Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

(Đang ra)

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

Jepaepgagyeokinsangnieun

Mà tôi có thấy vậy đâu.

4 13

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

15 102

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

240 4575

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

37 131

Tình cảm của senpai xinh đẹp nhất trường dành cho tôi bỗng dưng tăng vọt và senpai trở thành yandere??

(Đang ra)

Tình cảm của senpai xinh đẹp nhất trường dành cho tôi bỗng dưng tăng vọt và senpai trở thành yandere??

天江龍,明石龍之介

Dần dần họ bắt đầu tiếp xúc với nhau, nhưng vào thời điểm đó cô ấy đã.....

11 61

Tôi Trở Thành Ma Nữ Diệt Thế

(Đang ra)

Tôi Trở Thành Ma Nữ Diệt Thế

Mainyuel

Chẳng phải hồi quy thế này hơi quá à?

26 213

Toàn truyện - Chương 79: Cuộc gọi của Văn Nghệ

Cố Linh Y cảm thấy cô em gái Cố Gia Nhi buổi tối lúc về nhà có vẻ phấn khích một cách kỳ lạ.

Từ Đại học Sư phạm Tân Hải đi ra, Cố Gia Nhi vừa đi vừa ngân nga hát đến lạc cả giọng mà không hề hay biết, ngược lại càng lạc giọng lại càng hát hăng say hơn.

Đến một đoạn đường nhỏ nhìn trước ngó sau không có người đi đường, con em gái ngốc này còn chạy lên phía trước mấy bước rồi xoay hai vòng tự mình làm vài động tác vũ đạo, vòng eo thon gọn và vóc dáng mảnh mai uyển chuyển, chỉ tiếc ngoài cô chị ra thì chẳng ai thấy được.

Trông y như một đứa trẻ đang chìm đắm trong thế giới ảo mộng của riêng mình.

Đến khu nhà ở của cán bộ mà gặp mấy khóm cây xanh bên đường có vài cành lá mọc quá trớn chìa ra ngoài, Cố Gia Nhi thấy vậy liền táy máy ngắt chúng mà vò nát trong tay rồi ném trở lại bụi cây thấp.

Cố Linh Y nghi ngờ rằng nếu cứ để em gái Gia Nhi vui vẻ như vậy thêm vài ngày nữa, e rằng toàn bộ cây xanh trong khu nhà này sẽ bị con em gái ngốc này nhổ trụi mất.

"Gia Nhi, em yên phận một chút được không?"

Cố Linh Y còn không dám lại gần em gái mình vì sợ cô bé múa may quay cuồng làm vạ lây đến mình: "Lại lên cơn tăng động à?"

Cố Gia Nhi nhìn chị rồi mím môi cười không thèm đáp lời.

"Thật là kỳ quặc." Cố Linh Y lẩm bẩm.

Về đến nhà Phùng Văn Thu, hai chị em thay dép rồi vào nhà. Cố Gia Nhi liền lạch bạch chạy nhanh về phòng ngủ của mình rồi nhào một cái nằm sấp xuống giường.

Cố Linh Y đi đến cửa phòng em gái thì vừa vặn thấy Cố Gia Nhi lắc lư hai cẳng chân nhỏ như con vịt con quẫy nước, trước sau lên xuống nhịp nhàng.

Cố Gia Nhi cảm nhận độ mềm mại của giường một lúc mới quay đầu lại, giọng điệu hưng phấn nói với chị.

"Linh Y, cùng nhau tắm đi mà~"

"Em tự tắm đi." Cố Linh Y dựa vào khung cửa nói với vẻ mặt ghét bỏ, "Lần nào cũng bắt chị kỳ lưng cho em. Chị kỳ xong rồi em lại tự tắm lại, tắm xong là chạy biến đi mất. Phủi tay một cái là xong chứ có kỳ lưng cho chị đâu."

"Sao lại có người như em chứ." Cố Linh Y tay chống hông trách móc em gái.

Cố Gia Nhi liếc nhìn chị. Cô chị hổ báo cáo chồn này đối phó với em gái thì khí thế hơn hẳn so với ở ngoài.

"Ai bảo tại chị sinh sớm hơn em có mấy phút chứ." Cố Gia Nhi cười hì hì, "Mau làm tròn trách nhiệm của người chị đi!"

"Em tự đi mà tắm, hôm nay chị không ra mồ hôi nên chị tắm qua loa thôi."

"Vậy hôm nay không cần chị kỳ lưng cho em đâu." Cố Gia Nhi chỉ đơn thuần muốn cùng chị tắm chung để nói chuyện thôi. Hôm nay cô rất rất vui cho nên cũng có hơi nhiều chuyện muốn nói với chị, "Em cũng không ra mồ hôi nên cũng chỉ tắm qua loa thôi."

"Em đi tắm trước đi, chị đi lấy hai cái áo phông."

