Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

54 1632

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

84 4008

Sử thi anh hùng không mong muốn của thiếu nữ

(Đang ra)

Sử thi anh hùng không mong muốn của thiếu nữ

Hifumi Shigoro

—Đây là câu chuyện về một thiếu nữ với tam quan có phần lệch lạc được những người tốt bụng và tràn đầy tình thương ở bên, cũng như hành trình kiếm tìm hạnh phúc dành cho mình.

25 705

Tôi đã trở thành một tên trộm với kỹ năng trộm cắp siêu cấp

(Đang ra)

Tôi đã trở thành một tên trộm với kỹ năng trộm cắp siêu cấp

muhwakkotran (무화꽃란)

Tôi cứ tưởng đó chỉ là một kỹ năng để ăn cắp. Nhưng tôi nhận ra rằng ngay cả khi cận kề cái chết, kỹ năng vẫn có thể bị đánh cắp.

1 0

Vị Tướng Quân Thường Dân Vươn Lên Bằng Cách Đạp Đổ Lũ Quý Tộc Vô Năng

(Đang ra)

Vị Tướng Quân Thường Dân Vươn Lên Bằng Cách Đạp Đổ Lũ Quý Tộc Vô Năng

Hanane Kosaka

Vốn là pháp sư mạnh nhất ở kiếp trước, câu chuyện kể về hành trình anh đập tan từng đứa thượng cấp cặn bã ở nơi đồn trú, rồi quay về trung ương tiếp tục thẳng tay dọn dẹp đám sâu dân mọt nước đó.

5 0

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

(Đang ra)

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng với những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng rực rỡ nh

5 70

(151-300) - Chương 236: Có em trong vòng tay, anh đã chẳng còn thấy lạnh nữa rồi

Nghe vậy, Mạnh Hiểu Vân cũng gật đầu, nói: “Có lý, để lúc nào rảnh tôi sẽ dành thời gian khuyên nhủ Tiểu Phong một chút.”

“Đúng rồi, các biện pháp an toàn vẫn rất cần thiết mà.” Lý Uyển cười nói.

Bà vốn rất thoáng, cũng không phản đối hai người có chút hành vi “đặc biệt”, dù sao thì cũng đều là người trưởng thành cả.

Nhưng vì muốn lo cho việc học hành, hơn nữa Dịch Phong và Cố Mộc Hi tuổi vẫn chưa quá lớn, còn rất trẻ, phía trước còn rất nhiều thời gian để bàn tính mấy chuyện ‘tạo thêm người’ kia.

Hai người vừa nói vừa cười, cùng nhau đi lên lầu.

Đến cửa nhà, Mạnh Hiểu Vân ho nhẹ một tiếng, gõ cửa gọi: “Tiểu Phong, Hi Hi, mẹ đi mua xì dầu… à không, mua tỏi về rồi đây!”

Bà cố tình cất giọng thật to, như thể sợ Dịch Phong không nghe thấy.

Gọi một tiếng xong, Mạnh Hiểu Vân mở cửa nhưng không vội bước vào ngay, mà tiếp tục hô: “Khụ khụ, Tiểu Phong à, mẹ về rồi này!”

“Mẹ về rồi nha!”

Bà thò đầu vào ngó một cái, thấy Cố Mộc Hi đang mặc tạp dề, cầm muôi canh trong tay với nụ cười trên gương mặt thì mới bước hẳn vào.

“Hi Hi đang nấu canh à?”

“Dạ… vâng ạ dì, con… con hầm ít canh cho Dịch thiếu uống.” Khuôn mặt Cố Mộc Hi đỏ bừng, da mặt vốn mỏng nên càng biểu hiện rõ ràng hơn.

“Ôi, đúng là đứa trẻ ngoan.” Mạnh Hiểu Vân cười híp mắt nói.

Ngay sau đó, Lý Uyển cũng theo vào. Nghe Cố Mộc Hi nói vậy, bà liền trêu: “Người ta vẫn bảo con gái là chiếc áo bông nhỏ bên cạnh mẹ, nhưng xem ra chiếc áo bông nhỏ này không mặc trên người mình nữa rồi.”

“Con gái à, lần sau cũng phải hầm cho mẹ một nồi canh mới được.”

Cố Mộc Hi lè chiếc lưỡi hồng hồng, cười nói: “Dạ được, lần sau con sẽ hầm canh gà ác cho mẹ.”

“Hi Hi, thế còn Tiểu Phong đâu?” Mạnh Hiểu Vân nhìn quanh phòng khách, không thấy bóng dáng Dịch Phong đâu thì ngạc nhiên hỏi.

