Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

54 1632

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

84 4008

Sử thi anh hùng không mong muốn của thiếu nữ

(Đang ra)

Sử thi anh hùng không mong muốn của thiếu nữ

Hifumi Shigoro

—Đây là câu chuyện về một thiếu nữ với tam quan có phần lệch lạc được những người tốt bụng và tràn đầy tình thương ở bên, cũng như hành trình kiếm tìm hạnh phúc dành cho mình.

25 705

Tôi đã trở thành một tên trộm với kỹ năng trộm cắp siêu cấp

(Đang ra)

Tôi đã trở thành một tên trộm với kỹ năng trộm cắp siêu cấp

muhwakkotran (무화꽃란)

Tôi cứ tưởng đó chỉ là một kỹ năng để ăn cắp. Nhưng tôi nhận ra rằng ngay cả khi cận kề cái chết, kỹ năng vẫn có thể bị đánh cắp.

1 0

Vị Tướng Quân Thường Dân Vươn Lên Bằng Cách Đạp Đổ Lũ Quý Tộc Vô Năng

(Đang ra)

Vị Tướng Quân Thường Dân Vươn Lên Bằng Cách Đạp Đổ Lũ Quý Tộc Vô Năng

Hanane Kosaka

Vốn là pháp sư mạnh nhất ở kiếp trước, câu chuyện kể về hành trình anh đập tan từng đứa thượng cấp cặn bã ở nơi đồn trú, rồi quay về trung ương tiếp tục thẳng tay dọn dẹp đám sâu dân mọt nước đó.

5 0

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

(Đang ra)

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng với những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng rực rỡ nh

5 70

(151-300) - Chương 233: Thối Phong, đồ mặt dày

“Khụ khụ, chuyện xảy ra bất ngờ, anh cũng đâu có muốn.” Dịch Phong nhún vai, bất lực giải thích.

Cố Mộc Hi liền véo má cậu, tức giận nói: “Được lắm, đánh nhau cũng không thèm nói cho em biết. Anh thua rồi à?”

“Nếu mà thua thì coi như anh đáng đời!”

Dịch Phong: “???”

Nói theo giọng Đông Bắc thì: Cô nàng này đúng là gan quá rồi đấy!

“Ờ… không có thua, thắng rồi.” Dịch Phong giật giật khóe miệng, trả lời.

Cố Mộc Hi lúc này mới buông tay ra, hừ một tiếng: “Vậy còn tạm được.”

“Nhưng để anh sau này không bị thua, em thấy cần phải tiếp tục tăng cường huấn luyện đặc biệt cho anh!”

“Bắt buộc phải rèn luyện thêm!”

Dịch Phong nhớ lại ‘đặc huấn đen tối’ kia thì mặt liền xị xuống: “Tiểu Hi Hi, cái này không cần thiết lắm đâu? Chẳng lẽ em giận nên kiếm cớ chỉnh đốn anh à?”

Cố Mộc Hi ngạc nhiên nói: “Ồ, cái này mà anh cũng đoán ra được hả?”

Dịch Phong: “…”

“Tiểu Hi Hi, đừng mà!”

“Không có ‘đừng’ gì hết! Anh phải tập!” Cố Mộc Hi chống nạnh, trừng mắt nhìn cậu.

“Tiểu Hi Hi à, anh chịu không nổi đâu!”

“Thối Phong à, nhưng em lại chịu được.”

“Chẳng lẽ không có chút thương lượng nào sao?”

“Không.”

“Chỉ một lần, mười phút thôi được không?”

“Không được, phải một ngày!”

“Này này, Cố Mộc Hi, em định giày vò chết anh hả?”

“Ha ha, bây giờ giày vò anh, còn hơn để lần sau anh nằm vạ ngoài đường.”

Thấy Cố Mộc Hi chu môi ra vẻ vẫn còn tức giận, trong lòng Dịch Phong liền nghĩ rằng phải tìm cách dỗ cô.

Cậu đảo mắt một vòng, ngoắc tay gọi Cố Mộc Hi: “Tiểu Hi Hi, em lại đây một chút.”

“Làm gì?” Cố Mộc Hi liếc cậu một cái nhưng vẫn ghé sát lại.

Khoảng cách giữa hai người cực gần, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

Ngay lập tức, khóe môi Dịch Phong nhếch lên một nụ cười xấu xa. Và rồi, cậu bất ngờ hôn xuống!

“Ưm!”

Cố Mộc Hi nhất thời không kịp phản ứng vì bị hôn, đôi mắt cô lập tức trợn tròn, gương mặt đỏ bừng.

Cô muốn lùi ra, nhưng đầu lại bị Dịch Phong giữ chặt.

Tâm trí cô choáng váng như vừa có một tiếng nổ.

Trống rỗng.

