“Kệ em ấy, cứ để em ấy nguôi giận đi. Chúng ta tiếp tục thôi.”
Lộ Mãn vừa “khen” Cố Gia Nhi da trắng thì cô nàng đã nổi khùng ngay lập tức.
Ai mà chịu được chứ!
Cố Gia Nhi vươn tay xuống định nhấc cái ghế xoay dưới mông lên cho Lộ Mãn một trận, nhưng loay hoay mãi mới ngượng ngùng nhận ra là nhấc không nổi.
Nếu không có Vương Học Ái và Cố Linh Y can ngăn, Cố Gia Nhi suýt chút nữa đã xông lên cắn cho Lộ Mãn mấy phát vào tay rồi.
Không cắn được Lộ Mãn, Cố Gia Nhi bực bội ngồi phịch xuống cái ghế cao cạnh cửa sổ.
Cô quay mặt ra ngoài cửa sổ, người rũ rượi, lưng hơi khom lại như quả bóng xì hơi, chân gác lên ống dẫn nhiệt ngang dưới chân tường, hai tay ôm lấy đầu gối, chỉ để lại cho Lộ Mãn cái bóng lưng.
Lộ Mãn thấy cô giận dỗi đến nỗi cả cái bóng lưng dường như cũng đang nói "Em không vui", không hiểu sao anh lại liên tưởng đến mấy con gấu trúc con trong khu bảo tồn Ngọa Long ở tỉnh Thục mà anh từng thấy khi đi du lịch vì không được ăn sữa trong chậu nên hờn dỗi ngồi ở góc tường.
“Chị Tiểu Ái xem dây USB của máy ảnh có đủ dài không, chắc là cắm được vào máy tính đấy.”
Lộ Mãn lờ cô đi và tiếp tục chỉ đạo mọi người chỉnh máy.
Vương Học Ái cắm xong dây cáp thì liếc nhìn bóng lưng của Cố Gia Nhi: “Lộ Mãn, em không đi xin lỗi à?”
Lộ Mãn nhìn Vương Học Ái: “Chị Tiểu Ái, chị có biết khi yêu nhau mà chán thì làm gì không?”
“Chị có yêu ai bao giờ đâu.” Vương Học Ái lắc đầu nguầy nguậy như cái trống bỏi, “Chị biết thế nào được.”
“Đơn giản thôi.” Lộ Mãn nói, “Sáng chọc giận dỗ cả ngày, thế là hết thời gian.”
Cố Linh Y đứng cạnh nghe Lộ Mãn nói xằng bậy thì khóe miệng khẽ nhếch lên cười. Cô nhìn em gái đang đứng cạnh cửa sổ che miệng lại.
“Nghe thì bực thật, nhưng hình như đúng là thế.” Cố Linh Y thầm nghĩ.
Cô liếc mắt nhìn em gái đang giận dỗi, cô bé hơi nghiêng người và vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh bên này.
Trước đây Lộ Mãn hiếm khi chủ động chọc Cố Gia Nhi giận nhưng còn Cố Gia Nhi thỉnh thoảng lại cố tình làm mình làm mẩy. Mặc cho Lộ Mãn dỗ dành ngon ngọt, Cố Gia Nhi dù hết giận rồi cũng phải làm bộ làm tịch. Chẳng phải dỗ cả ngày thì là gì?
“Vậy cùng nguyên lý đó, lúc ai cũng bận việc thì sao?”
Lộ Mãn thao tác máy tính không rời mắt: “Sáng chọc giận, cả ngày đừng dỗ. Đảm bảo ngày hôm đó nhẹ cả người.”
“Cái này thì…”
Lý Triều Huy ôm hai cái điều khiển chụp ảnh từ xa đi tới và nhìn nhau với Vương Học Ái, cả hai đều lắc đầu.
“Yêu đương thật phiền phức.”
“Độc thân vẫn hơn.”
