Sau nửa tiếng đùa giỡn, Dịch Phong và Cố Mộc Hi che dù cùng nhau đi chợ.
Mưa thu lất phất, trong không khí lơ lửng hơi nước khiến đất trời thêm vài phần se lạnh.
“Tiểu Hi Hi, em đã nghĩ kỹ muốn mua gì chưa?” Dịch Phong tò mò hỏi.
“Đương nhiên, mẹ em dạy qua hết cả rồi, em nhớ rõ mà.” Cố Mộc Hi tự tin cười một tiếng.
“Nhớ được thì tốt, chỉ cần… đừng cho mấy thứ linh tinh vào là được.” Dịch Phong trêu.
Cố Mộc Hi xoay xoay cán ô, hắt nước mưa lên người Dịch Phong: “Biết nói hay thì nói nhiều vào. Em thông minh lanh lợi thế này, sao lại không biết nên cho gì chứ?”
“Lần trước em cũng nói y như vậy.” Dịch Phong đùa cợt.
Má Cố Mộc Hi hơi đỏ lên, cô vội vàng giải thích: “Khụ khụ, lần trước là do sơ suất thôi. Lần này nhất định sẽ không có nữa.”
“Hi vọng là vậy.”
“Dịch thiếu, anh ngứa da à?”
“Hê hê, da không ngứa, nhưng lòng thì ngứa rồi.”
Dịch Phong vừa nói vừa liếc nhìn sang Cố Mộc Hi. Hôm nay cô mặc bộ đồng phục thủy thủ màu xanh trắng nhạt làm nổi bật vẻ xinh đẹp của cô. Nhất là khi bước đi, vạt váy lay động, đôi chân trắng nõn thon dài hiện ra, thật khó để khiến người ta dời mắt.
Cậu lặng lẽ nuốt nước bọt.
…Ừm, sao cứcó cảm giác mìnhhơi biến thái ấy nhỉ?
Cố Mộc Hi mặt đỏ bừng, khẽ “hừ” một tiếng: “Không đứng đắn chút nào, mặc kệ anh.”
Khi đến chợ nông sản, Cố Mộc Hi liền chạy thẳng đến quầy gà.
Muốn nấu canh đại bổ thì dĩ nhiên phải dùng gà để hầm rồi.
Ở Quảng Châu, nấu canh vốn là truyền thống nổi tiếng. Nào là canh móng giò đậu đào, canh gà sơn dược, canh cá chép đậu đen… nhiều không kể xiết.
Trong đó, các loại canh dùng gà chiếm hơn một phần ba, đặc biệt là loại canh bổ khí. Và, nổi bật nhất chính là nhân sâm hầm gà.
Cố Mộc Hi bước đến quầy gà trước mặt, lên tiếng hỏi chủ quầy: “Bà chủ, có gà mái già không ạ?”
Bà chủ một tay xách con gà mái mới làm thịt lên, đáp: “Có chứ, con này hơn hai năm rưỡi rồi.”
Dịch Phong tiến lại quan sát rồi kinh ngạc hỏi: “Con gà cỡ này mà có hai năm rưỡi sao?”
“Tất nhiên rồi, tôi nuôi thì tôi phải biết chứ.”
“Gà của tôi là ngon nhất chợ đấy, ngày nào cũng cho nghe nhạc, nó còn biết hát, biết nhảy nữa cơ!”
“Phải nuôi tận hai năm rưỡi tôi mới nỡ thịt đấy.”
Dịch Phong cười hỏi: “Có phải nghe bài… ‘Gà, em thật đẹp’ không?”
“Ừm, bài gì cũng nghe cả, nhưng bài đó thì chưa từng nghe qua.” Bà chủ lắc đầu.
Cố Mộc Hi ghé sát tai cậu, thì thầm: “Thối Phong, ‘gà em thật đẹp’ không phải là thành ngữ sao? Thật sự có bài hát à?”
“Bây giờ thì chưa, nhưng sau này biết đâu lại có thì sao?” Dịch Phong cười nham nhở.
