"Nếu được uống rượu thì Nghê học tỷ có chịu đi không?"
"Chỉ là nghĩ vậy thôi." Nghê Hiểu Vũ gục mặt xuống bàn, "Nhưng mà tiểu học đệ đã thành tâm mời như thế thì chị đi một chuyến vậy, chắc chắn thầy cô không tìm được ai nữa đâu."
"Thật không hiểu nổi, sao lại bắt sinh viên đi cho đủ số lượng chứ?" Lý Triều Huy xoa xoa thái dương. Cái cảm giác bị những chuyện vụn vặt vây quanh ở Đại học thật chẳng tự do thoải mái gì, anh ta ghét cái cảm giác này.
"Để lấp đầy cái sảnh tiệc và chụp ảnh đăng báo cho có mặt mũi ấy mà."
Vương Học Ái học Khoa Báo chí đã quá quen với những hình thức vô vị này rồi.
"Lý do cũng giống như mấy buổi hội thảo và diễn thuyết chán ngắt ở hội trường, chỉ là coi sinh viên như cái phông nền người thôi."
Thực chất buổi tiệc tối này không cần sinh viên làm gì cả, nhưng chắc chắn sẽ phải đối mặt với một đám lãnh đạo. Thầy cô khách sáo, khúm núm cúi đầu nịnh nọt và cười giả lả vốn chẳng phải là một trải nghiệm thú vị gì.
"Hồi chị còn làm ở Ban Tuyên truyền của Hội Sinh viên mà đi chụp ảnh cho mấy buổi hội thảo và diễn thuyết như này, học tỷ dẫn chị đi còn dặn dò kỹ rằng nhất định phải chụp xong ảnh khán giả trong vòng mười phút đầu."
"Hả, lại có cả yêu cầu này nữa cơ à?" Nghê Hiểu Vũ hỏi.
Lộ Mãn lúc này giải thích: "Vì cái kiểu đi nghe cho đủ số chán ngắt này, sự kiên nhẫn của mọi người cũng chỉ kéo dài được khoảng mười phút thôi. Sau mười phút, khán giả sẽ bắt đầu cúi đầu đọc sách hoặc nghịch điện thoại."
"Lộ Mãn nói đúng đấy, xem ra hồi Trung học Phổ thông em đã thấm thía lắm rồi. Vì sau mười phút mà chụp khán giả thì cơ bản là không chụp được ai ngẩng đầu lên đâu, thời gian còn lại thì trên kia nói nhảm dưới này chơi bời. Nhưng ai quan tâm chứ, cuối cùng có một bài báo và vài tấm ảnh tàm tạm là lãnh đạo vui như mở hội rồi."
"Những buổi hội thảo có ích và những buổi diễn thuyết thú vị ở Đại học là một nguồn tài nguyên tốt đấy."
Vương Học Ái truyền đạt kinh nghiệm của người đi trước cho Lộ Mãn và mấy học đệ trẻ tuổi khác.
"Nhưng nếu bị ép 'tự nguyện' đi nghe cho đủ số thì đúng là lãng phí thời gian, chẳng giúp ích gì cho bản thân cả, tốt nhất là cứ thẳng thừng từ chối. Chúng ta vất vả thi đỗ Đại học đâu phải để làm một trong mấy trăm cái đầu người cho đủ số trong ảnh của người khác, cũng đâu phải để làm một viên gạch vô danh trong cái bức tường nền kia."
Nghê Hiểu Vũ khoanh tay sau gáy: "Năm nhất chị cũng ngây ngô lắm, lớp trưởng và bí thư đoàn bảo đi là đi, suốt ngày chẳng biết bận rộn cái gì. Sau này nghĩ thông rồi thì chị bảo chị phải đá bóng, tập luyện để đại diện trường đi thi đấu, mấy người họ muốn làm lỡ thời gian tập luyện của chị khiến trường không giành được vinh dự thể thao thì cứ việc."
Đến nước này thì mọi người đều đã hiểu rõ. Buổi tiệc tối vừa gò bó vừa chán ngắt, lại còn không có rượu cho đám sâu rượu thích, chi bằng tự bọn họ ra ngoài uống rượu còn hơn.
