“Thả em xuống mau đi, lỡ dì với chú trở về thì phải làm sao?” Cố Mộc Hi trừng đôi mắt xinh đẹp nhìn cậu rồi nói với vẻ ngượng ngùng.
Giây phút này, cô đang bị Dịch Phong ôm chặt trong lòng. Cơ thể cô áp sát Dịch Phong, đến mức hoàn toàn không thể động đậy.
“Kệ đi. Vả lại, chẳng phải cha mẹ anh vẫn chưa về sao?” Dịch Phong cười gian.
Vừa nói, Dịch Phong vừa bế cô đặt xuống sofa rồi đè người lên cô. Lúc này, gương mặt hai người gần kề, có thể cảm nhận rất rõ hơi thở của đối phương.
Tim Cố Mộc Hi đập thình thịch, như thể sắp nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.
“Thối Phong, anh… anh muốn làm gì? Mau… mau đứng dậy!”
Dịch Phong véo nhẹ chiếc mũi ngọc tinh xảo của cô, trêu chọc: “Anh không dậy đấy, chẳng lẽ em còn không biết anh muốn làm gì sao?”
“Làm… làm gì cơ?” Cố Mộc Hi lấy hết can đảm, cô hất cằm nhìn thẳng vào cậu với đôi mắt long lanh đầy quyến rũ.
“Em đoán xem?” Dịch Phong khẽ nâng cằm cô, mỉm cười gian tà.
“Hừ~ em sẽ mách chú với dì, nói rằng anh lại bắt nạt em đó~” Cố Mộc Hi cười trêu với gương mặt đỏ bừng.
“Vậy thì đúng là anh đang bắt nạt em đấy, bắt nạt em cả đời luôn.” Dịch Phong bật cười.
Lời vừa dứt, cậu chậm rãi cúi đầu xuống, môi dần áp sát.
Dịch Phong càng tiến gần, trái tim Cố Mộc Hi lại càng đập dữ dội hơn. Dù trong lòng cô đang căng thẳng tột độ, nhưng sự ngượng ngùng còn nhiều hơn thế.
Cô khẽ nhắm mắt lại, môi hé mở, chủ động chờ đón…
Ngay khi hai đôi môi chạm vào nhau, bỗng nhiên phía lối vào vang lên tiếng mở cửa!
Cót két.
Cửa bật mở, thì ra là Mạnh Hiểu Vân đi chợ đã về.
Âm thanh bất ngờ ấy khiến hai người như bị sét đánh, hồn vía suýt chút nữa bay mất.
Dịch Phong và Cố Mộc Hi cũng rất ăn ý, lập tức ngồi bật dậy.
“Hi Hi đến rồi à?”
Giọng của Mạnh Hiểu Vân vọng từ cửa vào vang lên.
“Dạ, đúng rồi ạ, dì…” Cố Mộc Hi đáp rồi luống cuống đứng dậy, nhưng cô bẩ ngờ bị vướng chân Dịch Phong, suýt ngã.
Dịch Phong phản ứng nhanh nhẹn, kịp vòng tay ôm lấy eo cô, song vẫn bị kéo ngã theo, cả người úp lên lưng cô.
Thế là, từ góc nhìn bên ngoài, cảnh tượng biến thành Dịch Phong đang ôm ghì Cố Mộc Hi từ phía sau – tư thế vô cùng mờ ám.
“Ờ… hai đứa…”
Mạnh Hiểu Vân nhìn chằm chằm hai người, sững sờ há hốc miệng, đến nỗi túi thức ăn trong tay rơi thẳng xuống đất.
Khoảnh khắc ấy, cả Dịch Phong và Cố Mộc Hi đều chết đứng tại chỗ!
Quá mức xấu hổ, hận không thể lấy ngón chân đào ngay một cái hố mà chui xuống.
“Khụ khụ… mẹ, mẹ đừng hiểu lầm, không phải như mẹ nghĩ đâu.” Dịch Phong vội vàng biện minh.
