"Con gà này có ích đấy. Hầm một nồi to rồi xào lên, ăn vào có sức mà làm việc."
"Ha ha ha!"
Đám nghiên cứu sinh không cho là đúng. Bọn họ đang trao đổi những chuyện chuyên nghiệp như thiết bị và kỹ thuật, lúc này Lộ Mãn lại ôm một con gà đến nên bọn họ chỉ coi là anh đến pha trò cho vui.
Chuyện mà dân chuyên nghiệp quay phim còn bó tay, một thằng nhóc sinh viên năm nhất bình thường ôm một con gà đến thì có tác dụng gì chứ?
Bên kia, trước màn hình giám sát, Tổng Giám đốc Hạ của khu du lịch thở dài thườn thượt.
"Thầy Triệu, trình độ kỹ thuật của các thầy cao siêu, nghĩ cách đi chứ."
Tổng Giám đốc Hạ vẻ mặt thành khẩn: "Tôi muốn đưa quảng cáo này lên đài truyền hình tỉnh. Khâu chèo thuyền phao này tôi đã đổ một đống tiền vào làm hẳn đường đua dài nhất và có nhiều trò chơi nhất tỉnh, nếu hiệu quả quảng cáo không được thì bao nhiêu vốn liếng cũng đổ sông đổ biển hết. Chỉ còn biết trông cậy vào thầy Triệu vất vả thôi..."
Triệu Gia Toàn gượng gạo nở nụ cười. Những lời này Tổng Giám đốc Hạ đã nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần, lỗ tai ông ta sắp mọc kén cả rồi.
Triệu Gia Toàn trong lòng tức nghẹn. Ông ta thầm nghĩ mấy tay buôn là vậy, có chút vốn liếng làm ra cái dự án nhỏ nào đó cũng lôi đi lôi lại một tràng những lời đó ra khoe khoang.
Dân ngoại đạo chỉ đạo dân nội đạo, thật khó chịu. Triệu Gia Toàn trong lòng dám nói nhưng trước mặt thì không dám hé răng.
Triệu Gia Toàn đi về chỗ đám nghiên cứu sinh tụ tập, đám học trò nhao nhao vây quanh ông ta.
"Thầy ơi, cảnh này qua chưa ạ?"
Triệu Gia Toàn mặt mày nghiêm nghị lắc đầu.
Đám nghiên cứu sinh liên tục thở dài.
"Cứ lặp đi lặp lại mấy câu đó."
Triệu Gia Toàn nhận lấy chai nước do học trò đưa mà uống một ngụm, ông ta thậm chí còn muốn hắt nước lên đầu để hạ nhiệt cho cái đầu đang ong ong nhức nhối này.
"Tổng Giám đốc Hạ vẫn cứ nghĩ chúng ta đều là dân chuyên nghiệp về nhiếp ảnh, lại còn dạy nhiếp ảnh ở trường Đại học thì nhất định phải là một đám người hàng đầu cả nước."
Đám nghiên cứu sinh nhìn nhau rồi ghé đầu thảo luận.
"Đây chẳng phải là định kiến sao."
"Tổng Giám đốc Hạ rốt cuộc vẫn là dân ngoại đạo, người ngoài xem náo nhiệt không biết cái đạo của người trong nghề."
"Chứ còn gì nữa. Ví dụ như tôi đây học nhiếp ảnh nghệ thuật." Một nghiên cứu sinh bất lực nhớ lại, "Tết về nhà, tôi vừa nói tôi học ở Đại học Sư phạm Tân Hải là mấy người thân nhà tôi liền nói: ồ, tốt đấy, tốt nghiệp xong là được làm thầy giáo luôn, thu nhập ổn định, lại còn có cả nghỉ đông nghỉ hè nữa chứ."
Thực tế thì Đại học Sư phạm Tân Hải đã mở rộng thành trường Đại học tổng hợp, sinh viên sư phạm chỉ chiếm một phần nhỏ.
