Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

54 1632

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

84 4008

Sử thi anh hùng không mong muốn của thiếu nữ

(Đang ra)

Sử thi anh hùng không mong muốn của thiếu nữ

Hifumi Shigoro

—Đây là câu chuyện về một thiếu nữ với tam quan có phần lệch lạc được những người tốt bụng và tràn đầy tình thương ở bên, cũng như hành trình kiếm tìm hạnh phúc dành cho mình.

25 705

Tôi đã trở thành một tên trộm với kỹ năng trộm cắp siêu cấp

(Đang ra)

Tôi đã trở thành một tên trộm với kỹ năng trộm cắp siêu cấp

muhwakkotran (무화꽃란)

Tôi cứ tưởng đó chỉ là một kỹ năng để ăn cắp. Nhưng tôi nhận ra rằng ngay cả khi cận kề cái chết, kỹ năng vẫn có thể bị đánh cắp.

1 0

Vị Tướng Quân Thường Dân Vươn Lên Bằng Cách Đạp Đổ Lũ Quý Tộc Vô Năng

(Đang ra)

Vị Tướng Quân Thường Dân Vươn Lên Bằng Cách Đạp Đổ Lũ Quý Tộc Vô Năng

Hanane Kosaka

Vốn là pháp sư mạnh nhất ở kiếp trước, câu chuyện kể về hành trình anh đập tan từng đứa thượng cấp cặn bã ở nơi đồn trú, rồi quay về trung ương tiếp tục thẳng tay dọn dẹp đám sâu dân mọt nước đó.

5 0

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

(Đang ra)

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng với những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng rực rỡ nh

5 70

(151-300) - Chương 237: Bá khí của hoa khôi Cố: "Ngoại trừ em, không một ai được phép bắt nạt anh hết!"

“Không có, tuyệt đối không có.” Dịch Phong nghiêm mặt nói.

“Hứ, em không tin. Anh đúng là đồ xấu xa, hư lắm rồi.” Cố Mộc Hi vừa cười vừa nhéo mũi cậu, tiếng cười trong vắt như chuông ngân, vang xa trong gió đêm.

“Anh hư thế này rồi, em có còn thích không?” Dịch Phong trêu.

Ánh mắt Cố Mộc Hi thoáng hiện lên vẻ ngượng ngùng. Cô vùi đầu vào ngực cậu, khẽ thì thầm:

“Thích…”

“Gì? Em nói gì cơ? Anh không nghe rõ.” Dịch Phong giả vờ chưa nghe thấy, cố tình hỏi lại.

“Hừ~ ghét chết đi được!” Cố Mộc Hi đỏ bừng mặt, thẳng tay véo mạnh một cái vào phần thịt mềm bên hông cậu.

Trước khi cô kịp véo thêm lần nữa, Dịch Phong đã nhanh chóng tránh đi. Cậu cười đểu: “Ê ê, em véo không trúng đâu, véo không trúng đâu.”

Cố Mộc Hi đã mặc xong áo ngoài. Cô phồng má trông vô cùng đáng yêu : “Anh đừng có mà chạy, xem em dạy dỗ anh thế nào đây!”

Hai người một chạy một đuổi, tiếng cười vang vọng khắp tiểu khu.

Khi chạy tới dãy nhà cuối cùng, hai người bỗng nghe thấy phía trước có tiếng ồn ào.

Dịch Phong ngoái đầu nhìn thì thấy một đám người đang vây quanh cầu thang, bàn tán xôn xao như đang hóng hớt chuyện gì đó.

“Cút ngay! Đây không phải nhà ông!”

Giọng quát đầy cáu gắt của Uông Thiết vang lên trong đám đông. Dịch Phong cau mày, biết chắc có chuyện nên vội vàng chạy lại.

Bốp!

Một người đàn ông trung niên bụng bia, râu ria lởm chởm, vung tay tát thẳng mặt Uông Thiết!

“Mẹ kiếp! Mày dám nói chuyện với cha mày thế à? Con mẹ nó, không có tao thì làm gì có mày ở đây?” Người đàn ông ấy chỉ thẳng mặt Uông Thiết, chửi rủa om sòm.

Mặt Uông Thiết vốn đã có thương tích, giờ lại ăn thêm cái tát, má trái lập tức sưng đỏ.

Nhưng ánh mắt cậu vẫn đỏ ngầu, lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, nghiến răng nói: “Ông không xứng làm cha tôi, tôi cũng không có người cha nào nghiện cờ bạc như ông!”