“Anh ấy sao, anh ấy đang trong phòng tắm rồi ạ.” Cố Mộc Hi buột miệng trả lời.

Mạnh Hiểu Vân ngẩn người: “Hả? Hai đứa nhanh thế sao?”

“Dì à, nhanh gì thế ạ?” Cố Mộc Hi nghiêng đầu với vẻ mặt ngơ ngác, cô còn tưởng rằng Mạnh Hiểu Vân đang nói chuyện nấu canh.

“Gần một tiếng thôi ạ.”

Mạnh Hiểu Vân kinh ngạc nói: “Một tiếng à, thế thì cũng tạm được…”

“Hi Hi à, để dì xem con nấu canh gì, thơm quá đi mất!”

Mạnh Hiểu Vân bước đến bàn ăn, nhìn vào nồi đất vài lần, thấy trong nồi là thịt gà, trên mặt nước canh nổi đầy kỷ tử…

Hự!

Số lượng kỷ tử này

Khụ khụ, xem ra Hi Hi thật sự muốn bồi bổ cho con trai mình lắm đây.

Cố Mộc Hi điềm nhiên nói: “Canh gà nhân sâm ạ, con dùng một con gà hai năm rưỡi.”

“À… được, được, nhìn thôi cũng thấy… rất bổ khí huyết rồi ha.” Mạnh Hiểu Vân nhếch miệng cười nói.

“Vâng, dạo này Dịch thiếu mệt nhiều, con muốn tẩm bổ cho anh ấy.” Cố Mộc Hi vừa nói vừa múc canh ra.

“Ừm, tốt lắm, nhưng mà… phải tiết chế chút mới được.” Mạnh Hiểu Vân kín đáo nhắc một câu.

“Dạ? Dì nói gì cơ? Tiết chế… cái gì ạ?” Cố Mộc Hi ngơ ngác hỏi.

“Khụ khụ, không có gì, dì đi nấu cơm đây, hôm nay cả nhà ăn chung luôn nhé.” Mạnh Hiểu Vân gượng cười rồi chui tọt vào bếp.

Bên cạnh, Lý Uyển che miệng cười: “Con gái à, con… thật sự có tâm đấy, nhưng mẹ Tiểu Phong nói đúng, người trẻ vẫn nên tiết chế chút.”

Nói xong, bà liền đi ra phòng khách xem ti vi.

Cố Mộc Hi lúc này hoàn toàn mơ hồ.

Đúng lúc ấy, Dịch Phong từ nhà vệ sinh đi ra. Cậu đã thay một bộ quần áo khác, tóc còn ướt nhẹp, trông như vừa mới tắm xong.

Cậu quả thực vừa tắm xong, bởi trước đó lúc đùa nghịch với Cố Mộc Hi, cậu không cẩn thận làm đổ thùng rác, lại còn ngã một cú khiến cả người đầy vết bẩn.

“Con chào dì ạ.” Dịch Phong mỉm cười chào Lý Uyển.

“Tiểu Phong này, huấn luyện quân sự vất vả không?” Lý Uyển hỏi.

“Cũng ổn ạ, con vẫn chịu được. Tuần sau là kết thúc rồi, ráng thêm chút là qua thôi.” Dịch Phong đáp.

“Ừ, phải dưỡng sức cho tốt, tập huấn phải cẩn thận, không thì dễ kiệt sức lắm.” Lý Uyển dặn dò.

“Dạ… vâng ạ.” Dịch Phong gãi đầu đáp.

Sao mình cứ cảm giác rằng lời bà ấy nói có ẩn ý nhỉ?

Lúc này, Cố Mộc Hi gọi: “Dịch thiếu, qua đây nếm thử một chút, canh em nấu đấy!”

“Được!”

Dịch Phong đầy mong đợi bước đến trước bàn ăn, tại đó, Cố Mộc Hi đã múc sẵn cho cậu một chén canh gà.

Nhìn những hạt kỷ tử nổi dày đặc trên mặt chén, khóe miệng Dịch Phong giật giật: “Tiểu Hi Hi à, sao… bỏ nhiều kỷ tử thế?”

“Ừm, mẹ em bảo kỷ tử tốt lắm, bổ khí huyết, còn bảo đàn ông nên ăn nhiều, nên… em chỉ cho thêm một chút thôi…”

“Anh nếm thử đi!” Cố Mộc Hi háo hức thúc giục.

Đây là lần đầu tiên cô tự tay hầm canh nên trong lòng vẫn có chút thấp thỏm.

Dịch Phong bưng lên, thổi nhẹ rồi hớp một ngụm.

Ồ?!

