"Lộ Mãn, em thấy ảnh thẻ mà Gia Nhi chỉnh sửa thế nào?"
Vương Học Ái rướn cổ nhìn kỹ mấy lần: "Chị thấy trông ổn đấy chứ."
Lộ Mãn lướt qua bức ảnh trên máy tính, thấy rõ mấy chỗ chưa ổn: "Chi tiết có vấn đề. Trên mặt còn vết răng cưa, khóe miệng bị kéo quá tay, chưa chỉnh sửa cho phẳng. Nhưng được cái là..."
Lộ Mãn nghiêng đầu nhìn Cố Gia Nhi: "Hình dáng tổng thể và độ thẩm mỹ thì cơ bản là kiểm soát khá tốt."
Vương Học Ái gật gù ra vẻ hiểu rõ: "Ý là Gia Nhi tuy kỹ thuật còn non nhưng em ấy biết ảnh thẻ thế nào là đẹp, độ nhạy bén với cái đẹp rất cao."
Vương Học Ái thầm nghĩ: chẳng phải sao, Cố Gia Nhi vốn đã xinh đẹp như vậy rồi, việc làm thế nào để ảnh đẹp hơn chỉ cần tham khảo kinh nghiệm soi gương và trang điểm nhẹ của em ấy là quá đủ rồi.
"Nhưng mà sao tự dưng em lại..." Lộ Mãn không hiểu, "Sao tự dưng lại biết mấy cái thao tác mỹ thuật này vậy?"
Cố Linh Y định nói cho anh biết: "Gia Nhi tối qua..."
"Á! Linh Y không được nói."
Cố Gia Nhi vội vàng đưa tay bịt miệng chị gái.
Cố Linh Y tránh khỏi móng vuốt của em gái: "Con bé chết tiệt này, vừa sờ chuột xong đã rửa tay chưa đấy?"
"Tưởng em không nghĩ đến à, em dùng mu bàn tay!"
Hai chị em trêu đùa nhau mấy cái, Cố Linh Y bị Cố Gia Nhi chộp được cơ hội chọc lét vào eo thì lập tức mất hết sức lực. Cô em gái cười hì hì ôm lấy chị, vòng tay như dây thừng quấn chặt lấy chị.
"Hừ, Cố Gia Nhi đừng có đắc ý."
Cố Linh Y thua cả người lẫn thế trong cuộc ẩu đả của hai chị em, đành phải vạch trần khuyết điểm của Cố Gia Nhi mà gỡ gạc lại thể diện.
"Anh ơi, thật ra là Gia Nhi ở thư viện mượn mấy quyển sách rất dày về nhiếp ảnh và chỉnh sửa ảnh đấy."
Cố Linh Y vẻ mặt nghiêm túc giải thích với Lộ Mãn.
"Tuy chỉ là mới học nhưng em ấy học rất kỹ. Sáng nay Gia Nhi vừa rời giường, trong lúc chờ em rửa mặt còn tranh thủ mở sách ra xem một lúc đấy."
Lộ Mãn nhìn hai chị em, có chút thất thần.
"Xí." Cố Gia Nhi buông chị gái ra, "Cố Linh Y đúng là đồ phản bội, biết thế em chẳng thèm nói cho chị biết."
Nói xong, cô nhanh chóng liếc nhìn Lộ Mãn. Thấy anh vẫn còn đang chìm đắm trong sự khó tin nên Cố Gia Nhi ngẩng cao cằm, lại đi tìm Vương Học Ái nói chuyện.
Cố Linh Y ghé sát Lộ Mãn, Lộ Mãn nhìn vào mắt cô: "Em ấy đâu cần phải làm vậy chứ, hai em đến Hải Khúc cứ nghỉ ngơi thư giãn cho tốt..."
"Nếu chỉ để nghỉ ngơi thư giãn thì Gia Nhi và em đã không đến đây rồi."
Cố Linh Y ngắt lời anh khiến anh lại ngẩn người.
Cố Linh Y vừa nói vừa tránh ánh mắt anh, cô sợ nhìn thẳng vào mắt Lộ Mãn thì những lời này sẽ nói lắp bắp mất.
"Em đến đây cũng là do Gia Nhi gọi điện thoại bảo em đến đó."
"Hai người..." Lộ Mãn nhìn Cố Linh Y có vẻ hơi căng thẳng vì xấu hổ, nhất thời không biết nói gì.
"Vừa nãy anh còn nói em gái em như thế."
Lúc này Cố Linh Y mới dám ngẩng lên nhìn anh.
"Lần này đúng là anh nợ em ấy rồi đó." Cố Linh Y bĩu môi, "Xin lỗi em gái em đi."
Lộ Mãn ngơ ngác không nói gì, mấy giây sau mới gật đầu với Cố Linh Y.
Rồi anh quay sang Cố Gia Nhi: "Gia Nhi, tối nay em muốn ăn gì ngon, anh mời cả em và Linh Y nhé."
Cố Gia Nhi đang trò chuyện với Vương Học Ái, nghe Lộ Mãn nói vậy liền hừ một tiếng rồi quay mặt đi.
Xin lỗi mà còn kéo cả chị cô vào.
Cố Gia Nhi chỉ muốn đấm cho anh ta hai cái. Không phải đi ăn riêng, không đủ thành ý!
Tuy rằng cô cũng thích đồ ăn ngon nhưng điều cô quan tâm hơn là được hẹn hò riêng với anh.
"Không cần anh chuộc lỗi kiểu này."
Khuôn mặt của Cố Gia Nhi vẫn lạnh lùng: "Trừ khi sau khi ăn tối xong anh đưa em đi dạo phố."
