Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

(Đang ra)

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

Jepaepgagyeokinsangnieun

Mà tôi có thấy vậy đâu.

3 11

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

(Đang ra)

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

夢見 夕利

Một câu chuyện hành động giả tưởng về anh chàng bị những người cộng sự (phù thủy) quyến rũ đùa giỡn!

2 8

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

14 82

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

216 7252

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

35 332

Toàn truyện - Chương 62: Lần này nhận đúng rồi

"Cái thái độ gì thế này!"

Cố Gia Nhi suýt chút nữa ném luôn cái điện thoại.

Cô nàng nghĩ lại rồi lẩm bẩm trong lòng: "Đây là bạn trai của mình, là mình chọn, mình chọn mà..."

【Gia Nhi】:Em muốn gọi điện cho anh, có muộn quá không ạ~

【Gia Nhi】:(Mắt rưng rưng) (Mắt rưng rưng)

Gửi xong câu này thì Cố Gia Nhi lắc lắc cái đầu, trong lòng như nghẹn một cục tức.

Trước đây, cô nàng luôn mặc kệ anh ta đang làm gì, cứ thế mà thẳng thừng gọi điện thoại.

Đâu có như bây giờ, còn phải lo lắng sợ sệt rằng anh ta không bắt máy.

【Lộ Mãn】:Tối nay không được, muộn quá rồi.

【Lộ Mãn】:Ngủ sớm đi.

Cố Gia Nhi bĩu môi.

【Gia Nhi】:Chỉ nói chuyện vài phút thôi mà.

【Gia Nhi】:(Đáng thương) (Đáng thương)

Lộ Mãn trả lời ngắn gọn vô cùng.

【Lộ Mãn】:??

Anh ta còn dám hỏi chấm???

Cố Gia Nhi chỉ cảm thấy một ngọn lửa giận bừng bừng bốc lên trong lồng ngực.

Có phải bàn phím chín nút của anh ta bị hỏng rồi không!

Hay là gõ thêm hai chữ nữa thì sẽ phạm pháp à?

【Lộ Mãn】:Anh vừa bị thương một chút, để anh dưỡng thương đã. Không gọi điện thoại được.

"Bị thương?"

Cố Gia Nhi giật mình ngồi bật dậy trên giường.

【Gia Nhi】:Bị thương ở đâu thế? Có nghiêm trọng không ạ!

Cô nàng lo lắng hẳn lên. Chẳng phải vừa nãy trên đường đi còn nói chuyện với chị gái Cố Linh Y, cuối cùng cũng về đến nhà an toàn rồi sao?

Sao lại bất cẩn bị thương ở nhà được chứ!

*Ding dong*

【Lộ Mãn】:Anh vừa dùng máy tính ở nhà cô họ, dùng phần mềm PS tập cắt ảnh.

【Gia Nhi】:!! Điện bị chập à?

Hai giây sau, ảnh đại diện QQ của Lộ Mãn lại nhấp nháy.

【Lộ Mãn】:Thì cắt ảnh thôi mà, không cẩn thận cắt vào tay.

Cố Gia Nhi: …

"Tối nay mà em còn thèm để ý đến anh nữa thì em là đồ chó!"

………

Ba ngày sau đó, Lộ Mãn và cặp song sinh nhà họ Cố rảnh rỗi lại đi dạo quanh khu du lịch, leo núi, ngắm biển, đi thuyền ra đảo, ra khơi câu cá, trải nghiệm cuộc sống của dân chài.

Trong thời gian đó thỉnh thoảng có dì Phùng Văn Thu đi cùng, một lớn hai nhỏ đều là mỹ nhân, đặc biệt là hai cô gái có dung mạo giống hệt nhau. Buổi tối hai chị em theo Phùng Văn Thu về nhà nghỉ ngơi, Lộ Mãn thì tự mình vùi đầu trong phòng nghỉ của đội bóng và cặm cụi viết viết vẽ vẽ lên một xấp giấy, hoàn thành bản kế hoạch kinh doanh mà anh ấp ủ trong đầu và cả đơn xin tài trợ từ Đại học Sư phạm Tân Hải.

