Dịch Phong về nhà tắm rửa, thay bộ quần áo sạch sẽ rồi lại sang nhà Uông Thiết.
Mẹ của Uông Thiết – Mã Quế Lan nhiệt tình tiếp đón, rót trà cho Dịch Phong, còn bày cả đồ ăn vặt, tay chân không lúc nào ngơi.
Dịch Phong vội khuyên ngăn: “Dì Mã, dì không cần phải khách sáo vậy đâu ạ. Dì còn coi con là người ngoài sao?”
Mã Quế Lan niềm nở cười nói: “Không không, chỉ là chút đồ ăn vặt thôi mà.”
“Tiểu Phong à, con đã giúp Thiết Tử nhiều như vậy, dì phải cảm ơn con cho đàng hoàng mới được.”
Bà biết rõ, từ khi Uông Thiết theo Dịch Phong làm việc kiếm được không ít, mỗi tháng đều có thể mang tiền về nhà. Lần trước chỉ riêng tiền thưởng đã hơn hai mươi nghìn, số tiền ấy còn nhiều hơn bà làm lụng năm sáu năm trời!
Bây giờ, một gia đình mà có sẵn mười nghìn để dành, đã là khá giả lắm rồi!
Vì thế nên bà cảm kích Dịch Phong vô cùng, cố gắng đối xử với cậu tốt hết mức có thể.
“Trời ạ, cảm ơn cái gì chứ, đều là người nhà cả. Nếu dì còn khách sáo như vậy, lần sau con không dám tới nữa đâu.” Dịch Phong cười nói.
“Ấy ấy, dì hiểu rồi. Hai đứa cứ ngồi trò chuyện, dì đi chuẩn bị thêm ít hoa quả.” Nói rồi, Mã Quế Lan xoay người vào bếp bận rộn tiếp.
“Phong ca à, mẹ tôi là vậy đấy, chẳng chịu ngồi yên một chỗ bao giờ.” Uông Thiết nhún vai, bất lực nói.
“Ôi dào, dì chăm chỉ thật, người lớn tuổi đều vậy, việc gì cũng muốn tự tay làm. Mẹ tôi trước kia cũng từng như thế.” Dịch Phong khẽ cười, sau đó lấy ra một bao thuốc.
“Đi, ra ban công nói chuyện. Có mấy chuyện không tiện nói trước mặt dì.”
Uông Thiết hiểu ngay, nếu nhắc đến Vương Bảo Khang, thể nào Mã Quế Lan cũng buồn bã, thở than.
Hai người rời phòng khách, ra ban công. Bên ngoài là màn đêm đen đặc, dưới ánh sáng le lói của vài cột đèn đường vàng vọt, Dịch Phong đưa cho cậu một điếu thuốc: “Cậu biết cha cậu thường hay đánh bạc ở đâu không?”
“Biết, ở khách sạn Thái Nguyên.” Uông Thiết nhận lấy thuốc, tự mình châm lửa.
Dịch Phong cũng châm một điếu, nhả ra một vòng khói rồi lại hỏi: “Nơi đó lâu vậy rồi mà vẫn chưa bị dẹp à?”
“Nghe nói từng có người tố cáo mấy lần nhưng vô ích, lần nào cũng không tìm được chứng cứ.” Uông Thiết nhíu mày đáp.
“Phong ca, chẳng lẽ cậu định làm gì sao?”
Dịch Phong bình tĩnh đáp: “Tôi chỉ hỏi cậu, lẽ nào cậu cam lòng nhìn cha cậu như thế mãi, ngày ngày chìm trong cờ bạc, nợ nần chồng chất?”
“Mấy kẻ nghiện đỏ đen, cuối cùng đều có kết cục rất bi thảm. Bị chủ nợ dí đến đường cùng, không có tiền trả thì chỉ còn hai ngả: một là chết, hai là vì tiền mà sa vào con đường phạm pháp.”
“Trừ khi ông ta thật sự tỉnh ngộ, dứt hẳn được thói nghiện cờ bạc, rồi chịu khó làm việc trả nợ.”
“Cậu nghĩ ông ta là người như vậy sao?”
Uông Thiết lắc đầu: “Không đời nào.”
Dịch Phong lại nhả một làn khói, nhìn thẳng vào cậu rồi nghiêm túc nói: “Chúng ta có thể cho ông ta một cơ hội. Nhưng nếu ông ta vẫn cố chấp, không biết hối cải, thì chỉ có thể…”
Nói đến đây, cậu ghé sát tai Uông Thiết, thì thầm vài câu.
Uông Thiết sửng sốt, nhưng sau đó nét mặt đã bình tĩnh trở lại: “Phong ca, tôi nghe cậu. Dù sao thì… cũng chỉ còn cách này thôi…”
“Tôi cũng không muốn thấy ông ta bị người ta hủy hoại hay đi vào tuyệt lộ, có lẽ như thế đã là cách tốt nhất rồi.”
Dịch Phong vỗ vai cậu: “Thiết Tử, tôi biết cậu không phải một kẻ máu lạnh. Với bạn bè, người thân, cậu vẫn sẽ mềm lòng.”
“Nếu cậu cảm thấy như vậy là ổn thì cứ làm đi.”
Uông Thiết cười khổ, ngậm thuốc, không nói thêm gì nữa.
Đúng lúc này, điện thoại của Dịch Phong reo lên, cậu cầm lên nhìn, là Phùng Trạch gọi đến.
Chuông reo thêm hai tiếng, cậu mới bắt máy.
“Ha ha, chào buổi tối Phùng lão ca!”
“Dịch lão đệ, không quấy rầy chuyện tốt của cậu chứ? Ha ha!” Giọng Phùng Trạch truyền qua đầu dây.
“Không hề, tôi có thể có chuyện tốt nào chứ? Đang ngồi trò chuyện với huynh đệ thôi. Mà Phùng lão ca gọi muộn như vậy, chẳng lẽ có chuyện tốt muốn sắp xếp cho tôi sao?”
“Ha ha, cứ coi là vậy đi. Tôi báo cho cậu một tin vui, công ty Thịnh Đức đã bắt đầu quy trình thanh toán rồi. Theo tỷ lệ, tiền bồi thường hợp đồng có thể nhận được ba trăm năm mươi vạn. Con số này không nhỏ đâu.”
“Ồ? Vậy thì đúng là chuyện tốt thật.” Trong lòng Dịch Phong có chút ngạc nhiên, không ngờ công ty Thịnh Đức còn vắt ra được nhiều tiền như thế.
Mà theo thỏa thuận ban đầu thì số tiền này sẽ chia ba, mỗi bên cũng được hơn trăm vạn, là một khoản lớn.
“Đúng vậy, tôi định nhân dịp này ăn mừng một chút. Chiều mai tôi mời, gọi thêm tổng giám đốc của Hưng Thành, chúng ta cùng ăn một bữa. Thế nào, Dịch lão đệ nể mặt chứ?”
Dịch Phong thoáng nhíu mày. Đột nhiên nhắc đến chuyện này rồi mời ăn, e rằng bên trong có chút mờ ám.
Chẳng lẽ… muốn chia lại khoản tiền này sao?
Rất có thể là như vậy,đấy không phải con số nhỏ, mà là cả một cái bánh lớn!
Sắc mặt Dịch Phong không đổi, cậu vẫn mỉm cười đáp: “Được thôi, không thành vấn đề. Anh chỉ cần gửi địa điểm và thời gian cho tôi là được.”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười sảng khoái của Phùng Trạch: “Tốt! Mai tôi bảo Thải Y đặt chỗ, cô ấy sẽ trực tiếp báo cho cậu!”