Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

(Đang ra)

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

Jepaepgagyeokinsangnieun

Mà tôi có thấy vậy đâu.

3 13

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

(Đang ra)

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

夢見 夕利

Một câu chuyện hành động giả tưởng về anh chàng bị những người cộng sự (phù thủy) quyến rũ đùa giỡn!

2 8

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

14 98

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

216 7257

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

35 334

Toàn truyện - Chương 70: Coi như là đồ anh em đi

Ở cuối con hẻm Hưng Nghiệp, Lộ Mãn bước vào một tiệm rửa ảnh màu, sau khi trả tiền liền giao USB.

"Xong rồi à?" Cố Gia Nhi thấy anh ra nhanh như vậy nên hỏi một câu.

"Ngày mai đến lấy ảnh thành phẩm."

"Nhanh vậy sao?"

"Đều nhờ khoa học kỹ thuật tiến bộ cả. Nói là rửa ảnh chứ ảnh bây giờ có thể in phun ra như in tài liệu ấy."

Lộ Mãn và cô sóng vai đi về.

"Thật vậy à? Trong ấn tượng của em, ảnh phải rửa trong phòng tối, bôi thuốc rồi tráng chứ." Cố Gia Nhi cũng là lần đầu tiên nghe nói đến chuyện này.

Lộ Mãn gật đầu: "Đó là kỹ thuật tráng bạc, đúng là phải ngâm ảnh trong thuốc rồi tráng, định hình, rửa nước, sấy khô, phải đợi một lúc mới làm xong một tấm ảnh."

Lộ Mãn hồi tưởng lại ba quy tắc chia tay họ Lộ mà anh đã tổng kết. Lúc này nên dùng quy tắc trực nam, tự mình nói một tràng những chủ đề mà con gái không hứng thú.

Trong ký ức, thời Trung học anh cũng như vậy. Những thứ mà con trai con gái thích thường khác nhau một trời một vực nên anh không biết làm sao để vừa trò chuyện vừa quan tâm đến sở thích của con gái, chỉ biết trong bụng có bao nhiêu chữ thì đổ ra hết, trong đầu nghĩ gì thì không cần suy nghĩ mà nói ra, chỉ là để nói chuyện với Cố Gia Nhi thêm vài câu.

Sự ngây ngô và xốc nổi chỉ biết đến bản thân mình đó cũng trực tiếp khiến Cố Gia Nhi chán ghét anh thời Trung học.

Mấy trò này anh rành quá rồi.

"Cho nên lúc máy ảnh kỹ thuật số mới ra còn phải dùng đến khay phim kỹ thuật số, chuyển dữ liệu thành dạng phim rồi mới đi rửa. Mỗi cái khay phim đó đã đắt kinh khủng, có cái đến mấy vạn tệ."

"Nhưng mà khoảng ba bốn năm trước thôi, in phun khô thương mại bắt đầu phổ biến từ nước ngoài, in ảnh trực tiếp bằng mực đặc biệt vừa nhanh mà chất lượng lại vừa không thua kém các công nghệ khác."

Lộ Mãn thao thao bất tuyệt một tràng, càng phức tạp rườm rà càng tốt, cứ nhắm vào mức độ cô nghe không hiểu mà nói, càng nói càng khó hiểu.

Cố Gia Nhi quả thật cũng nghe rất vất vả. Họ vừa đi vừa nói đến tận trạm xe buýt, ở đó có một hàng taxi đỗ. Nghe nãy giờ cô cũng chẳng hiểu được bao nhiêu.

Nhưng cô vẫn cố gắng nghe không sót một chữ, còn chọn ra những phần mà mình hơi hiểu mà hỏi Lộ Mãn chi tiết.

"Ảnh một inch nhỏ như vậy, có loại giấy nhỏ xíu như thế sao?"

Lộ Mãn ngẩn người. Bình thường Cố Gia Nhi chẳng phải nên ngắt lời để anh bỏ qua những chủ đề này sao?

"Ờ... Thật ra ảnh thẻ một inch ta thấy một bản có 8 tấm hay 12 tấm, nhưng là nó được xếp vào giấy ảnh 5 inch hoặc 6 inch rồi cắt ra thôi."

"A? Ảnh một inch hóa ra chỉ là một phần mười mấy của ảnh 6 inch thôi à?"

Cố Gia Nhi cũng từng đi rửa ảnh với mẹ Văn Nghệ, giá rửa hàng loạt ảnh 5 inch chỉ khoảng vài hào một tấm.