Buổi sáng ba ngày sau.

Ở cổng Bắc của Đại học Sư phạm Tân Hải, Lộ Mãn gặp mặt Vương Học Ái và Lý Triều Huy trước, sau đó đến khu nhà ở của cán bộ để đón hai chị em song sinh.

"Chị Tiểu Ái, đây là bản kế hoạch và đơn xin tài trợ của em. Cái này là cho thầy Triệu Gia Toàn."

"Anh Triều Huy, đây là đơn xin tài trợ. Cái này là cho thầy Chủng bên Khoa Tư tưởng Chính trị của anh."

Lý Triều Huy cầm lấy tập tài liệu trong tay, nhíu mày: "Của anh mỏng hơn của chị Tiểu Ái à?"

"Bản đưa cho thầy Triệu là bản đầy đủ. Thầy ấy phải biết chúng ta mượn máy ảnh phản xạ ống kính đơn để làm gì thì mới yên tâm."

Lộ Mãn tùy tiện giải thích: "Bên thầy Chủng tuy ngắn gọn nhưng cái gì cần có đều có cả. Người ta bận trăm công nghìn việc, đưa cho thầy ấy bản tóm tắt là được rồi. Không cần phải quá chi tiết đâu."

Lộ Mãn đã nộp đơn lên Triệu Gia Toàn để xin mượn máy ảnh phản xạ ống kính đơn cùng các thiết bị hỗ trợ liên quan và quyền sử dụng phòng dựng phim. Vì đây là tài sản do phòng thí nghiệm dựng phim của Khoa Báo chí quản lý nên người thuộc Khoa Báo chí Truyền thông là Vương Học Ái sẽ đứng tên người khởi xướng dự án khởi nghiệp này.

Lộ Mãn cũng đã nộp đơn lên Trung tâm Khởi nghiệp do thầy Chủng quản lý để được cho phép tổ chức các hoạt động kết nối mang tính thương mại trong trường, và trung tâm khởi nghiệp sẽ hỗ trợ các vấn đề liên quan.

Về việc làm thế nào để thầy Chủng đồng ý thì Lộ Mãn đã dùng lối viết uyển chuyển trong đơn xin, giờ chỉ xem thầy giáo này có nghiêm túc hay không thôi.

Vương Học Ái nhớ ra Lộ Mãn trước đó đã quen biết Triệu Gia Toàn nhưng chưa từng đề cập đến chuyện kinh doanh chụp ảnh với Triệu Gia Toàn: "Em đợi làm xong đơn xin rồi mới tiết lộ cho thầy Triệu à?"

"Cũng không hẳn. Còn phải cân nhắc việc vừa giải quyết xong vấn đề chụp ảnh ở khu du lịch cho thầy ấy đã lập tức tìm thầy ấy giúp đỡ phê duyệt, xin thiết bị và địa điểm phòng thí nghiệm. Mặc dù thầy ấy có thể đồng ý nhưng dù sao cũng có chút mùi vị tranh công vội vã, hoãn lại mấy ngày có thể làm phai nhạt ấn tượng này."

Vương Học Ái trầm ngâm suy nghĩ, Lý Triều Huy cũng đồng tình gật đầu: "Dù sao thì đặt mình vào vị trí của người khác, chú làm người ta thoải mái thì người ta giúp chú cũng sẽ tận tâm hơn."

Ba người đến trước nhà Phùng Văn Thu, hai chị em song sinh đã đứng đợi sẵn. Vừa thấy bóng dáng Lộ Mãn thấp thoáng ngoài cửa sổ là họ liền vội vã xuống lầu.

