Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

(Đang ra)

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

Aien Kien

Tôi, một kẻ từng làm chân sai vặt cho một băng đảng mafia và ước mơ cuộc đời bình dị. Nhưng biết đâu, tại nơi đây, tôi có thể tận hưởng một cuộc sống học đường đầy ắp niềm vui thì sao?

9 251

Cô chỉ là thường dân mà láo xược thật đấy!

(Đang ra)

Cô chỉ là thường dân mà láo xược thật đấy!

Inori

CÁC BẠN TÌM ĐỌC <TÔI YÊU NỮ PHẢN DIỆN> TRƯỚC KHI XEM NHA, TRUYỆN CÓ SẴN TRÊN MẠNG HOẶC MUA SÁCH ĐỂ ĐỌC

67 1

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

(Đang ra)

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

Jepaepgagyeokinsangnieun

Mà tôi có thấy vậy đâu.

2 2

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

(Đang ra)

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

夢見 夕利

Một câu chuyện hành động giả tưởng về anh chàng bị những người cộng sự (phù thủy) quyến rũ đùa giỡn!

1 2

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

239 4332

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

34 103

Toàn truyện - Chương 45: Một gã P phu (Phần giữa)

"Tại sao lại gọi anh là em rể?" Cố Linh Y vẫn chưa hiểu rõ mối quan hệ.

Cái đầu của cô nhanh chóng xoay chuyển, nhưng những vấn đề rắc rối về cách xưng hô trong gia đình quả thực là một bài toán khó nhằn đối với thế hệ trẻ, chỉ cần sơ sẩy một chút là nhầm ngay.

Nếu như nhận Lộ Mãn là em rể, vậy có nghĩa là người kia muốn làm anh của Cố Gia Nhi.

Cố Linh Y nghĩ như vậy.

"Họ muốn làm anh trai của hai chị em mình?"

Đây là kết luận đơn giản mà bộ não của cô đưa ra.

"Gợi ý nhé, không chỉ là anh trai mà có khả năng nào họ muốn làm anh rể của Gia Nhi không?"

Lộ Mãn dang hai tay.

Đầu óc Cố Linh Y vẫn còn đang rối bời, nếu đối phương là anh rể thì đúng là có thể gọi Gia Nhi là em gái.

Muốn làm anh rể của Gia Nhi, anh rể? Là chồng của chị gái mà, ồ, chị gái của Gia Nhi là ai nhỉ…

"Ứm!"

Cố Linh Y như thể đột nhiên bị nghẹn thở.

Từ chiếc cổ thon dài, vệt ửng đỏ lan lên tận vầng trán láng mịn tựa như ánh lửa bập bùng trong lò sưởi mà hắt lên một màu hồng nhạt.

Cô vội cầm lấy túi trang điểm che đi khuôn mặt trái xoan xinh xắn của mình.

"Tụi con trai bình thường hay nói chuyện gì vậy chứ, toàn những thứ linh tinh."

Một lát sau, Cố Linh Y ấp úng nhỏ giọng phản đối.

Lộ Mãn chỉ vào chiếc túi trong tay Cố Gia Nhi: "Anh nhớ hai em có thói quen ghi chép, trong túi có sổ tay nhỏ không?"

"Trong túi trang điểm của Gia Nhi chắc là có một xấp giấy ghi chú, để em tìm xem."

Cố Linh Y không hiểu gì cả, nhưng anh trai đã hỏi thì cô cứ làm theo thôi.

Tìm được một cuốn sổ ghi chú nhỏ, Cố Linh Y đưa cuốn sổ cho anh.

Lộ Mãn cầm cuốn sổ trắng tinh trong tay, lật giở từng tranh kêu xào xạc.

"Đây là một cuốn sách." Lộ Mãn giả bộ trịnh trọng giới thiệu với Cố Linh Y.

"Cuốn sách có tên là 'Trong đầu con trai ngoài con gái ra còn nghĩ gì nữa?'"

