"Anh ơi, chúng ta gặp may rồi."
Trước tòa nhà S, Cố Linh Y đưa tay ra cảm nhận xem bên ngoài còn mưa không thì phát hiện mưa vừa hay đã tạnh.
"Đúng là xui xẻo..."
Lộ Mãn lắc lắc chiếc dù gấp gọn trong tay, là Cố Linh Y mang theo và chỉ có một cái.
"Không được cùng bạn học Cố Linh Y đi chung một chiếc dù rồi."
Anh thở dài đầy tiếc nuối.
"Anh..." Cố Linh Y liếc xéo anh ta với vẻ chán ghét.
Cô chịu thua Lộ Mãn rồi, sao lúc nào cũng nghĩ cách làm mấy chuyện có vẻ hơi mờ ám với cô vậy?
Tuy rằng anh ta là hàng xóm thanh mai trúc mã và thời Trung học Phổ thông cũng từng cùng nhau che dù.
Nhưng đó chỉ là tình bạn thanh mai trúc mã thôi.
Hành vi tương tự khi cái tên xấu xa này bắt đầu biến chất tư tưởng.
Thì trở nên có chút kỳ quái.
Chuyện này liên quan đến tâm trạng.
Những người không có cảm tình với nhau dù cùng ăn một bát mì hay cùng ngủ một giường, ăn no ngủ kỹ xong cũng có thể vỗ vai nhau nói một tiếng anh em tốt chị em tốt.
Nhưng nếu một trong hai người có suy nghĩ không đơn thuần và không muốn chơi theo kiểu bạn bè thuần túy nữa...
Cố Linh Y rụt người lại khiến cô có chút không thoải mái.
Lộ Mãn nhìn những đám mây tích tụ trên trời mà mong rằng lát nữa đi đường lại có một trận mưa thì tốt.
Anh hỏi: "Chúng ta bây giờ đi nhà thầy Triệu luôn à, thầy không có nhà sao? Vậy trong nhà có những ai?"
Triệu Gia Toàn cũng sống ở khu nhà ở của Đại học Sư phạm Tân Hải. Giảng viên Đại học có thâm niên có thể được mua nhà giá ưu đãi nội bộ.
Cho nên vị trí giảng viên Đại học đánh giá giảng dạy không nặng nề như trung học, quan hệ giữa người với người so với công ty tư nhân và công chức thì tương đối đơn giản. Dù mười mấy năm sau tiêu chuẩn tuyển dụng tăng lên đến tiến sĩ, một số nơi còn giới hạn phải là tiến sĩ du học trở về, còn thiết lập chế độ đánh giá và đào thải theo kiểu không thăng chức thì nghỉ việc, mọi người vẫn chen nhau đổ xô muốn vào biên chế trong tháp ngà.
"Cô giáo nói hôm nay thầy Triệu có tiết, ra ngoài cả ngày rồi vẫn chưa về."
Dọc theo con đường nhỏ bên cạnh sân vận động phía Đông của Đại học Sư phạm Tân Hải, trên con đường nhựa sau cơn mưa có chỗ vừa giẫm lên là nước thấm ra, dấu chân đi qua sủi bọt li ti.
Cố Linh Y ngẩng cằm vừa nghĩ vừa nói: "Ừm, bây giờ trong nhà có Gia Nhi, chị Tiểu Ái. Còn có cô giáo, em gái của cô giáo, còn có một cặp con gái song sinh của thầy Triệu và cô giáo."
"Ồ, lại là một cặp song sinh à?" Lộ Mãn bật cười.
"Ừm, mấy bé con mùa thu khai giảng là vào lớp lớn rồi."
Cố Linh Y nói đến đây thì cười tít mắt.
"Vợ thầy Triệu họ Bối, chúng em vào nhà gọi cô ấy là cô Bối thì cô ấy bảo chúng em đổi miệng gọi là cô giáo đi, trong nhà còn có một cô Tiểu Bối nữa."
"Cô Tiểu Bối là em gái của cô giáo đó, cô ấy đang giúp việc trong bếp." Cố Linh Y sợ Lộ Mãn không hiểu rõ mối quan hệ nên lại giải thích, "Đều gọi là cô Bối thì không phân biệt được, cho nên một người gọi là cô giáo, một người gọi là cô Bối."
