"Linh Y, em...em nói thật với chị!"
Cố Gia Nhi lại nhích lại gần chị gái Linh Y, đầu tựa vào vai cô.
"Hồi Trung học Phổ thông, trước khi đồng ý lời tỏ tình của anh ấy em chưa từng mơ mộng đến một ngày mình sẽ yêu đương."
"Sau khi yêu đương rồi em cũng chưa từng nghĩ là thật sự...thật sự sẽ chia tay..."
Đưa các ngón tay vuốt nhẹ mái tóc của Cố Gia Nhi, Cố Linh Y xoa xoa mái tóc dài của em gái rồi khẽ thở dài.
"Ngốc ạ."
Tình yêu thật sự khiến người ta trở nên ngốc nghếch sao? Cố Linh Y thầm nghĩ em gái mình ở những phương diện khác đều rất thông minh lanh lợi, chỉ riêng chuyện tình cảm lại bướng bỉnh như vậy.
Ai bảo mình là chị của em ấy chứ, lúc em ấy hồ đồ thì mình phải thức tỉnh em ấy.
"Gia Nhi, thật ra nếu chúng ta không ở Đại học Sư phạm Tân Hải mà ở nhà, anh ấy và em chỉ là rảnh rỗi sau kỳ thi Đại học..."
Tuy rằng chỉ lớn hơn em ấy mười mấy phút, nhưng cô phải gánh vác trách nhiệm của một người chị.
Mà cô vạch trần một lớp mặt nạ của em ấy, suýt chút nữa khiến em gái khóc thì cũng phải tự mình dỗ dành.
"Như vậy thì chị sẽ không xen vào chuyện của hai người. Mặc kệ hai người chia tay hay tái hợp hay cãi cọ ầm ĩ, đó đều là những trải nghiệm riêng của hai người."
Huống chi bên kia là Lộ Mãn, Cố Linh Y cũng muốn suy nghĩ cho anh.
"Nhưng bây giờ..." Cố Linh Y ôm em gái vào lòng chặt hơn một chút.
Cố Gia Nhi ngước đôi mắt to long lanh: "Là vì anh ấy đang làm việc chính sự sao..."
Cố Linh Y khựng lại một chút. Hóa ra em gái cũng nghĩ đến điều này. Cô khẽ gật đầu: "Đúng vậy, bây giờ anh ấy đang thực hiện sự nghiệp đầu tay của mình."
Cô tiếp tục khuyên nhủ em gái: "Thời gian và sức lực của anh ấy đều rất hạn chế. Khoảng thời gian này cả ngày anh ấy đều phải ở trong phòng dựng phim. Tiểu Ái học tỷ và mọi người lại tìm được mấy học trưởng học tỷ ứng tuyển chỉnh sửa mỹ thuật, vậy nên anh ấy vừa phải ứng phó với đủ loại công việc vừa phải dạy họ tiêu chuẩn mỹ thuật..."
Nếu cứ để em gái thỉnh thoảng làm ầm ĩ, quan hệ của họ e rằng sẽ phát triển theo hướng cứng nhắc.
"Anh ấy..."
Cố Linh Y còn muốn khuyên thêm vài câu nhưng Cố Gia Nhi đã cắt ngang lời cô.
"Em biết rồi." Cố Gia Nhi ở trong lòng chị đột nhiên buồn bã lên tiếng.
"Hả?" Cố Linh Y cúi đầu nhìn em gái Gia Nhi mà cô đang ôm trong lòng.
Cứ tưởng sẽ phải tốn thêm bao nhiêu công sức hoặc em gái dứt khoát không nghe lời mình.
"Em chỉ là, chỉ là không muốn nói tạm biệt với cái tên kia mà..."
Cố Gia Nhi cọ cọ vào người chị gái Linh Y rồi vùi đầu vào: "Em đâu có vô lý. Hồi Trung học Phổ thông em cũng như vậy mà, mấy kỳ thi lớn và thời gian nước rút cuối Trung học Phổ thông em đều không nổi giận với anh ấy."
