Dịch Phong liếc nhìn Từ Long Trì một cái, chỉ cần xem sắc mặt đã biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Bất quá, chuyện này đối với Dịch Phong cũng không hẳn là xấu, ít nhất có thể khiến Từ Long Trì trong quá trình đi vay vốn sẽ chịu khó để tâm nhiều hơn.
Diêm Học Binh khẽ cười: “Thật ngại quá, tối nay quấy rầy làm mất hứng mọi người. Toàn bộ chi phí đêm nay miễn hết. Nào, chúng ta cùng lên lầu uống vài ly.”
Xuất thân từ thương trường, Diêm Học Binh thừa hiểu cách xử lý tình huống. Cho nên, miễn phí chẳng qua chỉ là để thể hiện thái độ mà thôi.
“Được, được, có thể được uống với Binh ca một bữa, đúng là vinh hạnh của tôi.” Từ Long Trì cười hớn hở đáp lời.
Cả nhóm cùng nhau đi lên lầu, Dịch Phong và Diêm Học Binh vừa đi trước vừa trò chuyện vui vẻ. Lâm Mẫn Đạt đứng bên cạnh thì càng thêm kinh ngạc.
Xem ra vị Dịch tổng này quả thật không hề đơn giản!
Trên tầng ba có một gian bao phòng nội bộ. Nơi đây vốn chỉ dành cho người của Diêm Học Binh sử dụng.
Bước vào phòng, Vương Thiết đưa thuốc lá cho mọi người. Trên mặt cậu đã sưng vài chỗ, chỉ thiếu chút nữa đã biến thành mắt gấu trúc.
Diêm Học Binh nhận lấy điếu thuốc rồi nhìn sang Vương Thiết, khen ngợi nói: “Tiểu huynh đệ này không tệ.”
Rồi quay sang Dịch Phong: “Dịch lão đệ, huynh đệ của cậu trông rất cứng cỏi đấy.”
Vương Thiết gãi đầu cười: “Không cứng cũng không được. Phong ca là lão đại của tôi, cho dù có phải liều cả cái mạng này, tôi cũng tuyệt đối không để cậu ấy gặp chuyện.”
Diêm Học Binh cười sảng khoái: “Tốt, rất tốt!”
Dịch Phong trong lòng cảm động, cũng cảm thán nói: “Vừa rồi thật sự nhờ có Thiết Tử, nếu không chắc tôi cũng đã nằm dưới đất rồi.”
“Hoạn nạn mới thấy chân tình, mới biết ai là huynh đệ thật sự. Trước kia… tôi cũng từng có một nhóm huynh đệ hết mình như thế…”
Nói đến đây, sắc mặt Diêm Học Binh chợt u ám, câu chuyện cũng ngừng lại.
Dịch Phong nhìn ra được nỗi niềm của ông, bèn đổi chủ đề: “Binh ca, hôm nay coi như anh cứu mạng tôi, tôi thật sự cảm kích vô cùng.”
Diêm Học Binh chỉ cười nhạt: “Chuyện nhỏ thôi.”
“Đúng rồi, huynh đệ nằm viện kia giờ thế nào rồi?”
“Thương tích đỡ nhiều rồi, nhưng chắc phải hơn nửa tháng nữa mới xuất viện được.” Dịch Phong đáp, trong lòng lại lấy làm lạ, không hiểu sao Diêm Học Binh lại đột nhiên nhắc đến chuyện này.
Diêm Học Binh chợt cười nói: “Chắc vết thương bắt đầu lành rồi nhỉ, có chỗ còn chuẩn bị cắt chỉ phải không?”
“Ơ… Binh ca, sao anh biết?” Dịch Phong ngạc nhiên.
“Em gái tôi làm ở bệnh viện Nhân Dân thành phố. Tối qua gọi điện có nhắc đến.” Diêm Học Binh thấy vẻ mặt kinh ngạc của cậu thì bật cười.
“Thì ra là vậy, tôi còn không biết Binh ca còn có một cô em gái nữa cơ.” Dịch Phong bừng tỉnh.
Diêm Học Binh gạt tàn thuốc, thản nhiên nói: “Tôi vốn ít khi nhắc đến chuyện của em gái, chỉ mong nó cách xa tôi một chút. Sau khi tôi đứng vững ở Quảng thị, tôi liền để nó ra ngoài ở riêng, tự lập cuộc sống. Tôi cũng không cho phép nó ở bên ngoài nhắc đến tên tôi. Cậu không biết cũng là bình thường thôi.”
Dịch Phong nghe vậy, gật đầu tỏ ý thấu hiểu.
Diêm Học Binh thân bất do kỷ trong chốn giang hồ, khó tránh khỏi kết oán gây thù. Người thân ở quá gần rất dễ bị vạ lây. Có thể thấy ông sớm đã lường trước nguy hiểm nên mới sắp xếp như vậy.