Mạnh Hiểu Vân hoàn hồn, trên mặt cũng thoáng lộ vẻ lúng túng, bà vội vàng nói: “Khụ khụ… hai đứa cứ tiếp tục đi, mẹ… mẹ chưa thấy cái gì hết. Ây da, mẹ quên mua tỏi rồi, chắc phải đi ra ngoài thêm một chuyến nữa.”
Bà nhặt đồ ăn dưới đất lên, đặt lên bàn rồi cười nói: “Mẹ ra chợ Nam Quang mua, ở đó tỏi ngon lắm. Mẹ đoán chắc khoảng một tiếng mới về.”
Nói chưa dứt câu, bà đã quay người đi mất.
Dịch Phong và Cố Mộc Hi lập tức chết lặng tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn theo về phía cửa.
Chỉ cần nghĩ cũng hiểu ngay, Mạnh Hiểu Vân có ý gì…
Dịch Phong thậm chí còn chưa kịp giải thích thêm…
“Thối——Phong! Đều tại anh hết đó!” Cố Mộc Hi bật dậy, trừng mắt nhìn Dịch Phong với gương mặt đỏ bừng như trái táo.
“Khụ khụ… anh cũng đâu ngờ mẹ về nhanh vậy. Có lẽ lần sau nên vào phòng thì hơn.” Dịch Phong rất nghiêm túc đáp.
“Anh hư lắm rồi đấy~ Giờ thì hay rồi, bị dì bắt gặp ha!” Cô giận dỗi, véo mạnh vào hông cậu.
“Ha ha, không sao đâu. Mặt anh dày lắm, nên là mẹ sẽ hiểu thôi.” Dịch Phong mặt dày nói.
“Hừ~ mặc kệ anh, em đi xem nồi canh đây.” Cố Mộc Hi hờn dỗi, rảo bước vào bếp.
Dịch Phong tặc lưỡi, trong lòng vẫn tiếc hùi hụi.
Ngọn lửa vừa bùng lên từ đống củi khô lại bị mẹ cho một gáo nước lạnh dập tắt.
Cậu còn vốn định ra tay biểu diễn, cho Cố Mộc Hi thấy sức mạnh của ‘miệng lưỡi dẻo ngọt’!
“Dịch thiếu, lại đây ngửi mùi thử xem nào!”
Trong bếp, Cố Mộc Hi bất ngờ gọi với ra, giọng đầy hứng khởi.
Dịch Phong nghe vậy thì lập tức chạy vào. Chưa kịp vào hẳn trong bếp, cậu đã ngửi thấy mùi gà hầm thơm nức.
Cậu tiến đến sau lưng, vòng tay ôm lấy eo rồi ghé tai cô cười nói: “Hi Hi gọi anh tới làm gì thế?”
Cô quay đầu nhìn Dịch Phong, vui vẻ cười nói: “Anh ngửi thấy mùi chưa? Thơm không?”
Dịch Phong hít một hơi thật sâu, làm bộ nghiêm túc tán thưởng:“Ừ, thơm thật đấy!”
“Tiểu Hi Hi, tay nghề nấu nướng của em đã tiến bộ hơn nhiều, thật lợi hại!”
Nghe Dịch Phong khen, khuôn mặt cô thoáng hiện nét tự hào.
“Tất nhiên rồi, em cũng thông minh lắm đấy!”
“Nếu thành công, sau này em sẽ thường xuyên nấu cho anh ăn nhé?”
“Được, miễn là em nấu thì anh đều thích cả.” Dịch Phong âu yếm đáp.
Cố Mộc Hi lườm cậu một cái, nói: “Nếu chẳng may em nấu dở, anh cũng thích chắc?”
“Đúng là chỉ giỏi xạo thôi~”
Thật ra, cô hiểu rõ tay nghề nấu nướng của mình thế nào, nên cũng không đặt quá nhiều sự tự tin vào nó.