Thói quen mùa hè của hai chị em là như vậy. Áo choàng tắm hay đồ ngủ đều không bằng mặc trực tiếp một chiếc áo phông thật to thật rộng, tự do thoải mái vô cùng dễ chịu.

Em gái đi vào phòng tắm rồi thì Cố Linh Y trở về phòng làm việc của mình, vừa mở vali ra tìm quần áo thì điện thoại reo lên.

Cố Linh Y vừa nhìn thông báo cuộc gọi đến thấy mẹ Văn Nghệ liền lập tức bắt máy: "Mẹ ạ~"

“Là Linh Y đó à? Không phải Gia Nhi lấy điện thoại của chị để nghe máy đấy chứ?” Văn Nghệ ở đầu dây bên kia cười hỏi.

Cố Linh Y cười hì hì: “Mẹ ơi, con là Gia Nhi nè~”

“Nghe thêm một câu nữa là biết ngay con gái lớn của mẹ, không lẫn đi đâu được.”

Nếu phải chọn ra một người phân biệt song sinh giỏi nhất thì mẹ Văn Nghệ chắc chắn là người đầu tiên.

Giọng Văn Nghệ dịu dàng từ bên kia truyền đến: “Tối ăn gì rồi, có ở cùng em gái không?”

“Tụi con vừa về đến nhà dì Phùng, em gái đang tắm ạ.”

Văn Nghệ lại hỏi han vài chuyện thường ngày. Hai mẹ con lâu ngày không gặp mặt trực tiếp, nói chuyện không hết đề tài.

“Gia Nhi dạo này có chuyện gì không?”

“Em ấy vui quá trời luôn ạ.” Cố Linh Y nghĩ đến dáng vẻ vui mừng hớn hở của Cố Gia Nhi khi về nhà, “Tối nay vui không tả nổi.”

Chẳng biết con em gái ngốc ấy đang vui cái gì nữa.

“Con bé Gia Nhi nhà mình ấy, bảo nghe lời thì cũng nghe lời, có chuyện gì cũng nói với mẹ.”

Văn Nghệ tiếp tục nói: “Nhưng con bé chỉ nói những chuyện xảy ra ở chỗ nó chứ không muốn chủ động nhắc đến trong lòng con bé nghĩ gì.”

Cố Linh Y cong môi cười. Gia Nhi trút bầu tâm sự thì chỉ tìm cô thôi. Hai chị em đóng cửa phòng tâm sự riêng, đây chính là đặc quyền của người chị gái là cô.

“Mẹ đừng lo lắng, lát nữa đợi Gia Nhi tắm xong em ấy sẽ gọi lại cho mẹ. Mẹ chỉ cần nghe giọng điệu của em ấy thôi là đoán được em ấy vui đến mức nào rồi.”

“Tối hôm qua gọi video, em gái con còn ủ rũ lắm… Mới có một ngày thôi mà… Ồ~”

Văn Nghệ nói rồi bỗng nhiên hiểu ra mà “ồ” một tiếng.

Bà cũng muốn giữ chút thể diện cho con gái út nên không nói toạc ra mà dùng một đoạn thơ để ám chỉ với Linh Y: “Chưa thấy Phục Quan, lệ tuôn lã chã. Thấy Phục Quan rồi, nói cười hân hoan. Linh Y, em gái con có phải như vậy không?”

Kiểu ra vẻ của con gái út này, Văn Nghệ thời còn trẻ cũng đã từng trải qua nên hiểu ngay.

“Chắc là vậy nhỉ?” Cố Linh Y trong lòng cũng ôm chút nghi hoặc.

Ở nhà, chuyện tình cảm của Gia Nhi rất dễ hiểu, nhiều nhất là cãi nhau ỏm tỏi với Lộ Mãn rồi lại làm lành ngay.

Nhưng bây giờ cô cảm thấy tình cảm giữa Lộ Mãn và em gái Gia Nhi đã trở nên khó đoán hơn rồi.

“Mẹ ơi, Gia Nhi trước đây là kiểu người mà chỉ cần nói một chút là hiểu ngay. Nhưng mấy ngày nay con thấy…một vài cảm xúc của em ấy, con không hiểu nổi.”

“Vậy à.” Văn Nghệ ở đầu dây bên kia cười nói: “Có lẽ cũng là vì con bé và người… bạn học kia cùng nhau trải qua chuyện gì đó rồi.”

Cố Linh Y “ừm” một tiếng rồi nghe mẹ Văn Nghệ tiếp tục nói.

“Trước đây, mẹ đều coi hai đứa chúng nó là trẻ con cả.”

“Tuổi thanh xuân yêu đương ngọt ngào sến súa dù thế nào đi nữa cũng chỉ là chơi với nhau thôi.”

“Lúc mỗi đứa ở nhà thì gọi điện thoại tâm sự, em nói em thích anh, anh nói anh thích em, lặp đi lặp lại cũng chỉ có một ý đó rồi hết.”

