Trong lồng ngực của Uông Thiết như có luồng nhiệt huyết tuôn trào. Cậu nhìn Dịch Phong bằng ánh mắt tràn đầy sùng bái. Trong lòng cậu tin chắc, ngoài Hoa khôi Cố ra, không một ai có thể chiếm được tiện nghi trong tay Dịch Phong.
Ai dám chọc vào Phong ca, sớm muộn gì cũng sẽkhông có kết cục tốt!
Đó là tín niệm sắt đá trong lòng Uông Thiết.
“Phong ca, vậy chúng ta nên làm thế nào?” Uông Thiết hăm he hỏi.
“Bây giờ vẫn chưa phải lúc. Chờ đến khi thời cơ chín muồi, tôi sẽ nói cho cậu biết. Việc cậu cần làm bây giờ là giữ bình tĩnh trước đã.” Dịch Phong dặn dò.
Uông Thiết gật đầu, nghiêm túc nói: “Rõ, Phong ca, tôi hiểu rồi. Sau này tôi sẽ bình tĩnh hơn một chút!”
Dịch Phong khẽ cười, vỗ vỗ vai cậu, đáp: “Được, đi thôi, chúng ta quay lại.”
“Tuy còn phải tiếp tục đeo nụ cười giả tạo kia trên mặt, nhưng đó chính là kỹ năng mà dân làm ăn bắt buộc phải có.”
_____________________________
Bên kia, Lam Thải Y nhìn chỗ ngồi trống của Dịch Phong, trong lòng dâng lên chút bất an. Cô ghé sát, khẽ hỏi Phùng Trạch: “Trạch ca, Dịch Phong thật sự sẽ dễ dàng chấp nhận phương án này như vậy sao?”
Phùng Trạch cười nhạt, hỏi ngược lại: “Nó có lý do gì để không chấp nhận chứ?”
“Hơn nữa, nó thoải mái đồng ý như vậy, ngược lại khiến anh càng nhìn cao thêm vài phần. Điều đó chứng tỏ thằng nhóc này tâm lý rất vững, lại còn hiểu rõ tình thế.”
“Anh đã nói rồi, nó là người thông minh, sẽ chấp nhận thôi. Chấp nhận một cách dứt khoát, còn tốt hơn giả vờ giãy nảy một hồi rồi cũng phải đồng ý.”
Lam Thải Y trầm ngâm một lúc rồi lại hỏi: “Cậu ta sẽ không để trong lòng chút oán hận nào chứ?”
Phùng Trạch phẩy tay, thản nhiên đáp: “Dù có thì đã sao? Chẳng lẽ chỉ vì khó chịu mà nó bỏ qua mấy chục vạn à?”
“Thải Y, thực tế một chút đi.”
Lam Thải Y ngẩn người như chợt hiểu ra. Thì ra Phùng Trạch chẳng phải không biết Dịch Phong sẽ để bụng, chỉ là trước lợi ích to lớn đến vậy, chút oán hận cá nhân chẳng đáng một xu…
Trước mặt lợi ích, tình cảm cá nhân thật sự quá mong manh.
Đúng lúc này, cửa phòng lại mở ra, Dịch Phong và Uông Thiết quay trở lại, trên tay Uông Thiết còn cầm thêm một cây thuốc Hoa Tử.
“Haha, thật ngại quá, để hai vị lão tổng phải đợi lâu rồi!” Dịch Phong cởi mở cười lớn.
“Không sao. Nào nào, chúng ta tiếp tục uống thôi. Lão đệ, hôm nay tôi rất vui vì lại được uống rượu cùng cậu. Nào, chúc cậu sự nghiệp thuận lợi, cạn ly!” Phùng Trạch nhiệt tình nâng chén, mặt mày tươi cười trông vô cùng thân thiết.
“Được, Phùng lão ca cũng vậy, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió!”
Hai người cụng ly, uống cạn.
Tiếng cười lại vang lên khắp phòng, không khí trở nên náo nhiệt hơn.
_______________________________
Sáng hôm sau, trời quang đãng, mặt trời vừa nhô lên từ phía đông.
Dịch Phong lờ mờ tỉnh giấc, day day cái đầu đau nhức của mình. Tối qua cậu uống tới tận mười giờ, về tới ký túc thì lập tức lăn ra ngủ.
Cậu cầm điện thoại nhìn thì thấy mới bảy giờ sáng, nửa tiếng nữa phải dậy để đi huấn luyện quân sự.
Nhưng với tình trạng hiện tại, có lẽ phải xin nghỉ nửa ngày mới trụ nổi. Nghĩ vậy, Dịch Phong liền soạn tin nhắn gửi cho phụ đạo viên Trang Chấn, xin phép nghỉ.
Thông thường sinh viên xin nghỉ chỉ cần báo cho phụ đạo viên, sau đó phụ đạo viên sẽ báo lại cho giảng viên và huấn luyện viên. Thủ tục không phiền phức, trước giờ Dịch Phong cũng toàn làm vậy.
Tin nhắn vừa gửi xong, cậu còn chưa kịp nhắm mắt ngủ tiếp thì điện thoại đã rung lên, có tin nhắn mới.
Mở ra xem, là Trang Chấn trả lời:
“Bạn học Dịch, từ giờ tôi chỉ chấp nhận đơn xin phép bằng văn bản. Nếu muốn nghỉ thì viết giấy xin phép rồi nộp lên bàn làm việc của tôi.”
Dịch Phong thấy vậy thì nhíu mày một cáu – vị phụ đạo viên này sao bỗng dưng lại sĩ diện rồi?
Cậu nghĩ ngợi một chút, cuối cùng vẫn đành lê người dậy rửa mặt, chuẩn bị tham gia huấn luyện quân sự.
