Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

(Đang ra)

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

Aien Kien

Tôi, một kẻ từng làm chân sai vặt cho một băng đảng mafia và ước mơ cuộc đời bình dị. Nhưng biết đâu, tại nơi đây, tôi có thể tận hưởng một cuộc sống học đường đầy ắp niềm vui thì sao?

9 250

Cô chỉ là thường dân mà láo xược thật đấy!

(Đang ra)

Cô chỉ là thường dân mà láo xược thật đấy!

Inori

CÁC BẠN TÌM ĐỌC <TÔI YÊU NỮ PHẢN DIỆN> TRƯỚC KHI XEM NHA, TRUYỆN CÓ SẴN TRÊN MẠNG HOẶC MUA SÁCH ĐỂ ĐỌC

67 0

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

(Đang ra)

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

Jepaepgagyeokinsangnieun

Mà tôi có thấy vậy đâu.

2 0

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

(Đang ra)

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

夢見 夕利

Một câu chuyện hành động giả tưởng về anh chàng bị những người cộng sự (phù thủy) quyến rũ đùa giỡn!

1 0

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

239 4331

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

34 75

Toàn truyện - Chương 39: Khi con gái nói "sao cũng được"

Dùng sự ổn định của đầu gà để thay thế cho thiết bị chuyên dụng.

Ý nghĩ đầu tiên của Lộ Mãn lúc đó là liên lạc ngay với nghiên cứu sinh Tiêu Chấn. Anh ta là học trò của thầy Triệu Gia Toàn trong phòng thí nghiệm và phụ trách toàn bộ dự án quảng cáo khu du lịch này.

Nhưng nghĩ lại, trời đã tối rồi. Những dự án bên ngoài như thế này là nửa công việc học tập nửa việc làm thêm, đường đột làm phiền người ta thì thật bất lịch sự.

Ai mà thích bị hỏi han công việc lúc không phải giờ làm chứ? Ai mà muốn cuộc sống riêng tư sau giờ tan làm tan học bị xâm phạm và làm phiền?

Thế là Lộ Mãn quyết định đợi đến sáng hôm sau mới liên lạc.

"Lộ Mãn học đệ, nhanh vậy đã muốn ra tay thử sức rồi à?" Tiêu Chấn học trưởng ở đầu dây bên kia hào hứng hỏi, "Định làm thế nào?"

"Phòng thí nghiệm quay phim có máy quay DV nào đặc biệt nhỏ gọn không?" Lộ Mãn không trả lời thẳng mà hỏi ngược lại, "Càng nhẹ càng tốt."

Tiêu Chấn suy nghĩ một lát: "Có một cái chỉ nặng 300g thôi, là loại máy quay chuyên dụng. Có thể gắn nó vào cần micro rồi đưa vào các khe nứt, phế tích hoặc hang sâu để quay những cảnh có góc nhìn đặc biệt."

"Tuyệt vời, có thiết bị chuyên nghiệp thì càng tốt."

"Tôi sẽ báo với nghiên cứu sinh trực phòng thí nghiệm, trưa nay cậu ấy đến khu du lịch sẽ mang theo máy quay này luôn."

Nhưng Tiêu Chấn vẫn không hiểu: "Tính năng chống rung của loại máy này rất bình thường, mà máy nhỏ cầm trên tay càng dễ bị rung. Học đệ chắc chắn muốn dùng nó chứ?"

"Học trưởng Tiêu Chấn, cho phép em giữ bí mật nhé, đến lúc đó sẽ trình diễn cho mọi người xem."

Dùng đầu gà làm thiết bị ổn định là một cách làm không chính thống, nói vài câu qua điện thoại không thể giải thích rõ ràng được, mà có giải thích rõ thì đối phương cũng sẽ nghi ngờ tính khả thi. Chi bằng cứ lôi ra thực tế xem là ngựa hay là lừa thì sẽ biết ngay thôi.

Lộ Mãn cúp điện thoại, nhìn hai chị em song sinh bên cạnh: "Đi ăn sáng thôi, Linh Y muốn ăn gì?"

Cố Linh Y khẽ nhìn em gái. Cố Gia Nhi vì Lộ Mãn cố ý lơ mình mà má đã phồng lên giận dỗi.

