Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

54 1632

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

84 4008

Sử thi anh hùng không mong muốn của thiếu nữ

(Đang ra)

Sử thi anh hùng không mong muốn của thiếu nữ

Hifumi Shigoro

—Đây là câu chuyện về một thiếu nữ với tam quan có phần lệch lạc được những người tốt bụng và tràn đầy tình thương ở bên, cũng như hành trình kiếm tìm hạnh phúc dành cho mình.

25 705

Tôi đã trở thành một tên trộm với kỹ năng trộm cắp siêu cấp

(Đang ra)

Tôi đã trở thành một tên trộm với kỹ năng trộm cắp siêu cấp

muhwakkotran (무화꽃란)

Tôi cứ tưởng đó chỉ là một kỹ năng để ăn cắp. Nhưng tôi nhận ra rằng ngay cả khi cận kề cái chết, kỹ năng vẫn có thể bị đánh cắp.

1 1

Vị Tướng Quân Thường Dân Vươn Lên Bằng Cách Đạp Đổ Lũ Quý Tộc Vô Năng

(Đang ra)

Vị Tướng Quân Thường Dân Vươn Lên Bằng Cách Đạp Đổ Lũ Quý Tộc Vô Năng

Hanane Kosaka

Vốn là pháp sư mạnh nhất ở kiếp trước, câu chuyện kể về hành trình anh đập tan từng đứa thượng cấp cặn bã ở nơi đồn trú, rồi quay về trung ương tiếp tục thẳng tay dọn dẹp đám sâu dân mọt nước đó.

5 0

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

(Đang ra)

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng với những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng rực rỡ nh

5 70

(151-300) - Chương 242: Sự sợ hãi trong lòng Lam Thải Y

“Có chuyện gì vậy?” Dịch Phong bình thản hỏi với sắc mặt không lộ chút cảm xúc nào.

Phùng Trạch nghiêng đầu ra hiệu cho Lam Thải Y lấy tài liệu ra.

Nụ cười trên mặt Lam Thải Y hơi gượng gạo nhưng vẫn làm theo, cô lấy từ trong túi ra một tập tài liệu đưa cho Dịch Phong.

Dịch Phong đưa tay nhận lấy, tùy ý lật xem.

Phùng Trạch ở bên cạnh tiếp tục nói: “Khoản bồi thường ba trăm năm mươi vạn bên công ty Thịnh Đức đã xác nhận, gần đây sẽ lần lượt chuyển vào tài khoản công ty Hãn Hải.”

“Đây là thỏa thuận mới.”

“Đúng rồi, Dịch lão đệ, còn có ý kiến phân chia cuối cùng, cậu cũng xem qua đi.”

Dịch Phong khẽ ừ một tiếng rồi tiếp tục lật xem, quả nhiên ở phần sau có bản phương án chia số tiền kia.

Tên của ba công ty Hưng Thành, Nam Kiều, Tây Phong cùng tỉ lệ và con số phân chia đều ghi rõ ràng.

Dịch Phong liếc mắt một cái liền thấy phần cao nhất là Chu Diên, 160 vạn; tiếp đó là Nam Kiều Thương Mậu, 140 vạn. Hai bên cộng lại chiếm 300 vạn, còn công ty Tây Phong chỉ có 50 vạn.

Theo như tỉ lệ đã bàn bạc trước kia, số tiền Dịch Phong được hưởng tuyệt đối không chỉ có thế, ít nhất cũng phải hơn một trăm vạn.

Trong khoảnh khắc, bầu không khí trên bàn rượu bỗng trầm xuống. Ánh mắt có phần quỷ dị của mọi người đều tập trung về phía Dịch Phong.

Chu Diên ngậm điếu thuốc, chẳng nói chẳng rằng, chỉ liếc Dịch Phong qua khóe mắt.

Phùng Trạch mỉm cười, phá vỡ sự im lặng trước tiên, hỏi: “Dịch lão đệ, cậu có ý kiến gì với phương án này không?”

Dịch Phong thuận tay khép tập tài liệu lại, nhún vai cười nói: “Không có ý kiến gì cả, chuyện này có thể thành công, Chu tổng và Phùng lão ca đều bỏ ra không ít sức, tôi đồng ý.”

Lời này vừa thốt ra, trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ kinh ngạc.

Đặc biệt là Lam Thải Y, cô khó tin nhìn về phía Dịch Phong.

