Trong khoảnh khắc đó, vô số suy nghĩ lướt qua đầu Dịch Phong, tính toán đủ loại khả năng và những mâu thuẫn sắp bùng nổ.
Cuối cùng, cậu chỉ rút ra được một kết luận:
Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương!
Dịch Phong bất ngờ tung một cú đấm thẳng vào mặt Tào Phát Bản, đồng thời một cước nhắm thẳng hạ bộ.
Bốp!
Cú đá này lực không không nhỏ, mà Tào Phát Bản lại chẳng kịp phản ứng. Hắn lập tức ngã lăn ra đất, mất hết sức chiến đấu.
“Đập chết nó cho tao!”
Ngay khi Dịch Phong ra tay, đám đàn em của Tào Phát Bản liền phản ứng, lao tới vây đánh cậu và Uông Thiết.
Dịch Phong cắn răng chịu đựng mấy cú đấm đá, cùng Uông Thiết bắt lấy tên mặc áo sọc xương từng hùng hổ ban nãy.
Trong tình thế nhân số chênh lệch quá lớn, muốn phản kháng chỉ có cách tập trung đánh một tên, mới mong lật ngược tình thế.
Dịch Phong khóa chặt cổ tên mặc áo sọc xương, kéo hắn làm bia đỡ đòn, vừa lùi vừa ép tới cửa phòng.
“Con mẹ mày!” Hắn điên cuồng giãy giụa, chửi rủa om sòm.
Nhưng chỉ một giây sau, hắn bỗng cứng đờ toàn thân, bởi ngay có một mảnh chai thủy tinh vỡ đang kề ngay cổ hắn.
Những tên khác cũng ngẩn người, không dám làm liều.
Là Uông Thiết!
Cậu nhặt được một chai bia vỡ, thứ trở thành vũ khí duy nhất vào lúc này.
“Mẹ nó, có gan thì đâm tao đi!” Tên mặc áo sọc xương nghiến răng quyết định cứng đầu đến cùng, hướng về phía Uông Thiết gào lớn.
Nhưng Uông Thiết chỉ hừ lạnh một tiếng, tay khẽ ấn mạnh cứa một đường trên cổ hắn khiến máu tươi bắt đầu rỉ ra.
Lúc này, hắn lập tức im bặt, không dám hó hé thêm lời nào.
Dù vậy, đám còn lại vẫn nhìn Dịch Phong và Uông Thiết chằm chằm với sát khí ngút trời, thậm chí có hai tên đã rút cả dao gấp lò xo ra.
Dịch Phong thầm chấn động. Nếu cuộc xung đột lại leo thang, e là bản thân cậu sẽ thật sự gặp nguy hiểm!
Chỉ một sơ suất nhỏ, có khi trên người sẽ thủng thêm vài lỗ!
Bất chợt…
Một tốp người mặc đồng phục bảo vệ lao tới quát lớn:
“Tất cả đứng yên!”
Phía sau đám bảo an còn có hơn hai chục gã trai trẻ mặc áo thun hoặc sơ mi đen, trông rõ ràng là có tổ chức.
Trong đó, một người đàn ông trung niên mặc áo thun đen lao ra, tung ngay một cú đá hất văng một tên đàn em của Tào Phát Bản.
Tào Phát Bản lồm cồm đứng dậy, nhìn thấy người này, mặt lập tức biến sắc, hoảng hốt kêu lên:
“Lạc… Lạc Đà ca!”
Đúng vậy, đó chính là Lạc Đà!
Lạc Đà không thèm để ý, vung tay cho hắn ăn một bạt tai.
Bốp!
Cái tát này cực mạnh, đánh bay hai cái răng cửa của Tào Phát Bản, nửa mặt phải của hắn lập tức sưng đỏ.
Bị ăn một bạt tai, Tào Phát Bản không dám tức giận, thậm chí còn sự sợ hãi tột độ.
Hắn cũng lăn lộn giang hồ nên tất nhiên biết rõ Lạc Đà là ai, lại càng hiểu rõ kẻ đứng sau Lạc Đà chính là đại ca Diêm Học Binh – Binh ca!
