Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

(Đang ra)

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

Aien Kien

Tôi, một kẻ từng làm chân sai vặt cho một băng đảng mafia và ước mơ cuộc đời bình dị. Nhưng biết đâu, tại nơi đây, tôi có thể tận hưởng một cuộc sống học đường đầy ắp niềm vui thì sao?

9 251

Cô chỉ là thường dân mà láo xược thật đấy!

(Đang ra)

Cô chỉ là thường dân mà láo xược thật đấy!

Inori

CÁC BẠN TÌM ĐỌC <TÔI YÊU NỮ PHẢN DIỆN> TRƯỚC KHI XEM NHA, TRUYỆN CÓ SẴN TRÊN MẠNG HOẶC MUA SÁCH ĐỂ ĐỌC

67 1

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

(Đang ra)

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

Jepaepgagyeokinsangnieun

Mà tôi có thấy vậy đâu.

2 2

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

(Đang ra)

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

夢見 夕利

Một câu chuyện hành động giả tưởng về anh chàng bị những người cộng sự (phù thủy) quyến rũ đùa giỡn!

1 2

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

239 4332

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

34 103

Toàn truyện - Chương 46: Một gã P phu (Phần cuối)

Thói quen ngôn ngữ của con người thay đổi theo sự phát triển của thời đại.

Mười sáu năm sau, mười cô gái chụp ảnh thì hết tám tới chín người sẽ nói: "Ảnh này phải chỉnh app cho đẹp lên mới được."

Còn trong giai đoạn mà các ứng dụng làm đẹp một chạm chưa phủ sóng thị trường khoảng từ đầu những năm 2000 đến năm 2016, họ đều nói: "Ảnh này phải P lại đã."

"P lại", "P ảnh P ảnh", nguồn gốc ban đầu chính là từ phần mềm này. Photoshop của hãng Adobe, một phần mềm xử lý ảnh kỳ diệu tích hợp các chức năng làm đẹp, thay đổi, phục hồi, ghép ảnh...

"Có chứ. Mấy máy tính này đều là của các anh chị nghiên cứu sinh dùng, cài phiên bản Photoshop CS2 mới nhất." Vương Học Ái đáp.

Lộ Mãn nghe vậy liền ngồi xuống trước một máy tính rồi ấn nút khởi động.

Tìm thấy biểu tượng PS, mở lên xem các chức năng và giao diện.

Sau khi khởi động PS, hiện ra hình ảnh chuyển tiếp mấy chiếc lông vũ đầy màu sắc. Hình ảnh chuyển tiếp PS trong ký ức của Lộ Mãn mang đậm phong cách hiện đại với màu xanh lam, khác xa so với phiên bản tương lai mà anh quen thuộc.

Phiên bản này thật cổ lỗ sĩ, thanh công cụ bên trái trông giống như chức năng vẽ có sẵn của hệ thống Windows.

Xem qua các mục thao tác, không có Mask và Content-Aware, có lẽ phải một thời gian nữa mới nghiên cứu và cập nhật thêm các chức năng. "Chị Tiểu Ái, chị lau bớt lớp trang điểm trên mặt đi rồi không cần quan tâm đến vết thương trên đầu, để Linh Y và Gia Nhi trang điểm tự nhiên cho chị và em chụp lại cho chị một tấm khác."

"Ảnh như vậy trong thẻ nhớ có đó, trước đây chị dùng máy ảnh hẹn giờ tự chụp cho mình một lần rồi."

"Vậy thì dễ rồi." Lộ Mãn xuất ảnh của Vương Học Ái vào máy tính, PS tải lên và mở ra.

"Lộ Mãn, em muốn dùng PS chỉnh ảnh à?" Vương Học Ái không mấy hy vọng, "Phần mềm này dùng để làm poster hay chỉnh ảnh cắt ghép đơn giản thì được, nhưng muốn xử lý lớn với ảnh thật thì e là không được đâu."

Lộ Mãn gật đầu. Nếu như tương lai có chức năng Content-Aware thì hoàn toàn có thể phục hồi đơn giản bằng một nút bấm. Máy tính sẽ dùng khả năng tính toán của mình, sau khi nhận được lệnh thì tự động phán đoán khu vực bạn chọn có bất thường hay không, ví dụ như một nốt ruồi, một vết sẹo, một vết bớt, phần mềm sẽ phục hồi những khuyết điểm nhỏ này một cách thông minh thành mức độ giống như các vùng da khác.

Nhưng bây giờ phải dựa vào thao tác thủ công hoàn toàn.

Vương Học Ái thấy Lộ Mãn cầm chuột muốn xử lý ảnh của cô thì không khỏi lắc đầu.

"E là uổng công vô ích thôi."