“Hừ~ anh lại bịa chuyện rồi, em chẳng tin đâu.” Cố Mộc Hi hừ nhẹ, ra vẻ kiêu kỳ.
“Bà chủ, con gà này bao nhiêu một cân?”
“Bảy tệ một cân, có lấy không?” Bà chủ đáp.
“Hơi đắt, bà chủ bớt chút đi mà.” Cố Mộc Hi bắt đầu mặc cả.
“Không bớt được, cả chợ giá đều như vậy rồi.” Bà chủ quả quyết nói.
Dịch Phong thấy Cố Mộc Hi có chút do dự, cũng biết giá này đúng là hơi cao.
“Bà chủ, sáu tệ bán không? Cháu vừa xem mấy sạp trước rồi, họ đều hạ còn sáu đồng cả. Giờ cũng xế chiều rồi, không hạ giá thì khó bán đấy?” Dịch Phong cười nói.
Thực ra cậu không hề hỏi han, cũng chẳng biết giá cả mà chỉ phỏng đoán.
Nghe xong, bà chủ mặt liền đổi sắc, vội đáp: “Thôi được, thôi được, sáu tệ thì sáu tệ.”
Cố Mộc Hi mừng rỡ: “Vậy cân cho cháu đi, rồi giúp cháu chặt thành từng miếng luôn với ạ.”
Nói rồi, cô còn lén giơ ngón tay cái với Dịch Phong.
Hai người mua gà xong, lại ghé mấy sạp mua thêm nguyên liệu khác để nấu canh rồi cùng nhau về nhà.
Trong bếp, Cố Mộc Hi bắt đầu sơ chế nguyên liệu. Cô quay sang nói với Dịch Phong: “Anh cứ chờ ở ngoài đi, em tự lo được.”
“Ồ… thật chứ?” Dịch Phong gượng cười.
Lo quá đi, không biết cô ấy có lại nấu ra mấy ‘món ăn hắc ám’ không nữa.
“Yên tâm, em có học qua mà!” Cố Mộc Hi kiên định nói.
“Được, vậy em cẩn thận chút nhé.” Dịch Phong nhún vai, bất lực cười nói.
“Rồi, biết rồi, anh đi ra ngoài đi.” Cô đẩy cậu ra khỏi bếp.
Dịch Phong đành lắc đầu, ngồi xuống bàn ăn chờ đợi.
Trong bếp, Cố Mộc Hi len lén lấy tờ giấy nhỏ ra, trên đó có ghi công thức mà cô chép từ mạng về. Chỉ cần làm đúng theo từng bước thì sẽ không có vấn đề gì.
“Chuẩn bị nguyên liệu, sau đó cho gà vào nồi nước lạnh…”
Cố Mộc Hi vô cùng nghiêm túc, cô dựa theo ghi chú làm từng bước một, chăm chú đến mức còn hơn cả khi thi đại học.
Chừng nửa tiếng sau, nguyên liệu đều được Cố Mộc Hi cho vào nồi đất. Cuối cùng cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Sau khi sôi, để lửa lớn nấu nửa tiếng, rồi vặn nhỏ lửa…”
Rồi cô lấy điện thoại bấm giờ.
“Xong rồi!”
Lần này chắc chắn sẽ không có vấn đề gì!
Cố Mộc Hi, mày làm được mà!
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, cô đi ra khỏi bếp rồi vỗ tay một cái: “Ổn cả rồi!”
“Vậy thì anh chờ thành quả nhé.” Dịch Phong xoa đầu cô.
“Hì hì, cứ chờ đi, em nhất định sẽ khiến anh phải nhìn em với con mắt khác!” Cố Mộc Hi kiêu ngạo nói.
Dịch Phong liền ôm chầm lấy cô, nhấc bổng lên: “Anh tin em, em là số một.”
Má Cố Mộc Hi đỏ bừng, nhưng lại vô cùng hưởng thụ sự thân mật này của Dịch Phong.
Cơ mà… được Thối Phong khích lệ thế này, cảm giác thật tuyệt vời!
Pin chương 182 :v