“Trong mắt tôi, ông đã chết từ lâu rồi!”

Người đàn ông ấy chính là cha ruột của Uông Thiết – Uông Bảo Khang.

“Mày nói gì? Mày rủa tao chết?” Uông Bảo Khang giơ tay định tát thêm lần nữa.

Nhưng tay chưa kịp vung xuống, đã bị Uông Thiết chặn lại.

“Tôi sẽ không để ông đánh tôi nữa! Ông không có tư cách!”

“Cút đi!” Uông Thiết hất mạnh tay ông ta ra.

“Đừng quay lại đòi tiền nữa, một xu tôi cũng không đưa đâu!”

Mắt Uông Thiết hoe đỏ, ánh lên tia lệ.

Trong lòng cậu sớm đã nguội lạnh với người cha này. Năm năm trước, Uông Bảo Khang sa vào cờ bạc, khiến cả nhà tan nát.

Ông ta không chỉ nợ nần chồng chất, mà còn bị bọn đòi nợ tìm đến nhà, hắt sơn đỏ, dọa nạt đủ kiểu. Mẹ cậu cũng vì thế mà ngày ngày đều sống trong cảnh lo sợ, thậm chí có lần bà còn bị dọa đến nhập viện.

Sau đó, Uông Bảo Khang dọn ra ngoài ăn chơi, hết tiền thì lại mò về, một hai tháng là đến gõ cửa xin tiền.

“Con mẹ nó, biết vậy ngày xưa tao đẻ cái trứng còn hơn! Đẻ mày ra chẳng có chút hiếu thảo nào!” Uông Bảo Khang gào chửi.

“Xem tao có đánh chết mày không!”

Ông ta túm cổ áo Uông Thiết định ra tay. Thấy vậy, đám người xung quanh sợ hãi kêu lên.

Đột nhiên, có một bàn tay rắn chắc chộp lấy cánh tay ông ta.

“Dừng tay!”

Uông Thiết quay đầu nhìn, thấy là Dịch Phong thì trong lòng lập tức nhẹ nhõm.

Là Phong ca!

Uông Bảo Khang nheo mắt lại, khi nhận ra là Dịch Phong, ông ta gằn giọng: “Dịch Phong, việc này liên quan quái gì tới mày? Đừng có chõ mõm vào chuyện người khác!”

Dịch Phong hất mạnh tay ông ta, lạnh giọng nói: “Chú Uông, đây là lần cuối tôi gọi ông một tiếng ‘chú’.”

“Ông nhìn lại bản thân mình đi, còn ra cái thể thống gì nữa? Tôi gọi một tiếng ‘chú’ cũng đã là nể mặt Thiết Tử lắm rồi. Nếu không, ông chẳng khác nào một con nghiện rách nát cả!”

“Thiết Tử là anh em của tôi. Chuyện của cậu ấy, cũng là chuyện của tôi.”

“Cậu ấy là con, không thể động thủ đánh cha. Nhưng tôi thì dám!”

“Tôi nói cho ông biết, cút ngay cho tôi!”

Khí thế của Dịch Phong bùng nổ, lời nói đanh thép khiến Uông Bảo Khang thoáng chùn bước. Vẻ kinh hãi đã thoáng qua trên gương mặt, nhưng ông ta vẫn cố chấp, không muốn mất mặt trước hàng xóm nên liền chỉ thẳng vào mặt Dịch Phong mắng: “Mày là cái thá gì chứ? Bảo tao cút là tao phải cút à? Hôm nay mà không lấy được tiền, tao không đi đâu hết!”

Dịch Phong tiến lên hai bước, đứng thẳng trước mặt ông ta, dứt khoát nói: “Một xu cũng không có, biến!”

“Mẹ nó!” Uông Bảo Khang cũng nổi điên, vung nắm đấm lao thẳng vào mặt Dịch Phong.

Dịch Phong phản ứng nhanh, nghiêng đầu tránh đi, chộp lấy cổ áo ông ta rồi phản công.

Hai người ngã nhào xuống nền đất ướt sũng mà giằng co dữ dội, quần áo cũng theo đó mà dính đầy bùn đất.

Uông Thiết lo Dịch Phong bị thương, vội nhào vào kéo cậu ra. Nhưng Uông Bảo Khang vốn quen làm việc nặng, sức lực không hề yếu nên không tài nào tách ra được.

Ông ta túm lấy Dịch Phong, nhấc bổng khỏi đất rồi giơ tay đấm xuống.

Bốp!