"Em...em sao cũng được..." Cố Linh Y nhỏ nhẹ nói.

"Còn em thì sao?" Lộ Mãn hỏi Cố Gia Nhi với giọng điệu cực kỳ qua loa.

Cố Gia Nhi lúc này chỉ muốn túm lấy cổ áo anh mà lắc cho não anh tan ra thôi.

"Em cũng tùy, sao cũng được." Cố Gia Nhi bĩu môi.

Lộ Mãn trong lòng cười khẩy. Nếu chị gái Cố Linh Y nói "sao cũng được" thì là thật sự tùy ý, cho dù bây giờ Lộ Mãn kéo cô ấy sáng sớm chạy lại phòng nghỉ gặm bánh bao nhỏ thì cô cũng mãn nguyện rồi.

Nhưng nếu là em gái Cố Gia Nhi nói "sao cũng được"...

"Hay là ăn sủi cảo gà hầm như hôm qua nhé? Chị em chưa ăn bao giờ đâu."

"Ăn mãi một chỗ à? Anh đổi chỗ khác đi mà~"

"Vừa nãy đi qua một quán bánh bao áp chảo thấy người ta nướng từng mẻ bán nhanh lắm."

"Em không muốn ăn lắm..."

"Mì Bồng Lai nhé? Trên diễn đàn Triều Thanh được khen nhiều lắm đó."

"Ôi, không thể đến biển chỉ ăn hải sản thôi chứ."

"Đơn giản thôi, quẩy nóng với sữa đậu nành."

"Không thích."

"Haizz..." Lộ Mãn thở dài.

Đây chính là chiêu trò kinh điển của con gái. Hỏi thì bảo tùy, tùy là anh có nói mười món cũng không hợp ý cô ta.

Nếu bây giờ hỏi thẳng Cố Gia Nhi là em muốn ăn gì.

Chắc chắn cô nàng sẽ trả lời: Em đã nói rồi mà, tùy...

Cô Linh Y khẽ lay tay áo em gái: "Hay là cứ đơn giản thôi đi..."

Lộ Mãn đã lường trước được tình huống này. Đây đều là kinh nghiệm xương máu rút ra từ cuộc chiến trường kỳ với Cố Gia Nhi trước khi trùng sinh.

Anh khoanh tay: "Thật ra tối qua anh đã đoán được em chắc chắn muốn ăn sáng ở một chỗ, còn viết vào ghi chú điện thoại rồi, chỉ là không biết độ ăn ý giữa hai ta cao đến đâu thôi."

Cố Gia Nhi lập tức thấy hứng thú, ngước lên nhìn Lộ Mãn: "Không tin. Anh đâu phải Linh Y, chắc chắn đoán không trúng."

"Em nói ba chỗ em muốn đến đi, xem anh có ba cơ hội trúng không." Lộ Mãn dụ dỗ cô nghĩ ra ba địa điểm.

"Mì dê huyện Cử?" Cố Gia Nhi ngẫm nghĩ.

"Ừm, còn gì nữa nhỉ, mì thịt dê hoặc bánh nướng chay."

Lộ Mãn cười hỏi: "Mì dê gần nhà cứ cách mười mét lại có một quán, ở huyện mình còn chưa ăn chán à?"

"Thì phải thử xem hương vị ở đây khác gì ở nhà chứ."

Cố Gia Nhi tò mò muốn biết kết quả: "Anh ơi, đoán trúng chưa?"

Lộ Mãn không trả lời, chỉ quay người và vòng tay ra sau vẫy vẫy: "Đi thôi. Theo anh, chúng ta đi tìm quán mì dê huyện Cử."

Cố Gia Nhi có chút không vui, còn chưa kiểm chứng độ ăn ý với anh mà.

Cô nhún nhảy theo sau Lộ Mãn: "Anh ơi, cho em xem ghi chú điện thoại của anh đi, thật sự đoán trúng à?"

"Ghi chú điện thoại của anh trống trơn."

Lộ Mãn không quay đầu lại: "Dù em nói ra chỗ nào anh cũng đưa em đến chỗ em nói đầu tiên."

Cố Gia Nhi trợn tròn mắt: "Anh!"

