"Vậy, người mà anh thích..."
"Là một cô gái vừa hiền lành vừa dịu dàng, cả vẻ đẹp bên trong lẫn bên ngoài đều vô cùng vô cùng tuyệt vời..."
"Em tự luyến quá đó."
"Hả?"
Cố Linh Y ngẩn người. Cô không hiểu Lộ Mãn đang nói gì, ngơ ngác suy nghĩ mất vài giây.
Cô hồi tưởng lại cuộc trò chuyện giữa hai người.
"Hả??"
Rõ ràng cô đang khen cô gái mà Lộ Mãn thích, sao Lộ Mãn lại bảo cô "tự luyến"?
Cố Linh Y bước hụt chân nên thân người bất ngờ nghiêng về một bên.
"Em cẩn thận đấy."
Lộ Mãn mắt nhanh tay lẹ vội đỡ lấy cánh tay cô mới khiến cô nàng không bị ngã nhào.
Được Lộ Mãn nhẹ nhàng đỡ lấy, Cố Linh Y yếu ớt nghiêng người mềm nhũn vô lực.
"Có bị trẹo chân không?"
"Cũng không sao, em nghỉ một lát..."
Xác nhận cô không bị thương, chỉ là cả người có chút mơ màng.
"Cơ hội đến rồi." Lộ Mãn hơi dùng sức kéo cô ngả vào người mình.
"Á..."
Cố Linh Y khẽ kêu lên một tiếng, Lộ Mãn thừa cơ ôm chặt cô vào lòng.
Ánh trăng lấp lánh vẽ bóng theo gió.
Trên mặt đất mờ ảo, bóng dáng hai người hòa quyện vào nhau.
Ôm ấp hương thơm, bóng trăng dịu dàng.
Trong khoảnh khắc, Cố Linh Y không phân biệt được trái tim mình là ngừng đập hay là đang điên cuồng nhảy nhót.
Lộ Mãn cảm thấy Cố Linh Y trong vòng tay mình nhiệt độ cơ thể đang tăng lên như tấm bông mới mềm mại được ủ ấm.
Mùi nước hoa hương chanh tươi mát và cúc kim tiền ngọt ngào mới xịt hòa quyện với hương thơm thoang thoảng vốn có của cơ thể cô mà vây quanh chóp mũi.
Thứ tình cảm rung động tuổi mười bảy mười tám làm ngưng đọng cả cơn gió đêm đang thổi.
Trong cái ôm tĩnh lặng đến mức vạn vật đều im lìm này, hai người không biết đã nép vào nhau bao lâu, mất hết khái niệm về thời gian, kể cả nhịp tim hỗn loạn căn bản cũng không đếm xuể từng giây phút trôi qua.
Chỉ có bóng dáng hai người hợp lại lặng lẽ dịch chuyển một chút, như chiếc đồng hồ mặt trời ghi lại thời gian bỏ lỡ những phút giây trôi qua.
Rất lâu sau, Cố Linh Y cuối cùng cũng không được tự nhiên mà khẽ động đậy. Cô nhẹ nhàng cựa mình, bàn tay khẽ đẩy nhẹ trước ngực Lộ Mãn.
Lộ Mãn im lặng buông cô ra.
Để ý đến tâm trạng ngượng ngùng e thẹn của cô, Lộ Mãn quay mặt đi không dám nhìn thẳng vào Cố Linh Y đang bối rối.
Khuôn mặt trái xoan của Cố Linh Y đỏ bừng, cô lặng lẽ chỉnh lại những nếp nhăn trên quần áo.
Lại qua nửa phút, cô khẽ vỗ vỗ lên má mình.
"Như vậy, giống như hồi chúng ta còn bé..."
Cố Linh Y cố gắng quy cái ôm vừa rồi vào phạm trù "thanh mai trúc mã".
"Linh Y, anh..."
Đúng lúc này thì chuông điện thoại của cô đột nhiên vang lên.
"Linh Y Linh Y, Linh Y trả lời đi."
