Tôi vừa đi theo những người mang ba lô di chuyển vừa bắt chuyện với Kim Gayoung và Tumanako. Mừng là hai người họ đã thoát ra an toàn. Tôi hỏi họ có bị thương chỗ nào không và kể rằng mình bị thương ở ngón tay, cũng không nghiêm trọng lắm và chỉ muốn nằm trong một phòng cấp cứu nào đó thôi. Hai người cười và nghĩ đó là một câu đùa, và tôi cũng hài lòng với phản ứng đó.
Mọi người quan tâm đến chiếc thuyền vô luật lệ bất ngờ xuất hiện trên bờ biển hơn là việc ghép lại những ký ức hỗn loạn. Chiếc thuyền vẫn đang di chuyển, suýt chút nữa thì đâm phải ai đó. Tuy nhiên, khi một chiếc tàu thoát hiểm bị lật do sóng từ chiếc thuyền lớn, người bị buộc phải nhảy xuống biển đã chửi thề. Người lái thuyền hét lên "Xin lỗi!". Có vẻ như một người phụ nữ mặc áo phao đang lái thuyền, nhưng dù nhìn thế nào tôi cũng thấy cô ấy là một người lạ.
"Người đang lái thuyền bên cạnh Jihyuk là ai vậy?"
Kim Gayoung nghe tiếng hét và nói.
"Là Lee Seeun, làm ở phòng kế toán của trụ sở chính."
Càng gần bến tàu, tôi càng nghe rõ tiếng hét, có lẽ là của Lee Seeun. Bến tàu tạm bợ đúng nghĩa là một nơi được xây dựng ọp ẹp bằng gỗ, và càng đến gần thì khói càng mù mịt, không thể nhìn rõ phía trước. Mỗi lần mùi khét từ khói theo gió bay về phía chúng tôi, tôi lại cảm thấy buồn nôn.
Sắc mặt của Kim Jaehee trông tệ đi rõ rệt khi bước về phía những chiếc thuyền và du thuyền đang bốc cháy. Kim Jaehee dừng lại khi nhìn thấy du thuyền đang bị lửa thiêu rụi, nhưng Kang Soojung, người đi phía sau, lại đẩy lưng Kim Jaehee bằng tay. Kim Jaehee bị đẩy đi và bước lên bến tàu.
Emma nhìn Seo Jihyuk vẫy tay, đến gần tôi rồi hỏi.
"Anh có nhớ người sống sót ở căn cứ Sao Hỏa mà Kanu nhắc đến trong thang máy không? Kim Gayoung không nhớ gì cả."
Emma hẳn đã sống một cuộc đời mà việc đặt câu hỏi thì sẽ có câu trả lời từ những người xung quanh. Tôi phải mất một lúc mới nhận ra rằng Emma đang nói về tên của một nhà nghiên cứu chứ không phải chiếc thuyền. Và để nhớ lại những gì người tên Kanu đó đã nói, não tôi cần phải làm việc nhiều hơn một chút. Khi tôi cuối cùng cũng nhớ lại câu chuyện về người sống sót sau dự án Planet mà Kanu đã kể, tôi đã đắn đo một lúc không biết có nên phủ nhận như Kim Gayoung hay không. Tuy nhiên, trước ánh mắt thúc giục tôi nói ra sự thật của Emma, tôi thở dài trong lòng và trả lời.
"...Vâng. Tôi nhớ."
Emma có vẻ như sắp phát điên vì phản ứng chậm chạp của tôi.
"Anh nghĩ sao?"
"Tôi nghĩ rằng người sống sót vô danh đó đã trải qua rất nhiều khó khăn trên Sao Hỏa để sống sót, vì vậy tôi hy vọng phần đời còn lại của cô ấy sẽ thoải mái và hạnh phúc."
Emma nhìn chằm chằm tôi khoảng 3 giây rồi nói.
"...Tôi lo lắng hơn về việc tên Kanu đó biết quá chi tiết về tình hình của người sống sót đó, hơn là những lời nói nhảm nhí mà một nhà khoa học nói ra. Anh không thấy điều đó lạ sao?"