Nếu là tình huống bình thường thì có lẽ mọi người đã bỏ qua buổi tiệc tối này rồi. Nhưng Lộ Mãn đã nhanh chóng nắm bắt được điểm mấu chốt khiến Nghê Hiểu Vũ và một số thành viên lo lắng.
"Nghê học tỷ, nếu buổi tiệc tối chán ngắt mà lại chỉ có nước ép với nước ngọt. Vậy thì, nếu như..."
"Chúng ta tự mang rượu đến tiệc uống và trò chuyện thì sao?"
"Hả?" Nghê Hiểu Vũ nghiêng đầu, cô nghi ngờ mình nghe nhầm, "Em đang nghĩ cái gì vậy? Ngay trước mắt các thầy cô lãnh đạo mà nói chuyện phiếm thì thôi đi, còn uống rượu á?"
"Ừm, đang nghĩ cách vẹn cả đôi đường."
Lộ Mãn xoa cằm suy tư: "Vừa phải uống được rượu vừa không bị lãnh đạo và thầy cô trong trường phát hiện."
Nghê Hiểu Vũ chẳng mấy hy vọng: "Sư đệ, chị khuyên em nên học ảo thuật đi. Biết đâu chiêu biến nước thành rượu có thể thực hiện được ý tưởng táo bạo này của em đó."
Nghê Hiểu Vũ không tin. Dù đầu óc sư đệ cậu có khác người đến đâu thì làm sao có thể tự dưng rót rượu từ chai nước ngọt ra được?
Lộ Mãn nghĩ mông lung trong đầu, một lát sau kế hay chợt đến.
"Hình như em từng xem một đoạn trong phim 《Yes,Minister》."
Bộ phim châm biếm chính trị Anh được mệnh danh là "nửa bộ phim Anh trị thiên hạ" này kể về việc nhân vật chính Jim Hacker đi thăm một quốc gia sa mạc, vì luật lệ địa phương cấm uống rượu mà nhân vật chính lại không thể sống thiếu rượu nên đã bày ra một loạt hành vi "khôn khéo" giấu rượu trong bữa tiệc.
Thậm chí tập phim này khi phát sóng ở Anh còn bị khán giả chửi bới là quá xa rời thực tế và phi logic. Nhưng biên kịch lại kêu oan, tập phim này họ đã dựa trên những sự kiện có thật của một số quan chức cấp cao ở Anh để biên soạn. Khi họ bị chửi là bịa đặt tình tiết lố bịch thì nào ngờ thực tế còn lố bịch hơn.
Tình hình hiện tại chẳng phải rất đáng để học theo một phen sao?
Lộ Mãn hỏi: "Em nhớ từng đi ngang qua cái khách sạn đó, hình như nó rất gần tòa nhà hành chính của các lãnh đạo thì phải?"
"Rất gần, có một hành lang ngắn nối thẳng đến tòa nhà hành chính." Vương Học Ái không hiểu sao cậu ta đột nhiên quan tâm đến chuyện này.
"Có phòng trực của sinh viên không?"
"Chắc chắn có."
"Có thể liên hệ với bạn bè quen biết, ví dụ như bên Khoa Báo chí hay Khoa Luật tình cờ đang trực ở đó không?"
"Chúng ta mua sẵn rượu rồi nhờ họ dùng cặp sách bọc rượu lại giấu kỹ, lén mang vào phòng trực."
Đám nghiện rượu của đội bóng vốn đang ủ rũ bỗng nhiên tinh thần phấn chấn hẳn lên, trên mặt họ đồng loạt lộ ra vẻ khó tin và cùng nhau nhìn về phía Lộ Mãn.
Vương Học Ái kinh ngạc nói: "Lộ Mãn, cái này cũng quá liều lĩnh rồi đó!"
Nghê Hiểu Vũ kinh ngạc nói: "Sư đệ, cái này cũng quá thiên tài rồi đó!"
Nói xong, hai sư tỷ nhìn nhau, cả hai đều cạn lời.