Lúc này, Từ Long Trì bưng ly rượu đi đến, nói với Diêm Học Binh: “Binh ca, hôm nay anh ra tay cứu giúp, chúng tôi thật sự vô cùng cảm ơn. Tôi kính anh một ly!”
Diêm Học Binh mỉm cười, nâng ly uống cạn.
Sau đó, những người khác cũng lần lượt đứng lên kính rượu, bao phòng trở nên náo nhiệt hẳn.
Rượu lại uống thêm hơn một tiếng đồng hồ nữa.
Đây đã là trận rượu thứ ba trong tối nay. Dịch Phong lại tu hết một két bia, men say đã ngấm vào người bảy, tám phần.
Nếu còn uống nữa, e rằng sẽ say đến mất trí nhớ.
Thấy giờ cũng đã khuya, Dịch Phong gắng gượng chống người đứng dậy cáo từ.
Diêm Học Binh tửu lượng cực tốt, uống tới giờ vẫn còn tỉnh táo. Thấy Dịch Phong đi loạng choạng, biết cũng đã quá chén nên bèn gật đầu cho về, hẹn hôm khác đến nhà mình uống tiếp.
Trước khi rời đi, ông còn chu đáo sắp xếp một huynh đệ lái xe đưa họ về.
Đêm khuya, nhà trọ đều đã đóng cửa. Dịch Phong cùng Vương Thiết đành phải trở về nhà nghỉ ngơi.
Khi Dịch Phong về đến nơi thì đã hai giờ sáng. Vương Thiết dìu cậu lên giường, cậu vừa đặt lưng xuống đã ngủ mê man. Không biết đã ngủ bao lâu, khi Dịch Phong mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ thì phát hiện trời đang đổ mưa như trút, hạt mưa to nện rào rào lên kính.
Bầu trời u ám, chẳng biết bây giờ là mấy giờ. Cậu theo thói quen mò điện thoại, thì ra nó vẫn còn nằm trong túi quần. Lấy ra nhìn, Dịch Phong mới biết đã là hai giờ chiều hôm sau.
Dịch Phong cười khổ một tiếng. Người thì đã tỉnh nhưng đầu óc vẫn còn mơ màng – đúng là di chứng của say rượu.
Giấc này ngủ lâu quá rồi!
Cậu ngồi dậy một cách khó khăn rồi vỗ vỗ trán, day day huyệt thái dương để đầu óc tỉnh táo hơn.
Ngay sau đó, cảm giác cổ họng khát khô như muốn bốc khói lập tức truyền đến. Cậu quay đầu nhìn, bất chợt thấy trên tủ đầu giường có một cốc nước mật ong.
Hử? Mẹ pha cho mình à?
Dịch Phong cũng chẳng nghĩ nhiều, cầm lên uống từng ngụm lớn, chỉ chốc lát đã uống bằng sạch, cảm giác cũng tốt hơn rất nhiều.
Đúng lúc ấy, cửa phòng bỗng mở ra, là Cố Mộc Hi.
“Thối Phong, anh ngủ đủ rồi đấy à?”
“Ha ha, cho anh uống đấy, sao không uống nhiều thêm chút nữa đi?”
Cô vừa trừng mắt, vừa trách móc, nhưng trên tay lại bưng khay đồ ăn sáng . Trên đó có sữa, bánh mì và cháo thịt.
“Em hâm nóng lại rồi, anh mau ăn đi.”
“Đỡ chưa? Còn đau đầu không?”
Cố Mộc Hi đặt khay xuống, ngồi cạnh giường, dịu dàng hỏi han.
Đúng là kiểu trong nóng ngoài lạnh điển hình mà.
Trong lòng Dịch Phong bỗng tràn ngập sự ấm áp.
Có một cô bạn gái như thế, thật sự quá tuyệt vời.
Cậu mỉm cười, nắm lấy tay cô: “Không sao, chỉ là tối qua anh uống hơi nhiều thôi.”
“Hừ, còn dám nói không sao à? Thế trên mặt anh là vết gì đây? Đừng có học Uông Thiết mà bịa chuyện bị đụng xe nhé?” Cố Mộc Hi bĩu môi, tức tối nói.
Chỉ nhìn thoáng qua, cô đã biết ngay đó là vết bị người đánh.
Dịch Phong gượng cười. Biết mình không giấu được Cố Mộc Hi, cậu đành khai: “Tối qua… uống say quá nên xảy ra chút chuyện nhỏ. Nhưng không sao đâu, chỉ là va chạm vặt thôi.”
“Hay quá nhỉ, anh uống say rồi đi đánh nhau với người ta phải không?” Cố Mộc Hi phồng má, trừng mắt giận dữ, y như núi lửa sắp phun trào.
Trong lòng Dịch Phong giật thót một cái.
Thôi xong, hình như Tiểu Hi Hi giận thật rồi!