Mà cô cũng có những nghi hoặc không rõ, Cố Linh Y ngước mắt nghĩ ngợi: "Em gái của vợ thầy Triệu, phải nói thế nào nhỉ, nên gọi thầy Triệu là...ờ ừm ừm ừm, mối quan hệ này..."
"Em vợ."
Lộ Mãn giành nói, tốc độ nói nhanh như gió.
Anh ta quá rành cái kiểu quan hệ này rồi.
Không ai hiểu em vợ hơn ta.jpg
"Cô Bối gọi thầy Triệu là anh rể, cô ấy là em gái của vợ thầy Triệu, cũng gọi là em vợ."
Lộ Mãn thừa cơ chiếm tiện nghi bằng miệng: "Giả sử hai ta kết hôn thì em gái Gia Nhi của em sẽ là em vợ của anh, quan hệ là như thế đấy."
Cố Linh Y lập tức liếc xéo anh một cái: "Anh..."
"Giả sử thôi mà."
"Không có giả sử gì hết!" Cố Linh Y lay lay cánh tay anh, "Giả sử cũng không được, nghĩ cũng không được nghĩ!"
"Này, em có hơi bá đạo quá rồi đấy."
Cố Linh Y buông tay đang nắm tay áo anh ra rồi chuyển sang bịt tai lại: "Không nghe không nghe."
"Em là đà điểu à?" Lộ Mãn liếc cô một cái, thấy buồn cười.
Đi thêm một đoạn thì Cố Linh Y bỏ tay xuống. Cô cảm thấy không thể để Lộ Mãn chiếm tiện nghi bằng lời như vậy được, bèn cố ý hỏi: "Vậy nếu anh kết hôn với em gái em thì anh phải gọi em là gì? Chị vợ à?"
Để Lộ Mãn gọi mình là chị, nghĩ thôi đã thấy sướng rồi. Cố Linh Y thầm cười trộm trong lòng.
"Không có nếu." Lộ Mãn dùng lại lời của cô vừa nãy để đáp trả.
"Nói nhanh cho em biết đi anh ơi." Cố Linh Y lại ôm lấy cánh tay anh mà lắc lư hai cái.
Giọng cô nàng vừa dịu dàng vừa pha chút lười biếng, cái kiểu làm nũng của cô vợ tương lai này thật sự không đỡ nổi.
Lộ Mãn bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Gọi riêng thì chỉ cần gọi là chị, còn giới thiệu với người ngoài thì gọi là chị vợ."
"Ơ...ừm... Sao lại có vẻ hơi khó nghe nhỉ."
Khuôn mặt của Cố Linh Y nhăn nhó. Cô cảm thấy chị vợ với em vợ là hai từ gần giống nhau, sao nghe khác nhau một trời một vực vậy?
Em vợ thì có cảm giác hơi moe moe.
Còn chị vợ chỉ khiến cô liên tưởng đến hình ảnh mấy bà cô.
Lộ Mãn liếc xéo cô một cái: "Cũng có người gọi là chị gái vợ."
Cố Linh Y nghe xong cười gật đầu: "Cái này hay nè, có thêm chữ tỷ nghe thuận tai hơn hẳn."
Cô quay đầu nhìn Lộ Mãn, đôi mắt hạnh to tròn chớp chớp lộ vẻ tinh nghịch.
Cô nở một nụ cười tinh quái nói với Lộ Mãn: "Gọi một tiếng 'chị vợ' cho em nghe thử xem nào!"
Lộ Mãn không đời nào để cô được như ý, liền chuyển chủ đề: "Vậy...vợ và em vợ của thầy Triệu đều họ Bối à? Họ hiếm gặp nhỉ."
Lộ Mãn không bắt lời, Cố Linh Y cũng hết cách: "Xí."
Cô nghĩ ngợi một lát rồi tiếp tục nói: "Ừm, cô giáo nói quê họ ở Thái Sơn Thị, trước kia quê gốc ở giữa Tân Thành và Lâm Truy, quê gốc của họ thời xưa gọi là Bối Khâu."
Cố Linh Y lại bổ sung thêm: "Chữ 'bối' trong 'vỏ sò' ấy."
