Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

54 1632

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

84 4008

Sử thi anh hùng không mong muốn của thiếu nữ

(Đang ra)

Sử thi anh hùng không mong muốn của thiếu nữ

Hifumi Shigoro

—Đây là câu chuyện về một thiếu nữ với tam quan có phần lệch lạc được những người tốt bụng và tràn đầy tình thương ở bên, cũng như hành trình kiếm tìm hạnh phúc dành cho mình.

25 705

Tôi đã trở thành một tên trộm với kỹ năng trộm cắp siêu cấp

(Đang ra)

Tôi đã trở thành một tên trộm với kỹ năng trộm cắp siêu cấp

muhwakkotran (무화꽃란)

Tôi cứ tưởng đó chỉ là một kỹ năng để ăn cắp. Nhưng tôi nhận ra rằng ngay cả khi cận kề cái chết, kỹ năng vẫn có thể bị đánh cắp.

1 0

Vị Tướng Quân Thường Dân Vươn Lên Bằng Cách Đạp Đổ Lũ Quý Tộc Vô Năng

(Đang ra)

Vị Tướng Quân Thường Dân Vươn Lên Bằng Cách Đạp Đổ Lũ Quý Tộc Vô Năng

Hanane Kosaka

Vốn là pháp sư mạnh nhất ở kiếp trước, câu chuyện kể về hành trình anh đập tan từng đứa thượng cấp cặn bã ở nơi đồn trú, rồi quay về trung ương tiếp tục thẳng tay dọn dẹp đám sâu dân mọt nước đó.

5 0

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

(Đang ra)

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng với những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng rực rỡ nh

5 70

(151-300) - Chương 241: Chia bánh

Trưa hôm sau, trời mưa dầm không dứt.

Tại công ty Nam Kiều Thương Mậu, trong phòng làm việc của Phùng Trạch.

“Haha, nào nào, Chu tổng, thử chút Đại Hồng Bào Vũ Di Sơn mà tôi cất giữ xem.” Phùng Trạch ngồi trước bàn trà, rót cho một gã đàn ông trung niên mang kính gọng vàng, tóc chải bóng loáng, bụng phệ, một tách trà.

Gã đàn ông ấy có đôi mắt híp dài, khi cười lên gần như biến thành hai khe hẹp. Hắn nâng tách trà, khẽ nhấp một ngụm, tấm tắc khen: “Hương vị thanh thoát, quả là trà ngon!”

Đó chính là Chu Duyên – chủ tịch công ty Hưng Thành.

Chu Duyên uống một ngụm trà rồi ngả người, vắt chân chữ ngũ, rút bao thuốc trong túi áo ra. Thấy vậy, Phùng Trạch lập tức đưa bao thuốc Hoa Tử của mình, cười nói: “Chu tổng, hút của tôi đi.”

Chu Duyên khẽ hừ một tiếng, phẩy tay rồi tự lấy trong túi ra một chiếc hộp sắt. Hắn mở nắp, bên trong xếp đầy xì gà.

“Tôi thích hút cái này hơn.”

Nghe ra được sự chê bai trong giọng nói kia, Phùng Trạch chỉ đành cười gượng: “Vậy à? Anh chuyển sang thích thứ này lúc nào vậy? Nói sớm đi chứ, để lần tới tôi bảo người mang cho anh mấy hộp. Tôi cũng có không ít đâu.”

Lời tuy khiêm tốn nhưng ngụ ý sâu xa – hắn cũng hút xì gà, cũng không hề kém cạnh.

Chu Duyên đưa điếu xì gà lên mũi ngửi, hít sâu một hơi rồi nhắm mắt tận hưởng hương vị đặc trưng.

“Thứ này phải hợp khẩu vị mới được, mùi cũng nhiều loại lắm, như xì gà Cuba có cả vị kem, vị cà phê, vị nhục đậu khấu… đủ mười mấy kiểu. Độ nặng, lượng khói, cách cuốn đều khác nhau. Cùng một loại hương nhưng cảm giác lại không hề giống nhau.”

“Nói tóm lại, chỉ có thứ hợp với mình mới là thứ tốt nhất.”

Ẩn ý trong câu nói này là để đáp lại câu trước của Phùng Trạch – quà tặng của hắn chưa chắc đã hợp, hợp khẩu vị bản thân mới là quý nhất.

Phùng Trạch nghe ra được nhưng lại không quá để tâm, hắn cười nói: “Haha, không ngờ Chu tổng còn nghiên cứu sâu như thế, thật mở mang tầm mắt. Dù sao thì xì gà có nhiều hương vị, nhưng trong mắt tôi, hút xì gà cũng chỉ là đang hút mùi tiền thôi.”