Cô tự học phần mềm PS từ năm hai Đại học, bài tập lớn cuối kỳ mà thầy giao chính là cắt nhân vật trong ảnh của mình ra rồi chuyển sang phông nền ảnh phong cảnh nước ngoài.

Cả phòng ký túc xá của cô thức trắng ba đêm liền. Kết quả cuối cùng lại không nỡ nhìn.

Cắt ảnh quá giả, một người trông như bị kéo cắt thành một người giấy, gượng ép ghép vào một phông nền hoàn toàn không có cảm giác.

"Học đệ có kỹ thuật đến đâu cũng chỉ là một học sinh Trung học Phổ thông..."

Lộ Mãn tập trung tinh thần, chuột dừng lại trên hai vết sẹo trên đầu Vương Học Ái.

Chọn chuột thành công cụ Select, kéo ra một vòng đường đứt nét thì dùng Lasso chọn vùng.

Chọn một vùng da lành lặn khác trên trán, sao chép thành một lớp mới rồi đắp lên vết sẹo.

Bước đầu tiên hoàn thành, vết sẹo ban đầu của Vương Học Ái đã biến mất. Thế nhưng vùng da này lại rất kỳ cục, cứ như một miếng keo con chó được dán lên trán vậy.

"Không có sự chuyển màu." Lộ Mãn cau mày nghĩ bước tiếp theo cần điều chỉnh tiếp, "Cần phải làm cho nó hòa vào với vùng da xung quanh."

"Lộ Mãn, cảm ơn em." Vương Học Ái cảm thấy làm phiền người khác quá nhiều, "Mấy thứ này không ảnh hưởng gì đâu. Ảnh thẻ chỉ là bộ mặt ít ai ngó tới, là do chị quá cố chấp thôi..."

Cố Linh Y lúc này lên tiếng: "Học tỷ, xin chị tin tưởng anh trai em, em nghĩ anh ấy nhất định có thể làm được."

Cố Gia Nhi liếc nhìn chị gái mình: "Linh Y, chị đã từng thấy anh ấy dùng phần mềm này bao giờ chưa?"

"Chưa."

"Vậy sao chị lại chắc chắn như vậy?"

Cố Linh Y khẽ lắc đầu. Cô thật sự không biết Lộ Mãn học được những kỹ thuật khá khó này từ khi nào: "Vì là anh trai mà."

Cho nên cô tin tưởng vô điều kiện, chuyện mà Lộ Mãn đã quyết định thì nhất định sẽ thành công.

Bên này Lộ Mãn đang tăng tốc thao tác, dùng Eyedropper lấy màu da xung quanh rồi chọn Pen, từng nét từng nét tỉ mỉ tô lên.

Một số vị trí có sự khác biệt màu sắc lớn, phóng to gấp mười lần thì bức ảnh đã thành những điểm ảnh như khảm, sau đó từng điểm từng điểm lấp đầy các khối màu.

Cuối cùng dùng Soft Brush để làm phẳng các cạnh lồi lõm.

Ảnh thẻ nhận diện đường nét khuôn mặt tổng thể, còn những khuyết điểm hậu thiên như sẹo vết thương sau khi chỉnh sửa sẽ không ảnh hưởng.

Tiện thể điều chỉnh tối ưu hóa vẻ đẹp của khuôn mặt.

Ba công cụ lợi hại của PS là làm mịn da, làm trắng và làm thon mặt.

Làm mịn da là phiên bản nâng cấp của che khuyết điểm và đánh phấn nền trong trang điểm.

Chi tiết khuôn mặt của người bình thường ít nhiều cũng có một vài khuyết điểm nhỏ, cho nên sau khi làm mịn da thì việc nâng cao nhan sắc này có thể nói là trái với lẽ trời.

Còn hiệu quả làm mịn da của song sinh nhà họ Cố không lớn. Chi tiết khuôn mặt của họ vốn đã hoàn mỹ tự nhiên, ngọc thô không mang theo tì vết chính là mỹ ngọc tự nhiên và quý hiếm nhất.

Làm trắng và làm thon mặt thì càng không cần phải nói. Có câu "một làn da trắng che trăm cái xấu, một chút béo phì phá hủy tất cả". Cho nên thao tác được sử dụng nhiều nhất trong chỉnh sửa PS chính là làm trắng và làm thon mặt.

"Chị Tiểu Ái, chị xem bức ảnh này xem có hài lòng không?"

Vương Học Ái đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Cô đã thất vọng rất nhiều lần nên khi có một tia hy vọng le lói thì phản ứng đầu tiên chỉ là trốn tránh.