Vậy mà bốn tiệm ảnh gần trường chỉ cần chụp một tấm ảnh trong phòng chụp có phông nền, xếp ảnh trên phần mềm rồi dùng giấy ảnh 5 inch 6 inch in ra đã biến thành 30 tệ rồi.

"Mấy bạn sinh viên chụp ảnh ở chỗ mình hôm nay vẫn còn bàn tán rằng bạn Trung học Phổ thông của họ học Đại học ở Tuyền Thành, mấy tiệm ảnh gần trường để giữ chân sinh viên nên bán rẻ một tấm ảnh thẻ một inch chỉ có 7 tệ, rẻ hơn trong nội thành Tuyền Thành nữa."

Ở gần Đại học Sư phạm Tân Hải này thì ngược lại. Vì không có cạnh tranh nên bốn tiệm ảnh cấu kết nâng giá, giá ảnh thẻ một inch cao đến mức sinh viên phải nghiến răng chịu đựng, đúng là chặt chém quá đáng.

"Anh ơi, nói vậy là chi phí rửa ảnh cũng rẻ lắm à?"

Lộ Mãn gật đầu nói: "Buổi chiều chạy thử hơn hai tiếng đồng hồ, anh cho hai máy ảnh hoạt động trước."

"Chị Tiểu Ái huy động bốn lớp năm ba Khoa Báo chí, tổng cộng chụp khoảng 180 người."

"Thu được hơn năm nghìn tệ tiền mặt."

Cố Gia Nhi khẽ "oa" một tiếng.

"Cái xưởng in màu kia dùng giấy ảnh khá tốt. Giá rửa ảnh 6 inch lẻ là hơn một tệ một chút, chưa đến hai tệ. Còn 180 bản ảnh thẻ 1 inch này in phun khô hết khoảng hơn ba trăm tệ."

"Anh ơi, vậy là một buổi chiều anh kiếm được mấy nghìn tệ á?"

"Cũng gần vậy."

Lộ Mãn nói: "Chị Tiểu Ái và Triều Huy học trưởng chủ trì tìm người làm thêm và lôi kéo khách hàng, coi như là những người sáng lập nên phải chia lợi nhuận theo tỷ lệ."

"Sau này nếu thuê thêm thợ chụp ảnh mới vào bấm máy thì là quan hệ lao động, trả lương cố định theo tháng; còn mấy bạn sinh viên muốn tham gia đội thi 'Cúp Tiểu Khiêu Chiến' của chúng ta để chỉnh sửa ảnh bằng PS là vì muốn có thành tích để lấy tiếng, ai cũng tranh nhau đăng ký nên lương cũng không cần trả cao."

Cuối cùng tính ra chi phí nhân công trên mỗi tấm ảnh cũng không cao.

"Giỏi quá." Cố Gia Nhi lẩm bẩm.

Lộ Mãn lại nghi hoặc nhìn Cố Gia Nhi đang suy tư, không nhịn được lên tiếng: "Sao anh thấy tối nay em đặc biệt kiên nhẫn nhỉ..."

"Kiên nhẫn?"

Cố Gia Nhi ngơ ngác ngẩng đầu.

"Đáng lẽ em phải ngắt lời anh luyên thuyên từ lâu rồi chứ."

Cố Gia Nhi ngơ ngác nghĩ: ừ nhỉ, trước đây hình như là vậy.

Trước đây Lộ Mãn nói chuyện với cô, những thứ cô cho là không thú vị thì là chủ đề dở tệ, cô sẽ xua tay bảo Lộ Mãn bỏ qua không nói nữa.

Tối nay, sao cô lại vô thức nghe anh nói nhiều như vậy về những thứ vốn dĩ cô không hứng thú nhỉ.

Vừa ngẩng đầu lên, phía trước đã là lề đường có taxi đậu rồi. Họ đi bộ từ khu phố thương mại đến đây, phải đi một đoạn đường khá dài.

Cố Gia Nhi thậm chí chỉ cảm thấy mới có mấy giây, thời gian trôi qua nhanh quá, sắp phải về rồi.

"Tại sao nhỉ?"

Cố Gia Nhi siết chặt quai túi trong tay.

Cô không nhận ra tại sao mình lại chịu nghe Lộ Mãn thao thao bất tuyệt chia sẻ, mà suy nghĩ lại tự nhiên bị anh lôi kéo vào từng lời nói của anh.