“Đúng, đúng! Không kể mùi gì, mùi tiền thì ai cũng thích cả.”

Chu Duyên cắt đầu điếu xì gà, dùng bật lửa chuyên dụng hơ cho cháy đều, đến khi tàn thuốc bén lửa hẳn mới ngậm lên miệng.

“Hừm, không sai, ai ai cũng thích tiền. Anh nói rất đúng, tôi rất đồng tình với anh.” Chu Duyên hút xì gà, nhả khói rồi híp mắt cười nói.

Phùng Trạch gõ gõ ngón tay lên bàn, thẳng thắn mở lời: “Nói đến tiền, Chu tổng à, khoản bồi thường ba trăm năm mưoi vạn của công ty Thịnh Đức, tôi nghĩ vẫn cần bàn lại cách phân chia cho ổn.”

“Ồ, tôi hiểu. Anh cũng đã nhắc đến mấy lần rồi. Nhưng… rốt cuộc anh muốn chia thế nào?” Chu Duyên điềm nhiên đáp.

“Tôi nghĩ công lao của Chu tổng là nhiều nhất. Nếu không nhờ Chu tổng, chuyện này chắc chắn sẽ không thể thành công được. Cho nên, trong ba trăm năm mươi vạn này, anh phải lấy một trăm sáu mươi vạn mới đúng.” Phùng Trạch khách khí nói.

Chu Duyên nhướn mày, số tiền này so với thỏa thuận ban đầu nhiều hơn hẳn hai mươi vạn.

Hắn ta bỗng dưng lại nhường thêm hai mươi vạn như vậy sao?

“Ấy, mọi người đều có công, tôi lấy nhiều thế e rằng không được đâu?” Chu Duyên giả vờ từ chối.

“Có gì mà không được chứ? Hợp lí, quá hợp lí là đằng khác.”

“Nghĩ xem, nếu không có Hưng Thành, liệu chúng ta có làm nên được không?” Phùng Trạch nghiêm mặt nói.

Chu Duyên phả một hơi khói, hỏi: “Thế còn anh với Dịch Phong định chia thế nào?”

“Tôi lấy một trăm bốn mươi vạn, Dịch lão đệ năm mươi vạn. Tôi thấy cũng không vấn đề gì, dù sao toàn bộ đều do chúng ta xử lý, chia nhiều một chút cũng là hợp tình hợp lý. Dịch lão đệ là một người thông minh, chắc chắn sẽ hiểu được thôi.” Phùng Trạch nói bằng giọng dửng dưng, rồi nâng chén trà uống cạn.

Thái độ và động tác ấy cho thấy hắn ta đã nắm chắc phần thắng.

Trong mắt hắn, Dịch Phong chỉ đưa ra ý tưởng, còn công sức thực tế chẳng bao nhiêu. Giờ nhận được năm mươi vạn đã là vượt xa dự tính ban đầu.

Trước đó bọn hắn đều cho rằng Thịnh Đức nhiều lắm cũng chỉ bồi thường khoảng trăm vạn, mỗi người được hai, ba chục vạn là cùng. Ai ngờ bồi thường lại cao gấp đôi, nên Dịch Phong lấy năm mưoi vạn đã là quá “lời”.

Quan trọng hơn, Phùng Trạch tin rằng Dịch Phong sẽ không vì chút tiền này mà đắc tội cả hắn lẫn công ty Hưng Thành.

Nghe vậy, Chu Duyên như đã hiểu ra.

Nói chuyện mấy bận, cuối cùng hắn cũng hiểu được dụng ý của Phùng Trạch – khoản hai mươi vạn tăng thêm ấy chính là thiện ý để lôi kéo mình.

Chu Duyên suy nghĩ giây lát rồi nâng chén cười nói: “Nếu Phùng tổng đã sắp xếp chu toàn như thế, tôi cũng không còn ý kiến gì nữa.”

Trong mắt Phùng Trạch lóe lên tia sáng, hắn rót thêm trà, nâng chén đáp: “Ôi dào, Chu tổng à, tôi đã nói rồi, đây là thứ mà anh xứng đáng có được.”

____________________________

Buổi tối, tại nhà hàng Vinh Hoa ở Quảng thị.

Dịch Phong lái xe đến trước cửa Vinh Hoa, Uông Thiết từ ghế phụ bước xuống xe.

“Phong ca, tại sao Phùng Trạch lại hẹn cậu ở chỗ này? Quán này… tôi thấy cũng bình thường thôi mà.” Uông Thiết lẩm bẩm.

