Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

(Đang ra)

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

Jepaepgagyeokinsangnieun

Mà tôi có thấy vậy đâu.

3 10

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

(Đang ra)

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

夢見 夕利

Một câu chuyện hành động giả tưởng về anh chàng bị những người cộng sự (phù thủy) quyến rũ đùa giỡn!

2 6

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

14 80

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

216 7245

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

35 331

Toàn truyện - Chương 56: Hai cây son dưỡng môi

Cố Linh Y trừng mắt nhìn Lộ Mãn, nhưng trong ánh mắt lại mang theo vẻ ngượng ngùng nhiều hơn là tức giận, thật sự là không đủ sức răn đe.

Bộ dạng giận dỗi của cô hoàn toàn giống như một chú chuột túi má phính, chút ít tức giận đều bị vẻ đáng yêu che lấp hết.

Quả nhiên anh vẫn là muốn trêu chọc cô.

"Nói đi cũng phải nói lại, thời tiết ở Hải Khúc đúng là hơi nóng khiến người ta khô miệng nứt da môi." Lộ Mãn tặc lưỡi nói.

"Uống nhiều nước ấm!" Cố Linh Y hừ một tiếng, quay mặt đi.

Bốn chữ này khiến Lộ Mãn ngẩn người. Được đấy, câu trả lời chuẩn mực.

"Trời nóng khô miệng, vậy thì đừng uống rượu nữa." Cố Linh Y chỉ vào mấy chai rượu nửa kín nửa hở trong cặp sách trên ghế.

Cô thừa thế không quên quản anh uống rượu, ra dáng một bà quản gia.

"Anh thấy bôi son dưỡng môi chắc là hiệu quả hơn đấy."

"Son dưỡng môi vị dâu tây có độ ngọt khá ổn." Lộ Mãn mặt dày nói, "Chỉ là vừa nãy nhạt quá, chưa nếm được nhiều vị."

Cố Linh Y bực mình. Cái tên dê xồm Lộ Mãn này từ trang ra ngoài đều muốn hôn một cái.

Mình đâu chỉ là thanh mai trúc mã của anh ta, còn là chị gái của bạn gái anh ta nữa... Ồ, theo cái đà này thì Gia Nhi đã là bạn gái cũ của anh ta rồi...

Cố Linh Y đột nhiên cảm thấy lý do từ chối anh có chút thiếu tự tin.

Cô nghĩ lại rồi đổi giọng nói: "Cũng được thôi, em cho anh."

"Bây giờ á? Ở đây á?" Lộ Mãn giật mình. Ngược lại anh lại không biết làm thế nào, cô nàng này chẳng phải nên ngượng ngùng từ chối hay sao.

"Anh chẳng phải muốn nếm mùi vị son dưỡng môi sao?" Cố Linh Y lộ ra nụ cười đắc ý như chiến thắng.

Sau đó cô từ trong túi lại lấy ra một cây son dưỡng môi mới tinh.

"Vậy anh ăn từ từ thôi nhé, tiết kiệm một chút."

Cố Linh Y đưa cho anh cây son dưỡng môi chưa mở này.

Lộ Mãn lập tức thất vọng như ăn phải trái đắng. Cô nhìn thấy vậy thì trong lòng như có một người tí hon đang giơ thay chữ V ăn mừng.

"Tuy không đắt nhưng son dưỡng môi toàn là dầu với sáp, ăn nhiều không tốt cho sức khỏe đâu."

Nụ cười trên mặt Cố Linh Y càng rạng rỡ, cuối cùng cũng gỡ lại được một bàn.

Lộ Mãn nhìn cây son màu vàng nhỏ này, vẫn còn bới lông tìm vết: "Cây này vị cam."

Anh muốn là vị dâu tây trên môi Cố Linh Y kia, chứ anh bôi cái khác cũng vô dụng thôi.

"Vậy thì em mặc kệ."

Lộ Mãn và Cố Linh Y cứ thế nhìn nhau. Bỗng nhiên, cả hai người đồng thời bật cười.