Lộ Mãn: "Ồ, ban đầu là bạn, sau là em gái, cuối cùng biến thành 'bối' trong 'bảo bối' à."
Cô nàng nghe xong im lặng rồi lùi sang một bên để giữ khoảng cách với cái tên này.
"Anh ơi, đừng nhắc nữa mà..."
Cố Linh Y nhớ lại buổi tiệc tối lần trước cô bị một gã trai từ đâu nhảy ra bắt chuyện. Lộ Mãn đến giải vây, khoác vai cô rồi còn gọi cô là "bảo bối".
Cố Linh Y bây giờ nghĩ lại vẫn thấy xấu hổ đến tột cùng: "Em hình như...nổi hết cả da gà rồi."
"Lúc nào cũng Linh Y Linh Y, nhạt nhẽo quá." Lộ Mãn còn định chốt một cái tên gọi độc quyền với cô.
Cố Linh Y sẽ không để cái bụng dạ hư hỏng của anh ta được toại nguyện: "Anh muốn gọi đặc biệt hơn thì gọi là chị cũng được...ứm!"
"Sao, làm chị nghiện luôn rồi à?"
Lộ Mãn vòng tay sau eo cô, còn chưa dùng sức bao nhiêu mà cô nàng đã phản ứng dữ dội.
"Ha ha ha, anh đừng chạm vào em!" Cố Linh Y vừa cười vừa chạy trốn vì nhột.
Cô chạy lên phía trước rồi đứng thẳng người, dáng vẻ thướt tha.
Đợi Lộ Mãn đi tới, cô lại tựa vào vai anh.
"Không được chạm vào eo nữa, nghe rõ chưa?"
Lộ Mãn cũng nhích lại gần cô một chút, hơi đẩy cô vào phía trong lề đường: "Cái đó còn phải xem em có ngoan không đã."
Anh cười gian: "Chẳng phải quê mình có câu: đầu đàn ông eo đàn bà, không phải vợ chồng chớ có động vào sao?"
"Phì!" Cố Linh Y khẽ nhổ.
Cái tên xấu xa này, sao bất cứ câu gì lọt vào miệng anh ta cũng có thể lái sang hướng mập mờ vợ chồng và kết hôn được vậy?
"Nói đi thì cũng phải nói lại. Linh Y, anh thấy em để ý mấy chuyện kỳ lạ thật đấy."
Lộ Mãn chỉ vào cánh tay hai người đang dính chặt vào nhau, khoảng cách bằng không luôn rồi: "Có thể dựa sát thế này rồi có thể khoác tay nhưng lại không thể nắm tay là sao?"
Bây giờ Cố Linh Y khoác tay cũng không hề kiêng dè gì, trực tiếp ôm trọn cánh tay anh vào lòng cũng không thành vấn đề.
Khoác tay với dính sát vào nhau xét về mức độ tiếp xúc da thịt rõ ràng thân mật hơn nắm tay nhiều chứ.
[Tác giả đang ám chỉ bộ Không Ai Hiểu Ma Vật Hơn Ta (沒人比我更懂魔物). Trong bộ này, cô em vợ Mộc Tử Tịch là cộng sự và là người hỗ trợ cho nhân vật chính Lý Phàm. Dù không có nảy sinh tình yêu nhưng Mộc Tử Tịch và Lý Phàm còn thân thiết và mập mờ hơn cả vợ tương lai là Mộc Tử Vi: sống gần nhau, ăn uống chung, dựa dẫm, ăn ý và tin tưởng nhau tuyệt đối trong công việc, thậm chí có cả sự "hơi hơi" ghen tuông và chiếm hữu đến từ vị trí em vợ] [Đại di tử (大姨子) là chị vợ] [Đại di tỷ (大姨姐) vẫn là chị vợ nhưng dùng chữ "tỷ". Dịch như thế này để cố thể hiện cái khác biệt mặt chữ thôi chứ đọc nghe hơi gượng] [Thái Sơn Thị (泰山市) là nói tới quận Thái Sơn ở thành phố Thái An tỉnh Sơn Đông. Tân Thành (濱城) ở đây là thành phố cấp quận Tân Thái cũng ở Thái An. Lâm Truy (臨淄) là một quận của thành phố Truy Bác nằm ở phía Đông thành phố Thái An]