Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

(Đang ra)

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

Aien Kien

Tôi, một kẻ từng làm chân sai vặt cho một băng đảng mafia và ước mơ cuộc đời bình dị. Nhưng biết đâu, tại nơi đây, tôi có thể tận hưởng một cuộc sống học đường đầy ắp niềm vui thì sao?

9 251

Cô chỉ là thường dân mà láo xược thật đấy!

(Đang ra)

Cô chỉ là thường dân mà láo xược thật đấy!

Inori

CÁC BẠN TÌM ĐỌC <TÔI YÊU NỮ PHẢN DIỆN> TRƯỚC KHI XEM NHA, TRUYỆN CÓ SẴN TRÊN MẠNG HOẶC MUA SÁCH ĐỂ ĐỌC

67 1

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

(Đang ra)

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

Jepaepgagyeokinsangnieun

Mà tôi có thấy vậy đâu.

2 2

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

(Đang ra)

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

夢見 夕利

Một câu chuyện hành động giả tưởng về anh chàng bị những người cộng sự (phù thủy) quyến rũ đùa giỡn!

1 2

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

239 4332

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

34 103

Toàn truyện - Chương 49: Năm cấp độ khó để phân biệt song sinh

Buổi tối, khách sạn Nho Phong trong khuôn viên Đại học Sư phạm Tân Hải, đại sảnh tầng một nguy nga tráng lệ, đèn đuốc sáng trưng.

Triệu Gia Toàn kinh ngạc nhìn Lộ Mãn dẫn hơn hai mươi nam thanh nữ tú ùa vào.

Trong số đó, ngoài Vương Học Ái ông ta còn thấy hai ba sinh viên năm ba Khoa Báo chí mà ông ta quen mặt.

"Tên nhóc Lộ Mãn này cũng có sức kêu gọi đấy chứ." Triệu Gia Toàn nhìn Lộ Mãn với con mắt khác.

Sinh viên năm ba khác hẳn với đám tân sinh viên vừa chân ướt chân ráo vào trường.

Trong đám tân sinh viên năm nhất không thiếu hai loại. Một loại thì cẩn trọng, sợ rằng mới đến môi trường mới sẽ làm sai; loại còn lại thì cho rằng vào Đại học là sân khấu để mình thể hiện, vội vàng muốn phô trương bản thân.

Hai loại sinh viên này lại dễ bị các thầy cô sai bảo nhất, vừa thuận tay lại vừa dễ dùng.

Ông ta vốn cho rằng Lộ Mãn cùng lắm chỉ tìm bạn cùng phòng hoặc bạn cùng lớp gom được vài ba con tép riu, đừng để số lượng sinh viên đi theo quá thảm hại là được.

Sinh viên năm ba thì khác. Họ bận làm luận văn cuối kỳ, hệ thống lại học phần và kế hoạch học tập, cán bộ Đoàn thì bận thêm việc, người chuẩn bị thi cao học thì đã bắt đầu tăng tốc, ai nấy đều bận việc riêng. Trước lợi ích sát sườn và tiền đồ của bản thân, gặp phải mấy thầy cô không biết điều lại thích chủ nghĩa hình thức thì ai còn rảnh mà tươi cười.

Không ngờ một phát hơn hai mươi sinh viên. Đặc biệt là ai nấy trên mặt đều rạng rỡ niềm vui và trông tinh thần phấn chấn, so với dăm ba sinh viên mặt mày cứng đờ gò bó mà các thầy cô trường khác dẫn đến khiến ông ta nở mày nở mặt.

Triệu Gia Toàn thầm gật đầu. Cậu sinh viên tên Lộ Mãn này còn có chút bản lĩnh hơn ông tưởng tượng.

Vương Học Ái đi cùng Lộ Mãn đến bàn ăn, cô cầm lấy một ly nước: "Hôm nay không thấy Linh Y Gia Nhi đâu, chị tưởng hai đứa đến hội trường đợi chúng ta rồi chứ."

Lộ Mãn đâu dám dẫn hai chị em song sinh đến những nơi đông người thế này: "Tạm thời em không để hai người họ cùng xuất hiện đâu. Chị Tiểu Ái cũng giữ bí mật giúp em nhé, nếu không hai người họ dễ gây náo loạn lắm."

Vương Học Ái nghĩ đến đức hạnh của đám thành viên đội bóng độc thân xung quanh. Ừ, đúng là có thể gây náo loạn thật——náo loạn cả về thể xác lẫn tinh thần.

"Nhưng mà Linh Y cũng được mà Gia Nhi cũng được, em cũng phải dẫn một người đến chứ."

Giọng Lộ Mãn có chút hả hê: "Hai người họ có hẹn rồi, phải đi cùng bạn của mẹ là dì Phùng đến thư viện đọc sách."

