"Dương liễu thướt tha, mưa tuyết bay bay."
"Liễu Y, Tuyết Phi."
Lộ Mãn lẩm bẩm hai cái tên này mấy lần, càng nghe càng thấy thích.
"Cái kết tinh trí tuệ đầy văn chương của cậu cả nhà các em không thể lãng phí được."
Lộ Mãn cười: "Vậy cứ để lại cho đời sau. Nếu đời sau trong nhà lại có một cặp song sinh bé bỏng xinh xắn thì đặt tên như vậy."
"Lão Ngoan...ba các em quản rộng đến đâu thì tới lúc đó cũng thành ông già rồi, chẳng lẽ đến tên cháu ngoại ông cũng muốn nhúng tay vào chắc."
Cố Gia Nhi thật sự suy nghĩ một chút: "Hơn nữa trong tên Liễu Y còn có một nửa tên của Linh Y, thật là có ý nghĩa tượng trưng."
Con của cô phải gọi Cố Linh Y là di nương, song sinh cùng trứng do có chung một trứng thụ tinh và sở hữu chi tiết nhiễm sắc thể cùng thông tin di truyền hoàn toàn giống nhau, nên là con của cô cũng có thể coi là con ruột của Cố Linh Y.
Cho nên trong tên con có chữ Y, Cố Gia Nhi thấy quá hợp lý.
Cố Linh Y tự lẩm bẩm hai tiếng: "Lộ Liễu Y, Lộ Tuyết Phi sao..."
Không ngờ lúc này Cố Gia Nhi bỗng nhiên như con mèo nhỏ bị dẫm phải đuôi, suýt chút nữa nhảy dựng lên.
""Ai...ai nói là muốn cùng cái tên xấu xa này...sinh con chứ..."
"Con gái nhà ai không có mắt lại muốn gả cho hắn chứ!"
Hàng mi của cô không ngừng run rẩy, gò má ửng hồng như ráng chiều.
"Tóm lại...con họ Lộ gì đó..."
Cố Gia Nhi mặt đỏ bừng, mất hết cả phép tắc.
"Em muốn con mang họ gì thì mang họ đó." Lộ Mãn liếc nhìn cô nàng một cái, "Anh đoán chú Cố cũng mừng rỡ mà tìm một anh con rể đến ở rể, đến lúc đó cho anh chàng theo họ con để cả nhà đều họ Cố hết cho rồi."
"Anh ơi, anh đúng là đồ xấu xa."
Cố Linh Y đứng bên cạnh không biết suy nghĩ đã bay đi đâu, khuôn mặt cũng bất giác đỏ lên.
Nhìn hai chị em song sinh vây quanh Lộ Mãn, Lý Triều Huy bỗng dưng thấy mí mắt giật giật.
Anh ta hỏi cô bạn bên cạnh: "Nếu kiến thức sinh học Trung học Phổ thông của tôi không quên hết và không nhớ nhầm, kiểu song sinh cùng trứng như Cố Linh Y và Gia Nhi này, con của họ sinh ra có phải gen cũng đặc biệt hơn không?"
"Về lý thuyết, con của Gia Nhi học muội này quan hệ huyết thống với chị gái Linh Y cũng tương đương mẹ con, đúng không?"
Cô bạn nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Hình như là vậy. Thậm chí xét nghiệm DNA cũng có khả năng báo cáo sai kết quả, phải làm phân loại chi tiết hơn mới có thể phân biệt được."
"Cứ cảm thấy có chút vi diệu và kỳ quặc, nếu như họ kết hôn với chàng trai nào đó..."
Lý Triều Huy lắc đầu, anh ta đang nghĩ cái gì vậy chứ.
Anh ta ngăn cản cuộc đấu khẩu của Lộ Mãn và Cố Gia Nhi: "Học tỷ Cao đẳng Nghề Hải Khúc vẫn đang đợi đấy. Lộ Mãn, lại đây nhận lấy 'thú cưng' của chú đi."
Cái gọi là thú cưng chính là con gà tối qua anh gọi điện cho Lý Triều Huy đòi.
"Xin lỗi học tỷ, làm lỡ thời gian của chị rồi."
Học tỷ Cao đẳng Nghề Hải Khúc ôm gà lắc đầu: "Thật ra chị còn hy vọng các em nói chuyện thêm một lát nữa để chị còn được ngắm thêm mấy lần các học muội."
"Cũng đúng." Lộ Mãn cảm thấy mình bây giờ là lão Vương bán dưa tự khen dưa mình ngon, "Hai người họ đều xinh đẹp như vậy, chính là vẻ đẹp thanh xuân hoàn hảo."
Lộ Mãn nói: "Em cũng đang nghĩ rốt cuộc Thượng Đế đã đóng mất cánh cửa sổ nào của hai người họ, chẳng lẽ là cửa sổ chat với em sao?"
Cố Linh Y và Cố Gia Nhi đều lườm anh một cái kín đáo. Nhưng hai chị em lại rất vui vẻ, khóe miệng đồng loạt cong lên.
Tuy rằng Lộ Mãn hay chê bai Cố Gia Nhi và ghét bỏ cô nàng nhưng trước mặt người ngoài vẫn phải giữ thể diện cho con gái nhà người ta, nhất là khi khen ngợi nhan sắc và vóc dáng của cô.
"Sư đệ, con gà này giao cho em đấy." Học tỷ ngành thú y của Cao đẳng Nghề Hải Khúc ôm con gà trống choai trên tay rồi đưa cho Lộ Mãn.
