Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

15 100

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

240 4575

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

37 130

Tình cảm của senpai xinh đẹp nhất trường dành cho tôi bỗng dưng tăng vọt và senpai trở thành yandere??

(Đang ra)

Tình cảm của senpai xinh đẹp nhất trường dành cho tôi bỗng dưng tăng vọt và senpai trở thành yandere??

天江龍,明石龍之介

Dần dần họ bắt đầu tiếp xúc với nhau, nhưng vào thời điểm đó cô ấy đã.....

11 61

Tôi Trở Thành Ma Nữ Diệt Thế

(Đang ra)

Tôi Trở Thành Ma Nữ Diệt Thế

Mainyuel

Chẳng phải hồi quy thế này hơi quá à?

26 213

Toàn truyện - Chương 77: Không hung không nháo không cãi cọ, ngoan ngoãn hiểu chuyện rất đáng yêu

Cả buổi sáng bận rộn trôi qua, giờ ăn trưa và nghỉ ngơi là thời gian hiếm hoi để thở dốc.

Những sinh viên làm thêm cũng có lịch trình như những người học bình thường, sau khi làm xong việc ở chỗ Lộ Mãn và đến giờ ăn cơm thì tan làm giống như tan học bình thường, về ký túc xá nghỉ ngơi tiện đường ghé qua nhà ăn mua cơm.

Lộ Mãn thì ở lại phòng dựng phim vì thiết bị cần người thay phiên trông coi, nên là lúc ăn cơm cũng tranh thủ liếc nhìn những bức ảnh mà các học tỷ mỹ thuật đang chỉnh sửa rồi tiện tay điều chỉnh lại một chút, không một khắc nào được lơi lỏng.

Vương Học Ái và Lý Triều Huy buổi trưa mang đến bún ốc ăn liền, mọi người tụ tập ngay trong phòng.

Những hộp nhựa đựng bún ốc bày ra trên bàn máy tính, họ ngồi cạnh nhau tùy tiện trò chuyện.

Cố Gia Nhi đợi Lộ Mãn ngồi xuống rồi nhanh chân ngồi bên cạnh anh, phía sau là Cố Linh Y chậm rì rì ngồi sát vào vị trí cạnh em gái.

"Hôm nay em có chút thay đổi đấy." Lộ Mãn mở hộp cơm rồi nhìn Cố Gia Nhi một cái.

Cô em vợ Cố Gia Nhi này hôm nay có vẻ đặc biệt yên tĩnh, hơn nữa còn hiểu chuyện và dễ nói chuyện nữa chứ.

Không còn cái kiểu ồn ào nghịch ngợm của cô nàng, không còn cái kiểu cào cấu hung dữ như thú con nữa.

Đột nhiên, hình như có chút không quen thì phải?

Nghĩ đến đây, Lộ Mãn vội vàng nhổ nước bọt hai tiếng trong lòng. Cái ý nghĩ rẻ tiền gì vậy, em ấy không quậy nữa chẳng phải là chuyện tốt sao, cầu còn không được ấy chứ.

Cố Gia Nhi hơi hếch cằm. Chẳng phải sao, hôm qua cô đã hạ quyết tâm cố gắng không dùng thân phận bạn gái để gây sự với Lộ Mãn, thử làm một cô em gái thanh mai trúc mã chu đáo trước để làm mềm mối quan hệ giữa hai người.

Đợi đến khi giai đoạn khởi nghiệp này của Lộ Mãn qua đi, tinh lực và thời gian của anh lại hoàn toàn trở về với cuộc sống thì lúc đó sẽ tính sổ với cái tên này sau, bắt anh ta ngoan ngoãn quay lại với mình làm một "hậu bạn trai" tốt!

Cho nên hôm nay cô không hung không nháo không cãi cọ, ngoan ngoãn hiểu chuyện rất đáng yêu.

"Hừ~"

Cô ngồi trên ghế xoay cao ung dung nhẹ nhàng xoay người.

Cố Gia Nhi vểnh tai ngóng trông.

Cô còn đang đợi Lộ Mãn khen cô vài câu nữa kìa, nào là trở nên dịu dàng hơn, trở nên điềm tĩnh hơn, trở nên tao nhã hơn.

Khen cô câu nào cũng được hết.

Không ngờ, Lộ Mãn nghĩ mãi lại dò hỏi: "Hôm nay không vui à?"