Không nghĩ gì cả, một màu trắng xóa.

Cố Linh Y ngẩn người, một lúc lâu sau mới khẽ mấp máy môi: "Đáng ghét, toàn là những ảo tưởng vô bổ."

Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, Cố Gia Nhi nghe thấy tiếng động bên ngoài lớp học liền chạy ra.

"Ôi trời, chị Tiểu Ái, Linh Y, hai người làm gì thế?"

Lần đầu tiên nhìn thấy cặp song sinh nhà họ Cố cùng đứng trước mặt mình, Vương Học Ái nhất thời hoa cả mắt.

Không biết nên nhìn ai trước mới được.

Vương Học Ái nhìn trái nhìn phải, ngắm nghía Cố Gia Nhi rồi lại dán mắt vào Cố Linh Y.

"Thật kỳ diệu." Vương Học Ái lẩm bẩm, "Dù có nhìn kỹ ở cự ly gần cũng không thấy khác biệt."

Cô dường như đang chơi trò tìm điểm khác nhau giữa hai bức ảnh.

Mà độ khó của trò chơi này có thể nói là cấp độ cao nhất.

Bốn người vào phòng thí nghiệm dựng phim. Trong góc còn kê một chiếc máy ảnh phản xạ ống kính đơn và một tấm phông nền đỏ.

"Tấm phông nền là mượn tạm của bạn. Lộ Mãn, chị muốn nhờ em giúp một tay. Lát nữa Gia Nhi trang điểm xong cho chị, hy vọng em chụp cho chị một tấm." Vương Học Ái nói.

Lộ Mãn lên tiếng nói ra nghi ngờ trong lòng: "Chị Tiểu Ái, tại sao lại phải chụp riêng…"

Thái độ của Vương Học Ái đối với bức ảnh này có vẻ quá coi trọng rồi.

Nhưng còn chưa đợi Lộ Mãn nói hết câu, một hành động của Vương Học Ái khiến những câu hỏi còn lại của anh nghẹn lại trong cổ họng.

Cô tháo chiếc băng đô màu hồng phấn vẫn luôn cài trên tóc xuống.

Nơi vốn được băng đô che khuất trên trán cô hiện rõ hai vết sẹo lồi lõm, một dài một ngắn, trông như vết dao mổ khâu vá không đẹp mắt, lại tựa như luống cày bị xới lên.

"A..." Cố Gia Nhi đưa tay che miệng, khẽ kêu lên một tiếng, "Chị Tiểu Ái, cái này là sao vậy?"

"Gia Nhi, đừng hỏi." Lộ Mãn nhíu mày ngăn cản.

Nếu là vì một vài nguyên nhân đặc biệt thì Vương Học Ái có lẽ không muốn nói.

"Không sao đâu, cũng không phải chuyện gì to tát." Vương Học Ái cảm kích nhìn Lộ Mãn một cái rồi tiếp tục nói, "Năm lớp mười một tham gia hội thao của trường, bị thương một chút trên đường chạy một trăm mét. Trách chị xui xẻo thế nào lại bị ngay mặt."

Vương Học Ái kể lại sự việc một cách đơn giản. Giai đoạn nước rút có một bạn học ở đường chạy bên cạnh chạy quá nhanh mất thăng bằng, loạng choạng ngã về phía cô.

Hai người cùng ngã nhào. Bạn học kia lại đi giày đinh dùng để chạy, đinh giày không sắc nhọn nhưng do vận động viên mất kiểm soát khi tốc độ quá nhanh nên đầu cây đinh sượt qua trán Vương Học Ái, không may bị rách mặt.

"Sau này chị cũng tự an ủi mình, may mà đâm vào trán thôi chứ không đâm vào mắt."

Vương Học Ái khẽ thở dài, lý do này đến an ủi bản thân cũng chẳng có tác dụng gì.