"Nó là con ngoan nhất trong khu thí nghiệm của bọn chị đấy."
Học tỷ thú y nói: "Bọn chị từng nghi nó bị bệnh dịch nhưng xét nghiệm rồi thì phát hiện bọn chị nghĩ nhiều quá, chắc là gà cũng có tính cách khác nhau, con này đặc biệt ngoan."
Lộ Mãn nhận lấy con gà khác biệt này. Quả thật rất ngoan, ngơ ngác không kêu không động đậy, nếu không sờ thấy nó còn ấm thì Lộ Mãn còn tưởng là mô hình hoặc tiêu bản.
"Không cần cho vào thùng giấy à?"
"Không cần đâu, nó không bao giờ chạy lung tung nên chị chỉ lót một tờ báo cũ ở dưới thôi."
Học tỷ thú y nói: "Nó vừa hướng nội vừa nhút nhát, đáng yêu lắm đó. Mấy con gà ta khác ngày nào cũng chạy bộ hai bước rèn luyện thân thể, nó thì ngược lại ngày nào cũng chỉ ở lì trong ổ. Có khi làm thí nghiệm trên người chúng, mấy con khác thì vỗ cánh kêu quang quác, nó thì cứ yên lặng nên muốn gì được nấy."
Cảm giác quen thuộc này...
Lộ Mãn và Cố Gia Nhi đồng thời nhìn về phía Cố Linh Y.
"Hai người nhìn em làm gì..."
Cố Linh Y bĩu môi, cô chỉ ngoan thôi chứ đâu phải gà ngốc.
...
Nửa tiếng sau, Lộ Mãn và Linh Y Gia Nhi đi xe đến khu du lịch trên núi.
Dự án trượt thác bắt đầu từ lưng chừng núi được đổ bằng xi măng thành máng trượt uốn lượn kéo dài thông thẳng đến cổng khu du lịch.
Du khách leo núi mệt, xuống đến lưng chừng núi nếu muốn đỡ tốn sức lại được cảm nhận một đợt mát lạnh và kích thích thì có thể thử trò trượt thác có thu phí này.
Trên đường đi có những khúc cua gấp được thiết kế đặc biệt dựa vào địa thế núi dốc và nước chảy xiết khiến thuyền phao lắc lư mạnh, cho du khách trải nghiệm cảm giác ngồi thú vị hơn.
Thầy Triệu Gia Toàn của phòng thí nghiệm Đại học Sư phạm đứng bên cạnh ông Hạ Tổng Giám đốc khu du lịch, nhìn nghiên cứu sinh của mình lại một lần nữa trượt xuống từ máng trượt.
Một lát sau, một nghiên cứu sinh với mái tóc ướt sũng chạy lon ton đến trước mặt thầy hướng dẫn và tổng giám đốc khu du lịch, cung kính dâng chiếc thẻ nhớ.
Triệu Gia Toàn cắm thẻ nhớ vào một chiếc máy quay phim, tín hiệu của máy được nối với một màn hình giám sát bằng dây chuyển đổi.
"Gia Toàn, lần này được chưa?"
Màn hình giám sát là một chiếc TV nhỏ hình vuông được đặt trên một giá đỡ tạm bợ dựng từ hai viên gạch rỗng.
"Tổng Giám đốc Hạ, chúng tôi cũng chỉ đang cố gắng hết sức thôi. Vị sinh viên vừa rồi là một trong những chuyên gia quay phim hàng đầu của Đại học Sư phạm đấy. Nào, xem thử hiệu quả lần này xem sao."
Tổng Giám đốc Hạ xắn ống quần ngồi xổm xuống. Ông rất coi trọng dự án này của mình và mong muốn có được hiệu quả quảng bá hoàn hảo nhất.
Trên màn hình là góc quay từ trên cao của chiếc máy quay gắn trên thuyền kayak, ban đầu chỉ là những đoạn trượt xuống đơn giản, tính năng ổn định của máy hoạt động tốt. Nhưng ngay sau đó khi đến khúc cua gấp đầu tiên, một bên khung hình rung lắc dữ dội rồi nước bắn tung tóe, ống kính lộn nhào. Người quay phim đã cố gắng hết sức để phối hợp với những cú xóc nảy của thuyền khiến cho những rung động của ống kính có nhịp điệu hơn.
Nhưng Tổng Giám đốc Hạ của khu du lịch không muốn những thước phim rung lắc như vậy.
"Vẫn không được."
"Chào thầy Triệu." Lúc này, Lộ Mãn đến trước màn hình giám sát, ôm con gà ngoan ngoãn mà chào hỏi thầy.
Một nghiên cứu sinh "ồ" lên một tiếng, cười nói: "Học đệ, nhà cậu có chị gái đi lấy chồng à? Sao còn ôm gà, ôm chiếu, ôm cả bọc thế kia?"
Ôm gà là một phong tục cưới hỏi ở một số vùng của tỉnh Lỗ mang ý nghĩa ôm "cát". Khi con gái đi lấy chồng sẽ chuẩn bị một con gà, do em trai nhỏ tuổi hơn ôm. Nếu không có em trai thì để cháu trai ôm. Một số nơi còn thêm cả chiếu và bọc, ôm đến nhà trai trong nghi thức đón dâu khi trời còn chưa sáng.
Bị trêu chọc, Lộ Mãn không hề để ý: "Đây là cộng sự quay phim của em, muốn quay được hiệu quả tốt nhất thì tất cả đều nhờ vào nó đấy ạ."