Cố Gia Nhi bĩu môi ngay lập tức.

Ánh mắt cô hướng về Lộ Mãn nếu nói quá lên một chút thì là một ánh mắt đầy ai oán.

Rõ ràng là mình đang chuẩn bị thục nữ hơn một chút, trưởng thành hơn một chút.

Vậy mà đến miệng cái tên này lại thành ra hôm nay mình không vui là sao?

Hóa ra trong mắt anh ta, mình chỉ khi không vui mới yên tĩnh lại thôi sao!

Lần này thì cô thật sự không vui rồi.

"Anh ơi." Cố Linh Y bên cạnh không nhìn nổi nữa.

Cô kéo kéo tay áo Cố Gia Nhi: "Gia Nhi, chúng ta đổi chỗ ngồi trước đi."

"Ờ..."

Cố Gia Nhi hời hợt đáp lời chị.

Cố Linh Y thật hết nói nổi với em gái mình. Chỉ là tạm thời tách cô và Lộ Mãn ra một lát thôi, một chốc một lát cũng không được sao?

"Sao trông em ủ rũ thế kia? Chị nói chuyện xong với anh ấy sẽ đổi lại cho em ngay mà!"

Cô lại lay lay áo em gái Cố Gia Nhi thì cô nàng này mới chậm rì rì như ốc sên đứng dậy, trên mặt lộ vẻ không tình nguyện mà đổi chỗ với chị gái.

"Anh ơi, anh ghé tai lại đây."

Cố Linh Y vẫy vẫy tay với anh, ra hiệu muốn nói chuyện nhỏ. Lộ Mãn không nói thêm câu nào, mặt "vèo" một cái đã ghé sát lại.

"Gần quá rồi, xa ra chút nữa đi..."

Cố Linh Y hơi đẩy cái mặt vô sỉ của Lộ Mãn ra, khoảng cách lại xa hơn một chút, Cố Linh Y liền ghé môi lại gần rồi khẽ thì thầm vào tai anh.

Cố Linh Y nhẹ nhàng thủ thỉ mềm mại ngọt ngào, giống như một buổi trưa lười biếng gối đầu lên đùi nghe con gái dịu dàng kể chuyện, thật thoải mái và dễ chịu.

Êm ái đến nỗi Lộ Mãn cảm thấy sa vào chốn dịu dàng cũng chỉ đến thế mà thôi.

"Hôm qua em tâm sự với Gia Nhi, em ấy nghĩ thế này..."

Lộ Mãn và Cố Linh Y ngồi rất sát nhau, hơi thở của cô nàng phả vào cổ anh nóng ấm và nhồn nhột.

Khiến Lộ Mãn không thể nào tập trung được.

Cố Linh Y khẽ nói một hồi, lược bỏ những lời không tiện nói với anh trong cuộc trò chuyện đêm qua với em gái Gia Nhi rồi thuật lại cho anh nghe.

Nói được một lúc, lại phát hiện vẻ mặt Lộ Mãn hơi thất thần.

"Anh ơi, anh có nghe kỹ không đấy?" Cố Linh Y trách móc hỏi.

Lộ Mãn mặt dày nói: "Không nghe thấy gì cả, em nói lại lần nữa đi."

"Thôi đi." Cố Linh Y ghét bỏ đẩy tay anh ra, "Chắc chắn là anh nghe thấy rồi."

"Em đổi lại với Gia Nhi đây."

Cố Linh Y đứng dậy rồi lại kéo em gái qua.

"Hai người phải thật tốt nhé."

Nghe xong lời Cố Linh Y nói, Lộ Mãn không ngờ rằng Cố Gia Nhi bây giờ lại có suy nghĩ như vậy.

Tuy rằng chưa hoàn toàn từ bỏ nhưng đối với anh mà nói, việc cô tạm thời thỏa hiệp một bước đã là khởi đầu tốt đẹp rồi.

Nhìn cô nàng song sinh cúi đầu không nói gì sau khi ngồi xuống, Lộ Mãn thăm dò gọi một tiếng: "Gia Nhi..."

Cố Gia Nhi không đáp lời Lộ Mãn mà gắp gắp sợi bún trong món bún ốc, dùng đũa gắp một nửa bỏ vào phần của Lộ Mãn.