Lộ Mãn nhìn cô với ánh mắt khích lệ. Sau khi ánh mắt cô giao nhau với anh, Vương Học Ái trấn tĩnh lại, lúc này mới bước tới.

"Đây là chị á?"

Bức ảnh trên màn hình máy tính lọt vào mắt Vương Học Ái.

Trước mắt Vương Học Ái hiện ra.

Đúng vậy, đường nét khuôn mặt và đặc điểm ngoại hình đều là của cô, chỉ là đẹp hơn vài phần.

Làn da trên mặt như được chà nhám, mấy vùng da sạm vàng tích tụ bị quét sạch không còn dấu vết.

Quan trọng nhất là hai vết sẹo đáng sợ trên trán.

Biến mất rồi.

Vết sẹo mà cô luôn né tránh đã hoàn toàn biến mất.

Không để lại một chút dấu vết nào.

"Lộ Mãn... Cảm ơn em."

Vương Học Ái đột nhiên cảm thấy cổ họng không nghe theo sự điều khiển của mình mà có chút nghẹn ứ. Một luồng nhiệt ý kích động từ cổ họng khó chịu dường như men theo ống Eustachian sau tai ào ạt xông lên, đến khóe mắt hóa thành những giọt lệ nóng hổi.

Cô cố gắng kìm nén cảm xúc nhưng một tiếng nức nở vẫn bật ra, rồi cô bắt đầu sụt sịt tại chỗ.

Hai chị em song sinh thấy cô khóc thì cuống cả lên, mỗi người một bên lục túi tìm khăn giấy.

Vương Học Ái vừa khóc không ngừng vừa dùng mu bàn tay dụi mắt, miệng lại nở nụ cười gượng gạo: "Thật là mất mặt trước mặt các học đệ học muội... Haizz, không biết bao lâu rồi mình chưa khóc trước mặt người khác."

Lộ Mãn nhanh tay hơn, lấy ra một gói khăn giấy.

"Anh ơi, anh...khai sáng rồi hả?" Ánh mắt Cố Gia Nhi tràn đầy kinh ngạc và dò xét. Rõ ràng đang hỏi anh trai mình vốn là một người vô tâm, sao lại luôn mang theo khăn giấy trong túi?

"Lộ Mãn, em giỏi thật đấy." Vương Học Ái dùng khăn giấy lau khóe mắt, "Em đúng là biến điều mục nát thành thần kỳ."

"Chị Tiểu Ái quá khen rồi. Vốn dĩ chị đã có nền tảng tốt nên đâu phải mục nát biến thần kỳ, cùng lắm là gấm thêm hoa thôi."

Lộ Mãn tự giễu: "Em chỉ là một gã P phu thôi mà."

"Chị không hề khoa trương đâu, Lộ Mãn."

Vương Học Ái thán phục. Cô từng dùng PS nên biết thứ này dễ làm quen nhưng khó tinh thông.

"Nếu không phải có năng khiếu thì em phải có khả năng học hỏi rất tốt về lĩnh vực này. Hãy tận dụng nó, tương lai nếu bước chân vào ngành này em nhất định sẽ thành công."

"Thành công kiếm tiền á?" Lộ Mãn hứng thú hỏi lại, "PS chỉnh sửa ảnh sao?"

Vương Học Ái gật đầu rồi lại lắc đầu.

Cô nhớ rằng bạn học cùng lớp của mình từng nhận những công việc làm thêm tương tự nhưng không phải là những việc tốt.

"Giá bên ngoài rất thấp, sửa một tấm chỉ được ba bốn hào."

"Lộ Mãn, cái này của em là chỉnh sửa tinh xảo rất khó, ra giá thấp thì em sẽ lỗ nhưng ra giá cao thì có thể không có nhiều khách hàng."

Lộ Mãn lắc đầu. Suy nghĩ của anh không phải là kiểu tuyến tính trực diện như vậy.

"Chị Tiểu Ái, ý chị là chỉ chỉnh sửa ảnh đơn lẻ thì không kiếm được tiền sao?"

"Kiếm được, nhưng rất ít." Vương Học Ái trả lời.

"Vậy việc chụp ảnh thẻ một inch có kiếm được tiền không?"

"Kiếm được, nhưng tiền đều vào tay người thân của thầy Chủng, bốn tiệm ảnh đó kiếm hết rồi."

Lộ Mãn chỉ vào máy ảnh phản xạ ống kính đơn rồi lại chỉ vào bức ảnh PS trên máy tính.

"Vậy cái này (ảnh thẻ) cộng với cái này (PS chỉnh sửa tinh xảo) có thể đứng ra mà kiếm tiền được không?"

[Chắc để tên Tiếng Anh của mấy chức năng Photoshop thôi chứ bản thân mình xài Tiếng Việt còn bị lú]