Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

(Đang ra)

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

Aien Kien

Tôi, một kẻ từng làm chân sai vặt cho một băng đảng mafia và ước mơ cuộc đời bình dị. Nhưng biết đâu, tại nơi đây, tôi có thể tận hưởng một cuộc sống học đường đầy ắp niềm vui thì sao?

9 252

Cô chỉ là thường dân mà láo xược thật đấy!

(Đang ra)

Cô chỉ là thường dân mà láo xược thật đấy!

Inori

CÁC BẠN TÌM ĐỌC <TÔI YÊU NỮ PHẢN DIỆN> TRƯỚC KHI XEM NHA, TRUYỆN CÓ SẴN TRÊN MẠNG HOẶC MUA SÁCH ĐỂ ĐỌC

67 2

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

(Đang ra)

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

Jepaepgagyeokinsangnieun

Mà tôi có thấy vậy đâu.

2 2

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

(Đang ra)

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

夢見 夕利

Một câu chuyện hành động giả tưởng về anh chàng bị những người cộng sự (phù thủy) quyến rũ đùa giỡn!

1 2

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

239 4332

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

34 108

Toàn truyện - Chương 53: Cô ấy ngủ hay đạp chăn

"Chúng tôi còn chút việc. Bên ngoài có một ông chủ cửa hàng đang tìm, muốn bàn về chuyện tài trợ quảng cáo."

Lộ Mãn nở nụ cười lịch sự, lộ cả hàm răng: "Bạn học, làm ơn nhường đường một chút được không?"

Gã trai đang bắt chuyện vẫn không từ bỏ. Nhìn Lộ Mãn từ trên xuống dưới rồi lại cúi đầu nhìn bộ đồ hiệu và giày thể thao hàng hiệu trên người mình, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.

Hắn ta mặc kệ Lộ Mãn mà nói với cô nàng song sinh: "Các bạn học cần kinh phí hoạt động sao? Tôi quen biết không ít chủ cửa hàng, không cần phải đi từng nhà phát tờ rơi hay bàn chuyện tài trợ, có thể trực tiếp đến cửa hàng của họ..."

"Không cần đâu. Người chúng tôi tìm là John Walker, một ông chủ giàu nứt đố đổ vách." Lộ Mãn khó chịu ngắt lời hắn.

"John Walker?" Gã trai ngẩn người. Hắn ta tự nhận mình có chút am hiểu về ăn mặc, nhưng cái tên thương hiệu này nghe có vẻ sang trọng mà lại rất lạ tai.

Lộ Mãn nhếch mép cười đểu: "Cậu không biết nhãn hiệu này à?"

Chàng trai ngớ người rồi gật đầu lia lịa, giả vờ tươi cười: "À, nhãn hiệu này tốt mà, khá cao cấp...ờ, nhãn hiệu thể thao! Đúng, nhãn hiệu thể thao."

"Ôi trời, nhãn hiệu lớn từ nước ngoài từ lâu rồi. Tôi còn mua không ít quần áo của họ, chất lượng tốt hơn hàng nội địa nhiều."

Vương Học Ái không nhịn được "phì" một tiếng bật cười.

Chắc chắn là Lộ Mãn bịa ra cái tên này. Không ngờ gã trai này vì muốn ra vẻ trước mặt "Cố Gia Nhi" mà lại hùa theo Lộ Mãn.

Gã trai lại lấy lại tự tin ưỡn ngực, tay cầm điện thoại, thừa thế đưa tay vuốt tay áo, nhất định phải khoe ra chiếc đồng hồ cơ trên tay.

Sau đó hắn ta nói với cô nàng song sinh: "Các bạn học, tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn trao đổi phương thức liên lạc để làm quen một chút thôi."

Vương Học Ái và Lộ Mãn lập tức kinh ngạc nhìn gã trai. Rồi hai người trao đổi ánh mắt, đều đọc được ý khinh bỉ trong mắt đối phương.

Có thủ môn rồi mà còn muốn ghi bàn à?