Không ngờ hương vị lại khá ổn, mùi vị còn rất thơm!

Xem ra tay nghề nấu nướng của Cố Mộc Hi đúng là tiến bộ thật.

Mắt Dịch Phong sáng lên, khen: “Mùi vị không tệ chút nào!”

Lời khen này xuất phát từ tận đáy lòng cậu.

Nghe vậy, Cố Mộc Hi lập tức vui mừng khôn xiết. Cô phấn khích nhảy lên: “Oh yeah! Đại thành công!”

“Em cũng thử một ngụm!”

Cô nhận lấy chén từ tay Dịch Phong, tự mình nếm một ngụm rồi gật đầu hài lòng.

“Quả nhiên không tệ!”

“Ha ha! Bổn tiểu thư quả nhiên có thiên phú trời ban!”

Sau đó, cô hào hứng mời cả Lý Uyển lẫn Mạnh Hiểu Vân nếm thử, và cũng nhận được lời khen.

Điều này khiến cô vui đến mức tay múa chân nhảy, như muốn hét cho cả thế giới biết.

Chẳng bao lâu, Dịch Kiến Quân và Cố Hưng Trung cũng trở về, tất nhiên cũng bị ép “thử hàng” một lượt.

Bữa cơm hôm ấy, Cố Mộc Hi nhận được vô số lời tán dương. Cô vui vẻ đến mức đôi mắt cong thành hình trăng khuyết.

________________________________

Buổi tối, Dịch Phong và Cố Mộc Hi nắm tay nhau dạo quanh khu chung cư.

Gió đêm se lạnh, sau cơn mưa thu nhiệt độ lại càng thấp hơn.

Cố Mộc Hi mặc đồng phục thủy thủ bị gió đêm lùa qua liền thấy rét, bèn nép sát thêm vào Dịch Phong, dựa vào người cậu để tìm hơi ấm.

Thấy vậy, Dịch Phong liền cởi áo sơ mi ngoài, dịu dàng nói: “Lạnh rồi phải không? Em mặc áo của anh đi.”

Nói rồi, cậu khoác áo lên vai cô, còn bản thân chỉ mặc chiếc áo thun mỏng manh.

Cố Mộc Hi thấy ấm lòng, nhỏ giọng nói: “Anh cho em mặc rồi, chẳng lẽ anh không lạnh sao?”

Dịch Phong nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Tiểu ngốc, có em trong vòng tay, anh đã chẳng còn thấy lạnh nữa rồi.”

Cố Mộc Hi khẽ tựa đầu vào ngực, lặng lẽ lắng nghe nhịp tim cậu, cảm giác ngọt ngào và yên bình cũng từ đó mà truyền đến.

Được cậu ôm vào lòng, cô chỉ cảm thấy ấm áp vô cùng. Khoảnh khắc ấy, cô có cảm giác thời gian như ngưng đọng, cả thế giới chỉ còn hai người.

“Thối Phong, nếu thời gian có thể mãi mãi dừng lại ở giây phút này thì tốt biết bao…” Cố Mộc Hi thì thầm.

“Dừng tại đây không được đâu, chúng ta ta còn chưa kết hôn, chưa cùng nhau đi du lịch, chưa sinh con… còn rất nhiều, rất nhiều chuyện chưa làm cùng em.” Dịch Phong dịu dàng đáp.

Cố Mộc Hi ngẩng đầu, ánh mắt chờ mong, đôi mắt cong thành vầng trăng nhỏ.

“Anh còn muốn làm chuyện gì nữa?”

“Ừm… tóm lại là những chuyện mà cả hai đều thích làm.”

“Những chuyện cả hai đều thích làm? Không nói cụ thể được sao?”

“Tiểu Hi Hi à, chỉ cần được ở bên em, dù làm bất cứ chuyện gì anh cũng đều thích hết.”

Thấy trên gương mặt cậu lộ ra nụ cười hơi gian tà, trong đầu Cố Mộc Hi chợt lóe lên vài hình ảnh “đặc biệt”. Ngay lập tức, gương mặt cô đỏ bừng.

Cô dùng ngón tay thon dài trắng nõn bóp mũi cậu, hừ nhẹ một tiếng: “Nói mau, đầu óc anh lại đang nghĩ lung tung cái gì hả?”

Nếu đọc ngắt nghỉ không đúng chỗ, nó sẽ biến thành “sếch”, cụ thể cụm từ “做爱做的事情”: Làm những điều yêu thích (zuò ài zuò de shìqíng) khi đọc lướt có thể bị hiểu thành “做爱” – zuò ài – sếch), hay nói cách khác, đây là sốc dếch :v