Trên con đường nhỏ dẫn xuống chân núi.
Cố Gia Nhi bước những bước nhỏ lắc lư đi phía trước, chiếc túi đeo chéo trên tay cô vung vẩy loạn xạ.
“Anh ơi, anh mau đi nói chuyện tử tế với em ấy đi mà…”
Cố Linh Y có chút không tự nhiên lắc lư người.
Cô em gái song sinh của mình đang vô cùng không vui ở phía trước hậm hực cắm đầu bước đi.
Cô với tư cách là một người chị lại đi sóng vai cùng bạn trai (bạn trai cũ) của em gái ở phía sau.
Cố Linh Y cảm thấy cô nên tìm xem gần con đường nhỏ này có khe đá nào dễ chui vào không, cô muốn trốn vào đó nấp đi quá.
“Đây là chuyện tốt mà.” Lộ Mãn tỏ vẻ không để ý.
“Em xem em gái em đi nhanh và đi khỏe khoắn chưa kìa.”
Cố Linh Y cạn lời nhìn Lộ Mãn. Cô muốn hỏi anh xem anh nhìn bằng mắt nào mà thấy Gia Nhi khỏe khoắn vậy?
“Bình thường vui vẻ thì đi lề mề, còn chậm hơn cả rùa con.”
Lộ Mãn vẫn tiếp tục những lời lẽ của một gã trực nam.
“Chọc giận em ấy một cái là tốc độ lập tức tăng lên vù vù, đi bộ không cần ai thúc giục.”
Bóng dáng Cố Gia Nhi phía trước đột nhiên khựng lại, sau đó đi nhanh hơn.
“Em xem em gái em kìa, tay xách túi nhỏ đáng lẽ phải kêu mệt rồi chứ. Vừa giận lên là tự xách từ đầu đến cuối, xách lên còn nghe thấy tiếng gió vù vù.”
Lộ Mãn thậm chí còn nghĩ rằng sau này nếu Cố Gia Nhi cứ lẽo đẽo theo anh thì cứ chọc cho cô giận dỗi một chút là xong. Đỡ tốn công sức, không ồn ào, yên tĩnh thoải mái lại dễ chịu.
“Anh ơi.” Cố Linh Y cuối cùng không nhịn được, “Sao anh lại trở nên giống Hàm Hàm vậy.”
“Hàm Hàm?” Sắc mặt Lộ Mãn trở nên vô cùng kỳ quái, “Con Husky mà dì Văn nuôi ấy hả?”
“Ừm…”
“Được lắm, Linh Y, em học được cả cách chê người rồi đấy.”
Cố Gia Nhi phía trước bỗng cảm thấy rất tủi thân. Mặc dù chị gái luôn giúp cô bé lên tiếng nhưng dường như chẳng có tác dụng gì cả…
Ngược lại, vô tình lại thành ra nói nói cười cười với Lộ Mãn…
Còn chưa kịp để cảm xúc thêm sa sút, điện thoại trong túi cô bỗng rung lên. Cố Gia Nhi cúi đầu nhìn điện thoại rồi lập tức dừng bước.
“Sao lại phanh gấp thế kia?” Lộ Mãn “ồ” một tiếng trêu chọc, “Phía trước có heo đâm vào cây à?”
“Chị Tiểu Ái hỏi em lát nữa có rảnh không, có thể giúp chị ấy trang điểm được không.” Khuôn mặt của Cố Gia Nhi lạnh như băng, chiếc điện thoại trên tay đưa thẳng đến trước mặt Lộ Mãn.
Lộ Mãn lướt qua đoạn chat, lời lẽ của Vương Học Ái khá uyển chuyển nhưng đồng thời ẩn chứa một sự gấp gáp.
Lộ Mãn tò mò hỏi: “Sao đột nhiên lại nghĩ đến việc nhờ em trang điểm cho chị ấy nhỉ?”
Cố Gia Nhi nghĩ ngợi: “Có lẽ là để chụp ảnh thẻ chăng?”
Khi Khoa Quảng cáo giúp đội bóng đá chụp ảnh, Vương Học Ái luôn ngồi ở bên cạnh Cố Gia Nhi trên khán đài mà không chụp ảnh cùng mọi người trong đội.
Lộ Mãn thu lại vẻ trêu chọc. Anh cảm thấy Vương Học Ái lén lút muốn trang điểm rồi chụp ảnh thẻ một mình, nghe có vẻ giống như bản tính yêu cái đẹp của con gái nhưng luôn cảm thấy không giống phong cách hành sự của vị đội trưởng đội bóng đá nữ phóng khoáng này.
“Vậy chúng ta đi tìm chị Tiểu Ái. Chị ấy đang đợi em ở đâu?”
"Tòa nhà S, khu thí nghiệm của Đại học Sư phạm Tân Hải, phòng dựng phim."
……
Một tiếng sau, Lộ Mãn và hai chị em song sinh trở lại Đại học Sư phạm Tân Hải, đi vào cổng phía Nam. Cố Gia Nhi phát hiện mình ra ngoài chỉ mang theo một chiếc túi trang điểm nhỏ liền đề nghị chia nhau hành động.
"Em và anh lên trước hỏi chị Tiểu Ái xem chị ấy muốn trang điểm kiểu gì. Linh Y, chị đến nhà dì Phùng mang cả bộ trang điểm của em ra đây."