"Linh Y và em vừa ăn sáng xong, không ăn hết được nhiều như vậy."

Cô bĩu môi nói với Lộ Mãn: "Lần này em chưa ăn đâu đấy, không được nói là của cún nữa!"

Lộ Mãn bất lực. Cô nàng này vẫn còn nhớ "mối thù" bữa sáng lần trước.

Thấy Lộ Mãn không phản đối cô mới tươi cười tiếp tục gắp gắp trong phần của mình từng con ốc mà bỏ vào hộp của Lộ Mãn.

"Quán này cho ít lắm, anh ăn nhiều một chút đi. Lao động trí óc cũng tốn sức lắm đấy."

Cố Linh Y ngồi cách một chỗ, thấy vậy cũng thừa cơ gắp bún và ốc của mình đưa cho Lộ Mãn: "Anh ơi, em cũng không ăn hết được~"

Lý Triều Huy và Vương Học Ái ngồi ở bàn bên cạnh nhìn ba người họ. Trong mắt người ngoài, ba người này hòa thuận vui vẻ và tình cảm rất tốt.

"Tuổi trẻ thật tuyệt vời." Vương Học Ái tay trái chống cằm tay phải cầm đũa gắp bún, vừa húp một ngụm vừa nhìn bầu không khí hòa hợp của Lộ Mãn và cặp song sinh.

"Haizz." Lý Triều Huy cũng húp một ngụm lớn, bát bún ốc của anh ta hình như cho hơi nhiều giấm nên húp một ngụm thấy chua lè.

"Sáng nay em ra ngoài thấy trời âm u nên tiện tay khoác tạm một cái áo. Thằng anh em giường trên biết em vừa mua một cái áo khoác mới thì hỏi em sao lại mặc đồ cũ ra đường, sao không chải chuốt một chút và mặc đồ mới đẹp trai rồi ra ngoài."

"Cậu nói sao?"

"Em bảo thôi đi, có cần thiết không chứ? Chải chuốt ba năm cũng có tìm được đối tượng đâu, lãng phí thời gian làm gì."

"Ha ha ha ha!"

Lý Triều Huy lại húp một ngụm bún ốc. Đúng là cho nhiều giấm thật, càng ăn về sau càng chua...

...

Ăn trưa xong, Cố Linh Y và Vương Học Ái dọn dẹp đồ ăn thừa trên bàn. Lộ Mãn và Cố Gia Nhi muốn giúp một tay nhưng bị hai cô nàng dùng uy nghiêm của học tỷ và chị gái ngăn cản.

Lộ Mãn đứng dậy vươn vai.

Đôi mắt to của Cố Gia Nhi nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh. Hàng mi dài của cô bỗng run rẩy, trong đôi mắt hạnh lấp lánh ánh sáng mờ ảo.

"Anh ơi."

Cố Gia Nhi dang hai tay về phía anh.

"Ơ...vẫn muốn nữa à?" Lộ Mãn nhìn tư thế của cô nàng thì có chút khó xử.

"Muốn riêng." Cố Gia Nhi nhỏ giọng lẩm bẩm, "Ôm cô em gái thanh mai trúc mã, được chứ sao không?"

Lộ Mãn vô thức nhìn về phía Cố Linh Y.

"Nhìn...nhìn em làm gì!" Cố Linh Y quay mặt đi, trong lòng nghĩ, "Sao cứ phải đợi em đồng ý mới được..."

Cố Linh Y dùng mu bàn tay vẫy vẫy trong không trung ra hiệu Lộ Mãn cứ làm theo lời em gái cô.

Lộ Mãn dang tay nhẹ nhàng ôm Cố Gia Nhi một cái.

Cái đầu của Cố Gia Nhi vùi vào vai anh. Cô chỉ cảm thấy vòng tay của Lộ Mãn đã lâu không gặp lại có cảm giác ấm áp hơn trước kia.

Giọng Cố Gia Nhi nghẹn ngào: "Em hung dữ với anh thì anh dỗ em đi chứ. Sao lại lạnh nhạt với em, sao lại cố tình tránh mặt em, sao còn phân biệt đối xử với em và chị để chọc tức em..."

"Em khoan đã——" Lộ Mãn vội ngắt lời cô, "Chúng ta đây cùng lắm là làm lành thôi, không phải tái hợp."

"Em biết!"