Dịch Phong khẽ gõ vào chóp mũi cô, âu yếm cười nói: “Tiểu ngốc, bởi vì anh yêu em mà. Cho nên, em nấu gì anh cũng thích hết.”
“Anh sẽ luôn cho em sự khích lệ lớn nhất, anh tin em sẽ ngày càng làm tốt hơn.”
Nghe vậy, cảm giác ngọt ngào lan tỏa trong lòng Cố Mộc Hi, nụ cười hạnh phúc cũng theo đó mà hiện rõ trên gương mặt cô.
Cô khẽ nhón chân, hôn “chụt” một cái lên má phải của Dịch Phong.
“Xem như phần thưởng cho anh vì biết nói chuyện đấy~ hì hì!”
“Một lần sao đủ? Phải mười lần chứ!” Dịch Phong nghiêng mặt chìa luôn má trái ra.
Cố Mộc Hi bật cười, lấy tay đẩy Dịch Phong một cái thật mạnh để thoát khỏi vòng tay cậu: “Hứ~ không thèm chiếm lợi của anh nữa!”
Nói rồi, cô nhanh chân chạy đi.
“Tiểu Hi Hi, đừng chạy!”
Dịch Phong lập tức hóa thân thành ‘lão sói xám’, đuổi theo cô.
________________________________
Một giờ sau, trời đã tạnh mưa.
Mạnh Hiểu Vân vui vẻ xách nửa túi tỏi thong dong trở về tiểu khu, miệng còn khẽ ngân nga.
“Chị Mạnh, có chuyện gì mà vui thế?” Ở cổng, một người phụ nữ trung niên dựng xe đạp, tò mò hỏi.
“Ôi, chẳng có gì đâu, tự nhiên hôm nay tâm trạng tốt thôi, ha ha!” Mạnh Hiểu Vân khoát tay với nụ cười rạng rỡ.
Người phụ nữ trung niên kia gãi đầu, chẳng hiểu ra sao.
Trong lòng Mạnh Hiểu Vân thì cười thầm.
Lần đầu tiên… lần đầu tiên mình nhìn thấy con trai và Hi Hi thân mật như vậy.
Haiz, bọn trẻ lớn cả rồi, có chút chuyện như thế cũng là bình thường thôi.
Biết đâu… vài năm nữa mình được bế cháu thì sao?
Nghĩ đến đây, Mạnh Hiểu Vân lại càng vui vẻ hơn, nhưng rồi có một ý nghĩ chợt xuất hiện trong tâm trí bà: Dịch Phong và Cố Mộc Hi vẫn còn đang học đại học, liệu có hơi sớm quá không?
Ôi, thật là một phiền não hạnh phúc mà!
Mạnh Hiểu Vân vừa nghĩ ngợi lung tung vừa đi đến dưới tòa nhà, đúng lúc gặp Lý Uyển từ xưởng về.
“Hiểu Vân à, hôm nay sao chị vui thế? Có chuyện mừng à?” Lý Uyển cười trêu.
“À à, cũng không hẳn chuyện vui gì, để tôi kể cho chị nghe, vừa nãy tôi…”
Mạnh Hiểu Vân liền thao thao thuật lại cảnh tượng khi bà mở cửa và bất ngờ bắt gặp Dịch Phong cùng Cố Mộc Hi “ân ái” ngoài ý muốn.
Lý Uyển nghe xong, không nhịn được liền bụm miệng cười trộm: “Thật sao? Vậy chứng tỏ tình cảm hai đứa trẻ tốt lắm rồi!”
“À đúng rồi, nhưng chúng ta vẫn nên nhắc nhở bọn chúng một chút mới được.”
“Nhắc nhở cái gì?” Mạnh Hiểu Vân ngơ ngác.
Lý Uyển liếc bà một cái, cười khúc khích đáp: “Đương nhiên là chuyện an toàn rồi!”
“Bảo bọn chúng chú ý một chút, lỡ gây ra chuyện lớn thì rắc rối lắm!”
“Có những chuyện, vẫn nên dạy trước mới yên tâm được!”