Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

(Đang ra)

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

Jepaepgagyeokinsangnieun

Mà tôi có thấy vậy đâu.

4 13

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

15 102

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

240 4575

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

37 131

Tình cảm của senpai xinh đẹp nhất trường dành cho tôi bỗng dưng tăng vọt và senpai trở thành yandere??

(Đang ra)

Tình cảm của senpai xinh đẹp nhất trường dành cho tôi bỗng dưng tăng vọt và senpai trở thành yandere??

天江龍,明石龍之介

Dần dần họ bắt đầu tiếp xúc với nhau, nhưng vào thời điểm đó cô ấy đã.....

11 61

Tôi Trở Thành Ma Nữ Diệt Thế

(Đang ra)

Tôi Trở Thành Ma Nữ Diệt Thế

Mainyuel

Chẳng phải hồi quy thế này hơi quá à?

26 213

Toàn truyện - Chương 78: Sợi dây buộc tóc trên cổ tay áo

Ôm Cố Gia Nhi một lúc, Lộ Mãn cảm thấy có gì đó không ổn.

Cô nàng này sao mãi không chịu buông ra vậy?

"Ờm, được rồi chứ?"

"Không mà, thêm một chút nữa thôi~"

Lộ Mãn cảm thấy sau lưng có chút tê dại.

Là bàn tay của Cố Gia Nhi đang vuốt ve nhẹ nhàng trên lưng anh.

Lộ Mãn ho khan một tiếng: "Đây là cái ôm giữa thanh mai trúc mã và anh em tốt hả?"

"Ừm~" Má Cố Gia Nhi lại cọ cọ vào vai anh.

"Tình bạn thuần khiết à? Kiểu Lưu Quan Trương kết nghĩa vườn đào à?"

"Ừm."

Lộ Mãn hỏi cô: "Trương Phi ôm Quan Vũ có sờ soạng cột sống của nhị ca không?"

"Anh!"

Cố Gia Nhi tức giận ngẩng khuôn mặt lên, Lộ Mãn nhân cơ hội thoát khỏi vòng tay của cô.

Nghiến răng nghiến lợi, Cố Gia Nhi trừng mắt nhìn kẻ phá hoại bầu không khí Lộ Mãn này.

Còn đem một cô gái như cô so sánh với Trương Dực Đức mặt đen.

Đúng là đồ xấu xa!

Lúc này Vương Học Ái vừa hay đi tới nói chuyện khác với Lộ Mãn: "Lộ Mãn, sáng nay em ở trong phòng học suốt, chị ở ngoài hành lang gặp thầy Triệu Gia Toàn mấy lần. Thầy đi đi lại lại bên ngoài mấy vòng đó."

"Ồ? Vậy sao?"

"Thầy ấy cũng không ngờ chúng ta vừa xin xong đồ đạc đã bắt đầu ngay." Vương Học Ái cười nói, "Hơn nữa vừa bắt đầu đã thành công vang dội, bây giờ ngay cả các thành viên khác trong đội cũng kéo người từ lớp của họ đến, muốn chụp ảnh sớm cũng phải xếp hàng đến mấy ngày sau đó."

"Không mời thầy ấy vào chỉ đạo công việc ạ?"

"Khách sáo vài câu thì thầy ấy từ chối vì sợ làm ảnh hưởng đến tiến độ của chúng ta."

Vương Học Ái lại bổ sung: "Thầy còn hỏi chúng ta chiều và tối cuối tuần có rảnh không, muốn mời chúng ta đến nhà thầy ấy ăn một bữa cơm."

"Được đó." Lộ Mãn gật đầu, buổi tối vẫn có thể thu xếp thời gian được.

Cố Gia Nhi vừa nghe thì mắt liền sáng lên: "Anh ơi, có thể dẫn Linh Y và em đi không?"

"Em cũng muốn đi à?" Lộ Mãn hỏi. Anh thắc mắc tại sao Cố Gia Nhi đột nhiên hăng hái như vậy.

"Cuối tuần là ngày của Cha."

Cố Gia Nhi dùng ngón tay chọc chọc vào cánh tay Lộ Mãn, đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên áo anh.

"Từ hai ngày trước, ba đã luôn nói chuyện qua video muốn hai chị em chúng em cuối tuần về nhà ăn mừng ngày của Cha."

"Ồ——" Lộ Mãn lập tức hiểu ra.

Thì ra là Lão Ngoan Cố ngồi không yên nên giục hai cô con gái về nhà.

