Tổng Giám đốc Hạ của khu du lịch hôm nay tâm trạng vô cùng tốt.
Video quảng cáo thực cảnh cần nhân viên và thiết bị chuyên nghiệp nên việc thuê ngoài rất tốn kém.
Ông ta qua một người bạn mà quen được Triệu Gia Toàn là giảng viên Đại học Sư phạm, giá cả lại rẻ bằng một nửa. Tuy rằng nhân lực đều là nghiên cứu sinh vừa học vừa làm nên quay hơi chậm nhưng vẫn trong phạm vi chấp nhận được.
Không ngờ cái đơn hàng giá rẻ này lại quay được những đoạn phim chất lượng sánh ngang sản phẩm hàng đầu trong ngành.
Chẳng trách nhiều doanh nhân thích tìm thầy cô hoặc sinh viên trong trường Đại học hợp tác làm thêm, họ dùng tài nguyên của trường nên phí tổn hao do trường chịu. Đồng thời, thầy giáo sai bảo sinh viên nên cùng lắm cho chút tiền công rẻ mạt, tiền lương nhân công cũng tiết kiệm được.
Tính ra quá hời.
Nghĩ đến đây, Tổng Giám đốc Hạ của khu du lịch liền giơ ngón tay cái với Triệu Gia Toàn: "Thầy Triệu, thầy giỏi thật đấy, cao tay! Vừa có năng lực vừa biết dạy dỗ người!"
Triệu Gia Toàn không nhận lời. Bao nhiêu sinh viên nhìn như vậy, không thể làm người ôm hết công lao: "Tổng Giám đốc Hạ, để tôi giới thiệu với anh. Đây là Lộ Mãn, sinh viên hệ Đại học của Đại học Sư phạm, cậu ấy đi đường tắt vắt óc mãi mới nghĩ ra được cái ý tưởng độc đáo này!"
Triệu Gia Toàn kín đáo liếc nhìn Lộ Mãn một cái: "Nếu không phải ý tưởng của cậu ấy thì cả đám chúng tôi đã mắc kẹt ở đây bó tay rồi."
Tổng Giám đốc Hạ liên tục khen ngợi: "Giang sơn đãi nhân tài, sóng sau xô sóng trước mà."
Vị tổng giám đốc này bước nhanh tới, hai tay nắm chặt tay Lộ Mãn mà lắc mạnh: "Cậu em, cảm ơn cậu nhiều lắm, huy chương công trạng này cậu có công lớn nhất đấy."
Những nghiên cứu sinh vây xem xung quanh nghe thấy câu này thì sắc mặt có chút khó coi.
"Một miếng cơm không thể no được." Lộ Mãn vội vàng khiêm tốn nói, "Đội của thầy Triệu giống như một bát cơm đầy ắp, và em là miếng cuối cùng. Miếng cuối cùng vừa vặn để em no, nhưng công lao là của cả bát cơm này, thiếu một hạt gạo nào cũng không được."
Lời này vừa nói ra khiến các nghiên cứu sinh đều nhìn anh với ánh mắt bất ngờ.
Triệu Gia Toàn trong lòng thấy an ủi. Người ta quý ở chỗ khiêm tốn, toàn bộ hào quang của cả đội bị học đệ này cướp hết, nhưng cậu ta không hề kiêu ngạo mà ngược lại còn tìm cách vớt vát cho mọi người.
Biết cách làm cho mình nở mày nở mặt thì bản thân mình cũng vui vẻ thừa nhận, hôm nay đúng là nợ cậu ta một ân tình.
Đợi Tổng Giám đốc Hạ mãn nguyện rời đi, các nghiên cứu sinh cũng thu dọn đồ đạc trên mặt đất và chuẩn bị trở về trường.
Triệu Gia Toàn đột nhiên nói với Lộ Mãn: "Chúng ta thu xếp lúc nào rảnh đến nhà thầy ăn bữa cơm, nếm thử tay nghề của cô con."
Lộ Mãn nghe xong mỉm cười gật đầu: "Chắc chắn rồi ạ."
Chào tạm biệt Triệu Gia Toàn và mọi người, Lộ Mãn liếc nhìn điểm nghỉ mát dưới bóng râm không xa. Hai chị em song sinh đang ngồi trên ghế đá, buồn chán đếm những con chim bay qua bầu trời.
Lộ Mãn đi đến gần họ. Hai cô gái vai kề vai, người bên phải ngước mắt nhìn Lộ Mãn, bàn tay trắng nõn vỗ vỗ mặt ghế bên cạnh ý bảo Lộ Mãn ngồi xuống cạnh cô.
Lộ Mãn lập tức dời mắt xuống. Cô gái bên phải đi đôi sandal nhỏ quai mảnh màu vàng gừng, dưới vài sợi dây mảnh lộ ra gần như toàn bộ bàn chân.
Đây là Cố Linh Y, Lộ Mãn thầm nhận định.
Cô gái bên trái che kín mặt bằng một chiếc mũ rộng vành màu vàng rơm đã mua ở một gian hàng nào đó trong khu du lịch, trên vành mũ còn thắt một chiếc nơ màu hồng nhạt.
Nhìn lại đôi giày để xác nhận. Một đôi sandal hở gót vừa màu hạnh nhân, mũi giày nhọn túm lại phía trước. Đây là "Cố Gia Nhi".
Lộ Mãn ngồi xuống cạnh "Linh Y" bên phải.