Lúc đó, tôi bị sốc khi biết Kanu là tín đồ Giáo hội Vô Hạn và quá sợ hãi khi nghĩ anh ấy có thể nhận ra thân phận của tôi, nên tôi không thấy điều đó có gì lạ cả. Đúng vậy. Bây giờ nghĩ lại, làm sao Kanu biết được người sống sót ở căn cứ Sao Hỏa hiện tại vẫn khỏe mạnh và sống tốt?
"...Đúng vậy? Nghĩ lại thì các tín đồ Giáo hội Vô Hạn lại có thông tin cực kỳ chi tiết về người sống sót."
"Làm sao Kanu biết được điều đó?... Anh nên cẩn thận đấy."
Có lẽ những tín đồ Giáo hội Vô Hạn đang theo dõi tất cả những người sống sót. Chúng có theo dõi tôi và ghi chép lại không? Nếu vậy thì tôi hy vọng chúng sẽ trả tiền điều trị ngón tay và chi phí sinh hoạt cho tôi. Để phân tán sự chú ý của Emma một chút, tôi đã chuyển sang một chủ đề khác.
"Gặp Gayoung thế nào? Cô không thấy vui sao? Trên thuyền còn có Yoo Geum nữa. Có vẻ có khá nhiều người trong thang máy khu Jujak đã sống sót."
Tôi chỉ tay vào chiếc thuyền đang chao đảo tiến lại gần. Yoo Geum đang ngồi trên đó, nhưng mặt cô ấy tái mét, có lẽ do say sóng. Trông cô ấy như sắp nôn ngay lập tức. Biểu cảm của những người khác cũng tương tự. Không có ai trên thuyền là bình thường cả.
"Có thể vẫn còn những nhà nghiên cứu khác cũng sống sót ở đảo Daehan." Emma nói, ánh mắt lướt qua mọi người rồi dừng lại ở tôi.
"Tôi... đã luôn chán nản. Tại sao tôi lại được sinh ra trong thời đại này. Giờ đây, tôi chỉ thấy con người ra sức phá hoại thế giới, rồi khi cuộc sống trở nên quá khắc nghiệt thì lại đòi 'sửa chữa' một chút. Những kẻ bắn chết động vật tuyệt chủng làm chiến lợi phẩm hoặc bắt nốt những con cuối cùng, tuyên bố rằng chúng quý hiếm, rồi lại tổ chức tiệc tùng linh đình trước mặt những người đang chết dần vì thiên tai và thiếu lương thực. Chẳng phải họ chỉ muốn duy trì môi trường thoải mái và bất bình đẳng khi mình còn sống thôi sao? Sau khi chết rồi thì chẳng ai quan tâm đến việc con cháu sẽ sống thảm hại đến mức nào trong tương lai. Cuộc đời thảm hại đã được định sẵn rồi thì tại sao phải sống chứ? Tôi sinh ra để sống một cuộc đời như thế này sao?"
Emma nói, nhìn chiếc thuyền đang cập bến tàu một cách nguy hiểm, nước bắn tung tóe.
"Tôi không phải là không hiểu mong muốn quay về quá khứ. Ở đó sẽ không có nỗi buồn này. Chỉ cần thoải mái tận hưởng những gì mình có. Nhưng tôi sẽ không sống như vậy. Tôi sẽ tiếp tục bước đi, cố gắng tìm kiếm một tia hy vọng nhỏ bé trong cuộc đời thảm hại và u ám không thấy tương lai. Dù kết luận mà tôi tìm ra là gì đi nữa, tôi cũng sẽ không bám víu vào giáo phái đâu. Hãy yên tâm đi. Tạm biệt nhé, chúng ta chia tay ở đây thôi."
Và Emma bước từng bước rời xa chúng tôi. Tôi vội vàng hỏi Emma.
"Cô không lên thuyền sao? Tại sao... tại sao? Đi cùng chúng tôi đi. Tôi sẽ kể cho cô tất cả những gì tôi biết."
"Những nhà nghiên cứu khác có thể vẫn còn sống. Tôi sẽ đi về phía bên kia của bãi biển. Biết đâu tôi sẽ gặp thêm vài khuôn mặt quen thuộc. Tôi sẽ bắt tất cả những người tôi gặp trên đường và ghép ký ức lại. Tôi sẽ giải quyết những câu đố vô vị này nhanh thôi."