"Cũng là giảng viên của trường mình, Phó giáo sư Phùng Văn Thu của Khoa Toán học." Anh bổ sung.

"Ồ, chị hay thấy cô ấy tập thể dục buổi sáng ở sân vận động, cô Phùng còn thường được các thầy cô và sinh viên Khoa Báo chí mời tham gia quay phim tài liệu và chụp ảnh cho bảng tin tuyên truyền của trường nữa."

Lộ Mãn nhún vai. Hai cô tiểu thư song sinh này học hành không đến nỗi tệ, nhưng còn cách chữ siêng năng hiếu học một trời một vực.

Thư viện ư? Sau này cùng lắm đến tuần thi cuối kỳ mới đến chiếm một chỗ tự học ôn bài thôi.

Đằng này, Cố Gia Nhi bây giờ không muốn đọc sách nhưng lại muốn để lại ấn tượng ngoan ngoãn chăm chỉ trong mắt dì Phùng Văn Thu.

"Nhưng mà em với Gia Nhi bàn nhau rồi. Hai chị em sẽ phân công, một người đến thư viện xem sách với dì Phùng trước, người còn lại thì đến dự tiệc tối bên này với chúng ta."

Lộ Mãn đúng là lắm trò, ai ngờ lại được hai chị em song sinh đồng ý ngay tắp lự.

"Đợi bên này ăn no rồi và bên kia xem mệt rồi thì lại đổi ca cho nhau."

"Ưu thế của song sinh để em tận dụng triệt để ghê nhỉ." Vương Học Ái buồn cười nghiêng đầu, thằng em này đúng là lắm chiêu trò.

Đang nói chuyện thì một cô gái xinh xắn chạy vào cửa phòng, dáng người dịu dàng dung mạo xinh đẹp khiến không ít ánh mắt đổ dồn về phía bóng hình vừa bước vào.

Là một trong hai chị em song sinh, cô nhanh chóng đến bên Lộ Mãn rồi thuần thục tự nhiên ôm lấy cánh tay anh.

Đôi môi anh đào căng mọng khẽ mở, giọng nói trong trẻo dễ nghe: "Anh ơi, anh khen em đi~ Em không đến muộn!"

"Lần này phải biểu dương bạn học Gia Nhi rồi."

Lộ Mãn vỗ vỗ bàn tay đang ôm cánh tay mình rồi rút tay ra.

Không ngờ cô nàng dậm chân, giọng điệu nũng nịu: "Anh ngốc thật, anh lại nhận nhầm rồi."

"Phen này thì quê rồi." Vương Học Ái che miệng cười trộm, "Lộ Mãn, về hỏi Giáo sư Phùng xin cái ván giặt đồ mà quỳ đi."

"Chị Tiểu Ái, chị nghe em ấy nói xạo đó, cứ để em ấy diễn tiếp đi."

Lộ Mãn liếc mắt khinh thường cô gái: "Nếu em là Linh Y thì anh cắt mấy miếng góc bàn mà nuốt sống luôn."

Anh đưa tay sờ vành tai của cô nàng song sinh rồi nhẹ nhàng dùng lực.

"Á—anh ơi buông tay ra!"

Cố Gia Nhi bị vạch trần xoa xoa vành tai hơi ửng đỏ, khó hiểu hỏi: "Sao lần này anh lại thông minh đột xuất vậy?"

Cô vốn định lừa Lộ Mãn thêm lần nữa xem anh có thực sự để tâm phân biệt hai chị em không.

"Hừ, buồn cười."

Lộ Mãn nghĩ thầm, em chủ động cho anh làm bài trắc nghiệm thì dễ quá rồi: "Tính cách chị em sao có thể vừa vào đã ôm cánh tay anh?"

"Hì hì, vậy thì còn tạm được." Cố Gia Nhi lúc này mới vui vẻ, mắt híp lại mà cười thành hình trăng lưỡi liềm.

Lộ Mãn trong lòng còn một câu chưa nói: Nhưng mà khi chị em căng thẳng theo bản năng cũng sẽ chủ động ôm cánh tay anh đấy.

"Mà này, tối nay em ăn mặc giản dị quá, sao không diện đồ đẹp rồi mới ra ngoài?"

Lộ Mãn đánh giá từ trên xuống dưới trang phục của Cố Gia Nhi. Bộ này theo phong cách thoải mái với áo polo cổ bẻ màu xanh nhạt, trước ngực có hình thêu đám mây nhỏ đang mưa, quần dưới là quần jean ống đứng.

Cố Gia Nhi nói một cách đương nhiên: "Tối ra ngoài, lại còn trước mặt mấy bậc trưởng bối xa lạ này thì cần gì phải ăn diện."