"Em gái em sao lại che mặt thế, bị cháy nắng à? Hay là say nắng rồi?"
Nghe thấy cách gọi "em gái em", ánh mắt cô gái bên phải chợt trở nên sắc bén.
Cô nàng quay mặt đi, giọng điệu lạnh băng: "Người đi đường hơi đông, để tránh gây chú ý quá thôi."
"Ồ..." Lộ Mãn buồn cười gật đầu.
Hai cô nàng song sinh thanh thuần đáng yêu này mà tụ tập lại thì muốn không thu hút ánh nhìn cũng khó.
"Trước kia đi chơi, bọn em cũng thường làm như vậy." Cô gái bên phải lại nói thêm.
Vài sợi tóc của cô nàng không ngoan ngoãn trượt xuống, Lộ Mãn đưa tay giúp cô nàng vuốt tóc vén ra sau tai.
Cô liếc xéo anh một cái, khóe miệng mím lại trông có vẻ hơi giận dỗi.
"Hả?" Mí mắt Lộ Mãn giật giật. Vẻ mặt này không giống Cố Linh Y cho lắm...
Cố Linh Y thời trung học rõ ràng đừng nói là cực kỳ ít khi nổi nóng với anh, cho dù là vô tình tức giận cũng đều e lệ ngượng ngùng chứ căn bản sẽ không có một chút hung dữ nào với anh.
"Em đoán là anh chắc chắn dùng những thứ bên ngoài như quần áo để phân biệt bọn em mà!" Cô gái bên phải đứng dậy và tức tối nắm chặt bàn tay.
Lộ Mãn lập tức thấy đau đầu. Cái kiểu nổi giận như thú con gầm gừ này, cái phong cách hờn dỗi này...
Cô nàng song sinh đi sandal quai mảnh hóa ra là em gái Cố Gia Nhi!
"Cố Gia Nhi, em đúng là có bệnh thật đấy."
Lộ Mãn đổ mồ hôi hột. Cô nàng này là ai phái đến để trả thù anh hay sao ấy.
"Rảnh rỗi sinh nông nổi, các em đổi giày cho nhau làm gì chứ..."
"Anh ơi..." Cố Linh Y thật sự ở bên trái. Cô nàng cởi mũ để lộ ra vẻ mặt rụt rè như thể người làm sai là cô vậy.
"Vừa rồi có một đoạn đường dốc lên núi, giày của Gia Nhi gót hơi cao không thoải mái lắm nên em và em ấy đổi tạm cho nhau..."
"...Coi như các em biết chơi." Lộ Mãn không nói nên lời.
Thất sách, thất sách.
"Linh Y, vậy chân em có đau không?"
"Anh ơi, anh cố tình chọc tức em hả!" Cố Gia Nhi khoanh tay trước ngực, ánh mắt hơi hung dữ.
Chân cô không thoải mái thì Lộ Mãn không thèm hỏi han một tiếng. Bây giờ đổi thành Cố Linh Y thì ân cần hỏi han quan tâm liên tục.
"Đồ tra nam, đây là thái độ yêu đương của anh hả!"
Làm gì có ai quan tâm đến chị gái của bạn gái hơn cả chính bạn gái chứ!
Trong quan điểm yêu đương của Cố Gia Nhi, trạng thái "bạn gái cũ" sau một lần cãi nhau với Lộ Mãn chỉ là tạm thời. Hơn nữa tuy rằng trong cách gọi có chữ "cũ", nhưng lại phải được hưởng đãi ngộ cao hơn cả trạng thái "bạn gái hiện tại".
Nếu là thời trung học trước kia, Lộ Mãn mười tám tuổi chắc chắn sẽ trăm phần trăm nghe theo Cố Gia Nhi.
Nhưng bây giờ thế công thủ đã khác rồi.
"À ừ ừ ừ." Lộ Mãn trực tiếp buông xuôi, "Chia tay đi, nói từ lâu rồi."
Cố Gia Nhi "hừ" một tiếng rồi quay lưng đi, không muốn nhìn thấy cái tên đàn ông nhỏ mọn này. Chẳng qua là mấy hôm trước cô hung dữ với anh đến nỗi anh còn nhớ dai tới tận bây giờ!
Còn cố tình trước mặt cô mà quan tâm đến chị gái Cố Linh Y!
Là một thiếu nữ tâm tư thuần khiết, Cố Gia Nhi chỉ đơn thuần cho rằng Lộ Mãn quan tâm chị cô là cố ý chọc tức cho cô ghen.
Cô hoàn toàn không nhận ra một khả năng mà cô không thể chấp nhận được...
Nhưng sự tự tin trong lòng cô đang dần tan biến. Trước đây, Lộ Mãn đã sớm đề nghị làm lành rồi. Lần này sau khi chia tay, tuy Lộ Mãn không hoàn toàn phớt lờ cô nhưng thái độ của anh đối với cô, đặc biệt là khi nói đến việc tiếp tục mối quan hệ yêu đương, anh lại lạnh lùng đến đáng sợ.
"Anh ơi, Gia Nhi ơi, hay là...chúng ta về Đại học Sư phạm Tân Hải trước nhé." Cố Linh Y yếu ớt đề nghị.
Cô tuy đứng cạnh hai người, nhưng Cố Linh Y cảm thấy mình bị kẹp giữa bầu không khí căng thẳng của cả hai.
Nhỏ bé, đáng thương và bất lực.