“Được, không vấn đề gì, cũng lâu rồi chưa cùng Phùng lão ca uống vài ly!” Dịch Phong khẽ cười, thân thiện nói.
“Haha, Dịch lão đệ à, tôi cũng vậy thôi. Quyết định thế nhé, chiều mai gặp lại!” Phùng Trạch cười đáp.
Hai người trong điện thoại hàn huyên một hồi, thái độ ôn hòa như bằng hữu tri kỷ quen biết nhiều năm.
Nói chuyện thêm một lát, Dịch Phong mới cúp máy.
“Phong ca, Phùng Trạch tìm cậu có chuyện gì thế?” Uông Thiết nghi hoặc hỏi.
Dịch Phong búng tàn thuốc, sắc mặt thoáng lạnh đi: “Rủ đi uống rượu, nói là bàn chuyện tiền bồi thường vi phạm hợp đồng của Thịnh Đức.”
“Hả? Không phải cái này đã bàn xong từ lâu rồi à?” Uông Thiết kinh ngạc.
Dịch Phong cười nhạt: “Người ta muốn bàn lại đấy. Cậu biết không, phía Thịnh Đức phải bồi thường ba trăm năm mươi vạn.”
“Gì chứ! Ba trăm năm mươi vạn? Nhiều vậy sao?” Uông Thiết nghe vậy thì kinh ngạc, bởi nó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu.
Trước đó cậu chỉ nghĩ Thịnh Đức phá sản cùng lắm bồi thường được một, hai trăm vạn đã là nhiều, không ngờ con số lại lên tới ba trăm năm mươi vạn!
Khó trách… khó trách Phùng Trạch lại muốn bàn lại việc chia chác.
“Phong ca, chẳng lẽ Phùng Trạch định đòi nhiều hơn sao?” Uông Thiết cau mày hỏi.
Theo thỏa thuận ban đầu, công ty Hưng Thành nhận bốn phần, còn Phùng Trạch và Dịch Phong mỗi người ba phần. Dù sao trong toàn bộ kế hoạch, Hưng Thành đã phối hợp hết sức, không có họ thì kế hoạch không thể thực hiện thành công được.
Cho nên, việc Hưng Thành chiếm bốn phần không một ai có ý kiến.
Nhưng hiện giờ số tiền tăng lên quá nhiều, khả năng cao Phùng Trạch muốn phân lại.
Dịch Phong gật đầu, lạnh lùng đáp: “Nếu không lợi cho hắn thì hắn lại nhiệt tình vậy sao? Đích thân gọi điện cho tôi, chắc chắn bên trong có phần lợi cho hắn, thậm chí có thể liên quan đến Hưng Thành nữa.”
“Hắn với Hưng Thành vốn thân thiết hơn chúng ta nhiều. Xét theo lợi ích, hai bên đó mới thật sự là một phe, còn tôi mới là kẻ ngoài cuộc.”
Uông Thiết mặt biến sắc, trầm giọng hỏi: “Phong ca, vậy giờ tính sao? Theo phân chia ban đầu, ít nhất chúng ta cũng có hơn một trăm vạn đấy!”
Thấy cậu sốt ruột, Dịch Phong bỗng bật cười: “Thiết Tử, cậu nghĩ sai một chuyện rồi. Số tiền hơn một trăm vạn đó, trước khi vào tay thì nó vẫn chưa phải của chúng ta.”
“Đó gọi là thu nhập kỳ vọng, nhưng kỳ vọng không đồng nghĩa với thực tế, càng không phải tiền thật sự thuộc về chúng ta.”
Uông Thiết nghe xong ngẩn người, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng phải cuối cùng cũng là của chúng ta sao?
“Phong ca… cái này…”
Dịch Phong nhả một vòng khói rồi bình thản tiếp lời: “Tiền này dù hấp dẫn, nhưng cậu nghĩ tôi sẽ vì nó mà trở mặt với Phùng Trạch sao?”
Uông Thiết lắc đầu: “Không, bởi hàng của chúng ta còn phải lấy từ Nam Kiều Thương Mậu nữa…”
Dịch Phong cười: “Cho nên, Phùng Trạch mới dám chắc tôi sẽ không vì số tiền này mà lật bàn, yêu cầu bàn lại.”
“Nhưng… chúng ta lại dễ dàng nhường hắn đến vậy sao? Dù phân lại thế nào, ta cũng phải khiến hắn không chiếm thêm được dù chỉ là một xu.”
Trong đầu Uông Thiết như có tia chớp lóe qua, cậu lập tức bừng tỉnh:
“Phong ca, mấu chốt nằm ở công ty Hưng Thành?”
Dịch Phong vui vẻ vỗ vai cậu, cười nói: “Thiết Tử, không tệ, có tiến bộ rồi đấy.”
___________________________________
Cùng lúc ấy, trong một phòng hạng sang của khách sạn Hào Đình.
Phùng Trạch cởi trần ngồi trên giường hút thuốc, trong mắt ánh lên tia sắc bén, dường như đang tính toán gì đó.
“Trạch ca, anh có muốn tắm một chút không?”
Lam Thải Y khoác áo choàng tắm trắng bước ra từ phòng tắm, mái tóc vẫn ướt, cả người toát ra vẻ quyến rũ mê người sau khi tắm.
Khuôn mặt cô ửng hồng, đôi mắt long lanh, giống như đóa hoa vừa được mưa tưới đẫm.
