Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

(Đang ra)

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

Aien Kien

Tôi, một kẻ từng làm chân sai vặt cho một băng đảng mafia và ước mơ cuộc đời bình dị. Nhưng biết đâu, tại nơi đây, tôi có thể tận hưởng một cuộc sống học đường đầy ắp niềm vui thì sao?

9 252

Cô chỉ là thường dân mà láo xược thật đấy!

(Đang ra)

Cô chỉ là thường dân mà láo xược thật đấy!

Inori

CÁC BẠN TÌM ĐỌC <TÔI YÊU NỮ PHẢN DIỆN> TRƯỚC KHI XEM NHA, TRUYỆN CÓ SẴN TRÊN MẠNG HOẶC MUA SÁCH ĐỂ ĐỌC

67 2

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

(Đang ra)

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

Jepaepgagyeokinsangnieun

Mà tôi có thấy vậy đâu.

2 2

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

(Đang ra)

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

夢見 夕利

Một câu chuyện hành động giả tưởng về anh chàng bị những người cộng sự (phù thủy) quyến rũ đùa giỡn!

1 2

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

239 4332

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

34 108

Toàn truyện - Chương 51: Thế nào là việt vị

Nghê Hiểu Vũ sau khi ngộ ra "Lão Bạch cán sự bên trường Trung học Hành Thủy" chính là rượu trắng Hành Thủy Lão Bạch Can liền không muốn nói thêm một lời nào với Phó Viện trưởng Mã nữa, bưng cái ly chân cao đựng nước giải khát của mình ba chân bốn cẳng chạy về phòng trực ban ngoài cửa.

Phó viện trưởng Mã của khoa Luật lau mồ hôi trán (thực ra không có giọt nào), nhìn Lộ Mãn với ánh mắt cảm kích rồi quay người rời đi.

Bước chân ông ta nhanh đến nỗi hai ống quần tây suýt nữa thì đánh nhau chan chát.

"Vậy, thế nào là việt vị hả anh?"

Giọng Cố Gia Nhi đột nhiên vang lên sau lưng, Lộ Mãn quay đầu lại hơi giật mình hoảng hốt.

"Sao em cứ như bóng ma vậy, từ đầu đã lén nghe trộm ở bàn bên cạnh rồi à?"

"Em đây là nghe quang minh chính đại nhé, tại anh không để ý đến em thôi." Cố Gia Nhi bĩu môi.

Cô vừa trò chuyện với Vương Học Ái vừa buôn dưa lê với Chu sư tỷ của Học viện Nghệ thuật Thiết kế mới quen, nhưng mắt vẫn luôn dõi theo động tĩnh ở cửa đại sảnh.

Vừa thấy Lộ Mãn từ phòng trực ban trở về là cô liền lập tức bỏ lại hai vị sư tỷ, vội vàng cáo lỗi rồi đi về phía Lộ Mãn.

Lộ Mãn nghĩ một chút. Từ "việt vị" này không dễ giải thích rõ ràng, muốn dùng một câu để giải thích hoàn toàn thì cần phải có chút kỹ năng khái quát và tóm tắt.

"Ví dụ nhé, giả sử chúng ta vẫn là quan hệ bạn trai bạn gái, bây giờ cùng nhau đến thư viện tìm chị em, Linh Y đang đợi ở đâu đó."

Lộ Mãn lấy ví dụ đơn giản.

"Lúc này, nếu anh vui vẻ và kích động hơn em mà chạy về phía chị em trước cả em thì anh đã việt vị rồi."

Cố Gia Nhi nghiêng đầu. Cách nói hình tượng này khiến cô lập tức có ấn tượng khái niệm rõ ràng.

"Hừ! Hiểu thì hiểu rồi, nhưng mà!"

Cố Gia Nhi rất để ý một từ: "Cái gì mà 'giả sử' chúng ta vẫn là quan hệ bạn trai bạn gái? Chúng ta vốn dĩ là như vậy mà, anh, anh..."

"Em đừng đánh trống lảng." Lộ Mãn ngắt lời, "Tình hình giữa chúng ta thế nào, em tự mình biết rõ. Đừng hòng coi như chưa có chuyện gì xảy ra rồi cho qua."