"Cũng được, anh cũng định mang mấy tấm ảnh bản điện tử hồi chiều đến một studio ảnh trong thành phố để rửa ảnh."
Tiện đường thôi, lại còn được đi dạo phố với Cố Linh Y nên Lộ Mãn rất vui vẻ: "Hai chị em các em..."
"Linh Y tối nay có việc rồi!" Cố Gia Nhi trừng mắt, "Phải ở nhà với dì Phùng."
Cố Linh Y vừa đi tới thì nghiêng đầu, cô sao lại không biết tối nay mình có việc nhỉ?
Nhưng ngay giây sau cô liền chiều theo em gái mà gật đầu một cách gượng gạo: "Ừm, anh ơi, em...em phải ở nhà, nên...không đi chơi với hai người đâu..."
Lộ Mãn và Cố Linh Y nhìn nhau, ánh mắt cô nàng có chút rụt rè. Cô đâu có việc gì thật đâu, chẳng qua là vì chiều theo ý em gái mà nhường nhịn thôi.
"Còn đi dạo phố không? Hơi xa đấy." Không có Linh Y đi cùng, Lộ Mãn lập tức chùn bước: "Anh thấy cái vườn hoa nhỏ dưới nhà dì Phùng, đi dạo ở đó cũng được mà."
"Anh ơi, em thật sự chịu thua anh luôn đó."
"Em muốn mua cho Linh Y chút đồ để tạo cho chị ấy một chút bất ngờ." Cố Gia Nhi khẽ hạ giọng không để chị gái nghe thấy, "Không thể dẫn chị ấy đi cùng được."
"Anh ơi, anh cứ đi chơi với Gia Nhi tối nay đi."
Cố Linh Y đứng bên cạnh hào phóng nói.
Ai bảo đó là em gái của mình chứ.
Nhưng cô luôn khiến người ta cảm thấy có một chút không tình nguyện trong đó: "Nhớ xin lỗi em ấy cho đàng hoàng đấy."
...
Buổi tối, chiếc xe buýt từ Đại học Sư phạm Tân Hải hướng về trung tâm thành phố và dừng lại trước trạm trên đường Vương Phủ Hưng Nghiệp.
Lộ Mãn và Cố Gia Nhi xuống xe, anh tiện tay gửi một tin nhắn báo cáo hành tung cho Cố Linh Y.
【Lộ Mãn】: Đến gần trung tâm thương mại rồi. Anh đảm bảo giữ khoảng cách an toàn với em gái em.
【Linh Y】: Biết rồi ạ.
Vài giây sau, Cố Linh Y đột nhiên thêm một tin nhắn.
【Linh Y】: Không cần phải đảm bảo với em...
"Cô bé này, haizz. Con đường theo đuổi vợ còn dài và gian nan lắm."
Lộ Mãn thầm nghĩ, vừa định bỏ điện thoại vào túi thì lại có tiếng báo tin nhắn.
【Linh Y】: Về sớm!
Lộ Mãn thấy vậy thì khóe miệng lộ ra nụ cười.
Hai chữ "về sớm" này ý nghĩa có chút vi diệu rồi.
Cô nàng Linh Y này bắt đầu để ý rồi, đây là một khởi đầu tốt.
【Lộ Mãn】: Tuân lệnh!
"Anh ơi, đi studio ảnh trước nhé?"
Cố Gia Nhi vừa nói vừa đưa tay ra nắm tay anh. Lộ Mãn nói là làm, tay trực tiếp đút vào túi.
"Đi trung tâm thương mại trước đi."
Lờ đi ánh mắt u oán bất lực của Cố Gia Nhi, Lộ Mãn nhét chặt tay trong túi và giả vờ nhìn ngắm phong cảnh đường phố.
"Studio ảnh ở ngay đầu phố và mở đến khuya mới đóng cửa. Anh đã gọi điện thoại thương lượng giá cả với ông chủ rồi, chúng ta đến trả tiền rồi gửi ảnh, nhanh thôi."
"Ừm."
Lộ Mãn và Cố Gia Nhi bước vào trung tâm thương mại Hưng Nghiệp.
Đi thang máy lên từng tầng, phía trên đều là khu quần áo sinh hoạt. Lộ Mãn hỏi: "Em muốn mua quần áo cho Linh Y à?"
"Mua một bộ đồ ngủ." Ánh mắt Cố Gia Nhi đảo qua các giá treo quần áo, "Hôm đó Linh Y bị em gọi đến đột ngột quá."
"Lúc chị ấy thu dọn quần áo ở nhà, bộ đồ ngủ của chị ấy bị mẹ giặt rồi, phơi trên ban công còn chưa khô. Mấy ngày nay ở nhà dì Phùng đều mặc đồ của em."
"Chị ấy là chị gái ruột của em mà." Giọng Cố Gia Nhi nhỏ lại, "Nhưng em cũng thấy làm phiền chị ấy quá. Em không ngờ rõ ràng là một yêu cầu tùy hứng và bốc đồng, vậy mà chị ấy không cần suy nghĩ đã đồng ý ngay."
Cố Gia Nhi nhớ lại chị gái mình sau khi nhận được điện thoại lập tức đi tìm Lăng Chi. Cô bạn thân có xe thì gần như không chút chậm trễ đã từ Hà Thị phóng thẳng đến Đại học Sư phạm Tân Hải.
"Anh ơi, lần sau hai chúng ta đặc biệt mời Linh Y đến một tiệm trà chiều bánh ngọt nhé, coi như là cảm ơn chị ấy."
Lộ Mãn thầm nghĩ: đừng có hai chúng ta chứ, muốn mời thì sau này anh và chị em cùng nhau mời cô em vợ là em mới đúng.