"Lộ Mãn, không phải ai cũng có thể khiến con gái ăn mặc xinh đẹp, chọn bộ quần áo đẹp rồi mới ra ngoài đâu. Đây không phải là đãi ngộ mà ai cũng có được đâu nhé." Vương Học Ái có ý giải thích.

"Dịch ra thì là." Vương Học Ái cười nói, "Ngoài em ra, bọn họ không xứng."

Cố Gia Nhi và Vương Học Ái nhìn nhau. Con gái vì người mình yêu mà làm đẹp, sự đồng điệu này giữa những người con gái khiến cả hai đều nở nụ cười.

Vương Học Ái nhìn quanh rồi nhỏ giọng hỏi: "Lát nữa khi nào thì đổi chị em qua ăn chút gì đó?"

"Ừm...cứ để chị ấy chăm chỉ một lát đã, đợi em dọn dẹp mấy món ăn vặt với đồ ngọt xong rồi đổi ca cho chị ấy."

Cố Gia Nhi hừ hừ mấy tiếng rồi quay sang Lộ Mãn nói: "Anh ơi, cái đầu của anh cứ hễ gặp mấy vấn đề này là thông minh lạ thường."

"Đôi khi nghĩ lại, Lộ Mãn em cũng chẳng dễ dàng gì."

Vương Học Ái trêu chọc: "Linh Y với Gia Nhi đều xinh đẹp như vậy, muốn liếc mắt một cái mà phân biệt được hai người thật sự là quá khó cho người ta rồi."

"Chị Tiểu Ái, chị hiểu nỗi khổ của em đó." Lộ Mãn có thể nói là vừa đau khổ vừa hạnh phúc, "Thật ra, để phân biệt song sinh thì có năm cấp độ khó."

"Ồ, năm cấp độ nào?" Vương Học Ái hứng thú hỏi.

"Em nói theo thứ tự từ dễ đến khó nhé."

"Thứ nhất, Tịnh Đế Liên Khai: Khi hai người đứng cạnh nhau thì chị phải phân biệt được."

Vương Học Ái hơi rụt cổ lại. Trước đó cô cũng đã thử phân biệt hai chị em song sinh khi họ đứng cạnh nhau rồi.

Đây mới chỉ là cấp độ đầu tiên thôi sao?

"Thứ hai, Kinh Hồng Chiếu Ảnh: Nhìn ảnh hồi bé của hai người hoặc khi họ đi cùng nhau chỉ thấy bóng lưng hay nghe thấy giọng nói, chị có thể nhận ra ngay lập tức."

Cố Gia Nhi khẽ cười. Lộ Mãn tuy rằng khả năng vận dụng thực tế để phân biệt hai người hơi kém một chút, nhưng sau khi được hai chị em cô rèn luyện thì hệ thống phân loại độ khó nhận biết song sinh này cô thấy vẫn rất có lý.

"Thứ ba, Di Thế Độc Lập: Khi một trong hai người xuất hiện trước mặt chị, chị phải gọi đúng tên."

Cố Gia Nhi gật đầu đồng ý. Dù sao hai cấp độ trước cũng là hai chị em song sinh ở cùng nhau, có sự so sánh nên độ khó chắc chắn thấp hơn so với việc chỉ có một người xuất hiện.

"Thứ tư, Chân Giả Kính Hoa: Hai người đổi quần áo cho nhau và trang điểm theo kiểu người kia hay trang điểm, nói chung là cố ý đóng vai đối phương rồi xuất hiện một mình hoặc đồng thời, chị không bị rơi vào cái bẫy họ đã giăng sẵn mà nhận ra được họ."

Lộ Mãn thật ra muốn đặt tên cho cấp độ thứ tư là "Chân Giả Hầu Vương", nhưng thấy cái tên quá thô tục nên đã đổi lại.

"Ha ha ha ha. Lộ Mãn, bao nhiêu năm nay em đã trải qua những gì vậy!"

Vương Học Ái đã cười đến không đứng thẳng được. Cô thấy tổng kết của Lộ Mãn vô cùng sinh động và chuẩn xác, chắc chắn là đã trải qua những bài học xương máu mới có được chân lý này.

"Vậy cấp độ cuối cùng khó nhất thì sao?"

"Cấp độ cuối cùng mới lợi hại."

"Thứ năm, Bối Thành Tá Nhất: Cũng có thể gọi là câu hỏi chết người cấp độ cuối. Ví dụ như Gia Nhi buổi tối đi ngủ và bạn trai cô ấy mò lên giường ôm lấy cô ấy, sau đó Gia Nhi đột nhiên kêu lên một tiếng 'Em rể đừng mà!', lúc này chỉ được phép nghi ngờ tối đa một giây, cuối cùng phải kiên định với phán đoán trực giác của mình..."

"Ê, Gia Nhi, em bỏ cái ly xuống, đừng...đừng hắt!"

"Lộ Tiểu Mãn, anh chết đi!!"