“Thôi thôi thôi, yêu đương không bằng kiếm tiền.” Lộ Mãn vừa nói vừa thao tác, “Chúng ta chỉnh xong hai cái máy ảnh này đi. Chiều nay đừng quảng cáo ra ngoài vội, cứ để lớp của Khoa Báo chí đến trải nghiệm thử đã.”
Bây giờ chỉ là thử nghiệm thôi. Đợi khi cả quy trình đã chuẩn chỉnh và quen thuộc rồi thì có thể lắp thêm vài cái máy ảnh nữa hoạt động đồng thời, thuê thêm nhiều sinh viên làm thêm để làm nhiều việc cùng lúc.
Sau khi Lộ Mãn và hai người kia bận rộn, Cố Linh Y cũng không giúp được gì nên đành đứng dậy đi ra sau lưng em gái rồi đặt tay lên vai Cố Gia Nhi mà nhẹ nhàng xoa bóp.
"Được rồi, Gia Nhi, chẳng phải còn phải giúp anh ấy sao?"
"Em không muốn giúp nữa." Má Cố Gia Nhi phồng lên, "Anh ấy bắt nạt em. Linh Y, anh ấy cố ý bắt nạt em!"
Cố Linh Y tiếp tục bóp vai em gái: "Vậy em cứ như trước đây, không thèm để ý đến anh ấy à?"
Cố Gia Nhi gật đầu rồi lại lắc đầu.
Như vậy chẳng phải là trúng kế của tên xấu xa kia rồi sao!
Cố Gia Nhi giờ cảm thấy tức chết đi được, đến quyền chủ động giận dỗi cũng không có!
Đợi anh ta đến xin lỗi à? Cái tên này có tí ý tứ nào muốn xin lỗi đâu!
Tiếp tục giận dỗi không thèm để ý đến anh ta à? Nhưng bây giờ là Lộ Mãn muốn phớt lờ cô...
Đầu óc của Cố Gia Nhi có chút mơ hồ, sao cảm giác dù làm thế nào mình cũng thiệt thòi vậy?
Cô càng nghĩ càng thấy bực bội, liền chỉnh lại váy rồi mặt lạnh tanh đi về phía Lộ Mãn.
Mà Lộ Mãn vẫn đang nhắc lại những điểm quan trọng trong thao tác với Vương Học Ái.
"Ảnh kiểu này khác với ảnh nghệ thuật và ảnh cưới, tiêu chuẩn chỉnh sửa ảnh thực ra rất khác nhau."
"Ảnh thẻ yêu cầu đường nét rõ ràng, độ nhận diện cao nên về cơ bản là loại bỏ khả năng chỉnh sửa quá đà."
"Chỉ cần dùng lệnh macro một phím để điều chỉnh làm trắng và làm mịn da là đã hoàn thành một nửa rồi. Gọt mặt, kéo một đường chọn để sửa đường nét khuôn mặt và cằm. Còn lại là che khuyết điểm, có mụn thì che mụn, có nốt ruồi thì che nốt ruồi, tóc khô vàng thì dùng Threshold Adjustment để làm đậm màu đen, đường chân tóc rộng thì sao chép một layer ảnh làm mềm rồi đắp lên..."
Cố Gia Nhi không nói năng gì mà ngồi xuống trước máy tính bên cạnh Lộ Mãn.
Lộ Mãn theo bản năng dịch ghế máy tính ra xa cô một chút.
Cố Gia Nhi liếc xéo anh một cái, anh còn tránh em nữa chứ!
Cô im lặng mở phần mềm PS rồi nhập ảnh của một sư tỷ Học viện Nghệ thuật Thiết kế, chính là sư tỷ Chu Quảng Cẩm trong buổi dạ tiệc lần trước.
Điều khiển chuột, cô thử tô tô vẽ vẽ lên đó.
"Sao không sao chép và dán được layer ảnh vậy? Ồ, không phải Ctrl + C và Ctrl + V. Hình như là, nhớ ra rồi...là Ctrl + J..."