Bất ngờ, một cú đá cực mạnh giáng thẳng vào bụng Uông Bảo Khang! Ông ta đau đớn, buông lỏng Dịch Phong ra. Lúc này, gương mặt ông ta méo mó đến vặn vẹo, miệng không thốt nổi một lời.

Dịch Phong sững người, ngoái đầu nhìn – thì ra là Cố Mộc Hi!

Chưa dừng lại ở đó, Cố Mộc Hi nắm chặt cánh tay ông ta, dồn sức thực hiện một cú vật lưng siêu mạnh!

Rầm!

Tiếng ngã vang dội, Uông Bảo Khang kêu thảm một tiếng, đau đến mức bò dậy cũng không nổi.

Chuyện xảy ra nhanh đến mức, nhiều người còn chưa kịp nhìn rõ động tác của Cố Mộc Hi thì ông ta đã bị quật ngã.

Cả đám đông chết lặng, há hốc mồm.

Một gã đàn ông nặng hơn trăm cân, gần hai trăm cân, thế mà lại bị cô gái mảnh mai này đánh gục dễ dàng!

Động tác dứt khoát, gọn gàng, lưu loát, quá bá đạo!

Dịch Phong nhìn đến ngây người, mãi một lúc sau mới giơ ngón cái khen: “Hi Hi, em lợi hại thật đó!”

Cố Mộc Hi phủi tay, thản nhiên đáp: “Chuyện nhỏ, đánh nhau sao có thể thiếu em được?”

“Ngược lại là anh đấy, ngay cả ông ta cũng đánh không lại, bảo sao hôm qua bị người ta đánh cho te tua.”

Cô lắc đầu với vẻ mặt có chút thất vọng.

Dịch Phong: “( ̄ェ ̄;)…”

Xin lỗi chứ, cho dù ba anh… à không, cho dù mười anh cộng lại cũng không phải là đối thủ của đại tiểu thư em đâu!

Cố Mộc Hi bước tới rồi vỗ vỗ vào vai cậu, an ủi: “Dịch thiếu, sau này nếu gặp chuyện như vậy cũng không phải sợ, có em ở đây. Em đã nói rồi, em sẽ bảo kê anh.”

“Ngoài em ra, không ai được bắt nạt anh cả!”

Dịch Phong: “…”

Lần đầu tiên trong đời cậu có cảm giác được bao nuôi…

“Được được, Hi Hi em giỏi, em oai, em lợi hại, cả đời này cứ nhờ em che chở vậy.”

Cố Mộc Hi mặt mày hớn hở, cô cười nói: “Hì hì, không cần khách sáo!”

Trong khi hai người trò chuyện, Uông Bảo Khang đã lồm cồm bò dậy, nhưng vừa thấy Cố Mộc Hi liền hoảng hồn vội lùi xa, gương mặt lộ rõ vẻ sợ hãi.

“Chúng mày… chúng mày cứ đợi đấy! Mẹ nó!”

Cố Mộc Hi siết chặt nắm đấm, hừ lạnh một tiếng: “Đợi làm gì? Muốn tôi bẻ gãy xương à?”

Sắc mặt Uông Bảo Khang tái mét, lập tức cắm đầu chạy thục mạng ra khỏi đám đông.

Ông ta vừa biến mất, những người đứng xem cũng lặng lẽ tản đi. Nhưng trong mắt ai nấy nhìn Uông Thiết đều ánh lên vẻ thương cảm.

Có người cha như thế, thật đáng thương!

Uông Thiết bước đến trước mặt Dịch Phong, cười khổ: “Phong, Phong ca… xin lỗi, hại cậu thành ra thế này.”

Người Dịch Phong lúc này vô cùng bẩn thỉu, trông chẳng khác gì một pho tượng đất sét.

Nhưng cậu chỉ khẽ cười một tiếng: “Không sao, chúng ta là anh em mà.”

Nghe vậy, trong lòng Uông Thiết vô cùng cảm động. Nhưng nghĩ đến chuyện của Uông Bảo Khang, cậu lại thấy nhức đầu, không khỏi thở dài.

Dịch Phong nhìn ra tâm sự ấy liền vỗ vai cậu an ủi: “Đừng lo, chuyện gì rồi cũng sẽ có cách giải quyết thôi. Đi, vào nhà cậu nói chuyện một chút.”

Uông Thiết ngẩn ra, rồi nhìn nụ cười đầy tự tin của Dịch Phong, trong lòng như thấy một tia sáng lóe lên.