Giọng Lộ Mãn lạnh lùng thiếu kiên nhẫn: "Không cần thiết đâu, nhưng cậu có thể thêm QQ của tôi."

"Buổi tối cậu muốn nhắn cho 'bảo bối' nhà tôi một câu 'em đói không', tôi chỉ cần trở mình quay đầu lại là có thể thuật lại bên tai cô ấy rồi."

"Phụt ha ha ha..."

"Bảo bối" trong vòng tay Lộ Mãn cũng không nhịn được bật cười thành tiếng, tiếng cười trong trẻo như chuông bạc.

Cô cười đến nỗi không để ý thân mình theo đó mà ngả nghiêng, đã thuận thế dựa vào lòng Lộ Mãn.

Khóe miệng chàng trai kia lập tức xệ xuống, mặt mày tím tái, hừ hừ không nói gì.

"Nhưng tốt nhất nên nhắn sớm một chút, muộn quá hai chúng tôi ngủ rồi."

Lộ Mãn vô cùng nghiêm túc nói với chàng trai đang bắt chuyện, liên tục tung ra những đòn chí mạng.

"Cô ấy ngủ hay đạp chăn, thức khuya quá rồi ngủ dễ bị cảm lạnh."

"Bảo bối" trong lòng anh nghe vậy thì ngước khuôn mặt lên liếc anh một cái đầy kiều mị.

Lộ Mãn hơi cúi đầu nhìn xuống. Khuôn mặt trái xoan dán vào ngực anh, dưới ánh đèn lờ mờ có thể thấy được một tầng ửng hồng nhàn nhạt.

"Vậy chúng tôi đi tìm ông chủ của 'John Walker' đây, xin phép không tiếp."

Câu này vừa dứt, Lộ Mãn ôm lấy cô ấy rồi xoay người lại, cô nàng song sinh vội vàng giãy khỏi vòng tay ôm chặt của anh.

"Phì." Cô nhổ một ngụm, hai tay áp lên má.

Cô cảm nhận được độ nóng rực trên mặt từng chút một thấm vào lòng bàn tay.

"Thừa nước đục thả câu, chiếm tiện nghi của người ta."

Cô nhỏ giọng oán trách.

Vương Học Ái đi theo Lộ Mãn, vội vàng muốn biết đáp án: "Cái John Walker này cũng là mật mã của loại rượu nào sao?"

"Đúng vậy." Lộ Mãn cười nói, "John Walker."

"Có loại rượu này sao?"

"Tên dịch chính thức của nó màu mè hoa lá cành lắm, gọi là Johnnie Walker."

"Ồ~ thì ra là nó à~" Cô nàng song sinh bên cạnh khẽ bừng tỉnh, kéo dài giọng nói, "Mẹ em thích uống loại này, em thấy trên tủ rượu ở nhà rồi."

Khóe miệng Vương Học Ái vẫn còn vương nụ cười: "Buồn cười thật đấy, vừa nãy cái cậu kia lại còn giả vờ biết cái nhãn hiệu 'thể thao' này."

Lộ Mãn lắc đầu nói: "Chuyện này làm em nhớ đến Trịnh Uyên Khiết. Ông ấy tham gia một buổi hội họp nhà văn bị hỏi đã đọc tác phẩm của một đại tác gia nào đó chưa. Ông ấy lắc đầu, người kia liền kinh ngạc nói ông ngay cả sách của ông ta cũng chưa đọc, vậy ông viết văn kiểu gì?"

"Kết quả đến lượt Trịnh Uyên Khiết phát biểu, ông ấy nói gần đây ông ấy đang đọc sách của 'Kuskaya', mọi người đã đọc chưa?

Đa số mọi người đều gật đầu nói đọc rồi đọc rồi, Trịnh Uyên Khiết liền cười hì hì: Cái tên này là tôi bịa ra đấy.

Từ đó về sau, ông ấy không bao giờ đi hội họp nhà văn nữa."

"Ha ha ha ha!"

Hai cô gái cười đến mức nước mắt sắp rơi ra.