“Ha ha, lát nữa anh tắm.” Vừa thấy Lam Thải Y, ngọn lửa dục vọng trong mắt Phùng Trạch lại bùng lên, hận không thể lập tức nuốt trọn cô.
Lam Thải Y thong thả ngồi xuống mép giường, vừa lau tóc vừa hỏi: “Trạch ca, vừa nãy anh gọi điện cho ai thế?”
“Dịch Phong. Ngày mai anh định mời cậu ta cùng Chu Duyên, Chu tổng ăn bữa cơm.” Phùng Trạch rít một hơi thuốc, khẽ cười đáp.
“Vì chuyện tiền bồi thường của Thịnh Đức?” Lam Thải Y hơi sững người.
“Ừ, là ba trăm năm mươi vạn đấy. Chúng ta bỏ nhiều công sức, dĩ nhiên phải lấy phần nhiều hơn rồi.” Trong mắt Phùng Trạch thoáng hiện lên vẻ tham lam.
Nếu chỉ thiếu đi vài chục vạn thì còn có thể bỏ qua, nhưng giờ là chuyện hàng triệu!
Cả đời người có mấy lần được cầm đến số tiền triệu chứ? Hắn muốn nhiều hơn, càng nhiều càng tốt.
Lam Thải Y khẽ chau mày, lo lắng hỏi: “Trạch ca… lần trước phân chia đã định rồi, nếu giờ sửa lại, e rằng Dịch Phong sẽ có ý kiến?”
Phùng Trạch dập tắt điếu thuốc, khinh miệt cười: “Có ý kiến thì sao? Nó có thể làm gì chứ?”
“Chuyện của Thịnh Đức, một nửa do bên ta tiếp quản rồi. Ít nhất năm mươi phần trăm hàng của Tây Phong điện tử lấy từ chỗ chúng ta. Nếu tính thêm hàng từ Trình Bác, Tiêu Đồng Hưng, thì hơn sáu mươi phần trăm nguồn hàng trong tay ta.”
“Không có nhà cung cấp như chúng ta, Tây Phong điện tử lấy gì mà bán?”
“Dịch Phong là người thông minh, nó sẽ phải hiểu rõ, tự khắc nhường bước thôi.”
Hắn tin chắc có thể nắm Dịch Phong trong tay. Chỉ cần hạ thấp tỷ lệ phân chia của Dịch Phong, hắn cùng Hưng Thành sẽ chiếm thêm được không ít, con số lên đến hàng trăm vạn!
Lam Thải Y ngừng tay. Cô trầm ngâm một lá rồi lo lắng nói: “Trạch ca, em có cảm giác rằng nếu đắc tội với Dịch Phong kia... thực sự không hay chút nào.”
“Ôi dào, em cứ yên tâm, anh tự biết chừng mực.” Phùng Trạch cười nhạt.
“Anh còn định nâng nguồn cung cho công ty của nó, rồi đề nghị dùng hàng hóa đổi lấy cổ phần.”
“Nếu nó thật sự thông minh sẽ nhìn ra được tiềm năng lớn trong kế hoạch này. Nó có kênh bán, anh có nguồn hàng ổn định, đủ loại, giá rẻ nhất. Chúng ta hợp tác thì kiếm tiền dễ như trở bàn tay.”
Lam Thải Y liếc một cái, nói: “Trạch ca, anh còn định sửa lại tỷ lệ chia chác. Anh nghĩ cậu ta có chịu nói chuyện góp vốn với anh không? Khả năng thấp lắm.”
Mắt Phùng Trạch nheo lại, ánh lên vẻ hung hiểm: “Anh chỉ mong nó ngoan ngoãn đồng ý. Nếu không… thì đừng trách anh trở mặt.”
“Anh đang nắm sinh tử của Tây Phong trong tay, muốn phá nó, thật sự không khó.”
“Ngành linh kiện máy tính này, anh sớm đã muốn chen chân vào rồi. Nếu nó chịu hợp tác, sẽ giúp anh bớt đi rất nhiền phiền phức. Còn nếu không chịu… vậy anh chỉ cần tốn thêm chút công sức mà thôi.”
Lam Thải Y nghe xong thì chấn động trong lòng.
Hóa ra Phùng Trạch cuối cùng vẫn muốn nhảy vào mảng linh kiện máy tính!
Ở Quảng Thị hiện giờ, Tây Phong đúng là lá cờ đi đầu trong ngành. Nếu Phùng Trạch tiến vào, hai bên hoặc sẽ trở thành đối tác, hoặc sẽ biến thành đối thủ một mất một còn.
Cảm giác lo lắng bắt đầu trào dâng trong lòng Lam Thải Y. Cô hiểu rõ Dịch Phong không phải hạng dễ chơi, mà chính là một con cáo già cực kỳ tinh ranh.
Chuyện Thịnh Đức đã đủ chứng minh cậu không dễ bị dắt mũi chút nào.
“Trạch ca, thật sự phải đi đến bước đó sao?” Lam Thải Y bất an hỏi.
Phùng Trạch kéo cô vào lòng rồi đáp với ánh mắt sắc lạnh: “Thế nào, em cam tâm để anh cả đời chỉ làm kẻ phân phối nhỏ bé ư?”
“Trong chuỗi công nghiệp này, lợi nhuận lớn đều rơi vào tay nhà sản xuất và kênh bán hàng, còn bọn anh chỉ húp chút canh.”
“Vì sao anh lại không thể ăn miếng thịt to chứ? Anh không xứng sao?”