Giọng nói tràn đầy sức sống của Cố Gia Nhi.
"Kế hoạch thay đổi. Dì Phùng vừa nhận một gói dừa chuyển phát nhanh, dì muốn xuống bếp ở nhà làm gà nấu dừa cho chúng ta ăn."
"Vậy à, được thôi."
Cố Linh Y lúc này vô cùng cảm kích em gái mình. Nếu không có cuộc điện thoại quấy rầy của cô bé, thật không biết phải đối mặt với Lộ Mãn thế nào, rồi làm sao kết thúc.
"Nói với anh ấy luôn nhé, em không gọi cho anh ấy đâu." Cố Gia Nhi nói xong liền cúp điện thoại.
Bị cắt ngang như vậy, chút dũng khí ít ỏi ban đầu của Cố Linh Y lại gom góp được thêm một ít.
Cô khẽ động viên mình trong lòng rồi ưỡn ngực và nở nụ cười rạng rỡ với Lộ Mãn.
"Anh ơi, nói đi nói lại vẫn là anh đang trêu em thôi mà."
"Hửm?"
Cố Linh Y bẻ đốt ngón tay đếm tỉ mỉ: "Cái cô gái mà anh thích ấy, em khen cô ấy đủ điều tốt đẹp mà anh lại bảo em tự luyến. Chẳng phải là anh đang nói cô ấy rõ ràng giống em sao, giống cả về ngoại hình lẫn tính cách."
Cô cẩn thận ngước mắt nhìn biểu cảm của Lộ Mãn: "Cô gái giống em đến vậy, chỉ có một người..."
"Em đang nói Gia Nhi à?"
Lộ Mãn nghe xong lời cô thì nhìn chằm chằm cô một hồi.
Anh để mặc suy nghĩ trôi dạt một lúc rồi thản nhiên "ừ" một tiếng, coi như đồng ý với cách nói của cô.
Cô nàng này tuy phần lớn thời gian đều khá ngại ngùng và hướng nội, nhưng sâu thẳm trong lòng lại có sự lanh lợi và khéo léo giống như em gái Cố Gia Nhi của mình.
Vẫn chưa đến lúc nói toạc ra mọi chuyện.
Ngắm hoa chỉ nên ngắm lúc hoa hé nở, uống rượu chỉ nên uống lúc hơi say.
Mập mờ với Cố Linh Y đối với cô mà nói chính là cách chung sống thoải mái nhất hiện tại.
Bây giờ mà vội vàng thổ lộ hết lòng mình với cô thì sẽ khiến cô sợ hãi mất.
Nếu giữa cả hai không còn lớp sương mù mờ ảo che đậy thì những thiện cảm vốn dĩ nửa kín nửa hở kia sẽ bị phá hủy, lợi bất cập hại.
Giống như nam nữ mập mờ mà đột nhiên có một bên tỏ tình và tha thiết nói rằng anh yêu em nhiều lắm, anh rất muốn ở bên em.
Bên còn lại dù cũng đang mập mờ và cũng ôm ấp không ít thiện cảm, nhưng nếu nền tảng tình cảm vẫn chưa đủ vững chắc thì những thiện cảm này không đủ để khiến cô ấy/anh ấy hạ quyết tâm thay đổi cuộc sống hiện tại để chấp nhận đối phương như một người yêu. Vậy thì sự mập mờ trước đó sẽ tan thành mây khói, mối quan hệ của cả hai cuối cùng sẽ rơi vào sự lúng túng khó xử.
"Nào, để anh tiếp tục nói với em về chuyện vừa nãy, cái gì mà Steadicam ấy."
Lộ Mãn chuyển chủ đề, muốn làm loãng bầu không khí vừa rồi.
Cố Linh Y lắc đầu nguầy nguậy, hai tay nắm chặt đặt trước bụng.
"Đừng nắm tay..."
"Em đặt tay hờ lên trên tay anh, được chứ?"