Kim Gayoung gọi Emma, người đang dần đi xa.
"Emma? Cô đi đâu vậy! Đi cùng chúng tôi đi. Chúng ta còn chưa biết tín đồ Giáo hội Vô Hạn đang ở đâu và có bao nhiêu nữa! Nguy hiểm lắm."
"Có vẻ mọi người tự đi cũng khó khăn rồi. Chúc mọi người thoát ra an toàn."
Emma vẫy tay chào chúng tôi. Rồi cô ấy chạy đi và biến mất trong chớp mắt. Chẳng lẽ cô ấy đã đưa ra một quyết định điên rồ vì say rượu sao? Lẽ ra chúng tôi nên ngăn cản cô ấy chứ? Tôi nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của cô ấy cho đến khi nó khuất hẳn. Emma nói cứ như thể cô ấy đang nói lời vĩnh biệt vậy.
Shin Haeryang nhảy lên chiếc thuyền đang lao đi như một con ngựa điên loạn trên bến tàu, rồi nắm lấy tay lái mà Lee Seeun đang bám víu cả người vào một cách chật vật. Cô ấy không còn đủ sức để xoay tay lái, cộng thêm sóng biển khiến chiếc thuyền có vẻ đang đi ngược hướng với hướng tay lái. Lái thuyền cần sức mạnh cánh tay sao?
Khi người cầm tay lái thay đổi, chiếc thuyền cuối cùng cũng dừng lại mà không phá hỏng hoàn toàn bến tàu. Lee Seeun đổ sụp xuống một bên, Lee Jihyun và Yoo Geum nhanh chóng đỡ lấy cô ấy. Tuy nhiên, Yoo Geum ngay lập tức bắt đầu nôn mửa dữ dội xuống biển. Henry cũng vậy.
Seo Jihyuk vỗ vai đối phương và nói "Cô làm tốt lắm". Có lẽ Seo Jihyuk cũng không biết lái thuyền. Hoặc có lẽ cậu ấy cho rằng nếu tình huống đòi hỏi phải tự lái thuyền và bắn súng, thì nên giao tay lái cho người khác và tự mình cầm súng thì tốt hơn.
Kang Soojung đến gần, há hốc miệng nhìn vẻ ngoài thảm hại của chiếc thuyền rồi hỏi Shin Haeryang.
"Chúng ta sẽ đi thuyền này sao?"
"Không như vẻ ngoài đâu."
Khác với Kang Soojung đang chần chừ chưa muốn lên thuyền, Jung Sanghyun nhanh chóng phi lên thuyền đến mức suýt nữa thì vấp ngã. Kang Soojung nhìn cảnh đó thì thở dài, đẩy lưng Kim Jaehee và bước lên thuyền. Kim Gayoung và Tumanako cũng lên thuyền và tôi cũng vậy.
Chiếc thuyền chỉ trông tệ ở bên ngoài còn bên trong vẫn khá chắc chắn, không hề có chỗ rò rỉ nào cả. Có lẽ họ đã ngụy trang nó thành một chiếc thuyền rác rưởi bên ngoài, còn bên trong thì vẫn nguyên vẹn. Seo Jihyuk buộc mọi người ngồi vào vị trí đã định và phát áo phao cho hành khách như thể đang ném.
"Nếu rơi xuống biển, hãy khiêm nhường chấp nhận số phận làm thức ăn cho cá. Nhanh lên, mặc vào đi. Người Hàn Quốc nhanh nhanh nhanh!"
Khi Jung Sanghyun nhanh chóng giật lấy chiếc áo phao mà Tumanako đã nhận trước, Tumanako im lặng lấy vật trang trí hình cá mập từ túi ra và vẫy nó vài lần trong không khí. Ngay lập tức, Jung Sanghyun cung kính trả lại chiếc áo phao đang cầm cho Tumanako, rồi mãi sau mới nhận áo phao từ Seo Jihyuk và bắt đầu mặc vào. Có vẻ như Jung Sanghyun đã học được điều gì đó từ Tumanako.
