagyeokinsangnieun

Mà tôi có thấy vậy đâu.

2 0

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

(Đang ra)

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

夢見 夕利

Một câu chuyện hành động giả tưởng về anh chàng bị những người cộng sự (phù thủy) quyến rũ đùa giỡn!

1 0

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

239 4331

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

34 70

Toàn truyện - Chương 40: Nguồn gốc cái tên của cặp song sinh

Bát canh dê nóng hổi được bưng lên.

Lộ Mãn nói chuyện phiếm xong với chủ quán, lúc ngồi vào bàn ăn cơm chợt phát hiện hai cô nàng song sinh đối diện im lặng lạ thường.

Cố Linh Y lẳng lặng dùng đũa khuấy khuấy bát canh, lát sau gắp ra mấy miếng thịt dê thuần thục bỏ vào bát Lộ Mãn.

"Anh ơi, em ăn không hết nhiều đâu."

Thấy Lộ Mãn nhìn mình, Cố Linh Y tưởng anh chê mình nên vội xua xua đôi đũa trên tay.

"Đũa với canh em còn chưa đụng vào đâu nhé."

Lộ Mãn thầm nghĩ: vợ mình mà, anh có chê nước bọt của em đâu, đụng rồi càng tốt, coi như gián tiếp hôn nhau.

Cố Gia Nhi húp sột soạt hai ngụm canh bên mép bát, nóng quá lè cả lưỡi ra.

Cố Linh Y thấy em gái xuýt xoa vì bị bỏng thì lên tiếng dặn dò: "Đồ nóng quá đừng ăn, hại niêm mạc đó."

Cố Gia Nhi cắm cúi ăn, cắn một miếng thịt dê trong canh. Cô ăn xong một miếng rồi cũng giống như chị gái, gắp mấy miếng thịt dê làm bộ muốn bỏ vào bát Lộ Mãn.

"Anh ơi, em cũng ăn không hết."

Lộ Mãn vừa cầm lấy một miếng bánh nướng, lập tức dùng bánh nướng che bát canh lại.

"Không ăn đồ thừa của cún đâu."

Tay cầm đũa của Cố Gia Nhi khựng lại giữa không trung.

"Hả?" Cái đầu của cô tức đến nghiêng cả đi, "Em còn chẳng thèm cho chó ăn đồ thừa nữa là!"

Bị Cố Gia Nhi làm ầm ĩ, cả bữa cơm diễn ra trong tiếng cãi vã trêu chọc của cô.

Ra khỏi quán ăn, Lộ Mãn dẫn hai cô đến trường Cao đẳng Nghề Hải Khúc gần đó. Lý Triều Huy và người quen bên Khoa Nông học của anh ta đang đợi Lộ Mãn ở gần trường.

Trên đường đi ngang qua giữa hai khu Đông Thăng và Văn Trạch, buổi sáng mọi người vội vã đến điểm học của tiết đầu tiên nên rất nhiều sinh viên từ khu ký túc xá chạy đến trường,

Tỷ lệ sinh viên Sư phạm, nữ sinh chiếm vị trí chủ đạo, trên đường đi phần lớn là nữ sinh. Thấy Lộ Mãn đi phía ngoài đường che chở hai cô gái song sinh xinh đẹp như hoa như ngọc, ánh mắt đều thẳng tắp thành một đường dán chặt vào hai cô nàng.

Con gái càng thích ngắm gái đẹp.

Trong đám nữ sinh có lẫn vài động vật quý hiếm——nam sinh viên hai tới ba người đi thành nhóm. Thường là một người đi phía trước rồi quay đầu lại nói chuyện gì đó với hai ba người anh em phía sau, đột nhiên người phía sau liếc mắt một cái nhìn thấy hai cô gái song sinh, bản thân ngẩn người ra nhìn mấy giây rồi lập tức vỗ vỗ người anh em đang chém gió phía trước, bảo anh ta mau nhìn về phía hai cô gái song sinh mà Lộ Mãn đang dẫn đi.

Phản ứng của nam sinh viên khi nhìn thấy gái đẹp lại kỳ lạ là giống nhau đến thế, bước đầu tiên là tự mình nhìn đến thất thần, bước thứ hai là mau chóng gọi gọi mấy người anh em bên cạnh chưa nhìn thấy. Gái xinh phải cùng nhau ngắm mới đã mắt.

Dưới sự chú ý của người đi đường như vậy, Cố Gia Nhi cũng mất đi phong cách hướng ngoại ngày thường, thái độ né tránh đồng hóa với cô chị nhút nhát của mình. Hai cô nàng đồng loạt cúi gằm mặt đến mức cằm gần chạm ngực, bước nhỏ vội vã đi càng lúc càng nhanh.

Mãi mới đến được cổng trường Cao đẳng Nghề Hải Khúc. Từ xa, Lý Triều Huy và một cô gái ôm gia cầm bên cạnh cùng nhau vẫy tay với Lộ Mãn.

"Sư đệ——Á! đù!"

Khi phát hiện ra Cố Gia Nhi học muội bỗng dưng biến thành hai người, Lý Triều Huy há hốc mồm đủ để nhét vừa một quả trứng gà.

"Cái...các em...Lộ Mãn, Gia Nhi, em ấy...các em ấy..."

Lý Triều Huy cuối cùng cũng nuốt trôi cục nghẹn: "Song sinh à?"

"Quá rõ ràng rồi còn gì." Lộ Mãn nhún vai.

"Hết hồn, anh còn tưởng mình hoa mắt hay bị ảo giác."