"Chuyên ngành thời Đại học của tôi là học về máy tính, cả nhà cứ nghĩ tôi là đi sửa máy tính."
"Tôi là người Mông Cổ, cứ bị người ta hỏi dồn dập là bữa sáng có phải là sữa với thịt bò thịt cừu không, đi học có phải đều cưỡi ngựa không."
Bọn họ nhao nhao bàn tán, Triệu Gia Toàn được đám học trò phụ họa nên tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
Triệu Gia Toàn vỗ tay: "Các bạn học, thật ra Tổng Giám đốc Hạ cũng đã từng tìm đến các đội ngũ thương mại bên ngoài rồi, người ta chắc chắn cũng sẽ nói với ông ta rằng cái này độ khó quá lớn nên không quay được."
Ông ta nhìn quanh một lượt đám sinh viên, thấy ai nấy đều chăm chú lắng nghe bèn nói tiếp: "Nhưng dù biết là khó thành công chúng ta cũng phải quay thêm vài lần nữa, để Tổng Giám đốc Hạ thấy được sự cố gắng của chúng ta. Tiền của ông ấy không hề uổng phí khi giao cho chúng ta. Quay đi quay lại thất bại bao nhiêu lần rồi, tôi cũng chẳng mong các cậu quay được hiệu quả tốt nữa. Giờ quay là quay cái tình cái nghĩa thôi."
Một nghiên cứu sinh đứng cạnh Triệu Gia Toàn liếc mắt thấy Lộ Mãn đang lặng lẽ chờ đợi ở bên cạnh.
Anh ta cầm một chiếc hộp đựng thiết bị nhỏ đi tới: "Sư đệ, sư huynh Tiêu Chấn dặn tôi đưa cái máy này cho cậu mượn."
Lộ Mãn nhận lấy chiếc hộp mở ra, bên trong là một chiếc máy quay chuyên dụng nhỏ gọn, cầm lên tay cân thử còn nhẹ hơn cả một chai nước khoáng.
"Ngoan nào, để anh buộc vào cổ cho nhé."
Lộ Mãn lấy dải vải đen của máy quay buộc vào cổ con gà ngoan ngoãn trong lòng. Phải nói con gia cầm thí nghiệm của trường Cao đẳng Nghề Hải Khúc này thật sự rất nghe lời, duỗi cổ ra không hề quậy phá mặc Lộ Mãn tùy ý làm việc.
"Lộ Mãn?" Triệu Gia Toàn chú ý đến tình hình bên này, "Em gắn máy quay lên cổ gà làm gì, có tác dụng gì chứ?"
"Nó có thể giúp cậu quay phim à?"
Lộ Mãn ôm con gia cầm đã được gắn máy quay, đã đến lúc cho mọi người xem một màn kỹ thuật thực thụ: "Thầy Triệu, thầy nhìn đầu nó xem."
Lộ Mãn nhẹ nhàng chỉnh thẳng cổ con gà. Con gà ngoan ngẩng cao đầu ngơ ngác nhìn Triệu Gia Toàn, đôi mắt đậu xanh mở to.
"Vớ vẩn..."
Triệu Gia Toàn chưa kịp nói hết câu, Lộ Mãn ôm thân gà di chuyển nhẹ nhàng sang trái sang phải.
Đầu gà vẫn bất động, giữ nguyên vị trí giữa không trung.
Triệu Gia Toàn ngẩn người.
Lộ Mãn tiếp tục ôm con gà trống nhỏ khẽ di chuyển qua lại, đầu gà vẫn giữ nguyên ở điểm đó trên không trung vững như tượng đá.
"Ồ?" Các nghiên cứu sinh đồng loạt quay đầu lại, ánh mắt đổ dồn vào con gà có vẻ ngoài tầm thường này.
Trên mặt Triệu Gia Toàn lập tức chuyển từ ngạc nhiên sang vui mừng: "Đây là nguyên lý gì vậy!"