"Hay là hai người đội bóng đá nữ các cậu tranh luận trước đi..." Lý Triều Huy thấy náo nhiệt không chê lớn mà đùa cợt khích bác họ.
"Thôi khỏi, chị học kỳ sau là năm tư rồi, không làm đội trưởng đội bóng đá nữ nữa nên coi như là bán giải nghệ." Vương Học Ái bỏ ngoài tai lời kích bác của anh ta, chấp nhận để bọn họ quậy.
Mắt Nghê Hiểu Vũ đột nhiên sáng lên: "Mấy thầy cô lãnh đạo trong buổi tiệc tối ai nấy cũng ra vẻ, tay cầm cốc nước ngọt cứ như là giới thượng lưu gì đó."
"Chúng ta tìm cơ hội cầm cốc ra ngoài, đến phòng trực đổi nước ngọt thành rượu rồi quay lại sảnh tiệc!"
Nghê Hiểu Vũ kích động giơ ngón tay cái lên: "Lộ Mãn, giỏi lắm! Đầu óc tốt thật! Sư tỷ quá ngưỡng mộ em rồi!"
Nghe thấy cô ấy bỗng nhiên lên đồng như vậy, mấy thành viên nghiện rượu xung quanh cũng đồng cảm.
"Tuyệt vời! Không cần 'hai ba, dô' ầm ỹ, cứ lặng lẽ uống rượu mới thú vị!"
"Hay, có động lực rồi. Đi quán nhậu uống rượu đâu có kích thích bằng uống rượu cách văn phòng hiệu trưởng mấy chục mét!"
"À...em có một yêu cầu nhỏ." Lộ Mãn giơ tay, "Các anh có thể mời thêm vài người được không? Tốt nhất là có đại diện của các khoa nhé. Em muốn nhân cơ hội này giao lưu với mọi người, cũng có không ít điều muốn thỉnh giáo các học trưởng học tỷ."
"Không thành vấn đề!"
Các thành viên đội bóng đang rất hào hứng. Có hoạt động vui vẻ như vậy sao có thể từ chối yêu cầu nhỏ này của người khởi xướng như anh.
"Lộ Mãn, em còn một thời gian nữa mới có kết quả thi Đại học đúng không?"
Họ tự động suy diễn rằng Lộ Mãn muốn tìm hiểu thông tin về việc đăng ký nguyện vọng vào các khoa.
"Chúng tôi sẽ gọi thêm mấy lão già năm ba, họ có nhiều kinh nghiệm mà nói chuyện đâu ra đấy. Có rượu là tới ngay."
"Huống hồ còn là uống trước mặt lãnh đạo và thầy cô!"
Bữa tiệc tối vốn dĩ nhàm chán bỗng trở nên kích thích hơn.
Họ là sinh viên Đại học, là những người thanh niên khoảng hai mươi tuổi với tinh thần phản kháng và chống đối quyền uy đã ăn sâu vào máu, đặc biệt là khi bị những giáo điều, hình thức, quy tắc kìm hãm.
Thời Trung học không được tự do rồi mà lên Đại học vẫn phải nghe người khác sắp đặt để làm những việc vô nghĩa tô điểm cho cái mặt của người khác, vậy còn gọi là Đại học sao?
Thỉnh thoảng làm vài trò khác người, đi trên dây thép tìm niềm vui dưới con mắt của đám lãnh đạo và thầy cô tự cho mình là bề trên, như vậy mới có chút hương vị của cuộc sống Đại học thực sự chứ!
Lấy ví dụ như Nghê Hiểu Vũ. Ánh mắt cô lúc này đang tóe lửa xanh, xanh như vỏ chai bia ấy, không hề có tính công kích nhưng tràn đầy khát khao cồn thực phẩm.
Giống như một con sói ác ẩn mình trong bóng đêm. Rồi nhìn kỹ lại, à, hóa ra là một con Husky không được thông minh cho lắm.
"Nghê học tỷ, em còn muốn mượn chị một tấm ảnh thẻ cỡ 1 inch để dùng..."
……