Tào Phát Bản ôm mặt, không dám hé răng, chỉ liếc Lạc Đà với vẻ run sợ.
Lạc Đà trừng mắt, quát:
“Con mẹ nó, ai cho chúng mày gây chuyện ở Thịnh Thế Hội Sở?”
“Chúng mày không biết đây là địa bàn của ai à? Mẹ nó!”
Nói rồi, Lạc Đà lại cho hắn thêm một cái bạt tai.
Toàn thân Tào Phát Bản ướt đẫm mồ hôi lạnh, đầu óc rốt cuộc cũng tỉnh ra, run rẩy đáp:
“Đúng… Xin, xin lỗi, Lạc Đà ca…”
Đám đàn em của hắn thấy vậy lại càng không dám ho he, bởi chúng biết người đang đứng trước mặt này không dễ động vào.
Bảo vệ nhanh chóng tịch thu hết dao gấp, rồi chia ra đứng hai bên, dọn ra một lối đi ở giữa.
“Lạc Đà, mày quen người này?”
Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Một người đàn ông mặc vest đen, chính là Diêm Học Binh, từ từ bước ra trước mặt mọi người.
Thấy hắn, Dịch Phong thầm thở phào, nguy cơ coi như đã giải tỏa!
“Binh ca!” Các nhân viên phục vụ đồng loạt cung kính cúi chào.
Từ Long Trì nấp trong phòng cũng thấy rõ, trong lòng ngoài kinh hãi còn có một sự nhẹ nhõm.
Thì ra nơi này là địa bàn của Binh ca!
Cuối cùng mình cũng được an toàn rồi!
Từ Long Trì đương nhiên đã nghe qua danh tiếng của Diêm Học Binh – một nhân vật máu mặt trong giới xã hội đen, đến cả giám đốc ngân hàng Phát Triển cũng phải nể mặt!
“Binh ca, tên này em biết. Hắn là Tào Phát Bản, chuyên lăn lộn ở khu nhà ga.” Lạc Đà đáp.
“Ờ.”
Diêm Học Binh chỉ thuận miệng đáp, rồi đưa ánh mắt sắc lạnh hướng về phía Tào Phát Bản.
Chỉ bằng một ánh nhìn, Tào Phát Bản đã cảm thấy lạnh toát sống lưng. Hắn vội cúi đầu, tuyệt nhiên không dám mắt đối mắt.
Diêm Học Binh quét mắt một vòng, bỗng nhìn thấy Dịch Phong. Thấy cậu còn đang giữ chặt một tên trong tay, gương mặt ông hơi sững lại.
“Hả? Dịch lão đệ?”
Dịch Phong lập tức đá văng tên áo sọc xương rồi lau vết máu nơi khóe miệng, cố nặn một nụ cười:
“Chào Binh ca.”
Diêm Học Binh bước tới gần, quan sát Dịch Phong rồi bật cười nói: “Có chuyện gì mà cậu lại thành ra thế này? Không bị thương chứ?”
Nghe giọng điệu đầy quan tâm, Dịch Phong cười đáp:
“Bị dính vài cú thôi, không vấn đề gì.”
Rồi cậu kể sơ lược lại đầu đuôi vụ việc – đơn giản chỉ là vì tranh giành gái ngồi bàn mà sinh sự.
Diêm Học Binh nghe xong liền gật đầu, dịu giọng đáp:
“Hừm, tôi biết rồi. Dịch lão đệ cứ yên tâm, việc này để tôi giải quyết.”
“Cảm ơn Binh ca.” Dịch Phong mỉm cừoi.
Trong khi đó, tại cửa phòng, Từ Long Trì nghe đoạn đối thoại ấy mà lòng kinh ngạc không thôi.
Không ngờ Dịch Phong lại thân thiết với Diêm Học Binh đến vậy!
Hơn nữa, Diêm Học Binh còn đích thân đứng ra bênh vực hắn!
Mối quan hệ này tuyệt đối không tầm thường!