"Ôi trời, Lộ Mãn à, quả không hổ là kẻ lừa được cả tiểu học muội." Vương Học Ái cười tủm tỉm nhìn anh, "Chị hiểu vì sao Gia Nhi lại thích đi theo em rồi, cái miệng của em ấy à, cũng ra gì đấy."

"Cái Johnnie Walker này, có muốn đi uống chút không?" Lộ Mãn cười hỏi.

Cô nàng song sinh ngượng ngùng. Ở nhà không được uống nên đi theo Lộ Mãn ra ngoài được nhấp một ngụm nhỏ, cũng coi như là thử trải nghiệm mới.

Thế là cô dùng ngón tay véo một chút xíu: "Chỉ được một tí tẹo thôi."

"Chị Tiểu Ái có muốn cùng đi không?"

"Lộ Mãn, em cứ ở bên Gia Nhi đi. Hôm qua em tìm Nghê Hiểu Vũ xin một tấm ảnh thẻ 1 inch, chắc cũng đã chỉnh sửa kỹ càng cho em ấy rồi chứ?"

Vương Học Ái lắc đầu. Cô giơ điện thoại trong tay lên, trên màn hình sáng lên tấm ảnh thẻ đã được Lộ Mãn chỉnh sửa kỹ càng của cô.

"Em nhờ chị ấy trong buổi tiệc tối nay cố ý cho những thành viên khác trong đội bóng và những người quen ở trường khác xem những tấm ảnh thẻ PS chỉnh sửa kỹ càng này."

"Chị vừa thấy Hiểu Vũ chủ động khoe khoang với bọn họ rồi, hiệu quả rất tốt. Góc kia đã vây thành một vòng người rồi, chắc là đang bàn tán về loại ảnh này đấy."

"Chị Tiểu Ái, chị muốn..."

"Ảnh của chị cũng là em PS chỉnh sửa mà, trông vẫn rất ra gì đấy chứ."

Vương Học Ái chỉnh lại băng đô: "Chỉ một tấm ảnh đẹp đã chỉnh sửa kỹ càng của Nghê Hiểu Vũ, bọn họ có thể cho rằng nhà Hiểu Vũ có một cô em gái xinh đẹp, chị cũng cầm tấm ảnh này đi cho bọn họ làm chứng."

...

Ba người tách ra, Lộ Mãn và "Cố Gia Nhi" đi đến phòng trực ban. Vừa ra khỏi sảnh, anh liền đưa tay nắm lấy bàn tay của đối phương.

Cô nàng khẽ giật mình khi bị nắm lấy tay, nhưng vô ích thôi, đành mặc kệ anh nắm chặt.

Trên hành lang nối giữa khách sạn và khu hành chính, Lộ Mãn vẫn luôn nắm tay cô và nhẹ nhàng xoa nắn như đang nghịch một món đồ chơi bằng vải bông mềm mại.

Mịn màng, mềm mại, làn da không tì vết, sờ vào như một dải lụa thượng hạng.

Ấm áp, dễ chịu, không mập không gầy, vừa vặn khiến người ta không muốn rời tay.

Suốt cả quãng đường, cô nàng đỏ bừng mặt và im lặng không nói gì.

Đến trước phòng trực ban, cô khẽ hít một hơi rồi cuối cùng cũng lên tiếng: "Anh ơi, em xin lỗi."

"Hả?" Lộ Mãn nghiêng đầu nhìn cô, không hiểu cô đang giở trò gì, "Tự nhiên xin lỗi làm gì?"

"Về mọi chuyện từ trước đến giờ..."

"Em sai rồi."

Cô khẽ van nài, giọng nói mềm mại: "Mình làm hòa nha anh."

Lộ Mãn nhìn kỹ khuôn mặt cô, suy nghĩ một lát rồi thốt ra mấy chữ: "Tịnh Đế Liên Khai, Kinh Hồng Chiếu Ảnh, Bối Thành Tá Nhất."

"Hả?" Cô ngơ ngác ngẩng đầu, "Anh đang nói gì vậy?"