"Chị rửa mặt và tắm đều phải tránh mặt bạn cùng phòng vì sợ vết sẹo xấu xí này dọa bọn họ."

Cố Gia Nhi nghe xong im lặng một lát.

"Chị Tiểu Ái, em chỉ có thể cố gắng hết sức dùng kem che khuyết điểm và phấn nền xem có che được không thôi." Cô lên tiếng.

Cố Linh Y ghé sát lại gần em gái: "Em cũng giúp..."

"Thật ra chúng em cũng không có nhiều kinh nghiệm trang điểm lắm."

Cố Gia Nhi cắn môi. Cô và Cố Linh Y bình thường chỉ trang điểm nhẹ nhàng, về kỹ năng trang điểm họ còn kém xa các bạn nữ khác.

Nhưng Vương Học Ái không muốn người quen biết lâu năm nhìn thấy hai vết sẹo này nên đương nhiên không thể nhờ đến bạn cùng phòng và bạn bè xung quanh.

Cố Gia Nhi ngắm nghía một hồi: "Chỉ có thể dặm nhiều phấn một chút thử xem, thêm chút highlight nữa có lẽ sẽ tự nhiên hơn."

Lộ Mãn nhìn cặp song sinh nhà họ Cố bắt đầu trang điểm cho Vương Học Ái. Vị đội trưởng đội bóng đá nữ ngày thường phóng khoáng hào sảng, lúc này lại như một đứa trẻ đang chờ bị đánh vào lòng bàn tay, người cứng đờ và cơ mặt căng thẳng.

Cô rất muốn có một tấm ảnh thẻ tươm tất.

Đợi Vương Học Ái ngồi trước máy ảnh sau khi đã trang điểm xong, Lộ Mãn bấm máy.

Ảnh hiện lên trên màn hình máy ảnh.

Vương Học Ái nhìn ảnh trong máy ảnh rồi gượng cười: "Gia Nhi, Linh Y, thật sự cảm ơn hai em."

Lộ Mãn đưa màn hình máy ảnh cho hai chị em song sinh xem.

Cố Linh Y và Cố Gia Nhi nhìn thấy đều khẽ cúi đầu.

Trên ảnh, trán Vương Học Ái rõ ràng có một mảng màu khác biệt rất lớn đầy vẻ cố tình che đậy.

Dặm phấn nhiều quá thì không tự nhiên.

Nhưng nếu dặm ít quá thì ngay cả vết sẹo cũng không che được.

"Như vậy là tốt lắm rồi, thật đấy." Vương Học Ái an ủi hai chị em.

"Chị Tiểu Ái, xin lỗi...là em làm không tốt..."

"Học tỷ, chúng ta...chúng ta thử lại nhé."

"Thôi khỏi, mấy loại mỹ phẩm của các em dùng lên người chị vốn dĩ đã là lãng phí rồi."

Lúc này, Lộ Mãn đảo mắt quan sát khắp phòng thí nghiệm dựng phim.

Bên trong phòng rất đơn giản. Một bục giảng, một tấm bảng đen, rồi hai dãy tổng cộng mười sáu máy tính cộng thêm bàn ghế đi kèm.

Máy tính vẫn là màn hình LCD, chỉ là không biết cấu hình máy chủ thế nào.

Lộ Mãn đột nhiên hỏi: "Chị Tiểu Ái, đã là phòng thí nghiệm dựng phim thì những máy tính này chắc chắn đều chạy được phần mềm dựng phim, đúng không?"

Vương Học Ái không biết Lộ Mãn tại sao đột nhiên quan tâm đến máy tính, cô vẫn trả lời: "Máy tính ở phòng thí nghiệm này tốt hơn rất nhiều so với máy ở phòng máy tầng F, bên trong cài phần mềm dựng phim EDIUS, còn có Premiere của Adobe nữa..."

"Có cài Adobe Photoshop không?"

Lộ Mãn hỏi.

"Chính là cái phần mềm viết tắt là PS ấy."