Trong lòng Từ Long Trì như có sóng lớn cuồn cuộn, hắn bắt đầu nhìn Dịch Phong bằng ánh mắt hoàn toàn khác trước.
Nếu Dịch Phong có quan hệ với Diêm Học Binh thì e rằng… số tiền kia, mình không thể nhận được nữa rồi!
Bên kia, Tào Phát Bản thì hối hận đến xanh ruột.
Vì men rượu, hắn đã quên mất nơi đây là địa bàn của ai. Hơn nữa, thằng nhãi kia lại thân thiết với Diêm Học Binh như vậy, hoàn toàn ngoài dự đoán của hắn!
Rốt cuộc thằng nhãi đó có lai lịch gì?!
Hắn còn chưa kịp nghĩ thông thì Diêm Học Binh đã sải bước tới.
“B… Binh ca… tôi, tôi…” Tào Phát Bản lắp bắp, không biết nên biện hộ ra sao.
Bốp!
Một cái tát như trời giáng, đánh ngã hắn lăn ra đất.
“Tao đã nói rồi, bất kỳ ai – là bất kỳ ai – cũng không được phép gây chuyện ở địa bàn của tao.”
“Hay là mày coi lời tao như gió thoảng bên tai?” Diêm Học Binh lạnh giọng.
Thanh âm ấy khiến đám đàn em của Tào Phát Bản run lẩy bẩy, chẳng ai dám ho he, cũng không dám đỡ hắn dậy.
Khí thế của Diêm Học Binh lúc này mạnh mẽ như một ngọn núi lớn, đè nặng trong lòng bọn chúng.
“Binh, Binh ca, tôi không dám nữa! Tôi thật sự không dám nữa!” Tào Phát Bản quỳ rạp dưới đất, vội vã cầu xin.
Diêm Học Binh lạnh lùng đá thêm một cước, nói: “Hôm nay phải làm cho mày nhớ lâu hơn một chút mới được.”
“Lạc Đà, lôi nó đi, cứ theo quy củ mà xử lý.”
Lạc Đà âm hiểm cười một tiếng, đáp:
“Rõ, Binh ca.”
“Lôi hết đám này đi cho tao.”
Lạc Đà ra lệnh một tiếng, đám bảo vệ và áo đen lập tức xông lên, khống chế trọn vẹn Tào Phát Bản cùng hơn chục đàn em, áp giải đi hết.
Mấy nhân viên phục vụ cũng nhanh chóng dọn dẹp hiện trường, lau sạch máu và mảnh kính vỡ, khôi phục lại trật tự như chưa có gì xảy ra.
Diêm Học Binh quay lại, mỉm cười với Dịch Phong:
“Dịch lão đệ, đi uống với tôi một chén chứ?”
Giọng điệu ông thản nhiên như thể vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra.
“Ha ha, được, không thành vấn đề.” Dịch Phong cười đáp.
Lúc này, Từ Long Trì cũng vội vàng chạy đến trước mặt Diêm Học Binh, cung kính chào:
“Binh ca, Binh ca, chào ngài!”
“Cậu quen tôi?” Diêm Học Binh liếc nhìn hắn.
“Lần đầu gặp, nhưng tôi đã ngưỡng mộ ngài từ lâu rồi! Ở Quảng Thị này, ai mà không biết danh tiếng của Binh ca chứ!” Từ Long Trì nịnh nọt.
“Ồ, cậu là?” Diêm Học Binh hỏi qua loa.
“À Binh ca, tôi là Từ Long Trì, ngân hàng Phát Triển Quảng Thị, chi nhánh Thiên Hà. Rất hân hạnh được gặp ngài!”
Trong lòng Từ Long Trì thầm nhủ, nếu có thể thông qua Dịch Phong mà kết giao được với Diêm Học Binh, thì quả thực là quá tốt!
Sau này chỉ cần nói ra rằng mình quen biết Diêm Học Binh là quá đủ để khiến người khác phải kiêng dè!
Ra tay trước thì lợi, chậm tay thì thiệt.