Cô không ngờ phản ứng của Dịch Phong lại bình thản như vậy!

Bình thản đến mức giống như chính cậu cũng cảm thấy phương án này là chuyện đương nhiên!

Trong tưởng tượng của cô, khi nhìn thấy phương án này, Dịch Phong chắc chắn sẽ biểu lộ chút bất mãn, thậm chí oán trách. Nhưng cuối cùng, dưới sức ép và sự thuyết phục của Phùng Trạch và Chu Diên, Dịch Phong đành phải chấp nhận.

Thế nhưng, diễn biến hiện tại lại hoàn toàn trái ngược!

Phản ứng của Dịch Phong quá mức trầm tĩnh!

Ngay lúc này, trong ánh mắt mỉm cười của Dịch Phong, Lam Thải Y lại thấy sống lưng lạnh buốt, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi khó tả, ngón tay khẽ run rẩy.

Người thanh niên trước mắt này, nếu không phải quá rộng lượng, thì chính là quá đáng sợ…

Phùng Trạch cũng hơi bất ngờ, hắn lại hỏi thêm một câu: “Dịch lão đệ, cậu chắc chắn chứ?”

Dịch Phong mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Chuyện này có gì mà phải nghĩ nhiều? Hai vị lão ca vì việc này bỏ ra công sức lớn như vậy, chia thế này cũng phải thôi.”

Nghe vậy, trong lòng Phùng Trạch cũng âm thầm thở phào một hơi. Thì ra Dịch Phong cũng có một mặt rộng rãi như thế, quả thực nhìn rất thoáng!

Xem ra Dịch Phong vốn đã có tâm lý chuẩn bị, có lẽ mối quan hệ đôi bên cũng không bị ảnh hưởng nhiều.

“Hahaha— lão đệ thật sảng khoái, nào nào, tôi kính cậu một ly!” Phùng Trạch cười lớn, nâng ly mời.

Chu Diên cũng đứng dậy, nâng ly kính Dịch Phong. “Có thể hợp tác cùng một thanh niên kiệt xuất như Dịch lão đệ, thật đáng giá!”

Không khí trong phòng tức thì hòa hoãn, dần dần lại náo nhiệt trở lại. Mọi người đều cười nói vui vẻ, duy chỉ có Uông Thiết mặt cười cứng nhắc, lộ rõ vẻ không vui, song chỉ có thể cúi đầu lặng lẽ ăn uống.

Rượu được một nửa, Dịch Phong bảo Uông Thiết đi mua thuốc, còn mình thì mượn cớ đi vệ sinh.

Hai người cùng rời khỏi phòng riêng, đến khu nghỉ ngơi ở góc đại sảnh.

Uông Thiết lấy từ bao thuốc mới ra một điếu, đưa cho Dịch Phong rồi ấm ức nói: “Phong ca, phương án kia đúng là quá bắt nạt người rồi!”

“Mẹ kiếp! Lão Phùng Trạch khốn kiếp đó coi chúng ta là đồ ngu chắc?!”

“Phong ca, sao chúng ta có thể đồng ý với phương án đó được chứ?”

“Rõ ràng đã nói từ đầu, chúng ta ít nhất phải được ba phần, thấp nhất cũng phải một trăm lẻ năm vạn cơ mà!”

“Lão Phùng Trạch kia đúng là quá đáng! Khốn thật!”

Uông Thiết vừa chửi vừa châm điếu thuốc. Cậu ngồi phịch xuống ghế với gương mặt đầy vẻ bất mãn.

Dịch Phong châm thuốc, nghe Uông Thiết chửi xong vẫn bình thản vỗ vai cậu, hỏi: “Thiết Tử à, cậu thấy bực bội thì có ích gì không? Nếu đổi lại là cậu thì sẽ làm thế nào?”

Uông Thiết phả ra một làn khói, giận dữ đáp: “Tôi sẽ ném phương án đó đi, hỏi thẳng hắn ta có ý gì rồi bắt hắn thực hiện theo thỏa thuận, cùng lắm là lật mặt thôi!”

Dịch Phong ngồi xuống bên cạnh, lại hỏi: “Được, rất có khí phách. Nhưng sau khi lật mặt rồi thì sao, cậu đã nghĩ đến hậu quả chưa?”

“Tôi…” Uông Thiết vừa định mở miệng thì bỗng nghẹn lại, sững người.