Trong lớp học kéo một nửa rèm cửa nên môi trường khá tối, ánh sáng mờ ảo từ màn hình hắt ra chiếu lên đường nét khuôn mặt nghiêng của Cố Gia Nhi càng thêm rõ ràng.
Chiếc cằm thon thả của cô càng tụ lại một chút ánh sáng lung linh, giống như có một họa sĩ giỏi vẽ tranh mỹ nhân đang mượn mực nhạt phác họa mà vẽ lại những đường cong động lòng người trên khuôn mặt cô.
Vương Học Ái vốn dĩ vẫn tập trung vào lời giảng của Lộ Mãn. Cô không cần đích thân ra tay chỉnh sửa tỉ mỉ, nhưng sau này khi lượng công việc tăng lên thì cô có thể sẽ tìm thêm một số bạn học từ Khoa Báo chí để tham gia hỗ trợ chỉnh sửa. Dự án khởi nghiệp này mang danh nghĩa cuộc thi khởi nghiệp "Cúp Tiểu Khiêu Chiến" nên số lượng thành viên trong nhóm có thể báo mười người, rất nhiều bạn học sẵn lòng có thêm kinh nghiệm thi đấu và tiền làm thêm.
Nhưng Cố Gia Nhi bên cạnh càng lúc càng tập trung, ban đầu còn rất vụng về và thao tác liên tục sai sót, tiếng Cố Gia Nhi gõ lệnh Ctrl + Z để hoàn tác mỗi lúc một bực bội hơn.
Ánh mắt Vương Học Ái dán chặt vào Cố Gia Nhi đang tập trung và cả bức ảnh mà cô đang cố gắng chỉnh sửa tỉ mỉ mà không rời đi được.
"Thế đấy, chị Tiểu Ái, đến lúc đó có thể tìm mấy học trưởng có chút kiến thức cơ bản về PS, không cần phải quá giỏi đâu. Cái này quan trọng là chỉnh sửa sao cho cân bằng giữa hình dáng chuẩn và tính thẩm mỹ chứ không phải kiểu ảnh cưới cứ phải đẹp đến mức hoàn hảo..."
Lời Lộ Mãn chợt dừng lại. Anh cũng nhận ra Cố Gia Nhi ngồi bên cạnh đang cố gắng chỉnh sửa ảnh, hơn nữa còn có vẻ khá thành thạo.
"Gia Nhi?"
Chỉnh xong một tấm ảnh, Cố Gia Nhi ngẩng cằm lên: "Thế nào?"
Cố Gia Nhi dùng tay trái xoa nhẹ vào bắp tay phải, nhẹ nhàng xoay cổ tay trắng nõn.
Lần đầu làm việc này mà lại chưa nắm vững kỹ thuật nên cô mỏi tay đến mức hơi nhức nhối.
"Gia Nhi, em học PS từ khi nào vậy? Mấy cái phím tắt với công cụ này sao em biết?"
Lộ Mãn vô cùng khó hiểu. Tiết Tin học ở trường Trung học Cơ sở và Trung học Phổ thông huyện Tào của anh đâu có dạy mấy phần mềm chỉnh sửa ảnh như PS. Trong ấn tượng của anh, Cố Gia Nhi toàn học theo anh ngắt kết nối giám sát từ xa của giáo viên, rồi anh chơi Starcraft với Red Alert còn Cố Gia Nhi thì ngồi bên cạnh chơi Dò Mìn thôi.
"Kệ em! Em trời sinh thông minh, nhìn anh làm một lần là biết ngay, không được à!"
[Tỉnh Thục (蜀省) là tên gọi tắt của tỉnh Tứ Xuyên] [Trống bỏi là cái trống cầm tay có hai dây hai bên buộc hạt nặng, khi lắc thì hạt sẽ đập vào mặt trống phát ra tiếng ấy]