Cố Linh Y nghĩ ngợi một lúc mới đưa bàn tay trắng nõn ra.
Lộ Mãn thầm nghĩ trong bụng: nếu cô nàng để ý đến việc nắm tay như vậy thì bước tiếp theo phải nghĩ cách, tìm cơ hội lừa cô nắm tay mới được.
Lộ Mãn chụm các ngón tay lại, đặt hờ dưới đầu ngón tay cô.
"Giả sử tay em là một chiếc máy quay, tay anh là một chiếc Steadicam, còn cơ thể anh là sự kết hợp giữa người quay phim và thuyền bè trôi dạt."
Lộ Mãn lắc lư người, lung tung di chuyển sang trái sang phải, còn tay anh và Cố Linh Y vẫn dừng yên tại chỗ.
"Đây chính là hiệu quả của Steadicam."
Thấy dáng vẻ của Lộ Mãn, Cố Linh Y bị anh chọc cười.
"Anh ơi, dáng vẻ của anh bây giờ giống như một con cú mèo vậy."
"Cú mèo?" Lộ Mãn ngớ người rồi chợt nhớ ra điều gì đó.
"Ở khu Mẫu Đơn của thành phố chúng ta có mở một quán thú cưng cú mèo, em và em gái đã từng đến đó một lần."
Cố Linh Y ngẩng chiếc cằm xinh xắn hồi tưởng lại: "Cú mèo chỉ được ngắm chứ không được mua đâu, nhưng chúng rất thú vị. Đặt cú mèo lên cánh tay, cánh tay động đậy thì thân nó cũng động đậy theo, nhưng cái đầu tròn xoe lại luôn lơ lửng ở một điểm cố định trên không trung."
Lộ Mãn chợt liên tưởng đến, chẳng phải đây cũng là nguyên lý của Steadicam sao!
"Linh Y, cảm ơn em!"
Lộ Mãn mừng rỡ đến nhảy cẫng lên: "Có lẽ...có lẽ anh đã nghĩ ra cách quay quảng cáo 'Phiêu Lưu' hoàn hảo rồi!"
Lộ Mãn nhanh chóng lên diễn đàn trường tìm kiếm những bài viết hay giới thiệu về bảy trường Đại học trong khu Đại học.
Rất nhanh, anh tìm được thứ mình cần: Học viện Nghề Hải Khúc có Khoa Nông học.
Lộ Mãn lướt điện thoại tìm kiếm các lớp chuyên ngành thuộc Khoa Nông học của trường.
Ngành lâm nghiệp, Trồng trọt, Bảo tồn động vật hoang dã, Thiết kế cảnh quan, Nuôi trồng thủy sản, Chăn nuôi thú y...
"Có rồi, chính là cái này!" Mắt Lộ Mãn sáng lên. Có chuyên ngành liên quan đến chăn nuôi là dễ rồi.
Trước ánh mắt tò mò của Cố Linh Y, anh gọi ngay cho Lý Triều Huy học trưởng trong đội bóng.
"Alo, Lộ Mãn, có chuyện gì không?"
"Chào buổi tối, Triều Huy học trưởng. Em muốn hỏi một chút, trong đội mình có ai quen sinh viên khoa Nông học của Cao đẳng Nghề Hải Khúc không ạ?"
"Khúc Chức Nông học à? Có chứ, đội bóng của bảy trường Đại học trong khu này đều có giao lưu với nhau mà. Anh nhớ đội bóng đá nữ của Khúc Chức có một đội phó là người khoa Nông học, còn là lớp trưởng lớp Thú y nữa đấy."
"Tuyệt vời quá. Học trưởng, em muốn nhờ anh một việc."
Lộ Mãn hắng giọng.
"Giúp em tìm một con gà."
Lý Triều Huy: ???????
"Khụ khụ, cậu em trực tiếp quá đấy..."
"Phải là gà trống."
Lý Triều Huy: ??????????
[Khúc Chức (曲职) là tên viết tắt của trường]