Cố Gia Nhi im lặng một lát mới u uất mở miệng: "Anh làm sao vậy, trước đây đều nhường em, lần này không thể nhường em một lần nữa sao... Chúng ta từ hồi Trung học Phổ thông vất vả lắm mới yêu nhau đến giờ, cố gắng thêm một chút nữa đi mà."

Lộ Mãn nhún vai: "Em đâu phải là Chủ nghĩa Xã hội Đặc sắc Trung Quốc, anh việc gì phải cố gắng?"

Cố Gia Nhi vừa định nói thêm gì đó, bị câu này của Lộ Mãn chặn họng thì lập tức nghẹn lời.

"Nghĩ thoáng một chút đi, Gia Nhi. Bây giờ em oán trách anh cũng được, cảm thấy tiếc nuối không nỡ cũng được, đều chỉ là cảm xúc nhất thời thôi. Em nghĩ xem trước đây em lạnh nhạt với anh thế nào? Em vẫn có thể sống rất vui vẻ mà. Cho nên qua một thời gian em sẽ không để ý nữa đâu."

"Không thể nào đâu." Cố Gia Nhi lập tức lắc đầu.

Nói xong, cô mới nghiêm túc suy nghĩ về những gì Lộ Mãn nói. Cô nói nhanh hơn suy nghĩ một bước, đã nói ra rồi mới nghĩ xem tại sao mình lại nói như vậy.

"Không thể nào đâu anh ạ."

"Thời gian sẽ không làm em thay đổi gì đâu, những thứ em để ý thì em sẽ luôn để ý."

Cố Gia Nhi thở dài một hơi thật nặng nề.

Lần này cô thật sự làm quá rồi.

Đúng lúc Cố Gia Nhi đang thất vọng thì Vương Học Ái kéo Lý Triều Huy đến, còn dẫn theo một người đàn ông lạ mặt mặc áo sơ mi.

Lộ Mãn thấy vậy nhỏ giọng dặn dò: "Anh có chút chuyện quan trọng với họ, để anh nói chuyện với họ trước được không?"

"Ừm."

Cố Gia Nhi lập tức im lặng, hai tay đan vào nhau đặt trước bụng rồi lùi về phía sau Lộ Mãn như muốn trốn vào bóng của anh.

Lộ Mãn có chút bất ngờ.

Theo tính khí tiểu thư của cô trước đây, ít nhất cũng phải làm ầm ĩ lên để Lộ Mãn dỗ dành vài câu mới thôi chứ.

Bây giờ lại ngoan ngoãn như vậy, ngược lại giống như một cô thư ký nhỏ tận tụy.

Cô nàng đang thay đổi, không giống với Gia Nhi luôn luôn tùy hứng trong ký ức của anh.

Cố Gia Nhi dùng thân thể Lộ Mãn che chắn. Nhân lúc không ai để ý, cô nâng cổ tay trắng ngần lên nhẹ nhàng lau mắt, khóe mắt cô vừa rồi có một chút nước mắt long lanh.

...

"Lộ Mãn, chị thấy trước khi em làm chuyện đó tốt nhất nên nói trước với Triều Huy."

Vương Học Ái hỏi ý kiến trước: "Có cần nói với Triều Huy một tiếng không?"

"Được ạ, chị Tiểu Ái." Lộ Mãn nói, "Ban đầu em cũng muốn tìm thêm vài người, thỉnh giáo mấy tiền bối của Khoa Tư tưởng Chính trị bao gồm cả Triều Huy học trưởng."

Mới đến thì tìm tiền bối quen thuộc tình hình hỏi han, đó là mò đá qua sông; nếu mình không điều tra gì mà cứ làm càn thì chẳng khác nào ôm đá trong người mà lội sông, không chết đuối mới là lạ.

Được Lộ Mãn cho phép, Vương Học Ái cũng yên tâm nói.

"Người bên cạnh Triều Huy là Trịnh Hào, học trưởng của Khoa Tư tưởng Chính trị. Cậu ấy cũng là trưởng phòng của Trung tâm Việc làm và Khởi nghiệp nên hiểu rõ về thầy Chủng hơn những người khác."

Thầy Chủng đứng sau bốn tiệm chụp ảnh kia.