"Chính em nói muốn thử xem mì dê ở hai nơi khác nhau thế nào mà."

Lộ Mãn dùng lý do của cô để chặn miệng cô: "Em không đi, anh với chị em đi cũng được."

"Anh nằm mơ đi!"

Cố Gia Nhi lập tức kéo chị gái về phía mình.

Lộ Mãn thầm cười. Tính khí trẻ con của Cố Gia Nhi không phải là vô lý ngang ngược trong những chuyện lớn, cùng lắm là làm ầm ĩ một chút trong những chuyện nhỏ, chỉ cần dùng một vài chiêu trò nhỏ trong tình yêu là có thể nắm bắt được.

Có người sẽ thích thú khi thấy bạn gái mình giở chút tính khí trẻ con như vậy để thêm chút gia vị và thú vị cho cuộc sống.

Nhưng có người lại khác. Sau một ngày làm việc mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần hoặc bản thân là người chỉ mong muốn một cuộc sống bình dị thoải mái, khi về đến nhà gặp bạn gái giở tính thì chỉ thấy thêm bực bội rối rắm.

Yêu đương thôi mà còn phải đoán già đoán non, nghĩ ra chiêu trò để đấu trí đấu dũng với cô ấy thì thật vô vị, thà bỏ quách đi cho xong.

Đi về phía Bắc từ khu nhà ở của cán bộ đến khu ký túc xá Đông Thăng của sinh viên sẽ thấy một quán mì dê treo biển huyện Cử.

Ba người bước vào. Ông chủ đang cùng vợ con ăn sáng ở chiếc bàn nhỏ trong góc, thấy khách ông liền đứng dậy nghênh đón.

Lộ Mãn đứng trước thực đơn ở quầy thu ngân gọi ba bát mì thịt dê và một đĩa đậu phụ trộn.

Hai chị em song sinh nhà họ Cố đứng sau lưng anh. Gấp đôi mỹ nữ, gấp đôi vẻ đẹp.

Khiến bà chủ và cô con gái đang học Tiểu học không ngừng ngước nhìn, ánh mắt đầy ngạc nhiên và ngưỡng mộ. Cô con gái nhỏ còn dừng cả thìa trên không trung nhìn chằm chằm hai chị em không rời mắt.

Cố Gia Nhi nhìn hai mẹ con đối diện, khẽ mỉm cười lịch sự. Khi ánh mắt cô lướt qua bữa sáng của họ, Cố Gia Nhi có chút khó hiểu.

"Linh Y, em cứ tưởng bữa sáng của họ sẽ là canh dê, món chính cũng giống khách là bánh nướng chứ." Cố Gia Nhi thì thầm, "Nhưng trong bát của họ chỉ có súp ngó sen, lại còn nhúng bánh bao vào nữa."

Cố Linh Y khẽ liếc nhìn hai mẹ con kia, quả nhiên đúng là như vậy. Nồi canh dê của mình trắng sữa, còn canh của họ thì nhạt như nước lã và lèo tèo vài lát ngó sen.

Cô nghĩ ngợi rồi nói: "Canh dê với bánh bao phải bán lấy tiền chứ, họ tiếc không dám ăn đấy."

Nói đến đây, Cố Linh Y nhìn Lộ Mãn một cái.

"Ba mẹ anh ấy làm ăn buôn bán quần áo, cửa hàng nhà anh ấy cũng nhập hàng hiệu, nhưng em đã bao giờ thấy anh ấy với Tiểu Sương mặc đồ hiệu chưa? Chưa bao giờ, họ toàn mặc đồ tồn kho không nhãn mác thôi."

Nhà dệt vải không có gấm mới, người bán canh dê dùng canh ngó sen.

Cố Gia Nhi im lặng một lát rồi quay đầu nhìn Lộ Mãn, anh đang trò chuyện với chủ quán về sự khác biệt giữa canh dê Hải Khúc và Hà Thị nên không nghe thấy hai chị em cô nói chuyện riêng.

Cô hạ thấp giọng: "Linh Y, em có linh cảm rằng có lẽ anh ấy đang phải đối mặt với hoàn cảnh gia đình khó khăn hơn."

"Em rất muốn giúp anh ấy."