Một lát sau, cậu rít một hơi thuốc, trong mắt dần mất đi vẻ giận dữ.

“Phong ca, tôi hiểu, là tôi sai rồi…” Uông Thiết cười khổ, bất lực nói.

Quả thật, nếu trở mặt ngay lúc này, rất có thể nguồn hàng của công ty Tây Phong sẽ bị cắt đứt. Phùng Trạch đã chiếm không ít quyền đại lý cấp thành phố vốn thuộc về Thịnh Đức, muốn lắp ráp một bộ máy tính cấu hình cao ở Quảng thị thì không thể bỏ qua linh kiện của công ty hắn, cũng như các đối tác có quan hệ mật thiết với hắn.

Đây chính là ưu thế lớn nhất của Phùng Trạch, có thể nói mang tính độc quyền.

Cho dù Dịch Phong đã thực hiện chiến lược đa dạng hóa nguồn hàng, Thái Thông Minh cũng đã làm rất nhiều việc theo hướng này, nhưng Nam Kiều Thương Mậu của Phùng Trạch vẫn luôn chiếm từ ba đến bốn phần nguồn cung của công ty Tây Phong. Một khi rời khỏi Nam Kiều, mảng kinh doanh điện tử và thương mại điện tử của Tây Phong sẽ chịu tổn thất vô cùng lớn.

Hơn nữa, một khi trở mặt, còn có thể phải đối mặt với việc Phùng Trạch trực tiếp nhảy vào cạnh tranh.

Tất cả điều đó đều vô cùng bất lợi cho Tây Phong.

Nghĩ đến đây, cơn giận trong lòng Uông Thiết dần tiêu tan, cậu đã lý trí hơn nhưng lại càng bất lực hơn.

Thấy Uông Thiết đã bình tĩnh lại, Dịch Phong khẽ mỉm cười, vỗ vai an ủi: “Thiết Tử, cậu nên nghĩ thế này, khoản bồi thường của công ty Thịnh Đức vốn dĩ không trông mong được bao nhiêu, có mười mấy hai mươi vạn đã coi như bất ngờ rồi. Giờ có năm mươi vạn, vậy chẳng phải cũng tốt sao? Tiền từ trên trời rơi xuống đấy.”

“Đây gọi là quản lý kỳ vọng. Đó vốn dĩ chỉ là khoản thu dự kiến, không phải doanh thu thực tế, lại càng không phải lợi nhuận công ty. Đừng nói năm mươi vạn, dù chỉ hai mươi, ba mươi vạn tôi cũng đã thấy vui rồi.”

“Ơ…” Uông Thiết ngạc nhiên quay sang nhìn Dịch Phong.

Ngẫm lại thì… đúng là có lý thật.

Dịch Phong ngả người ra ghế, gảy tàn thuốc rồi cười nói: “Cho nên, Thiết Tử à, cậu phải nhìn thoáng chút.”

Uông Thiết cười khổ: “Phong ca nói phải, nhưng… chẳng lẽ chúng ta phải nuốt cục tức thế này sao? Rõ ràng Phùng Trạch liên minh với công ty Hưng Thành để chiếm thêm tiền, đè bẹp phần của chúng ta xuống thấp như vậy, cứ thế mà bỏ qua sao?”

“Tôi thấy lão già đó không thích hợp để hợp tác, quá tham lam!”

Dịch Phong nhả một làn khói, gương mặt cậu mờ đi trong làn khói thuốc.

“Thiết Tử, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bỏ qua dễ dàng như vậy.”

“Hả? Phong ca?” Uông Thiết khẽ giật mình, chờ nghe phần sau.

Dịch Phong vắt chân, gảy tàn thuốc rồi điềm nhiên nói: “Phùng Trạch tin chắc rằng tôi sẽ không trở mặt với hắn vì chuyện này, điểm đó hắn quả thực không sai. Đúng là tại thời điểm này, tôi sẽ không vì chuyện này mà trở mặt, hơn nữa… hắn vốn đã có ý định tiến vào thị trường buôn bán, lần này cũng coi như một cú cảnh cáo với tôi.”

“Nhưng… điều đó không có nghĩa là tôi sẽ để mặc người ta chém giết.”

“Nếu hắn dám giẫm lên tôi, thì tôi sẽ bẻ gãy chân hắn.”