"Chào buổi tối hai người, mời xem qua ạ?"
Cô nhân viên niềm nở đón tiếp nhưng ánh mắt lại hướng về phía Cố Gia Nhi, hoàn toàn lờ đi Lộ Mãn đang đi bên cạnh cô.
Chắc chắn là con gái sẽ chọn kiểu dáng, còn bạn trai đi theo chỉ là người xách đồ thôi.
Cố Gia Nhi chọn đồ ngủ, Lộ Mãn liền tìm một chiếc ghế sofa ngắn để ngồi nghỉ.
Hình như anh bị di chứng gì đó, vừa đến mấy chỗ trung tâm thương mại này, còn chưa đi được mấy bước mà bắp chân đã bắt đầu đau rồi.
Đi mua sắm với phụ nữ đúng là muốn mất nửa cái mạng. Đi đi dừng dừng chân cẳng mỏi nhừ là khổ sở về thể xác, nhưng thỉnh thoảng con gái còn hỏi ý kiến và bảo mình đánh giá này nọ, vắt óc khen xong đánh giá xong thì cô nàng lại không nghe mà lại chuyển sang cửa hàng khác. Không biết rốt cuộc muốn mua ở đâu, mua bao nhiêu, cả buổi đi lại đúng là một sự giày vò về tinh thần.
Trước khi trùng sinh, Cố Linh Y cũng không tránh khỏi tục lệ này, cuối tuần lại thích lôi anh ra ngoài ăn uống dạo chơi ở các trung tâm thương mại khắp Yên Kinh.
Sau này Lộ Mãn dần dần ngộ ra vài tiểu xảo. Nếu đã hẹn buổi tối đi ăn cơm và buổi chiều đi dạo qua loa thì Lộ Mãn liền chủ động ra tay trước, dẫn Cố Linh Y vừa vào trung tâm thương mại đi làm móng. Làm móng tốn nhiều thời gian, mấy cô làm móng lại có thể trò chuyện với Cố Linh Y cả buổi chiều không trùng lặp, làm xong mười ngón tay thì trời cũng gần tối nên vừa hay đi thẳng đến nhà hàng ăn tối…
Kiếp này sau khi trùng sinh có lẽ sẽ tốt hơn.
Lộ Mãn hồi tưởng lại những kỷ niệm về việc đi mua sắm và liếc nhìn Cố Gia Nhi đang hăng say trò chuyện với cô nhân viên bán hàng.
Nếu lần này không xảy ra mâu thuẫn với người nhà Cố Linh Y.
Hai chị em vẫn thân thiết không rời. Cô nàng Gia Nhi này vẫn sẽ quấn quýt lấy chị mình, vậy thì sau này đi mua sắm một lần dẫn cả hai chị em ra ngoài, mình ngồi trên sofa chơi game chỉ cần để ý đến họ trong tầm mắt là được.
Còn chuyện mua sắm cụ thể thì hai chị em tự giải quyết với nhau.
Chẳng phải là quá tuyệt vời sao?
Lộ Mãn có thêm chút động lực. Dù chỉ đơn thuần là để giảm bớt khổ sở cho mình trong tương lai cũng phải xử lý tốt mối quan hệ với những người khác trong nhà Linh Y.
"Anh ơi, anh xem thử chọn cái nào trong hai cái này thì được ạ?"
Quả nhiên là đến rồi, khâu giữ lại để hỏi ý kiến đây mà. Lộ Mãn thầm đảo mắt.
Cố Gia Nhi hai tay mỗi tay cầm một chiếc móc áo, trên đó treo một bộ đồ ngủ.
Bên tay trái là kiểu dáng thỏ trắng muốt với chất liệu lông cừu mềm mại, phía trước bụng đính một củ cà rốt.
Bên tay phải là bộ đồ ngủ cotton kiểu dáng áo và quần dài hình Doraemon. Áo có cổ chữ V cài nút, phía trước là hình ảnh chú mèo máy và hai chiếc túi thần kỳ hình bán nguyệt.
Cố Gia Nhi xoay hai tay cho anh xem mặt sau của bộ đồ ngủ. Bộ đồ ngủ thỏ có một chiếc đuôi ngắn phía sau, còn bộ đồ ngủ Doraemon thì có hình ảnh chú mèo máy bị một con khủng long đuổi theo, đuôi khủng long kéo dài ra làm thành một chiếc đuôi rồng bằng vải lắc lư phía sau.
"Bộ thỏ đi, chị em thích đồ màu trắng mềm mại hơn."
Lộ Mãn tùy tiện chọn một bộ, dù sao ý kiến của anh cũng chẳng có trọng lượng gì.
"Nhưng mà em có chắc chắn là phía trước có củ cà rốt to đùng thế kia, chị em ngủ thoải mái không?"
Anh lo lắng về tính thực tế, Cố Linh Y tối ngủ lỡ trở mình nằm sấp bị cấn thì sao?
Lộ Mãn biết rõ Cố Linh Y ngủ không được yên. Giật chăn đạp ga giường, vô thức lăn qua lộn lại là chuyện cơm bữa.
Cố Gia Nhi liếc anh một cái với vẻ mặt ghét bỏ: "Anh ngốc à, cái đồ chơi nhỏ này có thể tháo ra được mà."
Cô treo bộ đồ ngủ bên tay phải lên giá để làm mẫu cho anh xem, giật củ cà rốt xuống.
"Đấy, anh xem đi. Nó còn là một cái túi nhỏ, bên trong còn có cả dây buộc tóc khi ngủ nữa."