Văn Nghệ giãi bày sự hiểu biết của mình với con gái.

Thứ tình cảm, thứ tình yêu như vậy, có lẽ ban đầu dưới tác dụng của cái gọi là cảm tính và cảm giác thì cho rằng là thiên trường địa cửu, chỉ thiếu mỗi việc hát một bài 《My Heart Will Go On》 nữa thôi. Nhưng đi tiếp về sau thì có thể sâu đậm đến đâu chứ.

"Tình cảm thật sự là cùng nhau trải qua đủ mọi chuyện chứ không chỉ là thích và vui chơi."

"Đừng nói gì đến tình yêu phong hoa tuyết nguyệt, ngay cả phong hoa tuyết nguyệt cũng phải cùng nhau trải qua mưa gió và dầm mình trong tuyết lạnh."

"Người ta cần phải rèn luyện trong công việc, ra ngoài đi đây đi đó và làm những việc mà ở nhà vĩnh viễn không thể tiếp xúc được. Đối với Gia Nhi và Linh Y các con mà nói thì cũng là chuyện tốt."

"Dạ." Cố Linh Y ngoan ngoãn đáp lời.

Bên ngoài "cạch" một tiếng cửa phòng tắm mở ra, Cố Linh Y nghe liền biết là em gái Gia Nhi đã tắm xong.

"Gia Nhi đợi chút, chị mang quần áo cho em."

Cố Linh Y nói vào điện thoại: "Mẹ ơi, con cũng đi tắm đây. Lát nữa để Gia Nhi nói chuyện tiếp với mẹ nha~"

"Ừ, con đi đi." Văn Nghệ nói, "Linh Y, con là đứa ngoan nhất nhà, chuyện gì cũng không giấu mẹ, từ nhỏ đến lớn cũng ra dáng chị cả. Có con trông nom Gia Nhi mẹ cũng yên tâm hơn."

"Hai đứa thân thiết với nhau, đến mẹ cũng phải ghen tị đấy." Văn Nghệ trêu ghẹo, "Gặp chuyện gì Gia Nhi không hiểu không vui thì phải nói chuyện với em gái nhiều vào nhé."

"Vâng vâng, đương nhiên rồi ạ! Chào mẹ~"

Cúp điện thoại, Cố Linh Y suy nghĩ miên man gì đó. Một lát sau, cô lắc lắc đầu rồi ôm áo phông ngắn tay đi ra ngoài.

"Linh Y, lấy cho em cái dây buộc tóc."

Cố Gia Nhi tắm xong, vừa sấy khô tóc đã mở toang cửa, một tay túm tóc thành đuôi ngựa sau gáy khiến Cố Linh Y liên tưởng ngay đến bức tranh sơn dầu nổi tiếng 《The Source》 của họa sĩ Ingres.

Cố Linh Y đánh giá từ trên xuống dưới thân thể trắng mịn như ngọc của em gái: "Không biết xấu hổ!"

Cố Gia Nhi chẳng thèm để ý mà còn ưỡn ngực lên: "Chỉ cho chị xem thôi, có gì mà phải ngại chứ."

Cố Linh Y chỉ vào tay kia của Cố Gia Nhi: "Trên cổ tay em đã có một cái dây thun đen rồi kìa."

"Cái này không được, ướt mất."

Cố Gia Nhi tắm xong lau khô người, vừa mới đeo cái dây buộc tóc đặc biệt này như một chiếc vòng tay.

Dây buộc tóc ướt thì ướt thôi, Cố Linh Y không hiểu nổi mạch não của em mình: "Em chẳng phải là thừa hơi sao? Cố ý bắt chị chạy thêm một chuyến à?"

"Trời ơi, dù sao thì cái này cũng khác, phải trân trọng giữ gìn. Mau mau, lấy cái khác cho em đi."

Cuối cùng bất đắc dĩ, Cố Linh Y đành lấy cho Cố Gia Nhi một cái dây buộc tóc bằng vải màu xanh lam mới. Em gái cô buộc tóc xong lại khoác áo ngắn tay đi tìm mẹ nói chuyện điện thoại.

Cố Linh Y đóng cửa phòng tắm, cởi từng món quần áo trên người.

Trong tiếng nước róc rách, cô nhớ lại đoạn kết cuộc trò chuyện với mẹ Văn Nghệ.

"Mẹ ơi, thật ra thì..."

Vòi hoa sen phun ra một loạt tia nước nhỏ li ti, Cố Linh Y ghé mặt vào và đắm mình trong dòng nước ấm áp.

"Con cũng không phải là hoàn toàn không giấu mẹ... Cũng không phải là tất cả mọi thứ đều nói với mẹ..."

[Hai câu thơ của bài Phục Quan trong bộ thơ cổ Kinh Thi] [Phong hoa tuyết nguyệt (风花雪月) là thành ngữ chỉ tình yêu lãng mạn]