Mọi cảm xúc vừa rồi của Cố Mộc Hi đều tan biến hết, cô chỉ còn biết mặc kệ để Dịch Phong làm gì thì làm.

Mười mấy giây sau, Dịch Phong mới chịu buông cô ra, còn chép miệng như đang thưởng thức dư vị với vẻ mặt đầy hưởng thụ.

“Thối——Phong!” Cố Mộc Hi vừa thẹn vừa giận, đánh mạnh một cái vào ngực cậu.

Dịch Phong thấy thế thì thầm đắc ý.

Chà, coi bộ Tiểu Hi Hi hết giận rồi.

Quả nhiên, giữa nam nữ, chẳng có gì một nụ hôn không giải quyết được.

Nếu một cái không được thì… hai.

“Hi Hi, hôm nay em mặc bộ đồng phục thủy thủ này trông xinh lắm, anh nhất thời không kìm lòng được thôi.”

“Thật ra cũng là tại em đấy, ai bảo em lớn lên xinh đẹp thế cơ chứ?” Dịch Phong ra vẻ nghiêm túc nói.

“Pfft~”

Cố Mộc Hi bật cười: “Anh đó, chỉ được cái dẻo miệng thôi!”

“Thôi được, lần này tha cho anh, nhưng không có lần sau đâu đấy nhé!”

“Đi tắm đi, người anh toàn mùi rượu, hôi chết đi được!”

Dịch Phong cười hì hì: “Đợi anh ăn sáng… à không, ăn trưa đã, bụng đói meo rồi.”

Rồi cậu ngồi ngay mép giường, ăn sạch phần đồ ăn như gió cuốn mây tan, chẳng bao lâu đã no căng.

Ăn xong, Dịch Phong vào phòng tắm, còn Cố Mộc Hi ngồi phòng khách xem tivi. Cô vừa gọt táo vừa lẩm bẩm: “Hừ, Thối Phong, cũng chỉ có bổn tiểu thư mới tốt với anh như vậy thôi.”

“Không biết có phải kiếp trước bổn tiểu thư nợ anh không nữa, còn phải gọt táo cho anh ăn, đúng là lời to cho anh rồi!”

Nói thì nói vậy, nhưng cô vẫn nở một nụ cười ngọt ngào trên khóe môi.

Gần đây Thối Phongbận rộn, lại toàn thức khuya, không biết có mệt lắm không?

Hay là… lát nữa nấu cho anh ấy một nồi canh bổ khí nhỉ?

Ừm, đúng rồi, nên bồi bổ, bổ sung chút năng lượng cũng tốt.

Chính tay mình nấu, nên chắc anh ấy sẽ cảm động đến phát khóc mất!

Đúng vậy, chắc chắn sẽ rất cảm động!

Vẻ mặt vui mừng của Dịch Phong sau khi uống canh lập tức hiện lên trong tâm trí cô.

Hừ, Dịch thiếu, anh đúng là có mệnh đại thiếu gia mà!

Thôi thì mình rủ lòng từ bi, tự tay nấu canh cho anh ấy vậy!

Một lúc sau, Dịch Phong từ phòng tắm đi ra, tay vẫn lau mái tóc còn ướt.

“Hi Hi, sao em gọt nhiều táo thế?” Dịch Phong nhìn thoáng qua đĩa trái cây thì thấy ba quả táo to đã được gọt vỏ, liền ngạc nhiên hỏi.

Cố Mộc Hi thản nhiên đáp: “Cho anh ăn chứ sao! Em nghe nói sau khi uống rượu ăn nhiều hoa quả thì sẽ giải được rượu.”

Dịch Phong nhìn ba quả to vật vã, chắc phải gần một cân…

“Khụ, khụ… Hi Hi, nói thì nói là vậy, nhưng mà… hơi nhiều quá rồi?”

Cố Mộc Hi trừng mắt liếc cậu một cái, nói: “Ăn nhiều một chút sẽ chết à? Đây là bổn tiểu thư tự tay gọt, anh không ăn sao?”

Dịch Phong cười khan một tiếng: “Ăn chứ, ăn! Quả do bảo bối gọt, anh nhất định sẽ ăn hết!”

Vừa nói, Dịch Phong vừa ngồi xuống cạnh cô, vớ lấy một quả ăn.

Chỉ nghe cậu gọi một tiếng “bảo bối”, lòng Cố Mộc Hi liền ngọt lịm.

“Anh ăn đi nhé, để em lấy rượu thuốc thoa cho, sẽ nhanh lành hơn đấy.” Cô vỗ vai Dịch Phong, sau đó liền đứng dậy đi lấy rượu thuốc.

Vào thời đại mà nền y tế còn lạc hậu, hễ ai bị thương cũng đều tìm đến rượu thuốc. Chúng thường được kê đơn bởi các bác sĩ Đông y, hiệu quả vô cùng tuyệt vời.