"Được rồi."
Lộ Mãn quen rồi. Đồ bán cho con gái thiết kế lúc nào cũng lòe loẹt.
Thế nhưng miệng anh thì lại nói trái với lòng: "Thiết kế hay thật, vậy thì mua luôn đi, gói mang về."
Cố Gia Nhi vuốt ve bộ đồ ngủ hình thỏ, tiện tay vuốt thẳng lớp lông cừu trên áo: "Nhưng mà màu trắng dễ bẩn lắm, Linh Y có chê khó giặt không nhỉ?"
Lộ Mãn bất lực: "Đổi bộ khác đi, mua nhanh lên."
"Nhưng mà con thỏ này đáng yêu lắm mà..."
"..." Lộ Mãn im bặt. Đáng lẽ anh không nên để ý đến cô nàng này làm gì.
Vẻ mặt mất kiên nhẫn của Lộ Mãn bị Cố Gia Nhi bắt gặp, cô bĩu môi hỏi: "Vậy anh cho em ý kiến đi, mua loại nào?"
Lộ Mãn không nói gì nhưng vẫn bày trò, anh hất cằm mà chỉ về phía một dãy giá treo quần áo không xa.
Cố Gia Nhi nhìn theo hướng anh chỉ.
Một hàng váy ngủ.
Váy ngủ hai dây bằng vải lụa băng màu hồng, màu trắng, màu da với dây áo nhỏ xíu như thể chỉ cần giật là đứt. Chất liệu mềm mại không che được dáng người, chân váy là viền ren khoét lỗ lớn, nhìn độ dài kia chắc chỉ che được đến bắp đùi.
"Hứ!" Cố Gia Nhi trừng mắt nhìn Lộ Mãn. Tên sói dê này trong đầu toàn nghĩ đến chuyện sắc sắc.
"Nếu Linh Y biết thì chị ấy sẽ cùng em chém anh đó!"
Lộ Mãn nghiêng đầu tránh ánh mắt giận dữ của Cố Gia Nhi, nhưng trong lòng lại nghĩ: chưa chắc đâu.
Cố Gia Nhi tự đấu tranh tư tưởng một hồi, nhân viên bán hàng trong lúc đó lại khen chất liệu và nhãn hiệu của bộ đồ ngủ Doraemon. Nếu Lộ Mãn đoán không sai thì chắc là bộ Doraemon này đắt hơn một chút.
Nhân viên bán hàng ra sức chào mời, may mà giúp Cố Gia Nhi hạ quyết tâm.
"Vậy lấy bộ Doraemon này đi, phiền chị lấy cho tôi một bộ mới."
"Vâng, là mua cho chị mặc ạ? Size bao nhiêu?"
"Ừm, là tôi mặc, lấy size 170 đi."
"Vâng, xin cô chờ một lát."
Nhân viên bán hàng đi vào kho phía sau, Lộ Mãn ngồi thẳng dậy: "Em chờ đã, sao lại thành mua cho em mặc rồi?"
"Nói vậy cho tiện."
Cố Gia Nhi liếc xéo anh một cái: "Dáng người Linh Y giống em, em mặc cái gì vừa thì chị ấy chắc chắn mặc vừa nên cứ báo size của em là được rồi."
"Lát nữa em mặc thử lên người, em thấy vừa thì Linh Y cũng vừa y như vậy."
Lộ Mãn nghĩ cũng phải. Chị em song sinh mua quần áo cho nhau đúng là tiện, cứ mặc thử lên người mình mà vừa vặn thì chắc chắn người kia cũng vừa. Ngay cả đồ lót bên trong cũng có thể như vậy...
"Đúng là đỡ phải báo số đo 168.3cm và cân nặng 49kg của hai em..."
"Anh ơi!"
Cố Gia Nhi bước những bước chân nhỏ xíu chạy xộc tới trước mặt anh.
"Anh ơi... Sao anh biết!"
Mặt Cố Gia Nhi hơi ửng đỏ. Đây là số đo sau khi cô trút bỏ hết quần áo và không mảnh vải che thân mà...
Qua miệng Lộ Mãn nói ra, cứ có cảm giác như anh đã tận mắt chứng kiến vậy...
Cố Gia Nhi tức tối vò đầu: "Chắc chắn là Linh Y, anh hối lộ gì chị ấy rồi nên chị ấy mới nói cả số đo này của em cho anh!"
Lộ Mãn tiếp tục im lặng. Lúc này im lặng là vàng. Rõ ràng là anh và chị em lén lút đi dạo, lúc đó mới bàn luận về dáng người của Linh Y có đẹp hay không.
"Sư ca, mỹ nữ, đồ ngủ mới của hai người đây ạ."
Cố Gia Nhi nhận lấy quần áo nhân viên bán hàng đưa, ướm thử lên người thì đúng là cỡ của hai chị em.
Lộ Mãn nhìn Cố Gia Nhi cất đồ cẩn thận, trong đầu tưởng tượng Linh Y mặc bộ này lên chắc là đáng yêu lắm.
Ừm, lại có thêm động lực rồi. Phải nhanh chóng tìm cơ hội ngắm Linh Y mặc đồ ngủ mới được.
[Vải lụa bằng là loại vải được tổng hợp từ sợi viscose tự nhiên (thường chiết xuất từ tre, gỗ hoặc bông) và qua quá trình xử lý hiện đại để tạo nên cảm giác mát lạnh tức thì khi chạm vào. Loại vải này còn thấm hút tốt hơn và thoáng hơn vải cotton thông thường]