Lý Triều Huy ra sức chớp mắt, mở mắt ra thì hai cô gái vẫn còn nguyên, lúc này mới tin vào những gì mình thấy.

"Trời đất ơi..."

Lý Triều Huy tấm tắc khen ngợi. Một mình Cố Gia Nhi với nhan sắc nghiêng quốc nghiêng thành đã đủ làm điên đảo chúng sinh rồi, giờ lại thêm một người nữa thì còn để các nữ sinh Sư phạm sống sao đây.

"Để anh đoán xem ai là Gia Nhi..."

Lý Triều Huy hết nhìn người này đến người kia, nhưng chẳng thể nào tìm ra điểm khác biệt.

Anh ta kinh ngạc. Song sinh cùng trứng anh ta không phải chưa từng thấy, nhưng có những cặp anh chị em cùng trứng lại có sự khác biệt khá lớn.

Ví dụ như có người môi dày hơn, có người khoảng cách giữa hai mắt rộng hơn, quen biết lâu rồi thì có thể nhận ra ngay.

Nhưng hai chị em Cố Linh Y và Cố Gia Nhi thì vóc dáng và tướng mạo lại giống nhau đến kỳ lạ.

Ngay cả khi là song sinh từ cùng một tế bào ban đầu mà lớn lên, mức độ giống nhau không một chút khác biệt này cũng là quá đáng.

Cuối cùng, anh ta dứt khoát dựa vào cảm giác, chụm ngón trỏ và ngón giữa lại rồi chỉ vào Cố Linh Y.

"Gia Nhi học muội! Chính là em!"

"Chào học trưởng..." Cố Linh Y khẽ gật đầu chào, "Em là chị của Gia Nhi, tên là Cố Linh Y. Linh là Linh trong cây thuốc Phục Linh, Linh trong Nghiêm Ca Linh, Y là Y trong y nhiên..."

"Chào, chào..."

Lý Triều Huy vẫn còn tấm tắc khen: "Hai em giống nhau quá. Cố Linh Y, Cố Gia Nhi, ơ?"

"Hình như tên hai em không giống tên của hai chị em nhỉ." Lý Triều Huy tò mò hỏi.

"Anh thấy tên của các cặp song sinh thường là kiểu mưa tuyết gì đó rất phổ biến. Còn có kiểu Kim Hoàn Ngân Hoàn, Linh Ngữ Linh Âm, chỉ đổi một chữ và chữ còn lại thì giống nhau ấy."

Cố Linh Y và Cố Gia Nhi nhìn nhau.

"Chị nói đi." "Em nói đi..."

Cố Gia Nhi khẽ thở dài: "Mẹ của chúng em là bên Khoa Toán học của Đại học Sư phạm, công việc cũng liên quan đến Toán học."

"Sau khi sinh chúng em ra, người nhà đã đặt cho chúng em rất nhiều cái tên có đôi có cặp nhưng không làm hài lòng được tất cả mọi người."

"Mẹ liền quyết định. Mẹ nói chúng em là thịt rơi ra từ người mẹ, quyền đặt tên cuối cùng thuộc về mẹ."

"Nên đã chọn một cặp tên nghe không giống một cặp."

"Linh Y, Gia Nhi."

Giọng Cố Gia Nhi mang theo một chút bất lực: "Chính là đồng âm của 01, +2."

"Thì ra tùy tiện như vậy..." Lý Triều Huy nghe xong lời giải thích này thì có chút ngẩn người, "Nhưng lại nghe hay một cách bất ngờ."

"So với những cái tên song sinh thông thường, anh thấy trình độ đặt tên của dì Văn vẫn rất cao." Lộ Mãn tâng bốc mẹ vợ tương lai mà không hề áp lực.

Cố Gia Nhi lại ghé vào tai Lộ Mãn: "Anh ơi, chúng em có kể với anh chưa nhỉ? Cậu cả của chúng em đã đặt cho một cặp tên là Cố Liễu Y và Cố Tuyết Phi."

"Cậu cả của các em đúng là người có học." Lộ Mãn nói, "Ngày xưa ta đi dương liễu thướt tha, nay ta trở lại mưa tuyết bay bay."

"Nhưng ba không đồng ý." Cố Linh Y nhỏ giọng chen vào bổ sung.

"Tại sao lại thế?" Lộ Mãn khó hiểu. Cái tên này tuy không thể so sánh với tổ hợp "Linh Y Gia Nhi" độc đáo nhưng ít nhất anh cho rằng nó cũng có thể coi là một trong những cái tên song sinh hay nhất rồi.

"Trước khi mẹ kết hôn với ba, mẹ đã từng đi xem mắt với một chú họ Liễu."

Cố Linh Y nghĩ đến việc Lộ Mãn dạo này rất dê xồm, bèn nói thêm một câu: "Anh đừng nghĩ nhiều nhé, chỉ là gặp mặt vài lần rồi ăn vài bữa cơm thôi."

"Nhưng ba rất bướng bỉnh, nhất quyết không đồng ý với cái tên đó."

"Đổi thành Cố Y Y, Cố Tuyết Phi chẳng phải tốt hơn sao..."

"Cậu cả cũng tức nghẹn vì sự cố chấp của ba nên chẳng buồn tranh cãi với ba nữa. Cuối cùng mẹ ra tay, dùng ý tưởng của mẹ."

"Quả không hổ là Lão Ngoan Cố..."

"Lão Ngoan Cố ?" Cố Gia Nhi chau mày rồi lại giãn ra: "Đọc giống như lão ngoan cố nhỉ? Ừm, rất hợp với ông ấy!"

[老顽顾] [老顽固 - thay họ của ổng vào để chơi chữ thì ra từ kia]