Cố Linh Y có chút buồn cười. Vậy nên lúc rảnh rỗi em nghiễm nhiên coi việc giở trò trẻ con với anh ấy là đương nhiên sao?
Cố Gia Nhi rời khỏi vòng tay của chị rồi đứng dậy và khôi phục lại chút tinh thần.
"Chẳng phải là tạm thời trở lại trạng thái anh em thanh mai trúc mã thôi sao?"
"Cứ tiếp tục ở bên nhau như thế này có lẽ còn thoải mái hơn ấy chứ."
Cố Gia Nhi vươn tay ra móc ngón tay vào ngón tay của chị gái Linh Y. Sờ vào bàn tay mềm mại của Linh Y khiến lòng cô an tâm hơn và có chút dựa dẫm.
"Dù em không giúp được anh ấy nhiều nhưng em có thể chắc chắn không gây thêm phiền phức cho anh ấy mà."
Cô nàng hừ một tiếng: "Hừ. Đợi anh ấy xong việc chính sự, em sẽ cho anh ấy nếm mùi vị 'hậu bạn trai' là như thế nào!"
Cố Linh Y nghe vậy thì ngẫm nghĩ một lát rồi đứng dậy tiến lại gần khẽ hôn lên trán em gái.
Đây mới là đứa em gái mà cô quen thuộc, vẻ ngoài có chút trẻ con nhưng ẩn sâu bên trong là một trái tim thuần khiết.
Chỉ là, chuyện của Lộ Mãn...liệu có được như Gia Nhi mong muốn không?
Cố Linh Y lắc đầu trong lòng. Không nghĩ nhiều nữa, chuyện tương lai ai mà đoán trước được.
Chỉ cần hơi quản chuyện tình cảm của em gái và Lộ Mãn thôi là cô đã cảm thấy đau đầu rồi.
Yêu đương thật đáng sợ. Cố Linh Y nghĩ thầm.
Yêu đương thật phiền phức, vẫn là độc thân tốt hơn.
"Ừm." Cô an ủi: "Vậy thì tốt rồi... Không còn sớm nữa, tắt đèn nhé?"
"Chị ơi, hôm nay chúng ta ngủ riêng đi." Cố Gia Nhi cúi đầu nói.
Cô muốn tự mình điều chỉnh lại cảm xúc. Trong tình huống này, ở một mình một đêm sẽ thoải mái hơn.
"Vậy được, ngủ ngon, Gia Nhi."
"Ngủ ngon Linh Y, lại đây hôn một cái nào~"
………
Ngày hôm sau.
Một hồi chuông báo thức vang lên.
Cố Gia Nhi tỉnh giấc, nhắm mắt mò mẫm hai cái. Cô không thèm nhìn mà ấn vào nút tắt bên phải khiến tiếng chuông im bặt.
Cô nàng rên rỉ lật người ôm chăn ngủ thêm mười phút nữa.
Mười phút sau tỉnh táo hơn một chút, Cố Gia Nhi mở to đôi mắt hạnh, phản ứng đầu tiên là nhìn vào màn hình điện thoại.
Ngủ một giấc đến hơn mười giờ rồi.
Cô tiếp tục mở QQ, khung chat với Lộ Mãn không có tin nhắn mới.
"Haizz..."
Cố Gia Nhi tùy tiện nghịch điện thoại, vẻ mặt có chút cô đơn.
"Mình đang để ý cái gì vậy chứ."
Không có tin nhắn thì thôi. Trước đây còn ghét anh ta cứ hở tí là nhắn tin, giờ không nhắn nữa tự dưng lại nhớ mong là sao?
"Quan hệ anh em thanh mai trúc mã mà."
Cố Gia Nhi vỗ vỗ mặt: "Mình và anh ta mới yêu nhau có hai năm nhưng lại là thanh mai trúc mã mười mấy năm trời, bình thường thôi, bình thường thôi!"
Cố Gia Nhi lấy lại tinh thần rồi dọn dẹp giường chiếu và chuẩn bị quần áo để mặc cho hôm nay.