Seo Jihyuk đang đeo một chiếc ba lô trên lưng, đó là chiếc ba lô giống hệt chiếc túi mà tôi đã đặt con mèo vào.
"Jihyuk. Cậu lấy chiếc ba lô đó ở đâu vậy?"
"À. Cái này hả? Aeyoung bảo đó là của cô ấy. Cô ấy dọa phải mang theo bằng mọi giá nên tôi đã mang về."
"Đúng vậy. Là của Aeyoung đó."
Có vẻ đó là chiếc ba lô chứa vàng thỏi. Shin Haeryang kiểm tra tình trạng pin, động cơ, lượng nhiên liệu, la bàn và các thiết bị khác, rồi đổ nhiên liệu đã thu nhập được vào. Thay cho trưởng nhóm đang bận rộn, Seo Jihyuk quan sát xung quanh một cách quen thuộc. Shin Haeryang vẫy tay ra hiệu, và Baek Aeyoung từ đâu đó xuất hiện, người lấm lem đất cát và cỏ vụn. Rồi cô ấy nhanh chóng bước đến bến tàu và lên thuyền một cách dễ dàng.
May quá. Bây giờ chỉ cần chiếc thuyền này di chuyển nữa thôi. Dù sao thì chiếc thuyền này có động cơ, nên có vẻ như tôi sẽ không phải tự chèo thuyền để thoát ra. Ngay lập tức, chiếc mái chèo dự phòng ở góc lọt vào mắt tôi, và tôi cảm thấy một luồng khí bất an bao trùm khắp cơ thể. Kang Soojung cũng đang mặc áo phao và nhìn quanh bên trong con tàu một cách tương tự, rồi ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
"Không đời nào. Chúng ta sẽ không phải chèo thuyền đâu, đúng không?"
"Phó đội trưởng Kang cũng nghĩ vậy đúng không?"
"Nếu động cơ bị hỏng thì phải chèo thuyền. Nhưng bây giờ thì chưa."
Câu trả lời dứt khoát của Shin Haeryang vang lên. Tôi quyết định quên tất cả những câu hỏi liên quan đến chiếc thuyền. Tuy nhiên, phó đội trưởng Kang lại bị Baek Aeyoung túm lấy và có vẻ như đang học cách lái thuyền ngay lập tức. Tôi mặc áo phao và ngồi cách Yoo Geum, Lee Jihyun và Henry một chút. Do tiếng Seo Jihyuk bảo đừng đứng dậy, tôi chỉ trao đổi vài câu xã giao, nắm tay Yoo Geum và Henry rồi buông ra. Seo Jihyuk đang nhanh chóng truyền đạt thông tin mà cậu ấy thu thập được cho Shin Haeryang.
"Liên lạc?"
"Không được. Đi xa đảo một chút rồi thử lại đi. Có ECM đấy."
"Những người khác thì sao?"
"Các y tá nói sẽ ở lại bệnh viện."
"Không thể làm gì được mà?"
"Nhưng họ vẫn còn người. Toàn bộ đều đang dùng thuốc giảm đau và đầy rẫy những kẻ đang hấp hối. Tôi đã hỏi hai lần rồi."
"Vụ nổ súng là gì vậy?"
"Bọn cuồng tín và cái gọi là đội dân quân tự vệ đang đánh nhau và có một kẻ phản bội trong đội dân quân tự vệ nên họ bắn lẫn nhau. Hỗn loạn lắm. Chúng ta cần phải rời khỏi đây thôi."
Baek Aeyoung bảo Kang Soojung cầm lái rồi bắt đầu dạy cô ấy cách lái thuyền ngay tại chỗ. "Tôi có thể không làm cái này không?" "Không được đâu." Kang Soojung nắm chặt tay lái với vẻ mặt không hiểu bên trái hay bên phải là gì.
.
.
.
lu: dù đã nói rất nhiều rùi. Nhưng mà tui iu phụ nữ của Sea. Các chị siu ngầu (*^3^)~♡
ECM: (Electronic Countermeasures): Biện pháp đối kháng điện tử, là các biện pháp dùng sóng điện tử để làm nhiễu, gây rối hoặc vô hiệu hóa hệ thống điện tử của đối phương.