Hình như có chút giống với chị gái Linh Y rồi.

Có phải là sự kiên nhẫn của chị gái ảnh hưởng đến cô không?

Cố Gia Nhi lắc lắc đầu, nghĩ không ra thì không nghĩ nữa.

Cô và Lộ Mãn vẫy một chiếc taxi, Lộ Mãn một bước xông lên định mở cửa trước ghế phụ mà ngồi cạnh tài xế.

Ánh mắt Cố Gia Nhi sắc lẻm, vẫn là đang trốn tránh mình!

Đồ xấu xa!

Ai ngờ, bác tài xế đã chất một đống đồ lỉnh kỉnh ở ghế phụ: "Này, phía trước không ngồi được đâu, ra phía sau đi."

Lộ Mãn tiu nghỉu ngồi xuống ghế sau, Cố Gia Nhi bên cạnh đắc ý "hừ" một tiếng.

Lộ Mãn cũng không chịu thua mà đặt túi đựng đồ ngủ của mình chắn giữa hai người, cứ như vạch ranh giới ba tám trên bàn học thời học sinh vậy.

Cố Gia Nhi cũng bắt chước y hệt mà đặt ngang túi giấy của mình.

Lộ Mãn liếc qua khiến Cố Gia Nhi hơi căng thẳng. Dù anh không phát hiện ra nhưng cái túi đựng váy ngủ lại nằm ngay giữa hai người, cứ thấy kỳ kỳ…

Ừm? Đầu óc Cố Gia Nhi chợt lóe lên, có chuyện gì đó quan trọng mà cô đã bỏ qua.

"Anh ơi, đợi một chút!"

Cố Gia Nhi giật mình hốt hoảng, Lộ Mãn còn tưởng có chuyện gì xảy ra.

"Em hình như thấy..." Cố Gia Nhi lấy ngón tay chống cằm, vẻ mặt rất xoắn xuýt, "Em làm chuyện này có gì đó sai sai!"

"Không, là rất sai!"

"Không đúng không đúng!" Cố Gia Nhi phát hiện mình đã làm một chuyện ngốc nghếch!

"Đây chẳng phải là em mua đồ ngủ cùng kiểu cho anh và Linh Y sao!"

Lộ Mãn nghe vậy lặng lẽ ôm cái túi của mình vào lòng.

"Anh ơi, chúng ta quay lại đổi đi!" Cố Gia Nhi giờ chỉ thấy hối hận, vô cùng hối hận.

Ngốc quá! Mình đang làm cái gì vậy trời!

"Không cần đâu, anh thấy tự dưng anh lại thích kiểu này..."

Cố Gia Nhi có chút sốt ruột nói: "Anh ơi... Đưa bộ của anh cho em đi. Cùng lắm thì hôm nào em mua lại cho anh một bộ khác mà."

Lộ Mãn lập tức lắc đầu, làm gì có chuyện trả lại cho cô: "Anh cao mét tám mươi hai, em cao mét sáu mươi tám phẩy ba... Bộ đồ ngủ đó em mặc vào chắc chắn giống như mặc áo choàng."

"Em mang giày vào là mét bảy!" Cố Gia Nhi chống nạnh, "Anh đừng coi thường người khác!"

Đúng là không thấp thật. Con gái tỉnh Lỗ chiều cao cứ vươn lên vun vút như cây hành lá ở tỉnh Lỗ vậy.

"Dù là áo choàng em cũng chịu, mau đưa cái này cho em——"

Lộ Mãn không chịu, khó khăn lắm mới có cơ hội mặc đồ ngủ đôi với Cố Linh Y mười tám tuổi.

"Gia Nhi, em làm thế này đi. Đợi mấy hôm nữa em mua thêm một bộ cùng kiểu, em tự mặc."

"Thì là mặc đồ chị em với chị gái em đó."

"Vậy bộ này của anh tính sao?"

Lộ Mãn giả vờ ngây thơ: "Thì là đồ của anh em với hai chị em nhà em!"

[Tuyền Thành (泉城) có nghĩa là thành phố của những dòng suối, là biệt danh của thành phố Tế Nam tỉnh Sơn Đông] [Ranh giới ba tám là chỉ Vĩ tuyến 38 chia cắt Triều Tiên và Hàn Quốc, ở đây ví như vạch chia bàn thời học sinh]