Trải qua mấy tháng được tôi luyện, Uông Thiết cũng hiểu sơ qua về những nguyên tắc trong thương trường. Vinh Hoa Lâu tuy món ăn ngon, nhưng không khí chỉ hợp với bữa cơm gia đình, chứ để bàn chuyện làm ăn thì quả thức hơi thiếu tầm.

Dịch Phong khóa xe, mỉm cười đáp: “Hắn muốn thể hiện chứ sao? Ý là quan hệ giữa tôi với hắn rất tốt. Cũng có thể xem như một lời nhắc nhở rằng, tôi phải giữ quan hệ tốt với hắn.”

Uông Thiết gãi đầu, không nghe ra ẩn ý trong lời Dịch Phong nói.

Dịch Phong cũng không giải thích thêm, chỉ vẫy tay một cái: “Đi thôi, tối nay chắc sẽ có món ngon đấy.”

Hai người cùng bước vào nhà hàng rồi đi thẳng đến phòng riêng mà Phùng Trạch đã đặt.

Khi nhân viên mở cửa, Dịch Phong thấy Phùng Trạch và Chu Duyên đều đã có mặt, bên cạnh mỗi người còn có nữ thư ký, đang ngồi uống trà chờ sẵn.

“Haha, hai vị lão tổng, thật ngại quá, vừa rồi kẹt xe nên đến trễ chút, mong hai vị bỏ qua cho.” Dịch Phong nở nụ cười thân thiện, tiến lên bắt tay chào hỏi.

Phùng Trạch đứng dậy nghênh tiếp, hắn đùa cợt: “Dịch lão đệ, vậy lát nữa cậu phải tự phạt một ly đấy!”

“Haha, tất nhiên rồi, không thành vấn đề.” Dịch Phong bắt tay hắn, cười đáp.

Rồi cậu quay sang bắt tay Chu Duyên: “Chu tổng, hiếm khi anh chịu ra ngoài uống rượu, hôm nay nhất định phải uống cho thỏa. Với tôi, cơ hội này thật khó kiếm.”

Lời nói không hề lộ liễu nhưng lại có thể tôn vị thế của Chu Duyên lên cao.

Quả nhiên, Chu Duyên nghe xong cảm thấy rất vừa lòng, hắn bật cười: “Ồ, cậu còn định chuốc say tôi nữa à? Ha ha!”

“Tri âm gặp rượu, ngàn chén còn ít. Hôm nay không say không về!” Dịch Phong cười đáp.

Bên cạnh, Uông Thiết nghe hai người đối đáp, bỗng thấy so với họ thì miệng lưỡi mình vẫn còn quá vụng về.

Cuối cùng, Dịch Phong còn đặc biệt chào hỏi Lam Thải Y, lại còn khen: “Hôm nay thư ký Lam xinh đẹp hơn hẳn đó nha.”

Lam Thải Y che miệng cười: “Dịch tổng thật biết nói đùa, ngày nào tôi chẳng như vậy.”

“Ấy, là khí sắc rạng rỡ. Nếu tôi mà tuyển thư ký, nhất định cũng phải lấy cô làm tiêu chuẩn. Có điều, e rằng tìm khắp Quảng thị này cũng khó có người thứ hai.” Dịch Phong cười đùa nói.

Một tràng khen ngợi khiến Lam Thải Y cũng phải ngượng ngùng, cô bật cười: “Dịch tổng đừng trêu tôi nữa. Ngài có cô bạn gái nhỏ xinh như tiên rồi, còn phải lấy tôi làm tiêu chuẩn sao?”

Dịch Phong chỉ mỉm cười mà không đáp.

Sau màn chào hỏi, mọi người lần lượt ngồi vào bàn. Thức ăn, rượu nhanh chóng được mang lên, bữa tiệc bắt đầu.

Trong lúc ăn uống, họ chủ yếu toàn nói chuyện phiếm, đùa vui. Với sự dí dỏm của Dịch Phong, bầu không khí trở nên vô cùng thoải mái, thỉnh thoảng còn vang lên những tràng cười lớn, hòa hợp vô cùng.

Rượu được ba vòng, món ăn qua năm lượt, chợt Phùng Trạch lên tiếng: “À đúng rồi, hôm nay tôi mời Chu tổng và Dịch lão đệ đến đây, quả thật cũng có chút chuyện. Tôi muốn bàn bạc với hai người một chút.”

Dịch Phong khẽ nhướn mày, ngón tay khẽ xoay ly rượu trong tay – chính sự, rốt cuộc cũng đến rồi.

Cậu muốn xem thử, Phùng Trạch định chia chiếc bánh này như thế nào!