"Để giữ thăng bằng và giảm xóc, chúng đã tiến hóa ra các khớp linh hoạt trên cổ cùng với cơ bắp phát triển phối hợp hành động. Đây chính là hệ thống chống rung Steadicam tốt nhất."
Các nghiên cứu sinh khác nghe mà ngây người, lại có thể như vậy sao?
"Cậu sư đệ này từ đâu ra vậy?" Có người nhỏ giọng hỏi, "Trước đây chưa từng thấy, trợ lý sinh viên mới của thầy Triệu à?"
"Nghe nói là sư huynh Tiêu Chấn giới thiệu, còn là sinh viên của khoa khác nữa."
"Sao cậu ta nghĩ ra được hay vậy, những thứ chẳng liên quan gì đến nhau mà cậu ta lại có thể thành công?"
Các nghiên cứu sinh đồng loạt chết lặng. Vất vả cả tháng trời mười mấy người ngày ngày bàn bạc cộng thêm quay thực tế vẫn chưa có đầu mối gì, kết quả cuối cùng lại để một con gà giải quyết vấn đề khó khăn sao?
"Tốt, tốt, tốt." Tâm trạng Triệu Gia Toàn từ thất vọng tột độ chuyển sang vui mừng khôn xiết, "Mau lên thuyền kayak quay thử một lần xem sao!"
"Thầy ơi, nếu tiện thì thầy có thể lên cùng và đích thân quay phim trình diễn một lần, chỉ đạo cho em được không?" Lộ Mãn cười mời thầy cùng lên thuyền.
"Cái này..." Triệu Gia Toàn nhanh chóng liếc nhìn Tổng Giám đốc Hạ đang nghỉ ngơi ở đằng xa. Ông ta lập tức hiểu ý, nếu như đoạn phim thành công cuối cùng do ông ta quay và đưa cho Tổng Giám đốc Hạ, Tổng giám đốc Hạ hài lòng với đoạn phim thì ấn tượng tốt sẽ hoàn toàn thuộc về ông ta.
Lộ Mãn vỗ vỗ cánh gà, "Con này rất nghe lời, căn bản không hề lộn xộn đâu ạ."
Triệu Gia Toàn nhìn Lộ Mãn: "Được, cùng đi."
Chẳng bao lâu sau, một chiếc thuyền kayak lao xuống như tên bắn và lượn lách quanh những khúc cua trên máng trượt, tốc độ ngày càng tăng nhanh, cuối cùng lao vào hồ đệm ở lối vào khu du lịch.
Trong suốt hành trình này, con gà ngoan lập được đại công. Nó rướn cổ, đầu vẫn giữ nguyên tư thế bất động.
Tuy thuyền phao xóc nảy và dòng nước chao đảo nhưng nó luôn có thể như đang nhảy điệu múa dân tộc ở Cương Khu, đầu và thân gà vặn vẹo thành những góc độ và vị trí lệch lạc kỳ lạ nhưng vẫn luôn giữ được sự ổn định tuyệt đối cho phần đầu.
Xuống khỏi thuyền phao, Triệu Gia Toàn cầm thẻ nhớ trong tay đi đến chỗ màn hình giám sát của Tổng Giám đốc Hạ.
"Tổng Giám đốc Hạ, anh xem thử hiệu quả lần này thế nào."
Một phút sau.
"Tuyệt vời! Quá hoàn hảo!"
Hầu như toàn bộ khu vực lối vào khu du lịch đều vang vọng tiếng hét khản đặc của Tổng Giám đốc Hạ.
Sau khi xem xong đoạn phim cuối cùng, hình ảnh được quay từ chiếc camera mini gắn trên cổ gà vững như bàn thạch, hầu như không có bất kỳ rung lắc hay thay đổi vị trí ống kính nào.
Những thước phim hoàn hảo tái hiện trọn vẹn trải nghiệm chèo thuyền vượt thác từ góc nhìn thứ nhất.
Tổng Giám đốc Hạ vui mừng vỗ tay liên tục: "Tôi cần chính là hiệu quả này! Giống hệt như quảng cáo trên đài trung ương!"