Cố Linh Y cũng ghé lại gần nói: "Vốn dĩ tuần sau là sinh nhật dì Phùng, em và Gia Nhi còn muốn tổ chức sinh nhật cho dì nữa."

Cố Gia Nhi giọng bất mãn: "Ba lại cứ nhất quyết bắt hai chị em chúng em về một chuyến. Miệng thì nói cùng lắm là ăn mừng ngày của Cha xong sẽ tự lái xe đưa hai chị em chúng em trở lại, nhưng thực tế thì, hừ hừ..."

Cố Gia Nhi hiểu rõ các bước lừa con gái của ba cô.

Trước tiên là ngon ngọt khuyên về.

Đợi về nhà rồi muốn ra ngoài lại thì khó như lên trời vậy đó.

Trên mặt Cố Gia Nhi nụ cười rạng rỡ: "Bây giờ thì tốt rồi, em sẽ nói với ba là phải đi cùng anh đến nhà thầy giáo mới quen cùng các học trưởng học tỷ bạn bè tụ tập."

Lộ Mãn có chút cạn lời. Anh bị biến thành bia đỡ đạn rồi, Lão Ngoan Cố chắc ở nhà lại cằn nhằn anh mấy câu cho mà xem.

"À phải rồi, anh ơi." Cố Linh Y nhìn Lộ Mãn, "Dì Phùng bảo là đến sinh nhật dì muốn mời anh tuần sau cùng hai chị em chúng em đến nhà dì đó."

"Dì Phùng đã nói thế thì anh phải đi thôi."

"Ừm, dì ấy có ấn tượng tốt về anh lắm đó." Cố Linh Y khẽ gật đầu.

Lộ Mãn nghe xong thoáng chốc cảm thấy như mẹ vợ đang chấm con rể vậy. Anh thầm nghĩ nếu người nói câu này không phải dì Phùng mà là mẹ của hai chị em, dì Văn Nghệ, thì tốt biết mấy.

"Cũng được, chúng ta ra khỏi nhà cũng hơn một tuần rồi. Tuần sau ăn sinh nhật dì Phùng xong thì cũng gần đến ngày công bố điểm thi Đại học hằng năm."

Cố Linh Y khẽ kêu lên một tiếng: "Ơ, nhanh vậy sao?"

Cô còn chưa cảm thấy thời gian trôi qua lâu, chỉ thấy mới cùng Lộ Mãn và em gái ở Hải Khúc và Đại học Sư phạm Tân Hải một thời gian, vậy mà mấy ngày đã trôi qua cái vèo. Chớp mắt đã sắp đến ngày công bố điểm thi và điểm chuẩn Đại học rồi sao?

"Nếu mấy ngày công bố điểm và lúc điền nguyện vọng mà chúng ta không có ở nhà..."

Lộ Mãn xòe tay: "Đừng nói là hai em, đến anh chắc cũng bị mẹ lấy chổi đánh cho mông nở hoa."

Anh là con trai mà đi ra ngoài, ba mẹ còn lo lắng.

Linh Y và Gia Nhi là hai cô gái, tuy rằng ở cùng anh và thỉnh thoảng ra ngoài cũng có dì Phùng đi cùng. Nhưng vợ chồng Cố Ngạn và Văn Nghệ chắc chắn trong lòng không khỏi lo lắng.

À phải rồi, trong mắt Cố Ngạn thì hai cô con gái song sinh có Lộ Mãn đi cùng ngược lại càng không yên tâm hơn...

Con gái là áo bông nhỏ giữ ấm lòng ba mẹ. Giờ thì hay rồi, hai cái áo bông nhỏ đều bị Lộ Mãn cuỗm đi sưởi ấm mất rồi.

Anh nghĩ đồng chí Lão Ngoan Cố mấy ngày nay chắc tối nào cũng phải làm vài chén rượu trắng giải sầu.

"Chúng ta cứ quyết định vậy đi. Tuần sau dự kiến trước khi có điểm thi thì về huyện Tào một chuyến."

Lộ Mãn cầm điện thoại lên viết kế hoạch vào phần ghi chú.

Hai chị em cũng tán thành sắp xếp của Lộ Mãn, mỗi người đều khẽ gật đầu.

Trong lúc Lộ Mãn đang thao tác điện thoại lạch cạch gõ chữ thì Cố Gia Nhi cứ nhìn anh, thấy giữa cổ tay áo bên trái của Lộ Mãn rũ xuống một mảnh vải không hài hòa.