Khi Cố Mộc Hi lấy rượu thuốc về. Mở nắp ra, một mùi hương cay nồng, thậm chí nồng nặc mùi cồn bốc lên. Dịch Phong mới uống say tối qua, giờ lại ngửi thấy mùi cồn liền lên cơn buồn nôn.

Cố Mộc Hi liếc cậu một cái, trêu: “Anh làm sao thế? Có thai à? Bao nhiêu tuần rồi?”

“Được mười tuần rồi. Con là của em, vậy nên em phải chịu trách nhiệm với anh đấy!” Dịch Phong ra vẻ đáng thương.

Cố Mộc Hi: “…”

“Dịch thiếu, em phát hiện độ dày da mặt anh không ai bì nổi, còn dày hơn cả lớp manti nữa.”

Dịch Phong cười ha hả: “Thật vinh hạnh, cảm ơn vì đã khen.”

Cố Mộc Hi ngồi xuống cạnh cậu, nói: “Ngồi yên nào, đừng nhúc nhích, em thoa thuốc cho.”

Cậu ngồi thẳng lưng, nhìn ngón tay mềm mại của Cố Mộc Hi nhẹ nhàng chấm thuốc, cẩn thận bôi lên mặt cậu. Mỗi chỗ trên gò má Dịch Phong mà cô chạm vào đều như có tia điện chạy qua.

Cố Mộc Hi lại gần hơn, chậm rãi bôi thuốc với vẻ nghiêm túc. Thấy vậy, Dịch Phong bất giác mỉm cười, trong lòng ấm áp vô cùng.

Cố Mộc Hi lúc dịu dàng… thật sự rất có mị lực.

“Thối Phong, anh có muốn uống canh không?” Cố Mộc Hi vừa bôi thuốc vừa bất ngờ hỏi.

“Canh? Canh gì?” Dịch Phong ngẩn người.

“Canh đại bổ, cho anh bổ sung năng lượng.”

“Ờ… khỏi đi, em chưa thử làm sao mà biết anh cần bồi bổ hay không?”

“Thử cái gì cơ?”

“Khụ khụ, không có gì đâu. Anh chỉ nghĩ là ra mua ngoài quán mang về cũng không sao thôi.”

“Vậy thì không được, vừa đắt mà nguyên liệu chưa chắc đã sạch.”

“Hả? Chẳng lẽ… em định tự mình nấu?” Dịch Phong lập tức cảnh giác.

“Bingo~ đoán đúng rồi! Cho anh một bát canh đại bổ coi như phần thưởng nha!” Cố Mộc Hi ngọt ngào cười nói.

Ngay lập tức, tim Dịch Phong như bị bóp nghẹt, và một dự cảm không lành dâng trào trong lòng cậu.

“Đừng nói là… hôm nay em định nấu luôn đấy nhé?”

“Bingo~ Chúc mừng, anh lại đoán đúng nữa rồi!”

“Thế lần này đoán đúng, đổi thưởng khác đi?” Dịch Phong chỉ chỉ vào má.

“Hì hì, không thèm. Mặt anh toàn mùi rượu thuốc thôi.”

“Vậy thì đây?” Cậu chu môi ra.

Cố Mộc Hi đỏ mặt, nghĩ bụng trong nhà cũng không có ai.

“Chụt.”

Cô khẽ hôn lướt qua môi cậu.

Vậy được chưa? Thối Phong, anh đừng có mà được voi đòi tiên nha!”

“Ha ha, Tiểu Hi Hi ngoan quá.” Cậu đắc ý cười.

“Được rồi, mặt cũng thoa thuốc xong, chắc không còn chỗ nào nữa đâu nhỉ?”

“Còn.” Dịch Phong nghiêm mặt nói.

“Ở đâu?” Cố Mộc Hi nhìn cậu từ trên xuống.

Dịch Phong quay người lại, chỉ vào mông rồi cười nham nhở: “Ở đây nè.”

Cố Mộc Hi: “…”

“Cút!”

Dứt lời, cô đạp Dịch Phong bay khỏi ghế sofa.

“Á đau! Tiểu Hi Hi, em tính mưu sát chống đấy à?” Dịch Phong xoa mông, lồm cồm bò dậy từ dưới đất.

Cố Mộc Hi bụm miệng cười, rồi lại giả bộ ‘thục nữ yếu ớt’, ‘bất mãn’ nói: “Sao lại thế được, em nỡ làm vậy sao?”

Dịch Phong thấy bộ dạng kia của Cố Mộc Hi liền cảnh giác nhảy ra xa: “Cố Mộc Hi, đừng qua đây, anh có chiêu ‘Đạn Nhất Thiểm’ đấy!”

“‘Đạn Nhất Thiểm’ là thế này hả?”

“Aaaaa!”