Hôm nay hai chị em song sinh vẫn ăn mặc rạng rỡ với váy hoa dây bản to, trước ngực bèo nhún xếp lớp cùng viền trang trí như sóng nước tĩnh lặng và đường cắt rộng rãi đẹp mắt.

Các cô còn khoác thêm một chiếc áo chống nắng màu trắng nhạt, đeo túi vải in hình quả cầu Pokemon giống nhau.

Hôm nay vì phải gặp người ngoài, hai người mặc quần áo giống nhau dễ gây hiểu lầm nên một người mặc màu xanh lam một người mặc màu hồng.

"Họ thật sự rất xinh đẹp." Vương Học Ái nhìn thấy cặp song sinh nhà họ Cố từ xa thì không khỏi thốt lên khen ngợi.

Ngay cả khi chỉ nhìn vóc dáng của họ, chiếc váy hơi ôm eo làm nổi bật đường cong cơ thể cũng khiến cô liên tưởng đến dáng người thon thả dưới lớp váy áo.

"Chị Tiểu Ái, chị có đoán được ai là Linh Y, ai là Gia Nhi không?" Dù sao thì Lý Triều Huy cũng không nhận ra nên trực tiếp bỏ cuộc.

"Chị thấy họ trông giống nhau lắm."

Vương Học Ái liên tục lắc đầu: "May mà không mặc quần áo hoàn toàn giống nhau, nếu không lát nữa đi bộ chị có thể nhầm lẫn mấy lần..."

"Hai chị em song sinh này..."

Lý Triều Huy nhướng mày: "Vấn đề là Lộ Mãn chú làm sao nhận ra được?"

Lộ Mãn nheo mắt. Chị gái từ nhỏ đã nhường nhịn em gái, thông thường quần áo giống nhau của họ thì màu hồng đẹp hơn, tôn lên vẻ tiên khí nên em gái thường mặc.

Hôm nay, chắc là không cố ý đổi quần áo thường ngày cho nhau đâu nhỉ?

Lộ Mãn tiến lại gần, vẻ mặt của hai cô nàng cũng có sự khác biệt.

Cô nàng bên trái mặc váy liền thân màu xanh lam, vốn dĩ vẫn luôn nhìn chằm chằm anh. Nhưng khi Lộ Mãn đến gần thì cô có chút không tự nhiên mà né tránh ánh mắt chứ không nhìn thẳng vào ánh mắt dò xét của Lộ Mãn.

Còn cô nàng bên phải mặc váy liền thân màu hồng phấn, khi Lộ Mãn còn ở đằng xa thì đã ngân nga hát và giả vờ nhìn ngắm cây xanh xung quanh khu dân cư, tỏ vẻ không mấy để ý đến anh. Nhưng khi Lộ Mãn thực sự đi đến bên cạnh cô thì ánh mắt cô lại chăm chú nhìn vào khuôn mặt Lộ Mãn.

Lộ Mãn đã đoán ra được.

Nếu không có gì bất ngờ thì cô nàng mặc váy xanh lam bên trái là chị gái Cố Linh Y, còn cô nàng mặc váy hồng phấn bên phải là em gái Cố Gia Nhi.

Nhưng nếu lỡ có bất ngờ...

Lộ Mãn nghĩ ngợi một chút. Vẫn là loại trừ khả năng bất ngờ, tiện thể trêu chọc Linh Y một chút cũng không tệ.

Anh đi qua bên trái, mặt dày nói: "Linh Y, em kéo dây áo váy sang một bên đi, để anh xem trên vai em có nốt ruồi chống hàng giả hay không."

Cô em gái mặc váy hồng phấn bên phải lập tức lấy túi vải đang đeo trên vai xuống, giơ tay lên định đánh chết tên cặn bã này: "Lộ Tiểu Mãn!"

"Gia Nhi, Gia Nhi."

Cố Linh Y vội vàng đưa tay ra giữ lấy quai túi vải của em gái để tránh việc cô bé thật sự đánh cho Lộ Mãn mấy cái.