"Anh ơi, áo anh làm sao vậy? Bị rách à?"

Lộ Mãn giơ tay lên nhìn áo khoác của mình. Cổ tay áo bên trái bị mất một chiếc cúc, có một mảnh vải thắt chặt cổ tay áo bị rũ xuống không cài lại được.

"Ừm, chuyện nhỏ thôi."

Cố Gia Nhi lặng lẽ tiến tới giúp anh chỉnh lại cổ tay áo.

"Một ngày kiếm mấy ngàn, thậm chí mấy vạn tệ rồi." Cô chỉnh xong tay áo còn không quên vỗ cái tên giò heo Lộ Mãn một phát, "Mua một cái áo tốt hơn đi chứ."

"Đợi mấy hôm nữa, lúc nào công việc không bận thì tính sau."

Lộ Mãn đối với việc ăn mặc khá qua loa kiểu có mặc là được, cũng đâu cần phải ăn diện để thu hút ai.

Cố Gia Nhi càng nhìn cái chỗ hỏng của áo anh càng thấy chướng mắt: "Có cái kẹp giấy nào không ạ?"

"Phòng 434 bên cạnh có một cái tủ đựng tài liệu, trong đó có đấy." Vương Học Ái chỉ ra phía ngoài cửa.

Cố Gia Nhi kéo tay áo Lộ Mãn: "Anh ơi, đi theo em qua đây một lát."

Hai người đi ra hành lang, phòng học bên cạnh chỉ cách vài bước chân.

Cố Gia Nhi tìm thấy cái tủ đựng tài liệu bằng thép mà học tỷ nói liền chui đầu vào tìm một vòng, ngẩng lên thì bị khung tủ va vào trán.

Cô không kêu lên tiếng nào nhưng đau đến suýt nữa thì nước mắt trào ra.

Nghĩ lại, tên xấu xa Lộ Mãn chắc chắn sẽ không xoa xoa cho cô và càng không an ủi cô nên cô cố nhịn, cuối cùng nước mắt cũng không rơi.

Cô không đổi sắc mặt đi đến trước mặt Lộ Mãn rồi xòe lòng bàn tay ra, trên đó có mấy chiếc kẹp giấy màu bạc.

"Đưa cái tay heo đây." Cố Gia Nhi nói, "Kẹp tay áo lại cho anh."

"Không cần phiền phức vậy đâu..."

Cố Gia Nhi mặc kệ Lộ Mãn từ chối, bàn tay túm túm kéo kéo vạt áo anh rồi dùng kẹp giấy kẹp chặt ống tay áo.

"Xấu quá..."

Cố Gia Nhi nhìn chỗ được kẹp chặt bằng kẹp giấy mà mặt mày nhăn nhó.

"Khó coi quá đi."

Cô nghĩ ngợi một lát, nảy ra một cách. Từ trong túi xách mang theo, Cố Gia Nhi lục lọi.

"Có rồi, anh ơi, chúng ta dùng cái này."

Cố Gia Nhi lấy ra một sợi dây buộc tóc nhỏ có vòng dây màu xanh nhạt, vật trang trí là một chú khủng long xanh biếc vô cùng đáng yêu.

Lộ Mãn nhìn Cố Gia Nhi hết nghĩ cách lại bận rộn ngược xuôi, nhất thời không biết nói gì.

Thu gọn sợi dây buộc tóc lại, Cố Gia Nhi dùng kẹp giấy kẹp sợi dây buộc tóc vào ống tay áo. Sợi dây buộc tóc đáng yêu xinh xắn che đi chỗ bị rách do mất cúc áo.

Trên tay áo có thêm một vật nhỏ nhắn dễ thương, Lộ Mãn giơ tay lên nhìn kỹ hồi lâu.

"Vậy em buộc tóc bằng gì?" Anh lại hỏi Cố Gia Nhi.

Cố Gia Nhi bĩu môi: "Anh quên rồi à, anh đã tặng em một cái rồi mà."

Cô lại lục lọi trong túi xách, lần này tìm lâu hơn một chút vì cô để món đồ đó ở ngăn trong cùng an toàn nhất của túi.

"Em dùng cái anh tặng này!"

Cố Gia Nhi lại lấy ra một sợi dây buộc tóc.

Đó là sợi dây mà Lộ Mãn đã tặng cô ở quán sủi cảo.

Màu đen tuyền không trang trí, bình thường không có gì đặc biệt, là loại mà siêu thị bán mấy hào ba cái để trả lại tiền thừa.