Con gái khi trang điểm nhẹ nhàng ra ngoài thường chỉ mang theo một chiếc túi trang điểm nhỏ cỡ ví tiền, bên trong thường chỉ có một thỏi son và một hộp phấn.
Lộ Mãn lắc đầu sửa lại đề nghị của cô: "Anh đi cùng Linh Y, em tự lên lầu đi."
Cố Gia Nhi tức nghẹn, cô nắm chặt nắm đấm mà huơ huơ trước mắt Lộ Mãn: "Anh ơi, em thật sự sẽ đánh anh đấy!"
"Em lên mấy tầng là đến nơi rồi." Lộ Mãn chỉ Cố Linh Y, "Chị em đến khu nhà ở của cán bộ còn phải đi một đoạn đường dài."
"Ở trường thì có nguy hiểm gì chứ, nhất định phải có anh đi cùng à!"
Cố Gia Nhi lẩm bẩm, nhưng vì thương chị gái mình nên vẫn thỏa hiệp.
"Vậy hai người đi nhanh về nhanh..."
Chỉ là trong lòng có chút không thoải mái và cảm giác chua xót.
Cố Gia Nhi lắc lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa mà bước nhanh lên lầu.
"Chúng ta đi thôi."
Cố Linh Y chỉ cúi đầu nhìn mũi chân mình rồi ngoan ngoãn đi theo sau Lộ Mãn nửa bước.
Suốt đường im lặng, đến gần cổng khu nhà ở thì Lộ Mãn đột nhiên lên tiếng.
"Linh Y, chuyện trước kia đã nói, anh cần em nói với Gia Nhi một tiếng. Cứ nói là anh đã có người mình thích rồi."
Cố Linh Y vội ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trên khuôn mặt xinh xắn lúc này tràn đầy vẻ hoảng hốt: "Anh ơi! Anh thật sự không được đùa kiểu này đâu, Gia Nhi...em ấy sẽ nổi đóa lên đấy!"
"Anh nói với em ấy như vậy, dù nói bao nhiêu lần em ấy cũng chỉ cảm thấy là hai người đang giận dỗi nhau thôi."
Lộ Mãn khẩn thiết nói: "Nhờ em đấy, chỉ khi từ miệng em thuật lại thì em ấy mới biết lần này không phải là đùa."
Cố Linh Y mang theo tâm trạng hoảng loạn nhìn thẳng vào mắt Lộ Mãn. Thấy ánh mắt anh kiên định và nghiêm túc, Cố Linh Y càng thêm hoảng sợ.
"Anh ơi, chuyện này...để sau đi!"
"Em...em đi lấy túi trang điểm..."
Vài phút sau, Cố Linh Y lấy được túi trang điểm rồi xuống lầu. Lộ Mãn nhìn cô, thấy vẻ khó xử miễn cưỡng của cô thì cũng không nói gì, hai người quay trở lại tòa S của trường.
Đi đến hành lang tầng ba, ở góc rẽ có biển báo phòng dựng phim.
Còn chưa rẽ qua góc này đã nghe thấy phía sau góc khuất là giọng của Vương Học Ái vang lên.
"Gia Nhi, chị ra ngoài một lát, đi vệ sinh."
Vương Học Ái đi thẳng tới. Lộ Mãn theo bản năng muốn kéo Cố Linh Y tránh đi, nhưng đây là hành lang khu giảng đường nên làm gì có chỗ nào để trốn.
"A a!!"
Đồng tử của Vương Học Ái đột nhiên phóng to, kinh hãi hét lên một tiếng.
"Gặp..."
Chữ "ma" trong "gặp ma" bị cô nuốt ngược trở lại.
Cô sợ hãi vỗ ngực liên tục, vẫn chưa hoàn hồn.
Gia Nhi chưa kịp nói với cô về chuyện hai chị em song sinh. Lộ Mãn nhìn thấy phản ứng của Vương Học Ái lập tức hiểu ra.
Lộ Mãn chỉ cô gái bên cạnh, giới thiệu với Vương Học Ái: "Đừng căng thẳng, chị Tiểu Ái. Đây là Cố Linh Y, chị gái song sinh của Gia Nhi, hai người trông giống hệt nhau đó."
"Chị thật sự..." Vương Học Ái thở hổn hển, "Chị thật sự tưởng mình gặp ma... À không, Linh Y học muội, xin lỗi... Chị, chị không biết phải nói gì nữa..."
Cố Linh Y hiểu ý, lắc đầu xin lỗi: "Chúng em phải nói xin lỗi mới đúng."
"Chuyện này anh và Gia Nhi sao không nói rõ trước với học trưởng học tỷ chứ."
Cô khẽ trách Lộ Mãn. Cô và Gia Nhi chỉ là song sinh thôi mà, sao cứ làm như chuyện ma quái vậy?
Lộ Mãn thầm nghĩ: vợ mình thì phải giấu kỹ chứ sao.
"Em có biết hồi Trung học Phổ thông, biệt danh của anh trong lớp là gì không?"
"Chắc là một biệt danh tốt đẹp nhỉ?" Cố Linh Y nghĩ với tính cách của Lộ Mãn, chắc hẳn anh có quan hệ tốt với mọi người nên họ sẽ không đặt cho Lộ Mãn biệt danh kỳ quái khó nghe gì đâu nhỉ?
"Bọn họ tranh nhau gọi anh là 'em rể'." Lộ Mãn nhướn mày với Cố Linh Y, "Vậy nên làm sao anh dám chủ động giới thiệu em với người khác được?"