"Xem ra không thể dễ dàng bắt nạt em được rồi, chỉ một lát thôi đã trở nên lanh lợi như vậy."

Lộ Mãn lắc đầu cảm thán. Linh Y đối với người thân và người yêu thì khá thoải mái. Cái tính hướng ngoại của Gia Nhi, cô chị này cũng có nhưng chỉ thể hiện cho những người thân quen nhất thấy.

Anh có một dự cảm rất mãnh liệt rằng cô nàng ngốc nghếch này sẽ dần dần biến thành cô vợ Linh Y trong ký ức của anh, cái kiểu táo bạo nhiệt tình ấy.

Đến lúc đó người bị đè ra bắt nạt lại là anh mất...

Lộ Mãn nghĩ đến đây vẫn cảm thấy không được, phải tranh thủ lúc Cố Linh Y còn chưa trưởng thành trở thành BOSS khủng tranh thủ trêu chọc bắt nạt cô vài lần nữa mới được.

"Cây son dưỡng môi vị cam này cho anh nhé, được không?"

"Ừm." Cố Linh Y gật đầu, "Anh ơi, môi anh thật sự hơi khô nứt rồi, sáng tối đều bôi một chút nhé."

Lộ Mãn chìa tay, xòe lòng bàn tay: "Em đưa cây của em ra đây."

Cố Linh Y cảnh giác lùi lại một bước và đồng thời ôm chặt túi áo.

"Đừng hòng..."

Cô hy sinh một cây son dưỡng còn nguyên vẹn chỉ là vì không muốn anh ta động vào cây mình đang dùng.

Gián tiếp hôn môi gì đó, nằm mơ đi! Cô thầm kêu lên trong lòng.

Sau khi vô thức làm động tác che chắn bảo vệ, cô mới yếu ớt thêm một câu thoái thác: "Em...em không mang cây đó."

Lộ Mãn buồn cười. Đúng là cô nàng còn non nớt, nói dối cũng luống cuống cả lên, chẳng phải là "lạy ông tôi ở bụi này" sao?

"Anh đảm bảo không động vào cây dâu tây của em."

Lộ Mãn thề thốt: "Nếu anh lừa em thì anh là Hàm Hàm."

Hàm Hàm là con Husky mà Văn Nghệ, mẹ của cặp song sinh nuôi. Lộ Mãn cảm thấy đây coi như là lời thề độc rồi.

Cố Linh Y nghi hoặc lấy ra cây son dưỡng vị dâu tây màu hồng phấn của mình.

Lộ Mãn cầm hai cây son dưỡng trong tay lần lượt mở nắp.

Hai màu nắp, một cái màu hồng phấn, một cái màu vàng cam.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Cố Linh Y, Lộ Mãn đổi vị trí hai cái nắp rồi ấn chúng trở lại.

Cây son dưỡng dâu tây màu hồng phấn của Cố Linh Y thế là đội lên cái nắp tròn màu vàng cam.

Cây son dưỡng vị cam màu vàng của anh đội lên cái nắp màu hồng phấn của Cố Linh Y.

Cố Linh Y nhận lấy cây son dưỡng Lộ Mãn đưa lại, ánh mắt dừng lại ở đó mà nhìn rất lâu.

"Thật...thật thừa thãi."

Cố Linh Y nhỏ giọng oán trách rồi cẩn thận nắm chặt không buông tay, cất cây son dưỡng đã đổi nắp vào túi áo.

Lộ Mãn cũng cất kỹ cây son dưỡng của mình.

"Về sảnh tiệc thôi, ăn chút đồ ăn khuya lót dạ."

Anh làm bộ muốn đi, Cố Linh Y lại nói: "Anh ơi, không uống thêm chút rượu nữa sao?"

"Vừa nãy em còn quản anh không cho anh uống thêm mà?"

Lộ Mãn nói. Con gái thay đổi ý kiến nhanh thật, nghĩ gì làm nấy.

"Có em trông chừng, anh có thể uống thêm một chút xíu." Giọng Cố Linh Y không hiểu sao lại lộ ra sự vui vẻ khác thường.