"Triều Huy học trưởng, Trịnh học trưởng, thật không giấu gì hai anh." Lộ Mãn nói, "Hôm qua em nói chuyện với chị Tiểu Ái về chuyện mọi người dạo này đều đi chụp ảnh, trong đầu em có một ý tưởng. Cái ảnh một inch này chúng ta có thể làm ra cái gì đó mới mẻ, chỉ là không biết việc này có liên quan đến thầy Chủng hay không, có ảnh hưởng gì không..."

"Chắc chắn là có ảnh hưởng." Trịnh Hào học trưởng không chút do dự trả lời, không mấy lạc quan.

"Trung tâm Việc làm và Khởi nghiệp có mấy thầy cô phụ trách trên danh nghĩa, thầy Chủng là một trong số đó."

"Nếu muốn đường đường chính chính triển khai hoạt động thương mại trong trường, hoạt động lớn từ bên ngoài phải báo cáo lên bộ phận hành chính của trường, còn những hoạt động nhỏ lẻ của sinh viên thì cần phải được Trung tâm Việc làm và Khởi nghiệp phê duyệt."

"Cho nên Lộ Mãn học đệ, chú cũng đoán được vì sao thầy Chủng lại giữ chức vụ hướng dẫn trung tâm này rồi chứ."

"Là để nắm giữ cái bút phê duyệt đó phải không?"

"Đúng vậy. Cho nên về việc kinh doanh liên quan đến chụp ảnh trong trường." Lý Triều Huy giữ thái độ bi quan, "Thầy Chủng sẽ không duyệt đâu."

"Nhưng cũng chưa chắc. Anh nhớ đã nghe các học trưởng Khoa Tư tưởng Chính trị khóa trước nhắc đến thầy Chủng từng duyệt hai dự án chụp ảnh, anh gọi điện thoại giúp chú hỏi thăm tình hình cụ thể nhé."

"Ê, Triều Huy, mấy cậu đang nói chuyện gì thế!"

Lúc này, hai thành viên đội bóng vây lại, cứ nhất định phải nhích lại gần Lý Triều Huy, còn muốn hỏi han chuyện của Lộ Mãn.

Lộ Mãn tùy tiện cười xòa muốn đuổi họ đi.

Nhưng trạng thái của hai người này dường như là chưa uống rượu đã say rồi, cứ lì lợm không chịu đi.

Đúng lúc này thì Nghê Hiểu Vũ trở về. Dáng đi của cô vô cùng hoạt bát, cứ bước một bước lại nhún nhảy một cái, thêm nụ cười thuần khiết thỏa mãn sau khi uống rượu hệt như một con nai ngốc.

Lộ Mãn bật cười: "Sao rồi, nói chuyện rất vui vẻ với Lão Bạch Cán sự nhỉ?"

Nghê Hiểu Vũ nâng cốc nước, giờ nên gọi là cốc rượu mới đúng: "Vui vẻ lắm!"

"Học tỷ giúp em một việc đi, giúp em đưa hai vị học trưởng đội bóng này đến phòng trực ban nhé."

Có Trịnh Hào học trưởng của Khoa Tư tưởng Chính trị kiêm Trung tâm Khởi nghiệp ở đây, Lộ Mãn không tiện nói thẳng là mời người đi rót rượu uống rượu.

Thế là anh tiếp tục dùng ám hiệu.

"Nghe nói bên ngoài có một ông cụ là fan bóng đá muốn tìm thành viên đội bóng nói chuyện phiếm."

Lộ Mãn bịa chuyện.

"Hình như tên là Ngưu đại gia nhà ở khu Lan Sơn của Hải Khúc Thị mình. Ông cụ này ở nhà thứ hai, để tóc úp nồi."

"Ồ!" Hai gã học trưởng say mèm gật gù, "Ra là Ngưu đại gia ở khu Lan Sơn!"

[Cái này là hệ tư tưởng chính thức của Đảng Cộng sản Trung Quốc - vận dụng chủ nghĩa Marx - Lenin vào xã hội Trung Quốc, do Đặng Tiểu Bình đề xuất năm 1982] [Ngưu Lan Sơn là một thương hiệu rượu trắng có nguồn gốc từ thị trấn cùng tên ở Bắc Kinh, bắt đầu từ thời nhà Chu]