"Nếu không có bạn, tôi sẽ không tin~ bạn bè còn hơn người yêu một lòng một dạ~ dù tôi bận yêu đương, bỏ mặc bạn thành băng giá, bạn cũng không hận tôi, chỉ mắng tôi vài câu~"
Vừa dọn dẹp quần áo, cô vừa ngân nga hát. Lời bài hát này tuy nói về tình bạn thân thiết nhưng lại rất phù hợp với hai chị em cô.
Hôm qua chị ấy cũng vậy. Cô bận bịu trong mối quan hệ yêu đương gượng gạo với Lộ Mãn, còn chị ấy ở bên cạnh với tư cách là người ngoài cuộc và người quan tâm đến cô, đã cho cô những lời khuyên và sự ủng hộ rất quan trọng.
"Gia Nhi, chị nghe thấy em dậy rồi."
Cố Linh Y đứng ngoài cửa, nghe thấy Gia Nhi ngân nga hát liền đẩy cửa bước vào.
"Chào buổi sáng Linh Y~"
"Không còn sáng nữa đâu, hơn mười giờ rồi."
Cố Linh Y nghiêng đầu, nhìn em gái đã lấy lại tinh thần: "Bài hát này chị chưa nghe bao giờ, là bài mới à?"
"Đúng vậy, mới phát hành tuần trước thôi." Cố Gia Nhi đáp, "Tên bài hát là 《Một người như mùa hạ, một người như mùa thu》. Em cảm thấy như hát về hai chúng ta vậy đó."
Cố Gia Nhi cười hì hì rồi ngân nga: "Chúng ta một người như mùa hạ, một người như mùa thu, nhưng luôn có thể biến mùa đông thành mùa xuân~ Em kéo chị rời khỏi một trận cuồng phong tuyết ái tình~"
Cố Linh Y tìm kiếm lời bài hát đầy đủ, thấy câu đầu tiên thì không khỏi bật cười: "Lần đầu gặp em, chị thấy em không vừa mắt, ai ngờ sau này lại thân thiết đến vậy."
"Lần đầu chúng ta gặp nhau là ở trong bụng mẹ rồi." Cố Linh Y đùa, "Lúc đó chắc chắn em xấu xí lắm. Có lẽ đôi khi mẹ cảm thấy bụng có động tĩnh chính là do chúng ta đang nhìn nhau không vừa mắt đó."
Cố Gia Nhi cười nói: "Linh Y, chị xinh đẹp giống em như vậy, sao em có thể không thích chị được chứ."
"Đồ tự luyến." Cố Linh Y chọc vào eo em gái, "Khen chị chẳng khác nào khen em, đúng là tự luyến!"
"Thôi thôi, không trêu chị nữa. Còn đồ ăn sáng không, Linh Y ơi em đói rồi~"
Cố Linh Y có chút ngại ngùng: "Dì Phùng mua đồ ăn sáng rồi. Chị cũng vừa mới dậy, chúng ta ra phòng ăn đi."
Kéo em gái Gia Nhi đến phòng ăn, cô thấy trên đĩa có hai món ăn đặc biệt chính là bánh cuộn cá hoàng kích.
Mẩu giấy nhắn của Phùng Văn Thu đặt dưới đĩa viết rằng không biết hai chị em có quen ăn bánh cuộn của tỉnh Lỗ không, vậy nên bà đã hâm nóng bánh bao đậu đỏ trong lò vi sóng.
Hai chị em rất quan tâm đến đồ ăn ngon, mỗi người cắn một miếng nhỏ.
"Ngon quá đi."
Vài phút sau đã tiêu diệt hết bánh cuộn cá hoàng kích và bánh bao đậu đỏ, hai chị em nhìn nhau đồng thanh nói: "Chưa no."
[Loại bánh crepe mỏng đổ trên đĩa xoay mà các bạn hay thấy trên mấy clip TikTok/Douyin về ẩm thực Trung Quốc ấy. Cá hoàng kích aka cá hoàng tiêm tử ở Việt Nam còn có tên là cá lẹp]