Cô đi đến trước đống chai rượu, chọn một chai thân trắng nhãn đỏ rồi cẩn thận rót cho anh nửa ly nhỏ, rót từng chút một vì sợ rót nhiều quá.

"Em thật là chiều anh mà. Nhiều rượu như vậy, em liếc mắt đã chọn ngay chai đắt nhất cho anh nếm thử."

Cố Linh Y cúi đầu: "Đi thôi. Còn các học trưởng ở đây nữa, để họ chê cười mất."

"Không sao, chúng ta nói nhỏ thôi. Với lại họ đang chăm chú đọc sách học bài."

Lộ Mãn nói là vậy nhưng liếc mắt nhìn những sinh viên trực ban đang ngồi trên bàn, rõ ràng là họ chẳng có tâm trạng học hành gì mà đều đang dựng tai lên nghe ngóng.

Bạn sinh viên ở góc trái kia, bìa cuốn 《Tử Xuyên Truyền Kỳ 1 - Thánh Long Truyền Thuyết》 trong tay cậu đang cầm ngược rồi kìa. Mà lại còn xem lâu như vậy, cậu chỉ xem mỗi cái bìa thôi à?

Vô tình rải một đợt cơm chó cho đám sinh viên Đại học trong phòng trực ban này rồi.

Lộ Mãn thầm nghĩ trước khi trùng sinh có một thời gian anh và Cố Gia Nhi cứ chia tay rồi lại làm lành, thuộc cái giai đoạn anh khổ sở theo đuổi cô nàng. Lúc đó anh đã rất bất mãn với đời và ghét cay ghét đắng những ai dám ân ái trước mặt mình, ghét nhất là mấy cặp đôi cứ dính lấy nhau như sam giữa đám đông.

Giờ thì hay rồi. Anh đúng là một tên đại ác nhân, cuối cùng lại sống thành cái dạng mình từng ghét.

"Xin lỗi các học trưởng... Chúng em hơi ồn ào, đi ngay đây ạ, tạm biệt." Cố Linh Y nói xong câu đó thì không thèm ngoảnh đầu lại mà kéo tay áo Lộ Mãn đi. Nếu là nhìn thấy sinh viên trực ban thì cô còn chẳng nói được câu nào. Vừa nãy cô chỉ lo cãi nhau với Lộ Mãn nên quên béng mất là còn có mấy sinh viên trực ban ở đó.

"Cạch" một tiếng cửa đóng lại, xác nhận Lộ Mãn và Cố Linh Y đã đi thì mấy sinh viên trực ban đồng loạt ngẩng đầu.

"Tôi không nghe nhầm chứ?" Một sinh viên trực ban kinh ngạc lẩm bẩm, "Cái em gái mà Lộ sư huynh dẫn đến...gọi chúng ta là học trưởng á?"

"Cô bé không biết ở phòng trực ban toàn là sinh viên năm nhất mới vào trường à?"

"Chắc là biết đấy chứ, nhưng vẫn gọi chúng ta là học trưởng. Nếu không biết thì có nghĩa là em ấy còn nhỏ hơn nữa." Một sinh viên trực ban khác đẩy gọng kính lên, "Vậy có khả năng nào em ấy là học sinh Trung học Phổ thông còn nhỏ tuổi hơn cả chúng ta không?"

Trong phòng trực ban chìm vào một khoảng lặng.

"Học sinh Trung học Phổ thông mà hắn còn dám trêu hoa ghẹo nguyệt người ta như thế hả?"

Một lát sau, có người lên tiếng tiếc hận: "Em gái nhỏ thế mà cũng không tha, tạo nghiệp quá."

"Đúng là cầm thú đội lốt người, còn ra vẻ đạo mạo đường hoàng gì chứ."

"Phì!"

"Phì!"

...

Lộ Mãn rời khỏi phòng trực ban, đương nhiên không biết đám sinh viên kia đang tưởng tượng rồi phỉ nhổ anh thế nào.