_______________________________
Một lát sau, ba người bạn cùng phòng cũng lục tục mò dậy.
“Chào buổi sáng, Phong ca.” Dương Kiến gục đầu, uể oải lên tiếng.
Dịch Phong đang lấy khăn lau mặt thì tò mò hỏi: “Cậu bị gì thế? Sao trông cứ giống như mấy tên công tử thận hư vậy?”
Dương Kiến cười khổ, lắc đầu đáp: “Đừng nhắc nữa, mấy hôm nay… đúng là sắp kiệt sức rồi.”
Dịch Phong nhếch mép: “Tại Tiểu Phân của cậu à? Hay là Tiểu Ny?”
“Đều không phải… là tại Lôi Lôi.” Dương Kiến thở dài nói.
Dịch Phong: “…”
“Bảo sao thận cậu lại hư.”
“Đáng đời!”
Dương Kiến nhăn nhó: “Tôi… tôi cũng đâu có muốn. Tôi chỉ muốn làm bạn bè thôi, bạn bè trong sáng ấy, nhưng… mấy nhỏ cứ lôi tôi đi thuê phòng hoài…”
Dịch Phong lập tức lườm cậu ta một cái rõ dài.
Sau khi cả phòng rửa mặt xong, bốn người kéo nhau đi kiếm đồ ăn sáng. Ăn xong, họ lại bắt đầu một ngày huấn luyện quân sự mới.
Dịch Phong cố gắng cắn răng kiên trì đến trưa, ăn chút đồ ăn rồi chợp mắt để lấy lại sức.
Sau giờ nghỉ trưa ngắn ngủi, họ lại tiếp tục huấn luyện. Nào là hành quân, nào là rèn thể lực, vân vân và mây mây.
Bởi chỉ còn hai ngày nữa là kết thúc huấn luyện quân sự, đến hôm đó sẽ có buổi duyệt đội ngũ, nên ăn tối xong cậu vẫn phải tập đi đều.
Ban đêm, trên sân vận động tiếng “một hai một” vang dội liên hồi, các đội hình diễu qua khán đài, khí thế hừng hực, bước đều tăm tắp. So với lúc đầu còn rối loạn, thì bây giờ quả thật vô cùng chỉnh tề, cân đối, trông vô cùng đẹp mắt.
“Lớp một khoa máy tính, tập hợp bên này!” Huấn luyện viên Triệu Quân hô lớn.
Cả lớp lập tức đều bước về vị trí giữa sân.
“Ngồi xuống.” Trên mặt Triệu Quân hiện rõ nụ cười.
Mọi người nghe lệnh liền ngồi phịch xuống cỏ, đồng loạt rên rỉ. Phải đứng cả ngày trời, chân ai nấy cũng đều mỏi nhừ.
Triệu Quân hai tay chắp sau lưng, đi lại trước đội hình nhìn đám sinh viên mệt mỏi, bèn nói: “Hôm nay mọi người đã rất cố gắng, nhưng phải ráng thêm chút nữa. Giờ thì nhân lúc nghỉ, chúng ta thư giãn một chút đi.”
“Có ai có tài lẻ không? Lên biểu diễn đi, nhảy múa, đàn hát gì cũng được.”
Triệu Quân quét mắt một vòng, nhưng cả lớp chỉ trố mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Thời buổi này, sinh viên biết đàn hát nhảy múa không nhiều.
Triệu Quân lắc đầu, đưa mắt về phía Dịch Phong, cười bảo: “Không ai xung phong thì em lên đi, Dịch Phong, bước ra khỏi hàng!”
Qua thời gian huấn luyện, ông đã biết Dịch Phong biết đàn ghi-ta, hát lại hay. Vậy nên không ai chịu biểu diễn thì chỉ còn cách gọi cậu.
Dịch Phong vốn đang muốn nghỉ ngơi, nghe tiếng gọi chỉ biết cười khổ: “Rõ, thưa huấn luyện viên!”
Cậu bước ra khỏi hàng, tiến về phía Triệu Quân.
Triệu Quân vỗ vai cậu, cười nói: “Thằng nhóc này, cố mà hăng hái lên, biểu diễn một tiết mục cũng không rụng miếng thịt nào đâu. Gắng lên nhé, thầy tin em!”
Dịch Phong mỉm cười đáp: “Rõ, cảm ơn huấn luyện Triệu viên đã khích lệ.”
Trong thời gian huấn luyện, quan hệ giữa cậu và Triệu Quân cũng khá tốt. Mấy lần xin nghỉ, ông đều hào sảng gật đầu đồng ý, trong đó không thiếu công lao của thuốc lá, nước ngọt.
Theo cách làm quen của Dịch Phong, ở đâu có luật lệ thì phải tạo quan hệ tốt với người nắm luật.
Triệu Quân mang tới một cây ghi-ta rồi đưa cho cậu, Dịch Phong ngồi xuống thảm cỏ, gảy một đoạn solo.
Tiếng đàn vang vọng khắp sân vận động, thu hút không ít sinh viên lớp khác tụ tập lại.
“Hi Hi, bên kia hình như có người đánh ghi-ta kìa!”
“Ồ, hình như là Tiểu Phong Phong của cậu đó~” Trần Giai Giai liếc nhìn Cố Mộc Hi, trêu chọc nói.
Khuôn mặt Cố Mộc Hi lập tức đỏ bừng, cô bĩu môi: “Vậy sao? Thế thì bổn tiểu thư miễn cưỡng đi xem một chút vậy~”
Nói chưa dứt câu, Cố Mộc Hi đã tung chân chạy như bay sang bên đó.
Trần Giai Giai: “…”