Đến sảnh tiệc, anh thấy một đám người đang vây quanh Nghê Hiểu Vũ mà chặn cô ở một góc sảnh.

Lời lẽ của mọi người rất kích động, đứng cách ba cái bàn vẫn nghe rõ mồn một.

"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi! Đây là tôi mà!" Là giọng Nghê Hiểu Vũ vội vàng giải thích.

"Bớt nói nhảm đi, mau đưa số liên lạc của em gái cậu ra đây!" Đây là giọng của một sinh viên trường khác đang hưng phấn.

"Đúng đấy, đừng giấu diếm. Làm quen chút đi, làm quen chút đi."

"Nhà tôi thật sự không vi phạm chính sách một con! Tôi là con một! Không có em gái!"

"Gì mà em gái cậu em gái tôi, đó là em gái của chúng ta!"

"Sau này chúng ta cứ việc ai nấy làm, Nghê Hiểu Vũ tôi coi cậu là anh em tốt, cậu coi tôi là em rể đi!"

Chứng kiến cảnh này, Lộ Mãn đoán ngay được chuyện gì đang xảy ra. Đây là do cái tấm ảnh thẻ một inch được PS kỹ càng gây ra hiểu lầm đây mà.

Lộ Mãn ghé sát tai Cố Linh Y: "Thấy chưa, nếu trước đó anh nói em là chị em song sinh cùng trứng của Gia Nhi thì bây giờ người bị vây quanh kia chính là em đấy."

"Anh ơi, anh giấu được đến lúc nào thì cứ giấu đi." Cố Linh Y rụt người lại, "Em và Gia Nhi có thể thay phiên nhau ra ngoài mà, không sao đâu."

Sợ hãi. Trước người lạ thì hướng nội, trong đầu Cố Linh Y bây giờ chỉ toàn là từ này.

Nghê Hiểu Vũ bị những lời nói của mọi người xung quanh làm cho lúng túng, bối rối không biết phải đối phó ra sao. Vừa thấy Lộ Mãn quay về thì mắt cô ấy liền sáng rực lên.

"Lộ Mãn học đệ, em đến đúng lúc lắm, mau lại đây!"

Hai bên má Nghê Hiểu Vũ ửng hồng, men rượu đã ngấm, giọng nói cao vút.

"Bọn họ cứ không tin, tấm ảnh thẻ đó là chị mà!"

Nghê Hiểu Vũ lấy điện thoại ra, lại lần nữa khoe tấm ảnh thẻ đã chỉnh sửa kỹ càng của mình.

Hôm qua Lộ Mãn xin cô một tấm ảnh một inch, sau khi dùng PS chỉnh sửa cho đẹp hơn lại gửi trả lại cho cô, còn dặn cô cố ý cho mọi người quen biết xem.

"Người chụp ảnh ở ngay đây... Ờ, không đúng! Lộ Mãn không phải là người chụp ảnh. Tóm lại, tôi đưa ảnh bản điện tử cho cậu ấy, cậu ấy trả lại thì...ợ...thành ra thế này!"

Ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Lộ Mãn.

"Đúng là như vậy." Lộ Mãn nhún vai, "Trong ảnh thẻ chính là Nghê học tỷ."

"Sư đệ, Hiểu Vũ, hai người thật biết đùa."

Một đội trưởng đội bóng đá trường khác cười ha hả nói: "Nghê Hiểu Vũ quen biết chúng tôi gần ba năm rồi. Dung mạo khí chất của cô ấy thế nào, có nói thế nào đi nữa cũng không thể biến thành như trong ảnh được."

"Nhìn cô gái trong ảnh xem, da trắng nõn nà, ngũ quan xinh xắn, cười lên ngọt ngào, rõ ràng là gương mặt minh tinh mà!"

"Trời ơi, nếu có thể quen biết cô ấy và xin được số điện thoại của cô ấy, tôi nguyện ý để bạn cùng phòng của tôi thi trượt năm môn cuối kỳ để đổi lấy!"

[Cuốn đầu bộ truyện Tử Xuyên Tam Kiệt của tác giả Lão Trư]